Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 67: Chương 67: [Nguy cơ] Binh họa




Chuyện đã xảy ra trong cung, người Đại Tấn bên này đương nhiên sẽ không giấu diếm cho Lưu Hán Nhiên, rất nhanh đã truyền ra ngoài, trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng trong kinh. Lưu Hán Nhiên người này vô cùng sĩ diện, sao có thể chịu được khuất nhục như thế? Còn chưa đến một tuần đã phát sinh xung đột với người ta nhiều lần. Mấy lần đả thương người, Đại Tấn bên này cho Bắc Hắn Quốc mặt mũi, cũng không trị tội hắn, nhưng như vậy khiến hắn càng thêm phẫn nộ.

Đối với sứ giả Bắc Hán Quốc, Tấn Triều cũng không khách khí như đối đãi với Ba Quốc, ngay cả ban thưởng cũng ít hơn nhiều, càng đừng nói để cho nữ nhi hoàng thất hòa thân đến đó. Lưu Hán Nhiên vốn định cưới công chúa, nhờ đó mà có được lợi thế khi về nước tranh vương vị, nào ngờ đến Đại Tấn lại có thái độ như vậy? Một khi hắn không vui, người trong đoàn sứ thần cũng sẽ không thể dễ chịu được.

Trong đoàn sứ thần có một người tên Lưu Hằng Thanh, vốn là người Hồ, được Bắc Hán Quốc ban cho họ “Lưu”, hắn là võ sĩ Bắc Hán Quốc, là thân tín của Lưu Hán Nhiên. Thấy Lưu Hán Nhiên suốt ngày rầu rĩ không vui, bèn đưa đến thanh lâu nổi danh nhất Trường An để tìm “niềm vui“. Thanh lâu này lui tới phần lớn là quan to quý nhân, có một số người rất có thành kiến với dị tộc. Thấy Lưu Hán Nhiên thì trêu tức vài câu, cười nhạo hắn không bằng nữ tử. Lại nói nữ tử trong thanh lâu này không một người nào chịu hầu hạ dị tộc như hắn. Lưu Hán Nhiên giận tái mặt, không thể làm gì những quý tộc này, bèn tìm nữ nhân trút giận. Hắn tùy tay chỉ một hướng, liền chỉ vào thiếu nữ trang phục màu hồng phấn đang đánh đàn trên đài, nhất định bắt nàng ấy tiếp khách. Thiếu nữ phấn y vốn là người không tiếp khách, đương nhiên là không vui. Lưu Hằng Thanh trông thấy sắc mặt của Lưu Hán Nhiên, bước lên đài túm lấy phấn y nữ tử, tiện tay hung hăng tát một cái. Nữ tử thể nhược, sao có thể chịu được cú đánh như thế?

Quan to quý nhân trong thanh lâu phần lớn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có mấy quy nô thấy chuyện không ổn, bước lên ngăn cản nhóm người Lưu Hán Nhiên.

Tú bà gấp đến độ trán chảy đầy mồ hôi, trong lòng thầm nén giận quần chúng xung quanh. Bà ta tự mình tiến lên cười làm lành, nháy mắt ra hiệu hạ nhân đưa phấn y nữ tử ra ngoài.

Vẻ mặt Lưu Hằng Thanh lộ vẻ giận dữ, đẩy vai hất ngã quy nô phía trước, đẩy tú bà, lớn tiếng quát: “Tam vương tử chúng ta muốn một nữ nhân, không được sao?”

“Ha ha, ngay cả nữ nhân còn không bằng.” Nhóm quý nhân xem náo nhiệt có chút men say, ngươi một câu ta một câu mà giễu cợt Lưu Hán Nhiên. Bắc Hán Quốc am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, đám công tử ca này làm sao theo kịp? Vốn có chút kiêng kỵ với Bắc Hán Quốc, nhưng Lưu Hán Nhiên bại trong tay nữ nhân lại làm cho bọn họ phấn chấn lên, cứ như bản thân bọn họ tỷ thí tìm lại thể diện. Bọn họ càng ồn ào, lửa giận của Lưu Hán Nhiên càng lớn. Hắn lạnh nhạt nhìn nữ tử được gã sai vặt nâng chạy ra cửa, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

“Các vị gia, mọi người xem náo nhiệt gì vậy.” Da đầu tú bà run lên, vẻ mặt chua xót.

Gò má phấn y nữ tử sưng tấy, vẻ mặt đau khổ. Quay đầu lại trông thấy Lưu Hán Nhiên bước nhanh đuổi theo, thần thái của nàng ấy có chút tuyệt vọng. Người đi đường thấy Lưu Hán Nhiên hùng hổ tự nhiên tránh đi theo bản năng, nữ tử nhìn khắp xung quanh nhưng không tìm được một người nào có thể xin giúp đỡ, nàng ấy chỉ có thể tăng tốc, mắt ngấn lệ chạy nhanh về phía trước.

Đột nhiên, khóe mắt của nàng ấy lướt qua Bạch Ngọc Lâu.

Trong mắt nàng ấy chợt lóe lên một ánh sáng hy vọng, nàng ấy nói: “Mau, đến Bạch Ngọc Lâu!”

Đúng lúc Triệu Ninh đi ra từ Bạch Ngọc Lâu, hắn thấy Lưu Hán Nhiên hung hăng đuổi theo một thiếu nữ, mày nhíu lại, sải bước lên trước ngăn Lưu Hán Nhiên lại.

“Công tử cứu mạng!” Phấn y nữ tử trông thấy Triệu Ninh bỗng lên tiếng kêu cứu.

Triệu Ninh nghe nói những hành vi của sứ thần Bắc Hán Quốc, vô cùng chán ghét bọn họ. Nghe được phấn y nữ tử kêu cứu, gân xanh nổi đầy trên trán hắn, nhìn Lưu Hán Nhiên bất thiện nói: “Làm gì vậy?”

“Một nữ tử thanh lâu mà thôi, vương tử chúng ta muốn nàng ta tiếp khách là để mắt đến nàng ta!” Lưu Hằng Thanh cười nói.

Triệu Ninh chuyển hướng nhìn phấn y nữ tử, phấn y nữ tử lau nước mắt, nàng ấy cắn môi dưới, run giọng nói: “Tiểu nữ cũng không nguyện ý.”

Triệu Ninh nhìn khuôn mặt sưng tấy cùng biểu tình đáng thương của nàng ấy, nhìn sang Lưu Hán Nhiên, trầm giọng nói: “Nàng ấy không muốn.”

Ánh mắt Lưu Hán Nhiên lóe lên một tia hung ác, hắn chộp tay về hướng phấn y nữ tử phía sau Triệu Ninh. Triệu Ninh cũng giữ lấy tay Lưu Hán Nhiên, hai người động thủ ở giữa đường. Lưu Hằng Thanh thấy thế muốn đến kéo phấn y nữ tử kia lại, nào ngờ trong Bạch Ngọc Lâu xuất hiện mấy người, bảo vệ phấn y nữ tử chặt chẽ.

Lưu Hán Nhiên cực kỳ hung ác, thấy đánh không lại Triệu Ninh, lập tức rút chủy thủ. Triệu Ninh nhất thời không đề phòng, trên cánh tay liền xuất hiện vết máu. Ánh mắt hắn tối sầm lại, không lùi bước, tránh được chủy thủ, đấm một quyền vào mặt Lưu Hán Nhiên. Bọn họ đánh nhau giữa đường, dân chúng vây xem dần nhiều hơn, một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ. Lưu Hán Nhiên thấy không thể hạ được Triệu Ninh, ngược lại bị một cú đá đá văng ra, hung tính của hắn bộc phát, lăn lóc bò dậy, xông về phía một thanh niên cười to nhất. Thanh niên kia là người xem náo nhiệt, không có bản lĩnh gì, thấy Lưu Hán Nhiên như thế, ngây ngốc tại chỗ. Triệu Ninh không thể cứu kịp, thanh niên kia bị Lưu Hán Nhiên đâm một nhát, phơi thây tại chỗ.

“Tam vương tử!” Lưu Hằng Thanh thấy đã náo loạn ra mạng người, mặt lộ vẻ nóng vội.

Lưu Hán Nhiên cũng dần hoàn hồn, hắn cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là tên dân đen thôi!” Sau khi nói xong, hắn lại quay sang Triệu Ninh, lấy tay áo lau chủy thủ, ánh mắt như lang sói.

Nơi này đánh nhau cũng không bao lâu, rất nhiều biến hóa đều trong phút chốc. Thấy Lưu Hán Nhiên khinh thị mạng người, Triệu Ninh cũng phẫn nộ.

“Triệu Ninh, bắt lấy!” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Triệu Ninh xoay người liền tiếp được trường kiếm Lý Lệnh Tiết ném tới.

Ánh mắt Lý Lệnh Tiết lóe lên, hắn trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!”

Đến khi người của Kinh triệu phủ và Hồng lư tự tới, Lưu Hán Nhiên đã nằm trong vũng máu, một bên tay đứt lìa.

“Đây, đây —--”

Trong vũng máu là vương tử Bắc Hán Quốc đấy!

“Đây là xảy ra chuyện gì?!” Một vị quan viên quát hỏi.

Triệu Ninh thu hồi thanh kiếm dính máu, đang định tiến lên, chợt bị Lý Lệnh Tiết cản lại. Lý Lệnh Tiết nhìn người nọ, giọng nói lạnh lùng, “Hắn tùy ý tàn sát dân chúng Đại Tấn ta, ta không thể chém một cánh tay của hắn sao?” Quan viên kia mới đầu không nhìn thấy Lý Lệnh Tiết, đến khi giọng nói của hắn vang lên, mới giật mình, lại ngẩng đầu nhìn ba chữ “Bạch Ngọc Lâu“.

Vì Lý Lệnh Tiết nhúng tay, Triệu Ninh cũng không bị nha dịch bắt đi, mà Lưu Hán Nhiên lại được nâng trở về trị thương. Tiếng gào đau đớn của hắn vang vọng bốn phương, nằm trên cán đứt quãng nói những lời hung ác!

Lý Lệnh Tiết nhanh chóng cưỡi ngựa vào cung.

Hành vi của sứ giả Bắc Hán Quốc đã sớm chọc cho Minh Đức Đế bất mãn, nhưng ngại đủ loại nguyên nhân nên cũng không động thủ. Minh Đức Đế nghe Lý Lệnh Tiết bẩm báo việc này cũng không tức giận, chỉ phất tay bảo Lý Lệnh Tiết trở về, cho thấy việc này ông ta đã biết được. Kinh triệu phủ và Hồng lư tự bên kia, tuy rằng biết Lý Lệnh Tiết đã báo cáo với thiên tử, nhưng bọn họ vẫn viết sổ con dâng lên vào ngày kế tiếp.

Minh Đức Đế chỉ nói hậu táng cho người chết kia, về phần những chất vấn dò hỏi của Bắc Hán Quốc, đều đè xuống không quản.

Ngay cả Lưu Hán Nhiên cũng bị chém một cánh tay, sứ thần Bắc Hán Quốc làm sao còn dám làm càn? Cả ngày rút trong Hồng lư tự không ra, chỉ còn chờ Minh Đức Đế ra lệnh thả bọn họ về Bắc Hán Quốc.

Bên phía phủ công chúa, Tạ Phù Sơ nghe người của Bạch Ngọc Lâu báo cáo việc này, nàng nhíu mày, thở dài một hơi nói: “Việc này quá xúc động rồi.”

Chiêu Dương công chúa nói: “Sứ thần Bắc Hán làm càn như thế, có lẽ là Bắc Hán Vương bảo bọn họ chớ sợ hãi.” Nàng cười lạnh một tiếng nói, “Vương tử Bắc Hán nghĩ mệnh của dân chúng tầm thường không đáng giá, phải trả giá đại giới. Chặt đứt một cánh tay của hắn đã xem như nhẹ rồi.”

“Chỉ sợ Bắc Hán Quốc bên kia xem đây là cái cớ.” Tạ Phù Sơ sầu lo nói. Việc này tất nhiên sẽ truyền đến Bắc Hán Quốc. Trong sách cũng không có tình tiết hai nước giao chiến, tức nội dung truyện đã chệch khỏi đường ray. Chiến tranh cũng không dễ dàng như lời nói, thế nhưng có những việc không thể không đại chiến. Nàng có sự kính sợ đối với chiến tranh, nhưng không có nghĩa nàng sẽ hèn nhát.

“Không lấy cớ này cũng sẽ có những cớ khác.” Chiêu Dương công chúa nói.

Chính như các nàng đã dự liệu, tin tức rất nhanh đã được truyền về Bắc Hán Quốc. Vua Bắc Hán Quốc xem đây là lý do, xâm chiếm biên cảnh, cướp bóc dân chúng. Lại phái thêm sứ giả mang quốc thư đến Trường An, một là muốn đưa đám người Lưu Hán Nhiên trở về, hai là hy vọng Minh Đức Đế xử trí hung thủ, bằng không, bọn họ sẽ dẫn đại quân tấn công Tịnh châu.

Tuy nói Lý Lệnh Tiết đã nhận trách nhiệm việc này, nhưng rất nhiều người mắt thấy Triệu Ninh ra tay, còn có Lưu Hán Nhiên xác nhận, trong triều có một bộ phận người cho rằng trực tiếp giao người cho Bắc Hán Quốc, miễn đi mầm tai vạ. Mà đoàn người do tứ hoàng tử Lý Lệnh Tiết dẫn đầu lại chủ trương chiến tranh.

“Quốc chủ Bắc Hán Quốc vốn đã quy thuận triều ta, nhưng bọn họ không biết cảm kích, liên tục cướp bóc Tịnh châu, bắt người cướp của dân chúng. Thậm chí còn cướp đoạt cả Sóc châu, tiến quân vào Thái Nguyên, nhi thần nghĩ có thể xuất binh chinh phạt!” Lần này chủ trương của tam hoàng tử Lý Lệnh Thần hoàn toàn nhất trí với Lý Lệnh Tiết. Lý Lệnh Thần vừa lên tiếng, khiến cho triều thần khuynh hướng xuất binh lại nhiều hơn.

Triều đình Đại Tấn đang tranh luận không ngớt về việc nên chiến hay nên hòa, nào biết chiến báo Tịnh châu truyền đến, nói là đại quân Bắc Hán xâm phạm biên giới, cướp đi hơn hai nghìn nam nữ! Minh Đức Đế nghe vậy giận dữ, vốn còn đang do dự, lúc này lại hạ quyết định, trực tiếp bắt đám người tam vương tử Bắc Hán Quốc vào lao ngục, mệnh cho Bác Lục Hầu Tiêu Hiển cùng Thừa Ân Hầu Hoắc Hiến cùng nhau lãnh binh xuất chinh! Minh Đức Đế cũng không định để cho Lý Lệnh Tiết lãnh binh, mà Lý Lệnh Tiết lại khăng khăng tự mình nhập cung xin lệnh, quỳ mấy canh giờ trước điện, Minh Đức Đế mới đồng ý.

Đêm trước khi đại quân xuất chinh, Lý Lệnh Tiết đến phủ Chiêu Dương công chúa.

“Tứ ca.” Chiêu Dương nhìn khuôn mặt đầy kiên nghị của Lý Lệnh Tiết, rất nhiều lời nói đều hóa thành một tiếng thở dài.

“Ta không ở trong kinh, không thể chăm sóc các muội, nhưng ta cũng đã thu xếp người rồi, trước khi hoàng huynh trở về, phủ thái tử đều sẽ có người trông coi.” Lý Lệnh Tiết trầm giọng nói.

Chiêu Dương thở dài nói: “Tứ ca, muội không cần sự bảo hộ của huynh.”

Lý Lệnh Tiết cười cười nói: “Ta biết, nhưng trong mắt ta, muội vẫn luôn là tiểu muội muội đi theo phía sau ta.” Ngừng một chút, hắn lại nghiêm mặt nói, “Lúc trước rất nhiều người không đồng ý khai chiến, rõ ràng là do Lý Lệnh Thần mở miệng. Tên này không có lòng tốt như vậy, có lẽ là có âm mưu, các muội nhất định phải cẩn thận.” Trong nhiều huynh đệ, Lý Lệnh Tiết ghét nhất chính là Lý Lệnh Thần. Không tài không đức lại còn mơ tưởng đến vị trí kia, còn dâng đạo sĩ lên, khiến cho thiên tử trầm mê đan đạo, thật là một tiểu nhân hại nước.

Chiêu Dương công chúa híp mắt, nàng gật đầu nói: “Muội hiểu.”

Khấu Huyền Chân là do Lý Lệnh Thần tiến cử, chuyện của Lương Toàn Chân lúc trước khiến cho đạo sĩ xấu xa này thu liễm lại hành vi. Nhưng Khấu Huyền Chân cũng không bị ảnh hưởng gì, vẫn nhận được thánh sủng như trước, ban thưởng không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.