Sắc mặt Lưu Hán Nhiên xanh mét, gân xanh cuồn cuộn trên trán.
Mặc kệ là Tạ Phù Sơ cố tình hay vô ý, tên bị người ta bắn gãy chính là sự sỉ nhục. Thần tử bên cạnh hắn nhỏ giọng thì thầm, hắn hít sâu một hơi mới đè nén phẫn nộ trong lồng ngực.
Hành động này của Tạ Phù Sơ khiến cho sứ giả Bắc Hán Quốc bất mãn trong lòng, mà Minh Đức Đế bên này, ý cười trên mặt không chút che giấu.
Tạ Phù Sơ mặc dù không võ nghệ cao cường như những cao thủ, tới lui không để lại dấu vết, nhưng lấy bản lĩnh của nàng, tỷ thí bắn tên cùng Lưu Hán Nhiên vẫn sẽ có mấy phần thắng. Trước khi bắt đầu tỷ thí, nàng cố ý kích thích sự phẫn nộ của Lưu Hán Nhiên. Nếu theo như lời của Lý Lệnh Tiết, một khi Lưu Hán Nhiên này nóng nảy thiếu kiên nhẫn, tâm tính bất ổn, cứ tiếp tục như vậy rất có thể sẽ thất thủ.
Khoảng cách bia ngắm giống nhau, hai người đồng thời ra tay, đơn giản lấy số vòng định thắng bại.
Lưu Hán Nhiên sinh ra và lớn lên ở vùng thảo nguyên, luyện tập cung tiễn, việc này vốn không làm khó được hắn. Chỉ là lúc trước bị hành vi của Tạ Phù Sơ kích thích, trong lòng cáu giận, liên tục quay đầu nhìn Tạ Phù Sơ. Ngược lại, Tạ Phù Sơ nhàn nhã ung dung, chậm rãi giương cung cài tên, mỗi một mũi tên đều trúng giữa hồng tâm. Lưu Hán Nhiên thấy thế thì có chút nóng vội, chẳng lẽ phụ nữ Đại Tấn đều luyện võ? Chuyện này không giống trong lời đồn! Tạ Phù Sơ nhận thấy ánh mắt của Lưu Hán Nhiên, nàng nhếch môi cười, mặt tràn đầy khinh miệt. Lưu Hán Nhiên càng thêm phẫn nộ, khuôn mặt dữ tợn, tay run lên, nào biết mũi tên này trượt bia, bay đi rồi cắm vào trên cát.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Lưu Hán Nhiên, sắc mặt hắn càng âm trầm, trong tay hắn chỉ còn lại một mũi tên. Mũi tên cuối cùng này có bắn ra hay không cũng không còn quan trọng.
Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, nàng quay đầu nhìn Lưu Hán Nhiên. Chiếc cung trong tay như trăng tròn, một tiếng vù vang lên, tên như sao băng, cắm phập một tiếng vào trên bia ngắm. Trong nháy mắt, bia ngắm kia dường như không thể chống đỡ được trọng lực này, ầm một tiếng liền chia năm xẻ bảy. Những mũi tên trên bia ngắm đều rơi xuống đất.
“Bắn trượt rồi.” Tạ Phù Sơ bĩu môi, làm như vô cùng ảo não. Nàng buông cung, chắp tay với Lưu Hán Nhiên, cười vang nói, “Tài bắn cung của tam vương tử rất tuyệt, tiểu nữ cam bái hạ phong.”
Lưu Hán Nhiên sao có thể không nghe ra khiêu khích trong lời nói của nàng? Hai người đều có lần bắn trượt mục tiêu, cùng lắm chỉ xem như hòa nhau. Mũi tên bắn thử lúc trước nói là sơ suất, mà mũi tên cuối cùng này, rõ ràng chính là cố ý! Lưu Hán Nhiên lắc lắc cổ tay, bước đến trước mặt Tạ Phù Sơ. Hắn lúc này tựa như con sói hung ác trên thảo nguyên. Lý Lệnh Tiết thấy thế, bước lên phía trước, chắn trước mặt Tạ Phù Sơ, thản nhiên cười nói: “Quận chúa lần sau nhìn rõ ràng chút, đừng bắn lên bia ngắm của người khác.”
Sứ thần Bắc Hán Quốc có người nào không cảm thấy khuất nhục?
Minh Đức Đế híp mắt cười nói: “Còn một hồi văn đấu nữa, tam vương tử đích thân lên sàn hay sao?” Kết quả như vậy ông ta vô cùng hài lòng, nhìn Tạ Phù Sơ, trong mắt có thêm mấy phần thưởng thức.
Lưu Hán Nhiên cắn răng nói: “Không cần, Đại Tấn nhân tài đông đảo, ngay cả phụ nữ cũng thành thạo cung mã, ta đây cam nguyện nhận thua!” Lòng dạ hắn cao ngạo, “hòa nhau” như vậy càng làm hắn khó chịu hơn cả “thất bại“. Văn sĩ Bắc Hán Quốc sao có thể sánh được Đại tấn? Hắn cần gì phải tự làm mất mặt?! Là hắn coi thường nữ nhân Đại Tấn. Lưu Hán Nhiên kiềm chế tức giận, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ một cái.
Trải qua chuyện này, sứ giả Bắc Hán Quốc ở yến hội có chút im lặng, không hề náo loạn ra rắc rối gì. Tâm tình Minh Đức Đế rất tốt, sau yến hội đương nhiên tặng thưởng không ít thứ cho phủ công chúa.
Tiệc rượu ca múa mãi đến đêm mới ngừng. Nhóm chư thần cùng nữ quyến đều hồi phủ.
Chuyện ở phủ thái tử bên kia, Lý Lệnh Tiết không dám sơ sẩy, hắn cưỡi ngựa, sau khi đưa nhóm người thái tử phi hồi phủ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn đi vòng đến trước phủ Chiêu Dương công chúa.
Triệu Ninh đằng sau đầu tiên là sửng sốt, sau đó thúc ngựa đuổi theo.
“Thái tử điện hạ khi nào mới hồi kinh?”
Nghe được lời nói từ phía sau truyền tới, Lý Lệnh Tiết chậm tốc độ lại, hắn quay đầu nhìn Triệu Ninh, cười nói: “Hẳn là đến khi toàn bộ dân chúng Tề châu đều thoát khỏi nỗi khổ dịch bệnh.” Dừng một chút, hắn híp mắt, nói, “Chỉ mong đến mùa hạ hoàng huynh có thể trở lại Trường An. Lúc ấy, tiểu chất nhi tiểu chất nữ của ta đều có thể gọi phụ thân rồi.”
“A tỷ của ta và công chúa —--” Triệu Ninh mở miệng, mặt lộ vẻ mờ mịt.
Lý Lệnh Tiết hiểu được người nọ muốn hỏi gì, hắn đáp: “Đây là chuyện của các nàng, cho dù chúng ta là người thân, cũng không có quyền can thiệp.”
Triệu Ninh rũ đầu, trên mặt có mấy phần mất mát. Gió đêm lướt qua mặt trăng, hắn đột nhiên lại khôi phục thần khí. Hắn nói: “Bắc Hán Quốc không an phận, ta muốn —--” Dừng một chút, hắn lại thở dài một hơi, thấp giọng nói, “Việc này còn phải thương nghị với a tỷ.”
Sau khi nhập kinh, Triệu Ninh đi theo Lý Lệnh Tiết làm việc.
Tạ Phù Sơ hầu như cũng không quản Triệu Ninh, chỉ đến ngày hưu mộc* hai tỷ đệ mới có thể gặp mặt.
*Ngày hưu mộc (hưu mộc nhật):Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật“.
Nguồn: https://hvdic.thivien.net/whv/%E6%B2%90#:~:text=%E2%91%A0%20G%E1%BB%99i%20%C4%91%E1%BA%A7u%2C%20l%E1....
Dưới ngọn đèn, Triệu Ninh đứng thẳng thân mình, thẳng tắp như ngọn trúc. Tốc độ trưởng thành của thiếu niên vô cùng nhanh, Tạ Phù Sơ chợt sinh ra loại cảm giác cách một thế hệ.
Triệu Ninh vốn muốn nói việc nhập ngũ, nhưng khi thật sự gặp Tạ Phù Sơ, lại có chút nói không nên lời. Hắn mất tự nhiên nhìn Tạ Phù Sơ, tán gẫu một đề tài. Hắn nói: “A tỷ, ngày sau tỷ định thế nào?”
“Nhàn du tứ phương đi.” Tạ Phù Sơ nhìn Triệu Ninh, hỏi, “Sao bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này?”
Triệu Ninh nhíu mày, lại cẩn thận hỏi: “Là đi cùng Chiêu Dương công chúa sao? Nhưng chân của tỷ ấy —--”
Tạ Phù Sơ đại khái cũng hiểu được tâm tư của Triệu Ninh, nàng có chút buồn cười. Nàng nghiêm mặt nói: “Chân của công chúa sẽ sớm khỏi hẳn thôi. Thế gian người như Lệnh Nghi không nhiều lắm, gặp được nàng ấy là may mắn của ta.”
“Nhưng mà a tỷ, chẳng lẽ tỷ không sợ những lời bàn tán của người ngoài sao?” Triệu Ninh vẫn có chút không thể hiểu được, hắn nhíu mày, ngượng ngùng nói.
Tạ Phù Sơ nghe vậy mỉm cười, nàng cũng không bắt ép Triệu Ninh phải suy nghĩ giống như mình. Nàng nói: “Nhân sinh một đời, đương nhiên phải vì bản thân mà sống, sao phải quan tâm ngôn từ của người ngoài?” Nàng nhìn Triệu Ninh, cười nhẹ nói, “Đệ cũng lớn, đến một lúc có thể hiểu được mấy phần nỗi lòng ta.”
“Được rồi.” Triệu Ninh gãi đầu, vẻ mặt vẫn có mấy phần buồn bã như trước. Hắn biết Tạ Phù Sơ có truy cầu của bản thân. Trong lòng hơi trống vắng, vốn lời nói khó có thể nói ra, giờ phút này cũng có thể thản nhiên mà nói. Hắn nghiêm nghị nói: “A tỷ, đệ định nhập ngũ. Tứ hoàng tử nói Bắc Hán Quốc lòng muôn dạ thú, rất nhanh sẽ triển khai quân ở biên cảnh. Khi đó sẽ phải xin lệnh xuất chinh, bình định họa loạn. Đến lúc đó, đệ muốn đi cùng tứ hoàng tử.”
Tạ Phù Sơ kinh ngạc nhìn Triệu Ninh, nàng thấp giọng nói: “Không phải tam vương tử Bắc Hán Quốc đang ở Trường An sao?”
“Thái độ của bọn họ a tỷ cũng có thể nhìn ra, bọn họ không đặt Đại Tấn chúng ta vào mắt.” Nói đến việc này, Triệu Ninh có chút giận dữ. Chuyện tỷ thí hắn có nghe người ngoài thuật lại, hắn nhìn Tạ Phù Sơ, lại vỗ ngực nói, “A tỷ lợi hại, đến chiến trường đệ nhất định sẽ không khiến tỷ mất mặt!”
“Việc này là do tứ hoàng tử nói với đệ?” Tạ Phù Sơ lại hỏi.
Triệu Ninh gật đầu.
Tạ Phù Sơ cũng thở dài, nàng nói: “Đệ đã lớn, có suy nghĩ của bản thân, ta sẽ không ngăn đệ. Nhưng Triệu thúc bên kia, đệ phải nói một tiếng.”
Triệu Ninh nắm chặt tay, trịnh trọng gật đầu.
Tỷ đệ hai người nói chuyện một hồi, đến khi Tạ Phù Sơ trở lại trong phòng, Lý Lệnh Tiết cũng đang ra cửa. Đối mặt với hành động nháy mắt của Lý Lệnh Tiết, Tạ Phù Sơ có hơi không hiểu được, nàng cũng không quá để tâm tới tứ hoàng tử thỉnh thoảng hay trêu ghẹo này.
Chiêu Dương công chúa ngồi trên xe lăn, mày nhíu chặt, trên mặt lộ một vẻ ưu tư nồng đậm.
“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Phù Sơ thân thiết hỏi.
“Không có gì.” Chiêu Dương lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Phù Sơ, lại nhẹ giọng nói, “Triệu Ninh đi rồi sao?”
Tạ Phù Sơ “ừ” một tiếng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Chiêu Dương bỗng nói: “Tứ ca định đi biên cương, huynh ấy nói muốn tranh một vương vị từ tay phụ hoàng.” Minh Đức Đế đã từng thấy huynh đệ tư đấu, hoàng tử dưới gối của ông ta chỉ lập thái tử, còn lại những người khác không phong vương, lại càng không lĩnh đất phong. Nhóm hoàng tử muốn đất phong chỉ có thể dựa vào bản thân lập công. Chiêu Dương biết đây là lời nói vui đùa của Lý Lệnh Tiết, nhưng vẫn nghe được chút tin tức từ trong đó. Bắc Hán Quốc kiêu ngạo đã lâu, khi kỵ binh của bọn họ xâm lược biên cương lần thứ hai đó là lúc khai chiến. Sứ thần ở Trường An có lẽ là đến đây trước để tìm hiểu thực hư.
Tạ Phù Sơ đã nghe Triệu Ninh nhắc tới việc này, nàng nhẹ giọng đáp: “Triệu Ninh cũng muốn đi cùng.”
Chiêu Dương biết Triệu Ninh cũng không phải đệ đệ ruột, nhưng Tạ Phù Sơ vẫn xem hắn như đệ đệ ruột mà đối đãi. Nàng trầm mặc một hồi, hỏi: “Nàng không lo lắng sao?”
“Đương nhiên là lo lắng.” Tạ Phù Sơ cười nhẹ, nàng xoa xoa mặt Chiêu Dương, lại nói tiếp, “Nam nhân tốt chí tại tứ phương, đệ ấy muốn làm gì ta sẽ không ngăn cản đệ ấy. Đương nhiên, đệ ấy cũng cần phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm.”
“Ừm.” Chiêu Dương nhẹ nhàng đáp. Tứ hoàng huynh của nàng chỉ ham thích cung mã, khi còn bé huynh ấy đã lập chí hướng nói muốn trấn thủ biên cương lưu danh sử sách, chứ không phải bị vây hãm trong hoàng thành, trở thành một nhàn vương nhàn rỗi hưởng lộc vua. Trong lòng Chiêu Dương cũng rõ ràng tình thế trong triều, sớm đã biết sẽ có khả năng này, nhưng đến khi Lý Lệnh Tiết thật sự đề xuất, lại tránh không khỏi buồn bã. Huynh muội của nàng rất nhiều, nhưng thật sự để tâm đến cũng chỉ có đại ca và tứ ca.
Thấy cảm xúc của Chiêu Dương sa sút, Tạ Phù Sơ an ủi nói: “Không phải chuyện này vẫn chưa xảy ra sao?”
“Ta không sao.” Chiêu Dương cầm tay Tạ Phù Sơ, nàng hơi ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh nến chỉ chứa đựng hình bóng của một mình Tạ Phù Sơ. Nàng cười yếu ớt nói: “Ta nhớ rõ lúc trước ở sân mã cầu nàng cũng không chịu bắn cung, màn bắn cung khéo léo đẹp mắt này hẳn sẽ chọc Lưu Hán Nhiên tức giận đến không ngủ được.”
Tạ Phù Sơ bĩu môi nói: “Ai bảo hắn cuồng ngạo càn rỡ như vậy?” Một loạt lời nói kia, một câu cũng không nghe lọt vào tai. Nàng không cầu lời chúc phúc và thông hiểu của mọi người, nhưng không có nghĩa nàng có thể chấp nhận những lời nói mang tính vũ nhục kia. Nàng cười châm biếm, trầm giọng nói: “May mà hắn là vương tử Bắc Hán Quốc, nếu là người bình thường, một mũi tên kia không phải chỉ bắn gãy mũi tên của hắn đâu.”
Chiêu Dương công chúa trêu ghẹo nói: “Xem lời này của nàng, khí thế vang dội, chẳng lẽ còn muốn ra chiến trường?”
Tạ Phù Sơ lắc đầu, nàng cười nói: “Đây không phải điều ta mong muốn, ta không có chí hướng lớn như vậy, tập một thân bản lĩnh, cũng chỉ mong bảo vệ được ái nhân.”
Chiêu Dương công chúa cười nói: “Ngày sau nhàn du giang hồ, trên đường gặp nguy hiểm, ta phải dựa vào Sơ Nhi nàng bảo vệ rồi.”
Tạ Phù Sơ nhướng mày, nói: “Đó là đương nhiên.”