Lan Ngọc Dung gửi một tin nhắn chúc mừng cho Trình Nhất Phàm: “Chúc mừng anh nhé, trò chơi nổi tiếng chưa từng có!”
Trình Nhất Phàm trả lời: “Lần trước đã nói sẽ cho cô một ID nội bộ mà cũng không cho xong, giờ cô đã bắt đầu chơi chưa?”
Lan Ngọc Dung: “Ừm, tôi cũng đã đóng góp một lượt tải xuống. Thật sự rất vui, xem ra tôi có mắt nhìn không tệ.”
Trình Nhất Phàm: “Công nhận. Mắt nhìn của cô từ trước đến nay đều không tệ.”
Câu nói cuối cùng này có chút ý vị thâm trường, tuy là đang khen Lan Ngọc Dung, nhưng cũng hơi giống như tự khen.
Lan Ngọc Dung cười một tiếng, hiểu được lòng kiêu ngạo đầy tự luyến của anh, tiện dịp trêu chọc: “Đúng vậy, anh không tệ, trò chơi cũng không tệ, xem ra tôi đã kiếm được món hời rồi.”
Trình Nhất Phàm cũng cười, cầm điện thoại của mình do dự một hồi, rồi gửi đến một tin nhắn mời: “Tối nay rảnh chứ? Liệu tôi có vinh hạnh mời kim chủ đây ăn một bữa ra trò không?”
Hai ngày nay khẩu vị của Lan Ngọc Dung không được tốt lắm, cô có chút lo lắng sẽ khiến người ta thất vọng.
Đang chần chừ, Trình Nhất Phàm lại gửi tới hai tin nhắn —
“Tôi đã khỏi cảm rồi, đa tạ kim chủ mấy ngày trước đã đưa cơm tới. Nhân tiện tôi cũng trả lại hộp thức ăn lẫn bộ bát đũa cho cô luôn.”
“Nếu như không có thời gian thì để ngày khác cũng được. Cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý: “Được, vậy... Tối nay gặp lại.”
“Hẹn tối gặp.” Trình Nhất Phàm gửi qua một biểu tượng cảm xúc vui vẻ.
Lan Ngọc Dung cất điện thoại, bắt đầu làm việc.
Mấy ngày nay cô cũng đã chú ý tới dữ liệu quảng bá và lượng truy cập của game << Quyến luyến chi giao >>, hiện tại xem ra, nó đã chiếm vị trí đầu của danh sách game trong nước rồi, cô cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, cô sẽ tiếp tục vẽ bản thảo thiết kế.
Cô mới vẽ một bản phác thảo trang phục cho bố Lan, lại còn chỉ được một nửa.
Vừa vẽ vừa vẽ, trong đầu Lan Ngọc Dung hiện lên hình bóng của Trình Nhất Phàm, cô không khỏi tưởng tượng, nếu như đối phương có thể mặc quần áo do cô thiết kế, thì sẽ như thế nào?
Cô có chút ý muốn thiết kế một bộ đồ cho Trình Nhất Phàm...
Không, không chỉ là một bộ...
Lan Ngọc Dung nghĩ đến đây, khuôn mặt có chút nóng lên, cô đưa tay lên xoa xoa, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại không thể nào ngừng được.
Cô và Trình Nhất Phàm, hẳn... là nên dựa trên cơ sở có hảo cảm lẫn nhau, mà thăm dò tán tỉnh nhau, nhỉ?
Liệu có phải Trình Nhất Phàm cũng muốn theo đuổi cô không?
Cho nên mới mời cô đi ăn...
Tuy rằng xuất phát điểm lớn nhất có thể là vì đứa bé, nhưng mà... cô có niềm tin rằng có thể khiến tỷ lệ nguyên nhân này trở nên nhỏ hơn.
Cô muốn chinh phục Trình Nhất Phàm bằng sự hấp dẫn của riêng mình, trói chặt người trong tay.
Lan Ngọc Dung đang lên kế hoạch theo đuổi, thì Đồng Đồng gõ cửa bước vào, xin chỉ thị: “Lan tổng, Niếp Vi Vi muốn gặp chị, cô ấy nói đã thiết kế xong bộ trang sức.”
Lan Ngọc Dung một giây sau lập tức nghiêm túc, cô hắng giọng, nở một nụ cười đúng mực: “Mời cô ấy vào đi.”
Thần sắc của Niếp Vi Vi trông có vẻ tốt, chỉ là sắc mặt vẫn còn phờ phạc xanh xao, cô ấy mặc một chiếc váy nhỏ đại trà, chào Lan Ngọc Dung sau khi bước vào: “Lan tổng. Em thiết kế xong bộ trang sức, vội mang tới cho chị xem qua đây ạ.”
“Được rồi, ngồi đi.” Lan Ngọc Dung thu hồi ánh mắt đang quan sát của mình, cầm lấy bản vẽ thiết kế Niếp Vi Vi đưa tới.
Niếp Vi Vi thấp thỏm đứng một bên chờ đợi.
Đây là đề kiểm tra đầu tiên mà Lan Ngọc Dung cho cô, nếu được thông qua, cô có thể trở thành nhân viên chính thức trước thời hạn, cũng sẽ được tiến vào bộ phận thiết kế trang sức như ước nguyện.
Cô biết, đây là cơ hội hiếm hoi duy nhất, của cô.
Cô nhất định phải giữ chặt lấy.
Vậy nên, mấy ngày nay ngoài giờ làm việc, thì thời gian còn lại cô đều rất chăm chỉ thiết kế bộ trang sức này.
Lan Ngọc Dung thực ra không hề nghi ngờ năng lực thiết kế của Niếp Vi Vi, cô ra đề thi này cũng chỉ là cho Niếp Vi Vi một lối thoát.
Cô xem tổng thể bản thiết kế, nhận thấy đây quả nhiên là một thiết kế đẹp, thứ mà cô đề xuất là trang sức dùng cho dạ tiệc, Niếp Vi Vi cũng nghiêm khắc tuân thủ yêu cầu.
Trang sức được sử dụng cho dạ tiệc, chủ yếu là dây chuyền, bông tai, phụ kiện chính là vương miện cài tóc, nhẫn, đồng hồ đeo tay, vòng tay, v.v.
Nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là dây chuyền và bông tai.
Vì những chiếc váy dạ hội thường sẽ “làm nổi bật vẻ đẹp của người phụ nữ”, xương quai xanh, đôi tai là nơi dễ lộ nhất, nếu hai chỗ này quá đơn giản, thì sẽ khiến người phụ nữ ấy trông rất đơn điệu.
Vậy nên, khi được kết hợp với dây chuyền và bông tai, sẽ tôn thêm nét duyên dáng cho phái nữ.
Ngoài hai vị trí quan trọng nhất này, vương miện kết hợp với kiểu tóc, còn nhẫn, đồng hồ, vòng tay phối hợp với túi xách, vừa bổ sung cho nhau.
Niếp Vi Vi đã thiết kế một bộ trang sức hoàn chỉnh, dây chuyền trông lộng lẫy nhất, được tạo nên từ một viên sapphire* và một vài viên kim cương nhỏ, đôi bông tai hai bên trái phải không giống nhau, cô ấy còn đặc biệt thiết kế một kiểu tóc để tham khảo, kiểu tóc được thiết kế hướng sang bên trái, bông tai phải dài hơn bông tai trái, tạo cảm giác tua rua một cách mạnh mẽ, còn bông tai trái được thiết kế ôm sát vào dái tai, được tô điểm bằng một viên ruby* nhỏ gây ra sự bất đối xứng, nhưng khi kết hợp với kiểu tóc lại tăng thêm cảm giác đối xứng cho khuôn mặt.
*Viên sapphire:
*Viên ruby:
Chiếc nhẫn thì rất tinh xảo, bởi vì dây chuyền và bông tai cùng đều đã sử dụng đá quý lớn, vì vậy, để giảm bớt cảm giác “thổ hào”*, chiếc nhẫn được thiết kế vô cùng tinh xảo tinh tế, chỉ có một viên bạc, hoa văn và kim cương nhỏ trên đó cũng rất khiêm tốn.
*Thổ hào: là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.
Đồng hồ có dây đeo màu trắng bạc, thiết kế mặt số đơn giản, bên trong có điểm xuyết một chút màu đen, tao nhã phóng khoáng.
Đến chiếc vòng tay cuối cùng, chọn một thiết kế nhiều lớp, phía trên là màu trắng, màu hồng được tô điểm thêm, có một chút nữ tính xen lẫn sự hoạt bát.
Niếp Vi Vi có chú thích rằng, nên đeo đồng hồ và vòng tay riêng biệt, tức là nếu bạn chọn đồng hồ, thì không cần phải đeo vòng tay, và ngược lại.
“Tốt lắm, chị rất thích.” Lan Ngọc Dung cười, “Chắc hẳn em đã bỏ rất nhiều công sức để thiết kế nó nhỉ? Chị thấy những họa tiết và hoa văn trên đây đều rất đặc biệt.”
“Đúng vậy ạ... Những tài liệu em đã thu góp cất giữ trước đều được lôi ra dùng hết.” Niếp Vi Vi nói, “Cảnh vật và hoa lá ở quê hương em rất đẹp, cho nên...”
“Rất tốt, cám ơn em đã giúp chị thiết kế bộ trang sức này.” Lan Ngọc Dung trịnh trọng nói, “Em có thể vào bộ phận thiết kế trang sức được rồi.”
“Cảm ơn Lan tổng!” Niếp Vi Vi vô cùng kích động.
“Tiếp tục cố gắng nhé.”
“Vâng, em nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Niếp Vi Vi không làm phiền Lan Ngọc Dung nữa, quay trở về tiếp tục làm việc.
Lan Ngọc Dung gọi Đồng Đồng vào, nhờ cô ấy nói chuyện này cho Trương Ngải Kỳ, việc Niếp Vi Vi được điều chuyển sang vị trí chính thức coi như đã hoàn toàn kết thúc.
Tuy nhiên, vào gần trưa, lúc Lan Ngọc Dung đến phòng vệ sinh, cô lại bắt gặp cảnh ốm nghén của Niếp Vi Vi.
—— Cô ấy mang thai thật sự quá doạ người.
“Em không sao...” Niếp Vi Vi đi tới an ủi Lan Ngọc Dung đang há mồm trợn mắt.
“Em đây là... không ăn được chút gì sao?”
“Vâng... Chỉ có thể ăn một chút bánh quy soda...”
“Còn cháo thì sao? Cũng nôn ra à?”
“Cũng gần như thế ạ...” Niếp Vi Vi súc miệng qua, có chút yếu ớt nói: “Không sao đâu, em quen rồi, sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.”
Lan Ngọc Dung không biết phải làm sao: “Chị không lo lắng chuyện này, chị chỉ lo cho em. Cho dù như vậy... em vẫn... muốn giữ đứa bé lại sao?”
“...” Niếp Vi Vi im lặng một hồi, “Vâng. Em sẽ chăm sóc bản thân lẫn đứa bé thật tốt.”
Lan Ngọc Dung không khỏi thở dài: “Phụ nữ rất vĩ đại... nhưng cũng thật ngu ngốc...”
Niếp Vi Vi mỉm cười: “Lan tổng, chị cũng vậy mà...”
Lan Ngọc Dung nhìn xuống cái bụng ngày càng lớn của mình, cuối cùng cười một tiếng đáp lại.
Gần đây thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức, ở thành phố này dường như không có mùa xuân, sau khi mùa đông kết thúc, thoáng cái đã đến mùa hè.
Khi Lan Ngọc Dung thấy tình trạng ốm nghén nghiêm trọng của Niếp Vi Vi, trong lòng cũng nhốn nháo không thôi.
Thực ra, hai ngày này khẩu vị của cô không được tốt lắm.
Thời tiết nóng nực đến mức không muốn ăn.
Cũng có thể do thai nhi chèn ép lên các cơ quan trong ổ bụng, cô ăn uống không được tốt như trước nữa.
Cân nhắc đến việc bảo bảo còn trong bụng, cô cũng không thể tham lạnh, đành phải tạm thời chịu đựng, cố gắng ăn thêm hai miếng nữa.
Bữa trưa dì Trần đặc biệt chuẩn bị đơn giản cho cô, nhưng vẫn đầy đủ dinh dưỡng, cũng vì chú ý đến khẩu vị của cô, mà không nấu quá nhiều.
Lan Ngọc Dung cố ăn nốt miếng cuối cùng, uống chút nước, đứng dậy đi lại trong văn phòng một chút.
Mang thai quả thực là một việc rất cực khổ.
May mắn là, chiếc gối đặc biết mà cô mua sau khi nghe lời giới thiệu của bác sĩ Lưu đã được chuyển đến vào hai ngày trước. Dì Trần đã giặt nó cho cô, cô cũng sử dụng nó trong hai ngày qua. Từ khi có thêm cái gối đó hỗ trợ, dù là nằm hay ôm hoặc dùng để kê, công nhận đều thoải mái hơn so với trước đây rất nhiều.
Chỉ là, vấn đề giấc ngủ đã được giải quyết, còn vấn đề khẩu vị, chắc phải cố gắng nhiều đây.
Trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn, cũng có thể vài ngày tới sẽ ổn.
Dì Trần rất cố gắng trong việc làm cho các món ăn trở nên tinh tế đơn giản, bà gợi ý rằng cô nên ăn ít đi và chia ra làm nhiều bữa, mỗi ngày đều ra sức làm những món mới, bỏ vào rất nhiều tâm tư.
Lan Ngọc Dung hết sức cảm động, nhưng trong lòng cũng rất đau khổ, dì Trần chăm sóc ngày càng kĩ lưỡng.
Biện pháp ăn ít đi và chia ra làm nhiều bữa dùng trong kỳ nghỉ ba ngày ở nhà còn ổn, nhưng sau khi bắt đầu đi làm, dì Trần lại lo lắng việc Lan Ngọc Dung không còn ăn nhiều nữa. Có thể do đồ ăn nóng bị nguội nên không còn ngon, cô không ăn được bao nhiêu. Bà không thể làm gì khác hơn ngoài cách lén nói chuyện này với Trình Nhất Phàm.
Vào ngày đến bệnh viện, Trình Nhất Phàm đã trao đổi thông tin liên lạc với dì Trần, cũng nhờ bà chăm sóc Lan Ngọc Dung thật tốt.
Dì Trần nhìn ra bí mật nhỏ giữa hai người bọn họ, cũng không vạch trần, vui vẻ làm người thuận nước đẩy thuyền.
Bà cũng thấy thái độ của Lan Ngọc Dung đối với Trình Nhất Phàm không hề bình thường, nếu không tại sao mấy ngày người ta bị bệnh đều đưa cơm qua?
Trình Nhất Phàm nhận được cuộc gọi của dì Trần khi anh đang ăn cơm với các nhân viên trong phòng làm việc, sau khi biết chuyện này, anh cũng không chú ý ăn nốt bữa cơm nữa, mà cầm điện thoại của mình đến bên cửa sổ, cân nhắc gửi cho Lan Ngọc Dung một tin nhắn.
“Tối nay cô muốn ăn gì?”
Lan Ngọc Dung đáp: “Tùy anh quyết định.”
Trình Nhất Phàm thở dài, tiếp tục nhắn: “Tôi muốn nghe ý kiến của kim chủ.”
Lan Ngọc Dung nhìn thấy tin nhắn của anh thì cười một tiếng, cố gắng hết sức nghĩ xem mình muốn ăn gì, cuối cùng, cô nghĩ đến một thứ: “Ừm... Lẩu? Không biết tôi mang thai thế này có ăn được không...”
Trình Nhất Phàm nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Lưu hỏi ý kiến, sau đó quay lại nhắn với Lan Ngọc Dung: “Có thể, vậy buổi tối chúng ta sẽ ăn lẩu.”
Lan Ngọc Dung trả lời: “Được.”
“Cô ăn trưa rồi chứ?” Trình Nhất Phàm hỏi cô.
“Ừm, ăn xong rồi. Bây giờ đang đi dạo trong văn phòng. Buổi chiều chờ Davis mang cho tôi bộ quần áo được đặt thiết kế riêng đến thì tôi có thể về nhà nghỉ ngơi trước.”
“Tốt lắm. Nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không hại gì.”
“Đúng rồi, buổi tối ăn ở đâu? Tôi tự qua đó luôn cũng được, không cần phiền anh qua đón tôi nữa.”
“Không sao, tôi đến đón cô. Tiện thể mang hộp đựng thức ăn và bát đũa trả cho cô luôn.”
“Vậy cũng được, hẹn tối nay gặp.”
Sau khi trò chuyện xong với Lan Ngọc Dung, Trình Nhất Phàm quay lại bàn ăn nốt bữa, sau đó chào Trương Duẫn: “Buổi chiều tôi có việc nên về nhà trước. Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
“... Được.” Trương Duẫn thấy anh đang khẩn trương nên không cản lại. Nhìn bóng dáng của Trình Nhất Phàm khuất dần, Trương Duẫn lắc đầu thở dài, “Có vợ tương lai có khác, lão đại dù chỉ một chút cũng không lười biếng...”
- --