Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 39: Chương 39




Wordpress: meoomcamuoi.wordpress.com

Edit: Mèo Ôm Cá Muối.

Wattpad: Yuikomori33

*

Hai giờ sau....

Bạch Thục từ trong kho hàng bước ra, vẻ mặt đầy thoả mãn.

Cậu còn đang suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu, thì tin nhắn từ điện thoại liên tục được gửi đến, vừa mở ra, Bạch Thu liền thúc giục hỏi cậu đang ở nơi nào, Bạch Tấn Nam cũng hỏi vấn đề y như vậy.

Xem ra cậu trốn không thoát.

Bạch Thục thở dài rồi chuẩn bị quay trở lại.

Khi quay đầu, cậu thoáng nhìn thấy một con bướm xanh lam đậu trên vai mình.

Điểm đặc biệt ở chú bướm này là nó có ba con mắt, giống hệt như hình xăm con bướm sai trái trên chân cậu.

Bạch Thục tự hỏi, có phải nó là một loài bướm đặc biệt trên thế giới này không? Cậu muốn bắt nó về làm kỉ niệm!

Không ngờ rằng cặp cánh to này lại giảo hoạt vô cùng, cậu đưa tay với mấy cái liên tiếp đều không bắt được, cuối cùng nó dừng lại, đậu trên một cành cây đại thụ.

Sau lưng cây đại thụ là một ngọn núi thẳng tắp, trước sau um tùm bởi những cành dây leo.

“Ta xem lần này ngươi chạy đi đâu! Ngươi càng giãy giụa, ta càng hưng phấn.”

Bạch Thục như tên trộm vội vàng nhào tới.

Kết quả vừa mới bắt được con bướm, cậu liền không cẩn thận dẫm phải rêu xanh, cả người trượt xuống gốc cây leo, vốn tưởng rằng phía sau có núi, không ngờ lại đụng trúng một cánh cửa...

Cánh cửa này không bình thường, nó rất nặng, cậu dùng hết sức lực mà mới chỉ có thể mở được lối đi nhỏ dành cho một người, không chờ Bạch Thục thận trọng nghiên cứu, thời điểm vừa nghiêng đầu, cậu kinh ngạc đến ngây người...

Ở đây có cả một đội quân cơ giáp khổng lồ, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra được.

Tất cả các cơ giáp đều từ cấp 8 trở lên, được sắp xếp chỉnh tề, dưới chút ánh sáng ít ỏi này, từng cái đều phát ra màu sắc mê người.

Đối với Bạch Thục, cảnh tượng này không khác gì một bữa tiệc thị giác, nếu không phải cậu nhanh chóng nuốt hai cái, nước miếng của cậu đã có thể chảy hết xuống đất!

Bạch Thục toan bước đến chạm vào cơ giáp gần nhất, thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận bước chân vội vàng......

Cậu định ra ngoài dò xét xem xảy ra chuyện gì thì bất ngờ một bàn tay to lớn đem cậu ôm vào trong lồng ngực.

Hương thơm nhẹ nhàng của gỗ đàn hương mơn trớn, vỗ về hơi thở cậu...

Đây là lần thứ ba cậu rơi vào vòng tay này, thật sự không cần cảm thấy quá quen thuộc.

Bạch Thục ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ sao lại ở đây?”

Vừa dứt lời, Bạch Thục đã bị nâng lên, chạy thẳng vào bên trong...

Tốc độ của Alpha giá trị vũ lực cấp SSS thật kinh người, Bạch Thục chỉ cảm thấy không gian chuyển động một cái, chớp mắt đại môn(*) đã trở thành một đốm sáng.

(*)Đại Môn=Cánh cửa.

Khi dừng lại phía sau một cơ giáp quá khổ, cậu mới phát hiện chân của mình đang lơ lửng trên không mà người này vậy mà lại đang ôm cậu?? Bạch Thục vội vàng trèo từ trên người hắn xuống.

Sau khi xuống khỏi người thái tử, Bạch Thục mới phát hiện hoá ra ở đây không chỉ có Lạc Thần mà còn có Charles cùng Phó quan Karl.

“Ta cũng giống cậu.” Lạc Thần trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu.

Bạch Thục như có như không nghe thấy âm thanh của tiếng chuông cảnh báo, chợt nhớ tới lời Bạch Quang Tư, cậu hỏi:

“Không lẽ ngài sợ bên ngoài có người truy sát nên mới trốn ở đây chứ?”

Charles nghe xong lời này thì bật cười: “Trang viên Dawson thật giỏi bịa đặt, không hổ là thương nhân.”

Mới đầu Bạch Thục không hiểu ý tứ châm chọc của Charles, dù sao vẻ mặt của gã... ừm, nói chung là nhìn không đứng đắn.

Nhưng từ phía sau cơ giáp, Bạch Thục thấy được cánh cửa sắt bị mở ra, tiếp đến là một đám người xôn xao tiến vào, trong đó còn có cả Bạch Quảng Tư, người vừa cùng cậu đến mỏ quặng...

Những người này trên tay đều cần súng, vẻ mặt cảnh giác, nếu không phải do cánh cửa sắt kia in tiếng bước chân của họ, thì bọn họ khẳng định cũng sẽ không phát ra tiếng động.

Hoàn toàn yên lặng tìm người.

“Đến đây!” Charles thì thầm.

Hoá ra gã cùng Karl đã chạy tới bên đống hộp đóng gói linh kiện cơ giáp, những chiếc hộp to, cao chồng chất lên nhau, có chiếc vừa được mở gần đây, có ba chiếc đang dựng đứng. Những chiếc phía trên phải trèo lên, chiếc thấp nhất cũng phải hơn hai mét.

Charles và Karl mỗi người vào một hộp, còn lại một hộp ở giữa, Bạch Thục nghĩ cũng không nghĩ lập tức chạy tới, đến nơi thì phát hiện Lạc Thần cũng tới đây...

Nếu hai người cùng ngốc trong một chiếc hộp cũng không thành vấn đề. Mấu chốt là hình như chiếc hộp này dùng để đựng cánh tay của cơ giáp nên rất hẹp, căn bản không chứa nổi hai người. Bạch Thục đang nghĩ làm sao để có thể uyển chuyển nhắc Lạc Thần tìm nơi khác trốn, kết quả cậu lại bất ngờ bị hắn giữ chặt, ôm vào trong lòng sau đó tiến vào trong hộp.

Khi bước vào hộp, hắn dùng chân đóng lại.

Trong hộp không có đèn, chỉ có hai lỗ thông gió, ánh sáng chiếu qua lỗ thông gió, một tia chiếu vào mặt Lạc Thần, một tia chiếu vào mặt Bạch Thục.

Trong không gian chật hẹp, hắn cứ như vậy ôm cậu thật chặt, khăng khít mà thân mật vô cùng.

Dù sao cũng miễn cưỡng cùng hắn ngang nhau, hai người cùng hít thở chung một bầu không khí, các mảnh pheromone nhỏ vụn hoà vào nhau.

Lạc Thần đồng thời cũng ý thức được điểm này, chỉ là hắn tham luyến hương vị pheromone của Omega đã từng thuộc về hắn, nhịn không được muốn hấp thu thật nhiều.

“Có thể thả tôi xuống không?”

Bạch Thục nhịn không được, trước tiên nói, dù sao không cần ôm thì vẫn có thể tạo ra một chút khoảng cách.

Kết quả người kia không chút nghĩ ngợi lắc đầu đáp:

“Cánh tay cơ giáp phía sau cậu có một điểm nhô lên rất bén, nếu thả xuống vừa vặn chạm đến thắt lưng cậu.”

Bạch Thục đưa tay ra phía sau sờ sờ lưng, lạnh buốt, hình như là thật.

Cậu có chút không kiên nhẫn nói:

“Nếu không ngài trèo lên cái hộp phía trên đi? Phỏng chừng chỉ có hơn hai mét.”

“Cao quá không trèo nổi.”

“......” Cái tên vừa ôm người chạy như bay, hiện tại lại nói hai mét không trèo lên nổi?

Lạc Thần dường như cũng cảm thấy lời giải thích này có chút không thích hợp, liền nói thêm: “Người bên ngoài càng ngày càng gần, hiện tại đi ra nhất định sẽ bị bắt.”

Bạch Thục bất lực: “Chân tôi tê rồi.”

Người kia nảy ra sáng kiến: “Sao cậu không gác chân lên bức tường sau lưng ta?”

Bạch Thục chỉ lo đến việc làm sao để bản thân được thoải mái, cảm thấy có thể thực hiện liền trực tiếp làm.

Sau khi để chân lên, cậu mới biết tư thế này có bao nhiêu không ổn!

Sao hai chân của cậu lại vòng qua eo Thái tử?

Trông cực kì ái muội a!!

Hết Chương 39.

Edit: Mèo Ôm Cá Muối.

Wattpad: Yuikomori33

Wordpress: meoomcamuoi.wordpress.com

Góc xàm xí

Yui: cmt đi m.n:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.