Chiêu Dương công chúa nhìn đôi mắt đầy ý cười của Tạ Phù Sơ, cũng cười khẽ theo nàng ấy. Nàng vuốt ve bông hoa trên tóc, cũng không gỡ nó xuống. Dao Cầm ở một bên nhận kéo rồi tự giác lui về sau. Mà Tạ Phù Sơ lại đẩy Chiêu Dương công chúa chậm rãi dọc theo hành lang, đi về phòng.
Chiêu Dương công chúa hỏi: “Người cần trị liệu kia là ai?”
Tạ Phù Sơ nghe được lời này, lập tức đáp: “Thật trùng hợp, đúng là người lúc trước Tư Mã Uẩn nói bị thay danh ngạch, Bùi Dĩ Hàng.” Việc này cho dù Chiêu Dương không hỏi, nàng cũng muốn nói. Dù sao liên lụy trong đó cũng không chỉ là tư oán giữa hai người. Nàng cân nhắc một lát, lại nói thêm, “Lúc ở Bảo Hòa Đường, có quan sai đến bắt người, nói là có người báo có vụ ẩu đả.”
Chiêu Dương công chúa suy nghĩ một lát, đáp: “Việc này do tham quân tư pháp quản, tham quân sự ở châu này là Vương Lộc, là dòng bên của Vương thị.”
Ánh mắt Tạ Phù Sơ sáng lên, nói: “Trùng hợp! Người lúc trước tranh danh ngạch với Bùi Dĩ Hàng hình như là Vương Luân Chi? Người này đoạt danh ngạch chưa đủ, lại còn muốn hại mạng người.” Xem tình trạng vết thương của Bùi Dĩ Hàng, nói là ẩu đả cá nhân nàng kiên quyết không tin. Vừa thấy chính là bị nhiều người đánh mới có thể bị thương như thế. Nàng lại nói, “Ta đã bảo người ở Bảo Hòa Đường bên kia trông chừng, không cho bất cứ kẻ nào mang Bùi Dĩ Hàng đi.”
Chiêu Dương công chúa gật đầu nói: “Như thế vừa lúc.”
Năm ngày sau.
Người bên Bảo Hòa Đường đến báo tin, nói là thương thế Bùi Dĩ Hàng chuyển biến tốt đẹp, hiện tại đã tỉnh, muốn gặp các nàng một lần.
Tạ Phù Sơ suy nghĩ một hồi, bèn đẩy Chiêu Dương công chúa xuất môn. Tuyết Viên cách Bảo Hòa Đường không xa, đi tới rất nhanh. Người đi đường không tính là nhiều, bước chân bọn họ vội vàng, khi trông thấy hai người Tạ Phù Sơ, không khỏi liên tục ngoái đầu, làm như tò mò, trên mặt cũng đầy vẻ đồng cảm. Kỳ thực Tạ Phù Sơ không quá thích loại ánh mắt “từ bi” này, mà Chiêu Dương công chúa lại trấn định tự nhiên, không mảy may bị những người bên ngoài làm ảnh hưởng.
Bùi Dĩ Hàng tỉnh táo lại, nhưng vẫn phải nằm trên tháp. Trưởng tẩu cùng với gã sai vặt của hắn ngoại trừ ngày đầu tiên kêu khóc ngoài cửa thì không tới đây thăm lần thứ hai. Bùi Dĩ Hàng từ chỗ đại phu ở Bảo Hòa Đường biết được việc này, tinh thần cả người sa sút rất nhiều.
“Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.” Bùi Dĩ Hàng chống người ngồi dậy, hai chân vẫn chưa tiện đi lại. Sau khi hắn nhìn lướt qua hai người Tạ Phù Sơ, lập tức chuyển tầm mắt đi.
Tạ Phù Sơ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Bùi Dĩ Hàng cũng là người thông minh, biết bản thân có thể an ổn vượt qua mấy ngày ở y quán cũng là nhờ chủ nhân của y quán. Hắn cũng đã hỏi thăm qua, rất nhanh có thể nghĩ đến thân phận của hai vị này. Nhưng đến khi người tới trước mặt, hắn vẫn có chút do dự, không biết có nên mở miệng nói hay không.
Chiêu Dương công chúa hỏi: “Nghe nói Bùi công tử nguyên là danh ngạch châu học tiến cử?”
Vẻ mặt Bùi Dĩ Hàng ảm đạm, hắn thấp giọng nói: “Không phải.” Hắn cũng biết gã sai vặt nhà mình đã đi một chuyến đến phủ thứ sử, nhưng còn có thể thế nào? Con đường này đi không được, vậy đi một con đường khác thôi. Mà cố tình Vương Luân Chi bọn họ khinh người quá đáng.
Chiêu Dương công chúa thấy thế không truy đuổi đến cùng, mà chuyển đề tài, hỏi: “Bùi công tử vì sao bị thương?”
Bùi Dĩ Hàng buồn bực nói: “Cùng người ẩu đả.” Việc này nếu cáo quan, có lẽ cũng chỉ có hại cho bản thân, hắn có chút nản lòng thoái chí.
Tạ Phù Sơ theo hỏi: “Nguyên nhân do đâu?” Ngừng một chút, nàng lại nói, “Bùi công tử cứ nói, việc này tất nhiên sẽ trả lại công bằng cho người.” Giọng nói của nàng thản nhiên, nhưng vẫn có sức mạnh khiến người khác an tâm. Bùi Dĩ Hàng ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, nhưng giây lát lại như sao băng, lập tức ảm đạm xuống. Tạ Phù Sơ thấy thế, cũng không thúc ép, nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu Bùi công tử tin tưởng chúng ta, vậy cứ nói thẳng. Nếu không muốn cũng được, nhưng lúc này cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Sắc mặt Bùi Dĩ Hàng ửng đỏ, trong lòng nảy lên một thoáng xấu hổ. Lời nói tới bên môi, hắn lại nuốt xuống. Vòng vo một đề tài nói: “Tư phí nơi đây —--”
“Không cần lo lắng. Hành y cứu người là bổn phận, không cầu những của cải ngoài thân.” Tạ Phù Sơ mỉm cười nói.
Bùi Dĩ Hàng không muốn nói, các nàng cũng không tiếp tục ở lại Bảo Hòa Đường, phân phó mấy câu bèn rời đi.
“Việc này có quan hệ cùng Vương gia. Có lẽ Bùi Dĩ Hàng cố kỵ thế lực phía sau.” Tạ Phù Sơ nói.
Chiêu Dương công chúa cười nói: “Việc này chờ thánh thượng đến Dương châu, hẳn là có thể giải quyết.”
Tạ Phù Sơ nghe vậy gật đầu, tinh thần cũng buông lỏng.
Những ngày kế tiếp các nàng cũng không ra ngoài, chỉ an tâm chờ đợi tin tức thiên tử. Nào nghĩ đến trong lúc đó lại xảy ra một việc.
“Có người muốn mua hạ nhân trong phủ chúng ta hạ độc!” Lúc Dương Khánh nói việc này lòng còn sợ hãi. Cũng may hạ nhân hầu hạ trong phủ là tự tay hắn chọn, một đám người trung thành tận tâm. Gặp sự tình không đúng, trước tiên vờ như ưng thuận, tiếp theo lập tức đến báo với hắn. “Công chúa, quận chúa, công khai thân phận hay không?” Đã có chút tin tức lộ ra. Hơn nữa thiên tử sẽ sớm tới đây, không cần thiết phải mai danh ẩn tích, lúc này công khai thân phận còn có thể khiến cho đám người có ý đồ riêng này kinh sợ một phen.
“Là người do ai phái tới?” Tạ Phù Sơ trầm giọng hỏi.
Chiêu Dương công chúa xoa chuỗi ngọc trên cổ tay, cũng mở miệng nói: “Có thể công khai thân phận, cũng mượn việc này cho những người đó chút giáo huấn đi.”
Dương Khánh rùng mình, biết vị này sẽ không duy trì thái độ “dữ thế vô tranh*” kia nữa, hắn chắp tay, nghiêm mặt nói: “Là người của Vương gia.”
*Dữ thế vô tranh: thành ngữ, thái độ không phát sinh tranh chấp với người để tránh mâu thuẫn.
Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E4%B8%8E%E4%B8%96%E6%97%A0%E4%BA%89/4283844
“Vương gia ư?” Chiêu Dương công chúa cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên tia u tối. Vương gia trước đây là tộc lớn, dù là chi trong kinh hay là chi ở Dương châu này, con cháu đều vạn phần không muốn tranh đấu, không một người nào có thể thông qua khoa cử nhập sĩ đồ, đã sắp dần xuống dốc. Chi trong kinh kia còn dựa vào quan hệ thông gia để duy trì mặt mũi, nhưng chi ở Dương châu này, dựa vào cái gì? Dựa vào tông tộc quần cư của bọn họ, dựa vào con dòng chính trong gia tộc bọn họ? Bọn họ nghĩ không có sự giúp đỡ của bọn họ, chính lệnh địa phương liền không thể thi hành xuống sao? Thế hệ này còn muốn mượn cơ hội làm việc liên quan đến thủ vận, quả thực si tâm vọng tưởng!
“Thu thập nhân chứng vật chứng cùng với ấn tín của ta đưa đến phủ thứ sử. Nói Tư Mã Hưu không cần thông qua các bộ phận khác, trực tiếp bắt người.” Chiêu Dương công chúa căn dặn. Lấy thân phận của ông ta, chút quyền lực nhỏ ấy vẫn phải có.
Tư Mã Hưu đã sớm suy đoán thân phận của hai vị ở Tuyết Viên, cũng luôn chờ ngày các nàng lộ ra thân phận, nhưng khi ông ta trông thấy ấn tín Tuyết Viên đưa tới vẫn phải chấn động! Ông ta vốn tưởng rằng là người của nhà Tề Quốc công! Không ngờ tới là Chiêu Dương công chúa đích thân tới Dương châu! Sau khi ông ta biết sự tình, thầm mắng đám người Vương gia và Trịnh gia kia, vừa thông suốt, vội vội vàng vàng đi làm việc. Đến khi phân phó xong hạ nhân, ông ta ngã ngồi trên ghế cười khổ. Nếu sớm biết ở Tuyết Viên là Chiêu Dương công chúa, ông ta làm sao giống như hiện giờ? Từ lúc Trịnh Minh Hồng phạm tội cũng đã nhúng tay! Nói đến cũng là do lỗi của ông ta, chỉ hy vọng hai vị kia cuối cùng sẽ không truy cứu.
Lúc nghe Tư Mã Hưu phái người đến bắt Vương Luân Chi, Vương Lộc còn có chút sững sờ. Ông ta cũng không biết được việc Vương Luân Chi lén đi làm, vừa hỏi mới biết, mắng to một tiếng hồ đồ rồi định ra mặt ngăn cản. Ông ta tự cho đã hiểu biết Tư Mã Hưu, biết thứ sử này thật ra không quan tâm đến sự tình, nói vài câu là có thể dao động. Nào ngờ đến người tới thái độ vô cùng cương quyết phải bắt Vương Luân Chi đi. Vương Lộc cũng đang hối hận, lúc trước không nên oán giận trước mặt Vương Luân Chi, khiến cho đứa cháu ngu ngốc này làm ra chuyện như vậy.
“Thúc phụ không cần sợ hãi, lại phái người đi báo cho Hồng Ca Nhi đi.” Vương Luân Chi mặt không biến sắc, hắn phủi tro bụi trên y phục, vô cùng trấn định.
Nhưng đến khi nha dịch của phủ thứ sử xông vào cùng đao thật kiếm thật, hắn bắt đầu hoảng hốt.
Vương Lộc trầm giọng nói: “Con đi trước, ta lập tức đến.” Con cháu thế hệ này không còn lại mấy người, danh ngạc cống sinh mới được định cho Vương Luân Chi, sau đó không lâu hắn sẽ nhập kinh tỉnh thí, một mạch này của bọn họ mới có một người có thể nương con đường này tiến vào đại đạo, không thể gặp chuyện không may. Tâm tư Vương Lộc đã định, phân phó mấy gã sai vặt, bảo bọn họ lại đi mời người khác, mọi người cùng tạo áp lực cho Tư Mã Hưu. Mưu hại chưa thành thôi, có thể rửa sạch được.
Sau khi Vương Luân Chi bị áp giải tới nha môn, bèn tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi xuống, không chút đặt Tư Mã Hưu vào mắt.
Tư Mã Hưu thầm ai thán, lúc này hô một tiếng: “Làm càn!“. Lời nói vừa hạ, liền có hai nha dịch kéo Vương Luân Chi xuống, để hắn quỳ trên đất. Tư Mã Hưu cũng không thẩm vấn ngay, mà từ từ nhắm hai mắt tĩnh tọa, đến khi mọi người tề tựu đông đủ. Hai vị Tuyết Viên sẽ sớm tới, mấy sở vụ nghe được tiếng gió, không thể không chút động tĩnh.
Quả nhiên, Vương Lộc là người tới đầu tiên.
Ông ta chắp tay với Tư Mã Hưu nói: “Sử quân đây là ý gì?”
Tư Mã Hưu nhướng mi, không đáp lời. Phụ tá của ông ta lúc này tiến lên trước, cất cao giọng nói: “Có người cáo Vương Luân Chi hạ độc mưu giết người.”
Tâm Vương Lộc run lên, lại nói: “A? Không biết là ai? Hiện tại thế nào?”
Tư Mã Hưu chợt mở mắt, nhìn chằm chằm Vương Lộc, bình tĩnh nói: “Người không có việc gì.”
Vương Lộc cười nói: “Người không có việc gì không phải tốt rồi sao?”
Tư Mã Hưu nghe vậy nhướng mày, lạnh lùng hừ một tiếng,
Nghe được động tĩnh bên ngoài, ông ta lại ngẩng đầu lên.
Tạ Phù Sơ đẩy Chiêu Dương công chúa tới, nàng mới dừng lại, lập tức có người mang ghế dâng trà. Thái độ này khác hẳn so với lúc đối đãi Vương Luân Chi.
Vương Lộc lúc này mới nghiêm túc nhìn dáng vẻ hai nữ chủ nhân Tuyết Viên. Ông ta vờ như vô tình mở miệng nói: “Đó là nhị vị cô nương cáo trạng tiểu chất sao? Có lẽ nào, một vị cô nương trong đó là bởi vì tiểu chất mới què chân?”
Sắc mặt Tư Mã Hưu trắng bệch, quát một tiếng: “Vương Lộc!”
Vương Lộc cười cười, lại nói: “Y theo pháp lệnh triều ta, người đệ đơn kiện phải phạt hai mươi trượng đi? Tư Mã sứ quân, hiện tại là tình huống gì?”
Vương Luân Chi lập tức phụ họa: “Đúng vậy.”
“Thật không?” Chiêu Dương công chúa nhấp một ngụm trà, nàng ngẩng đầu nhìn Tư Mã Hưu, hờ hững hỏi một câu.
Tư Mã Hưu bị cái liếc mắt này làm cho kinh hồn táng đảm, vội vàng bước xuống, chắp tay với Chiêu Dương công chúa nói: “Xin công chúa thứ tội!”
Chiêu Dương công chúa khẽ hừ một tiếng.
Sắc mặt Vương Lộc tức thì trắng bệch.
Sao lại là công chúa?!