Edit: Lá (Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com)
Davis rất hiếm khi trong thành phố chứ đừng nói đến việc ở công ty, sở thích của anh là thường xuyên bay tới bay lui. Lần này anh phá lệ quyết định ở lại thành phố thêm nửa tháng, những chuyện khác thì giao cho trợ lý và cấp dưới của mình xử lý. Anh đặc biệt chú ý đến thành phẩm của mấy bản thiết kế mà Lan Ngọc Dung đưa cho anh.
Năm bộ quần áo cá nhân, ba bộ quần áo mẫu, chất liệu và kích thước đều được lựa chọn đúng theo bản thiết kế.
Dù là lão đại của bộ phận dịch vụ ngôi sao, nhưng Davis cũng không xa lạ gì với việc thiết kế trang phục. Ngược lại, anh cũng có chút tài năng.
Sau khi may xong tất cả quần áo, anh mang đến cho Lan Ngọc Dung kiểm tra.
Lan Ngọc Dung đang đỡ eo chậm rãi đi lại trong phòng làm việc, Davis thấy eo và bụng của cô ngày càng đầy đặn, cái người mảnh mai tinh tế của mấy tháng trước so với hiện tại trông như hai người khác nhau, điều này khiến anh có phần không thích ứng được.
Anh cảm khái nói: “Lan tổng, cô còn trẻ như vậy, tôi nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, sao phải có con vào lúc này?”
“Hai đứa đã được hơn năm tháng, anh nói vậy sẽ khiến chúng buồn lắm đấy.” Lan Ngọc Dung xoa bụng, nháy mắt với Davis.
Davis lập tức đổi giọng: “Nhất định là vì chúng rất đáng yêu!”
Lan Ngọc Dung liếc nhìn anh cười, tựa như muốn nói, vậy cũng không tệ lắm.
“Tôi thực sự ngưỡng mộ cô!” Davis giơ ngón tay cái lên khen ngợi tấm lòng bao la cùng sự tinh ranh của Lan Ngọc Dung. Anh kéo qua giá treo quần áo qua cho Lan Ngọc Dung nhìn, “Đây, tất cả quần áo mà cô muốn đã hoàn thành, cũng đều được giặt sạch rồi, có thể trực tiếp mặc thử hoặc thay luôn cũng được.”
Lan Ngọc Dung chân thành nói lời cảm ơn: “Cảm ơn rất nhiều, Davis, tôi biết anh tốt nhất mà.”
“Bây giờ mặc thử luôn chứ?” Davis hỏi.
Lan Ngọc Dung gật đầu: “Ừm, anh không biết, hiện tại tôi toàn mặc mấy đồ trông chán ngấy ấy.”
“Vậy tôi đẩy đồ giúp cô đến phòng nghỉ nhé.”
“Vất vả rồi.”
Phòng nghỉ của phòng làm việc không quá lớn - có một giường đơn, một ghế sofa nhỏ và một tủ quần áo - đủ để Lan Ngọc Dung có thể nằm nghỉ một chút khi cô thấy mệt.
Lúc Davis đi ra có nhắc nhở cô: “Cứ từ từ thôi, đừng làm mình bị thương, nếu có việc gì thì gọi tôi.”
“Được.”
Lan Ngọc Dung chọn cho mình một bộ váy để mặc thử trước. Ngực, eo, bụng hay hông đều rất vừa vặn, chất vải cũng co giãn thoải mái, quan trọng là rất vừa mắt người nhìn.
Trông không giống như trước đây nữa - quần áo đều buông thõng thẳng tắp, hoặc váy bắt đầu từ ngực trở xuống - vừa trông không đẹp mà còn phồng ra, vô cùng lôi thôi.
Mỗi bộ trang phục của cô đều có một vẻ đẹp riêng, cô mặc từng bộ để Davis đánh giá, Davis ánh mắt sáng ngời, khen ngợi không ngớt: “Cái váy này không tệ, tôn cơ thể mẹ bầu lên một cách hoàn hảo, vừa phóng khoáng lại ưu nhã...”
“Cái này thì tràn đầy nữ tính, người khác nhìn vào tâm tình cũng vui vẻ lây.”
“Bộ quần áo này trông rất chuyên nghiệp, hiện tại rất phù hợp với cô, cạp quần không siết quá chứ? Tôi đặc biệt chọn cạp quần rộng có chút độ co giãn đấy...”
Trước lời khen có cánh của Davis, Lan Ngọc Dung cuối cùng chọn một chiếc váy xanh trắng để thay, cô hơi hóp bụng: “Tối nay tôi mặc cái này đi hẹn hò ổn không?”
Chiếc váy này được làm từ vải cotton và vải xô*, chất cotton rất thoải mái, vải xô khiến chiếc váy trông nhẹ nhàng, thoải mái hơn mấy phần. Cách phối màu tươi mát, chân váy được phối thêm ren, trông rất nữ tính.
*Vải xô: Được dệt bằng kỹ thuật dệt con thoi. Chất liệu chính để tạo nên vải xô là sợi cotton. Điểm khác của vải xô so với vải cotton là các sợi vải được dệt với khoảng cách rất thưa.
Có nịt bụng* dán hỗ trợ, nhưng không bị siết bụng, có phần chun eo thun đặc biệt mềm mại bảo vệ vùng bụng, không lo bị lạnh bụng. Váy ngắn ở phía trước và dài ở phía sau, tạo cảm giác chập chùng, như vậy sẽ không khiến cho phần bụng nhô lên lộ ra vẻ mập mạp, cồng kềnh.
*Nịt bụng: Là một công cụ làm đẹp, giúp chị em phụ nữ định hình, làm thon gọn eo nhanh và hiệu quả.
Davis nhướng mày, xoa xoa cằm, hăng hái quan Lan Ngọc Dung từ trên xuống dưới, nhìn thấy khuôn mặt như hoa đào chứa sắc xuân của cô, một bộ dạng yêu kiều làm người ta muốn cưng chiều, không nhịn được cất lời trêu chọc, “Hẹn hò với ai?”
Lan Ngọc Dung ánh mắt đảo qua, nhưng chỉ cười bí hiểm, không trả lời.
“Vị Trình tiên sinh đó hả?” Davis một lời vạch trần, “Còn ở đây thần thần bí bí với tôi, tiểu gia đây chỉ là hỏi lịch sự thôi, còn nghĩ tôi thật sự không biết sao? Dáng vẻ liếc mắt đưa tình của hai người trong phòng làm việc lần trước kia, hừ, có bị đui thì cũng nhận ra được.”
Lan Ngọc Dung: “... Rõ ràng như vậy sao? Sao tôi không cảm nhận được.”
“Cô là người trong cuộc nên mơ hồ là phải, tôi đây đứng ngoài cuộc quan sát mới là người sáng suốt.” Davis khẽ hạ giọng, “Lan tổng, vị Trình tiên sinh kia, có phải là bố của cháu trai cháu gái của tôi không?”
Lan Ngọc Dung vốn đã hạ quyết tâm theo đuổi Trình Nhất Phàm, cũng không giấu diếm, cô thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, mắt nhìn của anh tốt đấy, bị anh nhìn ra rồi. Anh ấy chính là bố của bọn trẻ.”
“Hai người...” Davis cân nhắc lời nói, “Muốn... kết hôn sinh con sao?”
“Còn chưa tính đến đấy.” Lan Ngọc Dung nói, “Tạm thời tôi chưa có dự định kết hôn, người còn chưa theo đuổi được nữa là.”
Davis: “... Chờ đã, cô đang theo đuổi cậu ta?”
“Không được sao?”
“Không phải. Sao tôi lại cảm giác mối quan hệ giữa hai người có chút phức tạp vậy nhỉ?” Davis nhíu mày một cái, “Cậu ta không theo đuổi cô?”
“Có ai quy định con trai nhất định phải theo đuổi con gái à?” Lan Ngọc Dung hỏi ngược lại, cô đứng một lúc thấy hơi mỏi, nên đỡ eo trở về chỗ, từ từ ngồi xuống, “Anh không phải người sống tối cổ như vậy chứ.”
“Tôi chỉ là tò mò thôi, không phải kinh ngạc.” Davis khoanh tay dựa vào cạnh bàn, “Quên đi, dù sao hai người cũng đang yêu nhau, còn dày vò nhau được thì cứ dày vò đi.”
“Chúng tôi còn chưa đến mức yêu nhau, chỉ có thể nói là... có ấn tượng tốt về nhau.” Lan Ngọc Dung nhắm mắt, thở dài nói. Cô thu dọn cảm xúc, ngẩng đầu hỏi lại anh: “Đúng rồi, lần này anh ở công ty bao lâu?”
Davis ước tính thời gian: “Tầm một tuần nữa, có vấn đề gì?”
“Những bộ quần áo mà tôi thiết kế anh thấy thế nào?”
“Không phải cô đều nghe rồi sao?” Davis dừng một chút, rồi nói thêm, “Nó đã lật đổ quan niệm trước đây về quần áo bà bầu. Mặc dù có rất nhiều bà vợ giàu có đặt may quần áo bà bầu, nhưng hầu hết các bà mẹ mang thai đều sẽ tùy tiện mua một vài bộ, chủ yếu là mặc cho thoải mái, không chú trọng nhiều đến thẩm mỹ. Dù sao thời gian mang thai cũng không dài, tuy rằng khi mang thai thân thể vẫn còn đầy đặn, nhưng khoảng thời gian này căn bản sẽ không quá hai năm.”
“Cho nên là?” Lan Ngọc Dung cười chúm chím.
Davis cũng cười: “Vậy nên phần thị trường này rất tốt. Nhân tiện tôi có thể mở rộng cho bộ phận ngôi sao bên này - số lượng nữ diễn viên lấy chồng sinh con ngày càng nhiều. Trước đây, họ rất sợ bị các tay săn ảnh chụp được, nhưng nếu như có quần áo đẹp, lại thêm thị trường chứng thực và quảng cáo ở phương diện này, tôi tin rằng sẽ có không ít người mua nó thông qua các nữ minh tinh.”
Lan Ngọc Dung gật đầu thật nhanh, giơ ngón tay cái lên với Davis: “Cũng chỉ có Davis hiểu tôi.”
Davis cười híp mắt: “Vậy sau này tôi sẽ tập trung phát triển thị trường này.”
Lan Ngọc Dung lại đề nghị: “Ba bộ quần áo mẫu lần lượt tương ứng với tháng bầu thứ 5, thứ 7 và thứ 9. Tôi muốn nhờ nội bộ công ty hỏi một chút, xem có mẹ bầu nào phù hợp không, nhờ họ mặc thử làm người mẫu, rồi chụp vài bức hình trước, anh cảm thấy sao?”
“Được đó, tôi không có ý kiến gì.” Davis đồng ý.
“Ừm...” Lan Ngọc Dung trầm tư, xem ra buổi chiều còn có chuyện phải giải quyết, không thể về nhà sớm được, nhưng cũng không sao, cuộc hẹn của cô với Trình Nhất Phàm là vào buổi tối.
“Còn gì muốn nói nữa không?” Davis hỏi.
“Buổi chiều tôi muốn gọi Khải Văn đến, ba chúng ta nói về chuyện quần áo bà bầu này một chút. Đúng rồi, anh ấy quay lại rồi chứ?”
“Cậu ta quay lại chưa hả?” Davis nói, “Tôi cũng không rõ lắm, thử hỏi cô trợ lý nhỏ xinh của cô xem.”
Davis đi tới cửa, nháy mắt với Đồng Đồng và Bạch Yến Hủy ở bên ngoài, lộ ra vẻ đẹp trai mê người: “Hai vị mỹ nữ, hôm nay Khải Văn có ở công ty không?”
Đồng Đồng nhìn anh cười một tiếng: “Để tôi kiểm tra giúp anh.”
“Cảm ơn nhé.”
Đồng Đồng trực tiếp liên lạc với trợ lý của Khải Văn, sau khi nhận được câu trả lời, cô báo cáo với Davis: “Khải Văn về rồi. Anh ấy vừa đến công ty ký hợp đồng cách đây mười phút. Bây giờ đang trao đổi với chị Nguyệt Chiếu về trang phục trong trò chơi kia.”
Davis vỗ tay lên tiếng: “Được! Hẹn với cậu ấy, cố gắng trong vòng nửa tiếng nữa, tôi và Lan tổng muốn họp với cậu ấy.”
“Vâng.” Đồng Đồng bày tỏ không thành vấn đề.
Davis lại quay sang Bạch Yến Hủy: “Tiểu Bạch ~ Cô hỏi thử xem công ty có nhân viên nào đang mang thai năm tháng, bảy tháng và chín tháng không, Lan tổng có ba bộ quần áo mẫu, muốn nhờ họ mặc thử.”
Bạch Yến Hủy khuôn mặt dịu dàng, nụ cười ngọt ngào: “Anh cũng cần liên hệ với nhiếp ảnh gia và studio chứ?”
Davis nhướng mày ngạc nhiên, sau đó hài lòng gật đầu: “Cần. Đều hẹn hết đi.”
Sau khi anh trở lại văn phòng của Lan Ngọc Dung, thấy cô đang cúi đầu vẽ bản thảo thiết kế.
Davis đến gần cô, mở miệng cảm khái: “Hai tiểu trợ lý của cô không phải dạng thường mà, nghe một hiểu mười. Vừa mới nói bước đầu tiên, các bước tiếp theo đã giúp cô sắp xếp xong xuôi rồi.” Anh cười híp mắt nói: “Có thể cho tôi chọn một người không?”
“Không.” Lan Ngọc Dung không buồn nhấc mày, “Nguyệt Chiếu đến bộ phận tài chính rồi, tôi đang thiếu người đó, anh còn muốn ở đây đào góc tường của tôi lên hả? Bắt nạt phụ nữ có thai không phải là việc nên làm của một quý ông đâu.”
Davis cứng họng: “Tôi phát hiện cô người này... thật là... hừm...”
“Nếu anh không đủ trợ lý, có thể tìm chị Trương tuyển thêm hai người, đừng bảo là chủ ý của tôi là được.”
Davis tò mò, “Tại sao cô lại chuyển Nguyệt Chiếu đến bộ phận tài chính? Không phải cô ấy rất có năng lực sao?”
“Chính vì có năng lực, cho nên mới để cô ấy đảm nhận nhiều như vậy, tôi thấy bộ phận tài chính phù hợp với Nguyệt Chiếu, cô ấy cũng cảm thấy thế. Cô ấy kiếm được nhiều tiền, mối quan hệ cũng nhiều nữa...” Lan Ngọc Dung một bên nói một bên chỉnh sửa các chi tiết trong bản thảo thiết kế của mình.
“Mối quan hệ so với tổng thư ký, ước chừng còn ít hơn nhiều.” Davis thở dài nói.
“Có thể đi tìm kiếm cái mới mà, rất giúp ích trong việc trui rèn bản thân đấy.” Lan Ngọc Dung nói.
Davis gật đầu: “Cũng đúng.” Anh nhìn chằm chằm vào bản thảo thiết kế của Lan Ngọc Dung, hiếu kỳ hỏi: “Cô đang vẽ gì vậy? Quần áo dành cho nam?”
“Đã nhìn ra?” Lan Ngọc Dung vừa mới vẽ một chút, bức vẽ trước cô không hài lòng nên đã bỏ đi, đây là một bức mới.
Davis đưa mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của Lan Ngọc Dung - đôi mắt cô tập trung, biểu cảm đầy ấm áp, tẩy xoá chỉnh sửa một chút những đường cong vẽ ra, tựa hồ như muốn theo đuổi sự hoàn mỹ hơn, khi nói chuyện với anh cô có hơi lơ đãng... Không hiểu sao, trong lòng anh đột nhiên có mấy phần cảm giác khác lạ: “Thiết kế cho Trình tiên sinh đó hả?”
- --
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com