Việc này Tư Mã Uẩn không thể nhúng tay vào, nếu trong lúc vô tình biết được cũng thôi, vẫn có thể nói mấy câu trước mặt phụ thân, nhưng lần này lại là gã sai vặt của Bùi Dĩ Hàng tới đây kêu bất bình. Nếu nàng ấy thật sự giải quyết sự tình này, vậy về sau bất luận thứ gì, những người khác đều sẽ tìm đến chỗ nàng ấy, sẽ tạo thành phiền toái rất lớn cho Tư Mã gia.
Tư Mã Uẩn nhíu mi, lại tiếp tục nói: “Vương gia là một trong những tộc lớn ở Dương châu, thế lực tông tộc có hơi cường thịnh.” Ngừng một chút, nàng ấy lại nói, “Bùi gia cũng là đại tộc, nhưng một chi ở Dương châu này đã xuống dốc, cuộc sống bần hàn, suýt nữa ngay cả tiền phí để học cũng không lo nổi. Bùi Dĩ Hàng thật đáng tiếc. Muốn tranh danh ngạch kia, chỉ có thể đi cáo quan.” Danh ngạch này là do châu huyện tiến cử, mà phần lớn châu huyện cũng là nghe theo kiến nghị của sư trưởng ở học đường. Cho dù là thay người ở giữa đường, cũng rất dễ dàng tìm được cớ để lấy lệ cho qua. Học sinh không có tiền tài thế lực như Bùi Dĩ Hàng nhiều lắm, cũng không chỉ có Dương châu là như thế.
Đã xảy ra chuyện như vậy, Tư Mã Uẩn có vẻ có chút mất hứng. Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa nhìn ra điểm ấy, cũng không ở lại lâu, liền cáo từ rời đi.
Trên xe ngựa, Tạ Phù Sơ suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có thể như thế?”
Chiêu Dương công chúa cười cười nói: “Kỳ thực thứ sử có thể thay đổi người được chọn. Nhưng gã sai vặt của sĩ tử kia đi một nước đi như thế, vì tránh hiềm nghi, Tư Mã Uẩn sẽ không nói, cho dù nói, thứ sử cũng sẽ không đồng ý.” Dừng một chút, nàng lại nói, “Gã sai vặt này rốt cuộc là quyết định của bản thân hay là ý của Bùi Dĩ Hàng, ai biết được?” Nói xong, nàng liền lắc đầu, trên mặt lộ ra mấy phần tiếc nuối. Do khoa cử hưng thịnh, dân thường quả thật là có nhiều thêm mấy phần khả năng sĩ tiến*, nhưng phần lớn con đường đều bị nhóm quý tộc cầm giữ, những tộc lớn vì thích ứng với chính sách, cũng sẽ chuyển theo hướng gia tộc thi lễ, lấy khoa cử sĩ tiến để củng cố quyền thế trong nhà. Mà nhất lưu như Trịnh gia, không có nhân tài hữu dụng, cuối cùng chẳng bao lâu cũng sẽ suy tàn.
*Sĩ tiến: tiến thân bằng con đường làm quan.
Việc này qua đi, hai người cũng không chú ý nữa.
Người bên thiên tử đưa tới một phong thư, nói vài ngày nữa sẽ đến Dương châu, việc này cơ hồ dẫn đi toàn bộ lực chú ý của hai người. Tuy thiên tử không nói rõ sẽ trú tại nơi nào, nhưng Tuyết Viên bên này vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.
Một ngày nọ, Tạ Phù Sơ đẩy Chiêu Dương công chúa đến vườn hoa cắt tỉa hoa, đột nhiên hạ nhân vội vội vàng vàng chạy tới, nói là ở Bảo Hòa Đường có một bệnh nhân đang hấp hối, muốn thỉnh Tạ Phù Sơ sang nhìn xem.
Tạ Phù Sơ bây giờ một chút giá trị nghĩa hiệp cũng rất quý trọng, nàng rũ mắt nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương công chúa mỉm cười nói: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ.”
Tạ Phù Sơ “Ừm” một tiếng, để Dao Cầm đằng sau đến hầu hạ Chiêu Dương, còn nàng vội vàng định rời đi. Bỗng nhiên, tay áo nàng bị Chiêu Dương kéo lấy. Nàng chớp mắt, có chút hoài nghi nhìn Chiêu Dương công chúa. Chiêu Dương công chúa cười mà không nói, nàng ấy đưa tay chỉ chỉ môi mình. Tạ Phù Sơ tỉnh ngộ, bất đắc dĩ cười cười, cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi Chiêu Dương. Mà lúc nàng đang định dứt ra, người đột nhiên bị nắm chặt. Nụ hôn nhẹ lướt qua này, hiển nhiên Chiêu Dương công chúa cảm thấy không đủ.
Đến khi buông tay, Chiêu Dương công chúa vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, nàng nhìn Tạ Phù Sơ, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước.
Trong lòng Tạ Phù Sơ mềm nhũn, nàng thấp giọng nói: “Chờ ta trở lại.”
Bệnh nhân ở Bảo Hòa Đường một thân đầy máu, hấp hối, chỉ còn lại một hơi.
Nhóm đại phu trong phòng đều bó tay không có cách, nhưng thân nhân và gã sai vặt của nam tử kia kêu khóc ngoài cửa, thậm chí hắt nước bẩn lên đầu bọn họ. Đuổi cũng đuổi không đi, trị cũng trị không được, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi mời Tạ Phù Sơ ra mặt. Vốn Lý đại phu còn trông cậy vào Trịnh gia hỗ trợ, nào ngờ đến vị thiếu gia Trịnh gia kia vừa mới xuống giường liền trở mặt. Ngày sau thế nào, chỉ có thể tùy hắn chịu.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Tạ Phù Sơ nhíu mi, lãnh đạm hỏi.
“Nữ nhân đang kêu khóc kia là tẩu tử của bệnh nhân, bên cạnh là gã sai vặt của bệnh nhân.” Lý đại phu thấp giọng đáp.
Tạ Phù Sơ “Ừ” một tiếng, liền không để ý đến người kêu khóc bên ngoài. Nàng lập tức bước vào Bảo Hòa Đường, xem tình huống người bệnh.
“Sao lại là một nữ nhân?”
“Cầu xin người, nhất định phải cứu hắn!”
“Van cầu người cứu lấy công tử chúng ta đi, nếu không ta sẽ chết trước cửa Bảo Hòa Đường!”
......
Ngoài phòng hai người kêu la như quỷ khóc sói tru, nhiều người trong y quán nghe được cau mày. Tạ Phù Sơ cũng không để ý, mà sờ mạch môn của bệnh nhân kia một hồi lâu, mới nói: “Trước tiên ta thi châm ổn định tình huống của hắn, sau đó các người đến thử xem.” Dừng một chút, nàng lại nói, “Ta thấy nhà kia có vẻ không đủ tiền, dược phối xem như tặng bọn họ là được.” Mấy vị đại phu nhất trí gật đầu, đều ở một bên xem động tác của Tạ Phù Sơ.
Mấy châm đi xuống, người nửa chết nửa sống dần có hơi thở, mở mắt, nhưng vẫn nói không ra lời. Tạ Phù Sơ tiếp tục thi châm, đợi cho tình huống người nọ ổn định lại mới lui ra phía sau rửa tay, châm một tách trà.
Tiếng kêu khóc bên ngoài dần biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện một tiếng hét to.
“Nghe nói có người ẩu đả! Người đang ở nơi nào?”
Đội quan binh kia không quan tâm, xông thẳng vào nội đường của Bảo Hòa Đường.
Tạ Phù Sơ hơi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Nơi này chỉ có người bệnh.”
Quan đầu lĩnh kia hừ lạnh một tiếng nói: “Có người cáo trạng Bùi Dĩ Hàng ẩu đả gây hấn, bây giờ phải áp tải về nha môn xét xử.”
Bùi Dĩ Hàng? Chẳng lẽ bệnh nhân trẻ tuổi trong phòng là hắn? Tạ Phù Sơ suy nghĩ. Nàng đối diện với nhóm quan binh này, cũng không rụt rè, chỉ thản nhiên nói: “Xin các vị quan gia chờ một chút.”
“Không thể chờ!” Đầu lĩnh kia không kiên nhẫn hừ một tiếng, hắn ta trừng mắt nhìn Tạ Phù Sơ nói, “Nếu các người ngăn cản, liền xem như đồng tội!”
Xem ra nhóm người này muốn tìm Bùi Dĩ Hàng gây phiền toái. Nàng quả thật không muốn quản chuyện này, nhưng Bùi Dĩ Hàng đã là bệnh nhân trong tay nàng, về tình về lý để phải trị liệu hắn cho tốt. Nếu giữa đường bị người ta mang đi, sợ là mạng này sẽ không còn. Tạ Phù Sơ suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn đám quan binh ngang ngược kia, lặp lại một câu: “Xin hãy chờ, đợi khi hắn tỉnh lại cũng không muộn.”
“Người đâu! Bắt người cho gia.” Tên cầm đầu trực tiếp hét lớn.
Tạ Phù Sơ đứng lên, nàng cười lạnh một tiếng nói: “Ai dám động?” Lúc nàng xuất môn có dẫn theo mấy người hầu, vốn đang nhàn rỗi, nhưng nghe những lời này của nàng lập tức cảnh giác bước lên. Mấy người kia cũng hiểu rõ, thấy vẻ mặt Tạ Phù Sơ, liền biết nàng không định tiếp tục che giấu thân phận. Cũng đúng, thiên tử sắp đến Dương châu, đến lúc đó, dù thế nào cũng sẽ không tiếp tục mai danh ẩn tích. Hán tử che ở phía trước Tạ Phù Phong duỗi tay ra, lập tức lấy ra một khối lệnh bài.
“Cái gì vậy?” Gã cầm đầu kia mắng một tiếng, đến khi nhìn rõ hoa văn và mấy chữ tượng trưng cho “Vệ úy tự” trên lệnh bài, lập tức sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Hán tử kia cười hỏi: “Còn muốn tiếp tục sao?”
“Không muốn, không muốn. Tiểu nhân có mắt như mù, đắc tội lang quan.” Gã cầm đầu đáp. Người phía sau hắn lại nhỏ giọng thúc giục, gân xanh trên trán hắn giật giật, xoay người đạp một cước, mắng một tiếng: “Còn không mau cút ra ngoài!” Hắn làm sao còn dám nán lại y quán này?
“Thế nào? Bùi Dĩ Hàng đâu?” Vương Luân Chi đang uống rượu cùng thúc thúc Vương Lộc, thấy đám người mặt mày xám ngoét trở về, trong lòng tức thì rơi lộp bộp. Hắn kìm nén tâm tình cuồn cuộn của mình, trầm giọng hỏi.
Người ẩu đả cùng Bùi Dĩ Hàng chính là người của hắn, nói là ẩu đả, thật ra là đơn phương đánh người. Hắn ỷ vào tộc thúc của mình là tư mã tham quân* của châu huyện này liền muốn làm gì thì làm.
*Tham quân (hay tham quân sự): là một chức quan cổ đại, thường là phụ tá của quân chính trưởng quan.
Nguồn: https://zh.wikipedia.org/wiki/%E5%8F%83%E8%BB%8D
Đầu lĩnh kia nuốt nước bọt, thất kinh nói: “Trong y quán kia có người của Vệ úy tự!”
“Cái gì?” Lúc này cực kỳ hoảng sợ là Vương Lộc, ông ta đứng dậy đi đi lại lại, khàn giọng nói, “Sao lại thế này? Nói cho rõ ràng!”
Người nọ kể hết tất cả chi tiết ở y quán.
“Nữ nhân kia hẳn là một trong hai cô nương ở Tuyết Viên mà Hồng Ca Nhi nói.” Vương Luân Chi khẳng định nói, “Lúc trước Hồng Ca Nhi bảo con đi tra xét một chút, chỉ biết các nàng tới từ kinh thành, những chuyện khác không rõ.”
Vương Lộc nhíu mày nói: “Con nói các nàng ấy họ gì, ta quên rồi.”
Vương Luân Chi ngây người giây lát, đáp: “Một người họ Nguyên, một người —--”
Không đợi Vương Luân nói hết, Vương Lộc đã cả kinh kêu lên: “Nguyên?!” Hắn lại lẩm bẩm, “Không được, ta phải ra ngoài một chuyến.”
Người ở Tuyết Viên chuyển đến rất đúng lúc, ngay lúc thiên tử xuống Giang Nam. Họ Nguyên, còn được người Vệ úy tự bảo vệ, không phải là nhà quốc cữu Tề Quốc công sao?! Nếu thật sự là như thế, trước đây đã gây ra họa lớn!
Phía Thường Hoằng, nghe được tin tức Vương Lộc kể, cũng không quá giật mình. Lúc trước được cảnh cáo của thứ sử, hắn liền cẩn thận làm việc. Trinh Minh Hồng bị bệnh nằm trên giường, cũng không cách nào ra ngoài gây rối. “Cho dù là Nguyên gia, vậy cũng là hạng nữ lưu, có thể có ảnh hưởng gì?” Vẻ mặt Thường Hoằng không cho là đúng.
Người còn lại tiếp lời: “Ta lại cảm thấy không phải. Lúc trước thế chất gây ra chuyện kia, các nàng muốn xác định thân phận thì đã sớm lộ ra rồi. Hơn nữa trong kinh bên kia cũng chưa truyền tin đến cho chúng ta.”
“Nếu không chúng ta binh hành hiểm chiêu? Trực tiếp —--” Có một người trong mắt lóe ra ánh sáng tàn nhẫn.
Thường Hoằng quay người khiển trách: “Ngươi hồ đồ? Lúc này dính vào mạng người, còn ngại sự tình chưa đủ phiền toái sao?” Dừng một chút hắn lại nói, “Thánh thượng cố ý thiết trí chuyển vận ti* ở Dương châu, chuyển vận ti hẳn là do quan trong kinh đảm nhiệm, chúng ta chỉ có thể suy đoán sau đó. Thời khắc thế này không phải để gây chuyện thị phi, cho dù không vì mình, cũng phải thay con cháu trong nhà mà suy nghĩ.” Có liên quan đến chuyển vận ti chính là công việc béo bở, không biết bao người đang nhìn chằm chằm.
*Chuyển vận ti: cơ quan phụ trách việc vận chuyển.
Người nọ bị Thường Hoằng mắng đã hiểu rõ mím môi, không hề lên tiếng.
Trong Bảo Hòa Đường, được mọi người cấp cứu, Bùi Dĩ Hàng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Tạ Phù Sơ cũng không hỏi nhiều, chỉ phân phó mấy câu với đại phu trong dược đường, liền xoay người rời đi.
Trên đường cái, hoa theo gió phiêu tán, bập bềnh trong kênh nước.
Tạ Phù Sơ híp mắt nhìn bầu trời một hồi, mới hoàn hồn tiếp tục trở về.
Sau khi cứu được Bùi Dĩ Hàng, tăng thêm được mấy trăm giá trị nghĩa hiệp, xem ra người này là một nhân vật mấu chốt.
Tạ Phù Sơ mang tâm sự, đến khi trông thấy hai chữ “Tuyết Viên”, những phiền muộn tích tụ trong lòng hóa thành hư không. Hạ nhân đã sớm nghe được động tĩnh, mở cửa lớn đón Tạ Phù Sơ vào.
Đi vòng qua bức bình phong, Tạ Phù Sơ nhẹ bước xuyên qua đại sảnh.
Xuyên qua những cành hoa lan phía trước, Chiêu Dương công chúa đang vươn tay hái một đóa hoa, lúc nàng ấy nghe được tiếng bước chân bèn ngoái đầu lại, tươi cười rạng rỡ. Tim Tạ Phù Sơ khẽ động, bước chân nhanh hơn, nàng nhận lấy đóa hoa kia, cài vào trên tóc Chiêu Dương công chúa, cười khẽ một tiếng nói: “Người đẹp hơn hoa.”