Edit: Mèo Ôm Cá Muối.
Wattpad: Yuikomori33.
Wordpress: Mèo Ôm Cá Muối.
*
Bạch Thục từ chỗ Bạch Tấn Nam lấy được một số tài liệu và hợp đồng, cậu liền không kể ngày đêm học tập để trở thành người thừa kế đủ tư cách.
Kế hoạch ban đầu là đặt nền móng cơ bản cho một số cơ sở rồi mới đi khảo sát thực địa, bởi vì nội dung tư liệu mà Bạch Tấn Nam đưa cho cậu nhiều nhất vẫn là cách đàm phán hợp đồng.
Để tránh mặt gia đình Mario, trời mới vừa sáng Bạch Thục đã đến khu rừng nhiệt đới nhỏ phía sau trang viên Dawson để kiểm và điều tra thực địa.
Khu rừng nhiệt đới này sở dĩ được gọi là vùng đất vàng, bởi vì bên trong có một mỏ đất hiếm rất lớn, mọi người đều biết rằng đất hiếm có rất nhiều mục đích sử dụng và hầu như là tất cả các vật liệu công nghệ cao, bao gồm cả vật liệu truyền thông và năng lượng cũng cần dùng đến nó.
Cho nên Clark đối với việc quản lý tài nguyên khoáng sản là đất hiếm vô cùng nghiêm ngặt, một khi phát hiện ra thì tất cả đều thuộc về đế quốc, chẳng qua người phát hiện hoặc là chủ đất có thể được trao quyền khai thác, ví dụ như khai thác dầu và nước.
Bởi vì lần đâu tiên tuần tra thuộc địa, nhiều điều chưa hiểu rõ nên Bạch Tấn Nam để phụ tá của mình là Bạch Quảng Tư đi cùng cậu.
Bạch Quảng Tư này nói chuyện lúc nào cũng nhàn nhạt, không thể coi là tận lực xa lánh, nhưng hắn cũng không để người thừa kế trang viên tương lai là Bạch Thục vào mắt.
Bạch Thục đối với tâm tư của hắn cũng coi như hiểu rõ, dù sao những người sống trong trang viên Dawson và theo họ Bạch cũng chỉ có hai loại người, hoặc chính là chi phụ, hoặc chính là người hầu của thời đại trước, người này hiển nhiên là vế trước.
Bản thân Bạch Tấn Nam là một người cường hãn, người này cũng vậy, bất quá chỉ cần hắn chỉ dạy, hắn có thể dạy bất cứ điều gì hắn muốn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Thục đội mũ bảo hộ, đi theo hắn dạo quanh mỏ đất hiếm ghi lại một số điều quan trọng.
Đến buổi trưa mới nhớ được hơn một nửa, Bạch Quảng Tư đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, Bạch Thục liền bị hắn thúc giục trở về.
Bạch Thục đã ước lượng khối lượng công việc từ sớm, mới đi ra ngoài được một ngày, làm sao có thể dễ dàng quay lại, bèn nói với hắn:“Nếu không ngươi về trước đi, ta tự đi một mình.”
Bạch Quảng Tư trực tiếp nói: “Là lão gia gọi ngài trở về, để ngài chuẩn bị một chút, một nhà Tử tước Mario sắp tới, chúng ta là quý tộc, phải có nghi lễ tiếp đãi thích hợp, không thể để xảy ra sơ xuất.”
Bạch Thục kỳ quái: “Tử tước Mario không phải đến giờ trà chiều mới tới à?”
Không có người nào sẽ chọn đúng giờ cơm trưa lại vội vàng chạy tới, cái này cũng là nghi lễ quý tộc.
Hắn hôm nay tại sao lại quên?
Bạch Quảng Tư bắt đầu không nhịn được nói: “Đây là ý của lão gia, nếu không ngài bây giờ liền gọi điện thoại hỏi lão gia đi.”
Hắn lấy Bạch Tấn Nam ra ép mình, Bạch Thục thật không còn biện pháp, nên đến còn muốn đến, tâm cậu quét ngang, liền tính trở về.
Kết quả sau khi rời khỏi khu mỏ, cậu liền phát hiện Bạch Quảng Tư đưa cậu rẽ vào một con đường khác, không phải con đường ban đầu.
Bất giác nghĩ đến hắn là người của Bạch Tấn Nam, Helena hẳn cũng sẽ không nhúng tay vào, nhưng Bạch Thục vẫn cảnh giác hỏi: “Vì cái gì lại đi đường này?”
Hắn trả lời: “Bởi vì gần.”
“Thế nhưng con đường này rất khó đi!” Nơi này thậm chí còn không có nổi một con đường lớn, không biết bao nhiêu năm rồi chưa tu sửa, sỏi đá cũng đã chất thành đống.
Hắn lại bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó đáp: “Nhà chính ở ngay phía trước. Tôi sẽ không hại ngài.”
“...” Bởi vì hắn không muốn hại mình, cho nên động cơ của hắn càng thêm kỳ quái.
Hai người đi được một đoạn, thấy sắp ra khỏi khu rừng nhiệt đới, Bạch Thục đột nhiên phát hiện ra một con đường khác, con đường này rõ ràng là đường dành cho xe tải, rộng và thẳng, ở phía xa xa còn có một nhà kho.
“Chỗ kia để làm gì?” Bạch Thục hỏi.
Bạch Quảng Tư nhìn cũng không nhìn, lập tức trả lời: “Một cái nhà kho mà thôi.”
“Nhà kho này là kho trung chuyển tạm thời cho cơ sở sản xuất cơ khí tại cảng Nepal, là nơi đặt một số đơn hàng hoặc hàng tồn kho chưa được xử lý.”
Bạch Thục kinh ngạc khi hắn mở miệng giải thích, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một lời giải thích mà thôi, Bạch Thục ngay lập tức nảy sinh hứng thú với nhà kho.
Cậu không ngờ rằng thứ mình đang tâm tâm niệm niệm sẽ có sẵn ở phía sau trang viên.
Đợi lát nữa nhân cơ hội liền lẻn ra khỏi nhà chạy tới sờ soạng cơ giáp hàng thật giá thật xem sao.
Lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên âm thanh tiếng cảnh báo, âm thanh gần như có thể bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên trang viên.
“Có chuyện gì vậy?” Trong ấn tượng, Bạch Thục hình như chưa từng nghe qua âm thanh này.
Bạch Quảng Tư sắc mặt tối sầm lại, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: “Có người lạ tiến vào rừng nhiệt đới. Đi thôi.”
“Một kẻ lạ mặt đột nhập trái phép?” Đây là điều có khả năng nhất mà cậu nghĩ được khi mà thái tử đang ở trong một trang viên có lực phòng ngự cực cao.
Bạch Quảng Tư nói: “Kẻ đột nhập kia, có lẽ tới để ám sát Thái tử.”
Chạy đến đây để giết Thái tử?
Bạch Thục ngạc nhiên.
Bạch Quảng Tư nói với hắn, dường như không đợi được nữa: “Thiếu gia, người cứ trở về gặp lão gia đi. Tôi cần đi xử lý hiện trường.”
Hắn bỏ đi mà không ngoái lại.
Bạch Thục nhìn bóng lưng đang dần biến mất, tính xoay người trở về nhà chính, lại vô tình thoáng nhìn thấy cửa kho hàng chưa kịp đóng...
Đột nhiên nghĩ đến, trang viên có người lạ tiến vào, hơn nữa còn muốn tập kích Thái tử, chuyện lớn như vậy làm sao có thời gian để Bạch Tấn Nam để ý tới mình?
Không bằng thừa cơ hội hiếm có này lẻn vào kho hàng kia...
Bạch Thục nghĩ xong, cứ thế nghênh ngang tiến vào nhà kho, may hôm nay cậu ăn vận không khác biệt lắm so với trang phục của công nhân, còn đội thêm nón bảo hộ, nên không ai nghi ngờ khi cậu bước vào, Bạch Thục tiến vào đúng lúc có người đang vận chuyển một số bộ phận của cơ giáp...
Bạch Thục thở dài nhìn những bộ phận của chiếc cơ giáp, một số bộ phận bị ngoại lực làm tổn hại hoặc là lộ ra cả các dây nối hoặc là bị vỡ thành một mớ hỗn độn, nhìn đống bột trét tạm xung quanh cơ giáp khiến Bạch Thục không khỏi cảm thấy mình là một con cẩu nghiên cứu thực sự.
Cái loại cảm giác này, tựa như là nhiều năm không được chơi mạt chược, bỗng nhiên nay lại được sờ đến, làm cho con người ta nổi lên cái hứng thú ngày xưa.
“Ngươi còn định lề mề đến bao giờ? Kéo vào trong đi.”
Rốt cuộc bị một tên quản sự trông thấy, Bạch Thục cũng vui vẻ, lập tức kéo xe hướng phía trong chạy vào.
Đợi đến khi vào được bên trong nhà kho, Bạch Thục triệt để không thể nào đi được nữa.
Nơi này có đến hàng chục cơ giáp từ cấp hai đến cấp năm, đây thực sự là kho trung chuyển.
Mấy bộ cơ giáp hoàn toàn mới tinh, đoán chừng cũng là vừa mới sửa xong, nên Bạch Thục có thể leo vào trong buồng điều khiển....
Cái này kích thích hơn!!!
Hết Chương 38.
Edit: Mèo Ôm Cá Muối.
Wattpad: Yuikomori33.
Wordpress: Mèo Ôm Cá Muối.
Góc lảm nhảm:
Chương này của bbi Ha Pham Phuong edit