Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 51: Chương 51: [GIANG NAM] TRIÊU LỘ




Những người vốn bị Trịnh gia cấm bán dược liệu cho Bảo Hòa Đường bây giờ lại thành thành thật thật đưa dược liệu tới, còn hận không thể đưa tới nhiều hơn. Lý đại phu bên kia cũng bắt tay vào giúp Trịnh Minh Hồng chữa bệnh, chẳng qua thân thể Trịnh Minh Hồng tuy có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không có cách nào khỏe mạnh hoàn toàn. Người Trịnh gia vốn sốt ruột trong lòng, muốn tìm Lý đại phu hỏi, đều bị Thường Hoằng ngăn cản lại. Đối với Thường Hoằng mà nói, Trịnh Minh Hồng hiện giờ vừa lúc, vừa không lo về mạng sống, cũng không lo hắn ra ngoài gây sự. Về phần những hồ bằng cẩu hữu ban đầu cùng Trịnh Minh Hồng uống rượu, đều bị người Trịnh gia đuổi đi. Nếu không hẹn uống rượu, sao có thể phát sinh chuyện như vậy?

Tuyết Viên.

Thời gian gần một tuần, cho đến ngày hôm nay mới xem như thành công tốt đẹp. Như kế hoạch của Tạ Phù Sơ, ép độc tố đến hai chân. Mà nhờ dược vật Ân Tinh Diêu đưa tới, tình huống tốt hơn mấy phần so với nàng dự đoán. Nàng lau mồ hôi trên trán, thu hồi toàn bộ kim châm, lại quay đầu nhìn Chiêu Dương đang mê man trên tháp, sắc mặt tái nhợt, không biết mơ thấy điều gì, mày nhíu chặt, tràn đầy bất an. Trong khoảng thời gian này nàng ấy chịu rất nhiều đau khổ, cả người đều gầy đi một vòng. Tạ Phù Sơ xoa nhẹ lông mày của nàng ấy, trong mắt có mấy phần thương tiếc, nàng lặng lẽ thở dài một hơi, như muốn giải trừ hết phiền muộn trong lòng.

Dém chăn cho Chiêu Dương công chúa, Tạ Phù Sơ nhẹ bước ra ngoài. Trong khoảng thời gian này đều ở trong phòng, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, chung quy cũng không giống với chân chính ra khỏi cửa. Phồn hoa ngày xuân cũng đã héo tàn, rơi vào trong kênh bị nước cuốn đi. Tơ liễu tung bay, cũng đã gần cuối xuân, một tiếng chim hoàng oanh véo von từ trong hàng liễu rậm rạp truyền đến, mang đến cho cảnh xuân cuối cùng này thêm vài phần thanh sắc. Thời gian quả thật trôi quá nhanh, nàng của năm trước còn đang vạch kế hoạch xem làm sao sinh tồn, mà ngày hôm nay, đã có người thay nàng mở ra một con đường bằng phẳng.

“Ỷ Ngọc, gần đây có chuyện gì xảy ra không?” Tạ Phù Sơ hỏi.

Tin tức của Ỷ Ngọc cũng là nghe được từ Dương Khánh, nghe thấy Tạ Phù Sơ hỏi, nàng ấy lập tức đáp: “Có nhiều người tới cửa bái phỏng, nhưng đều bị từ chối. Chuyện lớn không có, trái lại có chuyện hình như công tử Trịnh gia bị bệnh gì, mời Lý đại phu Bảo Hòa Đường chúng ta đi xem cho hắn.”

Ánh mắt Tạ Phù Sơ chợt lóe sáng, lại hỏi: “Những dược liệu bị thiếu mất thì sao?”

Ỷ Ngọc nói: “Đều đưa đến Bảo Hòa Đường.” Dừng một chút, nàng ấy lại nói, “Có một công tử trẻ tuổi tên Chung Giang Nhiên nhiều lần đến cửa, muốn gặp người và công chúa. Trong nhà hắn buôn bán dược liệu.”

“Ừ.” Tạ Phù Sơ lên tiếng, cũng không để chuyện này trong lòng. Nàng đứng trong sân chốc lát, lại quay về phòng.

Chiêu Dương công chúa đã tỉnh lại. Nàng gượng chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, trên mặt mang màu đỏ vì bệnh. Tạ Phù Sơ cả kinh, vội bước tới đầu giường, cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng ngồi dậy làm gì?” Dừng một chút lại nói, “Cảm giác thế nào?”

“Đau.” Chiêu Dương công chúa hơi ngẩng đầu, mềm giọng nói, trong mắt nàng như phủ một tầng sương. Tạ Phù Sơ ngồi xuống, nàng tự nhiên dựa vào đầu vai Tạ Phù Sơ.

Chỉ nói một chữ, Tạ Phù Sơ liền bị cảm động theo, mày nàng nhíu lại, trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng. Trong y điển có biện pháp làm giảm bớt đau đớn, nhưng nàng đã xem qua, quá mức tổn hại sức khỏe. Trên chiếc bàn con cách giường không xa còn bày một mâm mứt hoa quả, Tạ Phù Sơ nghĩ nghĩ, lấy một viên mứt hoa quả đưa đến bên miệng Chiêu Dương công chúa, đau lòng nói: “Sẽ tốt thôi.”

Mứt hoa quả vào miệng. Đầu lưỡi Chiêu Dương công chúa còn quấn một vòng trên đầu ngón tay Tạ Phù Sơ.

Cảm giác tê dại tức tốc truyền xuống đáy lòng, Tạ Phù Sơ tùy động tác của nàng ấy, cúi đầu nhìn nàng ấy thật sâu.

Sau một lúc lâu, Chiêu Dương công chúa mới hỏi: “Có chuyện gì phát sinh không? Thánh thượng bên kia có tin tức gì không?”

Tạ Phù Sơ nhíu mi nói: “Vừa tỉnh đã lao tâm lao thần, đây là muốn gì chứ?” Thấy Chiêu Dương công chúa nhìn mình, trong lòng nàng mềm nhũn, nhẹ giọng nói, “Không có gì, yên tâm đi.” Thiên tử bên kia cũng không yên tâm về Chiêu Dương, cấm vệ quân trong phủ thường đưa tin tới, chẳng qua phần lớn đều là râu ria. Cũng không biết thiên tử cố ý giấu giếm, hay thật sự không có gì xảy ra.

“Qua mấy ngày nữa ta có thể xuống giường?” Chiêu Dương công chúa lại hỏi.

Tạ Phù Sơ nghiêng đầu nhìn nàng ấy, hỏi: “Nàng đây là muốn ra ngoài?”

Chiêu Dương công chúa gật đầu nói: “Nơi đây nhiều cổ tháp lâm viên và sông hồ, chưa tới thăm thú, thật sự tiếc nuối.”

Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương, cũng không biết nàng ấy đang nói thật hay nói dối, suy nghĩ một hồi lâu gật đầu nói: “Mấy ngày nữa đi.” Ít nhất hiện tại không phải lúc xuất môn.

“Mấy ngày nữa, trăm hoa héo tàn.” Chiêu Dương công chúa bất mãn nói.

Tạ Phù Sơ kinh ngạc nhìn nàng ấy, cười nói: “Ta nhớ rõ cách đây không lâu nàng mới nói thiên hương trong phòng. Một khi đã vậy, bên ngoài có gì đáng để nhớ thương?”

Chiêu Dương công chúa: “...”

Sau đó, hai người lại ở trong phòng non nửa tháng, Tạ Phù Sơ bị Chiêu Dương công chúa quấn quýt, mỗi lần nàng ấy làm nũng chơi xấu, nàng liền bắt đầu lung lay thái độ. Ngày hôm đó, nhìn chút thịt được dưỡng về trên người Chiêu Dương, nàng nhéo mấy cái, cuối cùng cũng mềm lòng, đồng ý ra ngoài. Nhưng nếu xuất môn, phải đi một chuyến đến chỗ Tư Mã Uẩn và Ân Tinh Diêu trước.

Trong Tuyết Viên hơn nửa tháng không có động tĩnh, Tư Mã Uẩn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội bảo người đi hỏi thăm, đến khi tin tức trở về mới an tâm. Lúc này nghe Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa đến bái phỏng, đương nhiên nàng ấy cao hứng vô cùng, vội vàng bảo hạ nhân chuẩn bị. Tư Mã Hưu đang nghỉ ngơi, nghe được tin tức, vốn định lộ mặt, nhưng lại bị một câu “Tiểu cô nương bọn con tụ hội, phụ thân xem náo nhiệt gì chứ.” của Tư Mã Uẩn chặn trở về. Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, tạm thời đè lại tâm tư bản thân.

Tư Mã Uẩn trông thấy Chiêu Dương ngồi trên xe lăn, nhất thời chấn động. Lần trước gặp mặt vẫn còn tốt, lúc này cũng không cách bao lâu. Nàng ấy trừng mắt nhìn, muốn hỏi lại không tiện mở miệng. Ân Tinh Diêu bên cạnh nàng ấy lại có vẻ bình tĩnh vạn phần, như hết thảy đều nằm trong dự đoán của nàng.

Chiêu Dương công chúa đã nhận ra tầm mắt của Tư Mã Uẩn, cũng không cảm thấy khó chịu, thản nhiên cười nói: “Trúng độc đã lâu, liền thành dáng vẻ như hiện tại.”

Tư Mã Uẩn bừng tỉnh, nàng ấy mím môi, vội vàng chuyển đề tài. Thức ăn ở Dương châu rất nhiều, khác hẳn kinh thành. Tư Mã Uẩn sợ hai người ăn không quen, còn sai người nấu mấy món Trường An. Thức ăn Dương châu thiên ngọt, Tạ Phù Sơ ăn mấy miếng lại đổi món, mà Chiêu Dương công chúa, nàng liếc nhìn vài lần, không cho nàng ấy chạm phải dầu mỡ chua cay, nên chỉ còn lại có mấy món Dương châu có thể dùng được.

Tư Mã Uẩn hỏi: “Dược liệu các cô đã nhận được chưa?” Lúc trước nàng ấy gặp Vương Thục có hỏi mấy câu, biết đồ đã đưa tới Bảo Hòa Đường, quá trình trong đó cũng không truy cứu.

Tạ Phù Sơ cười nhẹ nói: “Đa tạ Uẩn cô nương và Ân cô nương, lần này hai người đã giúp chúng ta một đại ân.”

Tư Mã Uẩn ngăn lại nói: “Tất cả mọi người đều là tỷ muội, nên làm.”

Tạ Phù Sơ nhìn Ân Tinh Diêu, thấy nàng ấy vuốt ve tiểu điêu nhi, trên mặt không tỏ vẻ gì. Tư Mã Uẩn không có mưu đồ, nhưng Ân Tinh Diêu ra tay tương trợ thì chưa hẳn. Giữa lúc Tư Mã Uẩn rời bàn, Tạ Phù Sơ mới chậm rãi nói: “Ân cô nương lần này lấy ra băng trì ngân thiềm, hẳn không phải vô duyên vô cớ?”

Ân Tinh Diêu nghe vậy cười, nàng ấy nhìn Tạ Phù Sơ thật sâu. Lát sau mới nói: “Tiểu điêu nhi thích thanh chủy thủ kia của cô.”

Tạ Phù Sơ lấy ra thanh chủy thủ ngắm nghía một lúc, nàng nghiêng đầu nói: “Là tiểu điêu nhi thích?“. Truyện Kiếm Hiệp

Ân Tinh Diêu cười cười, thản nhiên nói: “Thanh chủy thủ này tên “Triêu Lộ”, là di vật của gia sư.”

“Quả nhiên cô là đồng môn của Hoa Tinh Hà.” Tạ Phù Sơ khẽ cười nói. Thanh chủy thủ này giữ lại thật ra cũng không có tác dụng gì, Ân Tinh Diêu giúp các nàng lần này, chung quy vẫn phải hoàn trả nhân tình. Vả lại Ân Tinh Diêu không giống Hoa Tinh Hà, khiến cho nàng tâm sinh chán ghét. Tạ Phù Sơ quay đầu nhìn sang Chiêu Dương công chúa, thấy trên mặt nàng ấy không có vẻ phản đối, bèn trả thanh chủy thủ lại cho Ân Tinh Diêu, nói: “Xem như là vật quy nguyên chủ.”

Ân Tinh Diêu cũng không từ chối, trực tiếp tiếp nhận chủy thủ. Nàng ấy nói: “Sư huynh kia của ta thái độ làm người không dám khen tặng. Cũng may Ba Vương xen vào, hắn đánh bậy đánh bạ, xem như là làm được một chuyện tốt.” Cho dù nhắc tới Ba Vương, trong lời nói Ân Tinh Diêu cũng không có chút cung kính.

“Ân cô nương đến Đại Tấn ta cũng là bởi vì Hoa Tinh Hà?” Chiêu Dương công chúa bỗng nói.

Ân Tinh Diêu nói: “Phải, ta cùng với tiểu sư đệ bị Hoa Tinh Hà đuổi giết, bị đuổi khỏi Ba Quốc. Nhưng rời Ba Quốc cũng là một chuyện tốt. Đáng tiếc đại dược luyện chế bởi vì khuyết thiếu dược điển mà rất lâu không thể luyện thành.” Nói đến đây, trên mặt Ân Tinh Diêu thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Nhưng rất nhanh, nàng ấy đã điều chỉnh cảm xúc lại, nàng ấy nhìn Triêu Lộ, cười nhẹ nói, “Hiện tại có nó trong tay, vậy không cần lo lắng.”

“Vậy chúc mừng Ân cô nương trước.” Chiêu Dương công chúa mỉm cười nói.

Ân Tinh Diêu chỉ gật đầu.

“Các người đang nói gì vậy?” Giọng Tư Mã Uẩn truyền tới. Ân Tinh Diêu vừa quay đầu lại, liền thấy Tư Mã Uẩn nhấc làn váy, nhanh chóng chạy về hướng bên này.

Ân Tinh Diêu cười cười nói: “Không có gì.” Tạ Phù Sơ hai người thấy nàng ấy không nói toạc trước mặt Tư Mã Uẩn, liền nhất trí duy trì im lặng.

Thấy không khí có chút ngưng đọng, Ân Tinh Diêu lại nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tư Mã Uẩn gật đầu, cũng không tránh hai người Tạ Phù Sơ, nàng ấy thở dài một hơi nói: “Là gã sai vặt của Bùi Dĩ Hàng học tử châu học, hắn nói công tử bọn hắn bị người ta cướp danh ngạch cống sĩ, bệnh không dậy nổi.” Cống sĩ ở triều đại này là những sĩ tử không cần trải qua khảo thí ở học quán mà do châu huyện trực tiếp đề cử nhập kinh. Hương cống mỗi năm một lần, danh ngạch Dương châu có hai người. Trong đó một người là Bùi Dĩ Hàng, không biết vì sao lại đổi thành người khác.

Tạ Phù Sơ hiếu kỳ nói: “Sao loại chuyện này cũng đến chỗ của cô?”

Sắc mặt Tư Mã Uẩn ửng đỏ, có mấy phần xấu hổ. Ân Tinh Diêu đáp thay nàng ấy: “Cũng là vì Uẩn cô nương chúng ta rất thiện tâm, khiến cho những người đó sự tình gì cũng cầu đến trên người cô nương. Trước kia nàng ấy từng giúp đỡ Bùi Dĩ Hàng, lúc này hẳn là gã sai vặt tự quyết định.”

“Thì ra là thế.” Tạ Phù Sơ gật đầu, lại hỏi, “Không biết danh ngạch của vị này bị ai thay thế?”

Tư Mã Uẩn nói: “Gã sai vặt kia nói là Vương Luân Chi.” Ngừng một chút nàng ấy lại nói, “Việc này ta không xen vào, chỉ có thể cấp chút bạc để hắn bốc thuốc cho Bùi sĩ tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.