*
“Vài ngày nữa, ta sẽ đi thương lượng hiệp ước ở cảng Nepal, con cũng đi theo đi!”
Bạch Thục nghe xong trong lòng liền vui vẻ, việc này cũng xem như cậu đã bắt đầu cắm rễ ở trang viên này.
“Con đem một ít hợp đồng với tư liệu trước đây sang bên kia tự mình xem trước đi, cha bảo Hoài Đức thu xếp thư phòng ở ngay bên cạnh phòng ngủ của con, đến lúc đó, con có thể độc lập làm việc.”
“Còn có mấy cái xưởng gia công ở phụ cận trang viên, con có thể đi tìm hiểu một chút.”
Bạch Thục tiếp nhận đống tư liệu đó, đơn giản nhìn thoáng qua, phát hiện một bên chữ ký còn lại ký nhiều nhất là Bá Tước Victor, sau đó liền hỏi: “Đây đều là hợp tác cùng cậu làm ăn sao?”
Bạch Tấn Nam nói: “Đúng vậy, chúng ta làm công nghiệp quân sự, bọn họ làm quân xe, hợp tác tương đối nhiều, nếu sau này có cơ hội con có thể cùng cậu con tạo quan hệ, dù sao chuyện của mẹ con, chúng ta cũng có phần hơi lạnh nhạt.”
Bạch Thục gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp, nhưng cậu cũng rất khâm phục sự thẳng thắn của Bạch Tấn Nam.
Ông vẫn luôn đặt lợi ích lên đầu, thật ra có thể để trưởng tử làm người thừa kế, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì gia tộc bên ngoại có thế lực to lớn của nguyên chủ.
Đôi khi con người ta cũng chỉ có thể cúi đầu, rõ ràng cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, nhưng vẫn sẽ không nhìn được mà đem mục đích của đối phương phân chia ra thành từng miếng nhỏ, muốn từ trong đó tìm ra được một chút tình cảm cha con ít ỏi đến đáng thương.
Nhưng truyền ra cũng tốt, ít nhất cậu vẫn có thể không sợ hãi mà bảo vệ quyền lợi của mình.
“Vậy con trước tiên về xem lại tài liệu.”
Bạch Thục nói xong liền đứng dậy, nhưng Bạch Tấn Nam lại đem ly trà vừa rót đặt ở trước mặt cậu, nói: “Ngày mai, tử tước Mario và phu nhân sẽ cùng Simpson đến đây, nếu đối phương đáp ứng, cha sẽ quyết định việc của hai đứa trong hai tháng, dù sao cũng thêm một người phụ trợ, con về sau cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Bạch Thục bình tĩnh nhìn ông năm giây, phát hiện vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, dùng đôi mắt như chim ưng nhìn cậu.
“Chính là, chuyện của con với Thái Tử...”
Cậu vừa mở miếng, Bạch Tấn Nam liền nói: “Con và Thái Tử có thể có chuyện gì? Thái Tử là khách quý của trang viên, sau khi tu dưỡng tốt liền rời đi, thân thể của con vẫn luôn không tốt, hai người cũng chưa từng gặp nhau.”
“...” Bạch Thục sửng sốt
Là cha con, hai người sẽ không nói gì về chuyện đó, nhưng ai cũng biết rằng giữa cậu và Bá tước Dawson vẫn luôn có một tấm bình phong
Hiện tại, ông ta thế mà lại giống như bị mất trí nhớ, cái gì cũng không biết.
Cậu cuối cùng cũng hiểu rõ, Dawson sẽ luôn là Dawson.
Cố gắng để bản thân mình tỉnh táo lại, cậu nói: “Cha vừa nói rằng đó là trường hợp nếu dối phương đồng ý, nhưng sau khi con và Thái Tử tiếp xúc với nhau, ngài ấy đối với con vô cùng bình thường, khách khí đến xa cách, rõ ràng bọn con tình cách không hợp, muốn ở bên nhau lâu dài? Cha muốn bọn con lúc nào cũng trong tình trạng bất hòa sao?!”
Bạch Tấn Nam nhìn hắn, nhấp một ngụm trà, khẽ nói: “Suy nghĩ của con người sẽ luôn thay đổi, đặc biệt là khi lợi ích đặt trước mặt.”
Bạch Thục nghe xong liền biết chuyện này không đến lượt cậu xen vào, trong lòng giận dữ nói: “Cha thật sự nghĩ hắn sẽ vì tước vị và trang viên của gia tộc mà cung phụng con cả đời sao?”
Bạch Tấn Nam khẽ cau mày nói: “Con là quý tộc, con sinh ra và lớn lên ở nơi này, không bao giờ có chuyện thích làm gì thì làm, nhất là chuyện hôn nhân.” Ông không hiểu một đứa nhỏ thông minh vì cái gì lại không hiểu được điều này.
“Cha và Dì của con đã nhất trí tán thành, còn tình huống trong nhà, con chắc đã biết, đây cũng là vì tốt cho con thôi.”
Bạch Thục trầm mặc, cậu biết câu cuối cùng của Bạch Tấn Nam có ý là Helena không hề nhúng tay vào việc này, cậu cũng biết mâu thuẫn của bọn họ.
Điều này cũng đúng, cậu lại càng thêm bất đắc dĩ.
Cậu bất đắc dĩ vì Bạch Tấn Nam không ngừng độc đoán, cũng là vì ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã biết tìm một Alpha thích hợp với mình chính là việc một lần vất vả cả đời nhàn hạ.
Bây giờ người cũng đã đến, cậu cũng không thể cứ đối xử như có thành kiến với người ta, dù sao dì Bạch Tịch cũng là vì muốn tốt cho cậu.
Vì thế cậu chậm rãi mở miệng nói: “Simpson, con sẽ thử tiếp xúc với anh ta, không còn việc gì thì con về phòng trước.”
Nhìn cửa thư phòng khép lại, Bạch Tấn Nam một ngụm uống xong ly trà.
Sau đó mới đứng dậy đi đến phòng tiếp khách, đối với người đang ngồi bên trong nói: “Để Thái tử điện hạ và Phó tướng đợi lâu, khuyển tử không hiểu chuyện, lúc trước đã bảo thằng bé buổi tối đến, là một chút chuyện nhà, không phải bây giờ nói...”
“Vậy, chúng ta tiếp tục nói đến chủ đề lúc trước đã bàn?”
Lạc Thần đứng lên nói: “Không cần, chuyện đó đã nói không kém rồi, hiện tại ta còn có hẹn, đi trước.”
Bạch Tấn Nam mỉm cười đưa hắn đến ngoài cửa.
“Điện hạ ngài cũng quá hành động theo cảm tính rồi, chỉ vì một Omega bên ngoài, ngài nhìn xem, ngài hiện tại không hề có chút khéo léo nào.” Cùng Lạc Thân ra khỏi phòng làm việc của Bá tước Dawson, Phó tướng Gable suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Đến đứa ngốc cũng có thể nhìn ra được lúc nãy Bạch Tấn Nam cố ý gọi trưởng tử đến, ông chính là muốn Thái tử đối với con trai của ông ta một vừa hai phải.
“Ngài đường đường là Thái tử của một đế quốc, bị một thương nhân như ông ta dùng phương pháp vụng về như vậy vũ nhục, điện hạ, ngài không phải nên nghĩ xem tại sao lại như vậy ư?”
Hết Chương 31.
Edit: _peanut_0_7