Bối Noãn xuống dưới còn không quên vỗ vỗ xe việt dã, thu nó vào trong không gian.
Sau đó cất bước chạy đến bến tàu.
Vừa chạy vừa kêu: “Từ từ! Các người từ từ!”
Lần này kia con thuyền nhỏ thấy Bối Noãn, thật sự xoay xoay trên sông mà vòng trở lại.
Người lái thuyền là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc đồ thể thao, từ mặt đến cổ có một vết sẹo, thoạt nhìn rất hung dữ.
Nhưng Bối Noãn không sợ anh ta chút nào.
Bởi vì anh ta giống y như đúc trong sách miêu tả người chủ thuyền.
Trong sách dùng hai ba câu nói lên bối cảnh của anh ta, đây là một người liều lĩnh cầm theo đao trên người, nhưng anh ta sẽ không hành hung ai, chỉ là nghĩ đến sẵn loạn thế liều chết mà kiếm ít tiền.
“Cô gái nhỏ, cô muốn quá giang? Tôi muốn thu tiền, một người một vạn.”
Người lái thuyền trên dưới đánh giá Bối Noãn, “Không có tiền, những thứ đáng giá khác như hoàng kim trang sức đồng hồ gì đó cũng được.”
“Tôi biết.” Bối Noãn vội vàng nói, “Chúng tôi có tiền.”
Tiền trong rương Lục Hành Trì cũng đủ, nhưng Bối Noãn không ngốc, cô biết hiện tại không thể lấy ra.
“Anh chờ một chút, chúng tôi còn mấy người ở bên kia, tiền trên người bọn họ, họ sẽ lập tức tới đây.”
Người lái thuyền cũng không sốt ruột, đậu thuyền vào bến tàu, cùng chờ với Bối Noãn.
Bối Noãn nói chuyện phiếm với anh ta, “Hiện tại đã loạn thành như vậy, anh còn kiếm tiền làm gì?”
Trên bờ đều là thây ma, người lái thuyền suốt ngày một người ở trên sông, anh ta cũng không để ý nói chuyện vài câu với cô gái nhỏ.
“Nghe nói phía tây đã xây lên tuyến phong tỏa, phía bên kia tất cả đều không có việc gì, chờ tôi kiếm đủ tiền liền đi đến đó mua phòng ở.”
Bây giờ đã là khi nào, còn nghĩ đến chuyện mua phòng ở.
Bối Noãn trong lòng đang phun tào, người lái thuyền bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Đó là bạn cô?”
Bối Noãn cũng quay đầu lại, thấy cạnh bến tàu dừng 3 chiếc xe việt dã, một đám khoảng bảy tám người cùng nhau xuống.
“Không phải bạn tôi, tôi không quen biết bọn họ.”
Bối Noãn mới nói xong, đám người kia đã vào bến tàu.
Có người xa xa hỏi người lái thuyền: “Ông chủ, chở người qua sông?”
Cầm đầu là một người rất cao mặc áo da, mang kính râm, dưới kính râm là cái cằm góc cạnh sắc bén, đôi môi đường cong tuyệt đẹp, hiện giờ đang khinh miệt mím lại.
“Qua sông, một người một vạn.” Người lái thuyền nói.
“U a, ông chủ thật đúng là dám chào giá.” Có người cười ra tiếng.
Người đàn ông áo da đến gần, mở miệng hỏi: “Một người một vạn?”
Nhóm người này nhìn không dễ chọc, người lái thuyền hơi há miệng, vừa định nói chuyện thì đã chậm.
Tay người đàn ông rút khỏi túi áo da, trong tay nắm một khẩu súng.
Hắn giơ lên chống vào trán người lái thuyền, một câu cũng không nói thêm, tùy tiện nã một phát.
Theo tiếng súng, người lái thuyền mềm mại ngã xuống.
Người đàn ông dùng mũi chân đá đá anh ta, cúi đầu cười cười, “Ông chủ, mắc quá, giảm giá chút đi?”
Lại đổi đổi giọng nói, làm bộ là người lái thuyền, nói chuyện: “Được, giảm giá một chút, miễn phí đưa các người sang sông.”
Người phía sau cười vang.
Bối Noãn khiếp sợ không phát ra được tiếng động nào, hai cái đùi như giấy, muốn động cũng không thể động.
Người đàn ông chuyển hướng tới Bối Noãn, nghiêng đầu với cô, ý bảo: “Lên thuyền.”
Bối Noãn hoàn toàn nghe không hiểu.
Người đàn ông có điểm không kiên nhẫn, “Hắn đã chết, cô tới lái thuyền.”
Ha?
Bối Noãn ngẩn ra một chút, minh bạch.
Ở bến tàu chỉ có Bối Noãn và người lái thuyền hai người mà không có ai khác, xe việt dã cũng được Bối Noãn thu vào trong không gian, hai người đều mặc đồ thể thao, đứng một chỗ nói chuyện phiếm, nhìn thế nào cũng giống như là cùng một đám, đậu thuyền ở bến chờ khách.
Hắn một phát súng bắn chết người lái thuyền, để lại Bối Noãn lái thuyền.
Chính là, ai cmn sẽ lái thuyền nha??
Nhưng mà không có biện pháp khác.
Bọn họ một lời không hợp liền giết người, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Mấy người kia lục tục xách theo túi xuống thuyền, Bối Noãn cọ tới cọ lui cũng phải lên thuyền.
Chậm một ngày so với trong sách, liền gặp nhiều chuyện kỳ kỳ quái quá không có trong sách như vậy.
Bối Noãn lặng lẽ nhìn bờ sông, đám cỏ hoang một mảnh thật yên tĩnh, Lục Hành Trì bọn họ còn chưa trở về.
“Đi.” Có người đẩy đẩy Bối Noãn hướng tới đuôi thuyền.
Thuyền này không lớn, đuôi thuyền có một cái môtơ đen nhánh thật lớn.
Bối Noãn tuyệt vọng mà đi qua.
Xong, tất cả, không, còn, gì.
Không cũng phải làm.
Bối Noãn cũng không dám kéo dài thời gian.
Lấy tác phong nổ súng của người kia, nếu phát hiện không đúng, trong nháy mắt cũng sẽ cho cô một phát.
Bối Noãn căng da đầu nghiên cứu môtơ.
Trên môtơ có một cái nút đỏ, Bối Noãn thọc vài cái, không phản ứng.
Bối Noãn ôm môtơ tìm tìm, vui mừng khôn xiết phát hiện một cái chốt mở, mặt trên viết “on/off“.
Chạy nhanh bật qua On, nhưng mà vẫn là không thể On lên.
Mình thật sự muốn chết.
Bối Noãn bỗng nhiên nhớ tới, trong phim họ đều sẽ kéo một cái dây như dây thừng, môtơ mới xoay.
Trên đỉnh môtơ thực sự có một tay nắm, Bối Noãn thử thăm dò, kéo một chút, thật đúng là nối với một sợi dây thừng.
Bối Noãn giữ chặt tay, đột nhiên kéo mạnh lên.
Lộc cộc đát ầm ầm ầm ầm, môtơ thật sự xoay!
Quá thần kỳ!
Ah yeah!
Còn chưa a yeah được nửa giây, thuyền đã phóng thẳng đi hướng bờ sông.
Trên môtơ không có gì khác nữa, chỉ còn một cây gậy thon dài, Bối Noãn luống cuống tay chân mà vặn vặn xoay xoay, thuyền thế nhưng thật sự chuyển hướng.
Một thuyền người hoàn toàn không biết bọn họ vừa mới bỏ qua người nào đó thể nghiệm lái thuyền lần đầu, cả đám còn đang vui vẻ thoải mái mà xem phong cảnh, đối với việc bọn họ vừa thiếu chút nữa toàn đoàn rơi xuống nước không biết gì cả.
Người đàn ông cầm đầu nghe được tiếng mô tơ, kêu người bên cạnh: “Tiểu Hắc, đi nhìn cô ta.”
Một nam sinh thật trẻ, làn da rất tối đi đến sau Bối Noãn.
Bối Noãn biết, hắn mới vừa giết chủ thuyền, đây là gọi người tới nhìn, đại khái là sợ cô loạn động thủ chân, ném bọn họ một thuyền người xuống sông.
Thuyền nhỏ lảo đảo lắc lư mà rời bến tàu.
Cho nên thi lái xe năm lần Bối Noãn trong cuộc đời lần đầu tiên lái thuyền.
Một thuyền chở đầy người đối với hiện trạng đáng sợ hoàn toàn không biết gì, thẳng ra giữa sông mà đi.
Bối Noãn lại nhìn bờ một cái, nghĩ thầm: Mẹ thỏ ơi, thỏ con ngoan ngoãn đều sắp bị rớt sông, mẹ rốt cuộc đã đi đâu?
Nước sông cuồn cuộn quay cuồng, thuyền nhỏ hoảng loạn xoay tròn, Bối Noãn nỗ lực thao tác, muốn đi đến hướng bờ bên kia.
Phía sau Tiểu Hắc nhìn không chịu được, duỗi tay tiếp nhận cây gậy điều khiển phương hướng từ trong Bối Noãn.
Tiểu Hắc này nhìn sơ qua thật không quá dữ dằn.
Cậu ta chủ động lái thuyền, Bối Noãn mừng như điên giao thuyền cho cậu ta, miễn cho cùng đi theo bọn họ xuống trường giang nuôi cá.
Bối Noãn trộm lôi kéo làm quen: “Cậu sẽ lái thuyền sao?”
Giọng nói Bối Noãn ngọt ngào mềm mại, người lại xinh đẹp, Tiểu Hắc liếc cô một cái, thế mà lại chịu trả lời: “Phải, nhà tôi trước kia đánh cá.”
Trong chốc lát lại chủ động hỏi Bối Noãn: “Cô giống như không thường xuyên lái thuyền?”
Cái gì mà không thường xuyên, căn bản là không lái.
“Ách...... Thuyền đều là ông chủ lái, tôi không thể lái.” Bối Noãn nói dối.
“Vừa rồi người kia là ông chủ cô à? Trách không được anh ta đã chết cô cũng không khóc.” Tiểu Hắc lại có điểm buồn bực, “Vậy cô đến lái thuyền cũng không biết, ông chủ mướn cô làm gì?”
Bối Noãn nghẹn nghẹn, vấn đề này hỏi thật tốt.
“Để tôi nấu cơm cho anh ta. Anh ta đến xào trứng cũng không được.” Bối Noãn đáp, trong lòng tự tán thưởng mình.
Hai người thấp giọng trò chuyện, Bối Noãn bỗng nhiên thấy Lục Hành Trì trên bờ.
Không trách bọn họ biến mất lâu như vậy, nguyên lai là đã tìm được thuyền.
Là một con thuyền gỗ, nhìn rất cũ, không biết họ tìm được từ đâu, kéo tới bến tàu ban nãy.
Không tìm thấy được Bối Noãn.
Bối Noãn nhanh nhanh đứng lên, giơ tay lên cao làm bộ làm động tác duỗi eo.
Mặt sông rộng lớn, xa như vậy, người nhìn cũng không rõ lắm, cũng không biết bọn họ có thấy cô không.
Thuyền Lục Hành Trì không mau như thuyền bọn họ, Bối Noãn có điểm sầu lo.
Ngay cả đến được bờ sông đối diện, nếu Lục Hành Trì không kịp thời tới được, lấy phong cách người đàn ông áo da kia giết người như chơi đùa, nói không chừng vừa lên thuyền sẽ trực tiếp cho cô một phát súng.
Bối Noãn đang lo lắng sốt ruột, một cái gì đó như con bọ cánh cứng bay nhanh tới chỗ cô.
Bay tới trên đầu Bối Noãn, dường như nó đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, lung lay rơi xuống.
Tiểu Hắc nghiêng nghiêng đầu, “Con bọ gì thế?”
Bối Noãn đã nhìn thấy rõ, thuận tay nắm nó trong tay, làm ra vẻ tùy tiện vứt xuống sông, “Có lẽ bọ rầy.”
“Bọ rầy có thể bay xa như vậy sao?” Tiểu Hắc thắc mắc.
Bối Noãn không trả lời, lặng lẽ nắm chặt vật kia trong lòng bàn tay.
Vừa mới thoáng nhìn, Bối Noãn đã thấy rõ.
Là cái nút áo kim loại trên áo khoác của Lục Hành Trì.
Màu đen, phản chiếu ánh sáng, trên mặt in hình huy chương tinh xảo.
Tầm mắt Bối Noãn là ngang với độ cao nút thắt trước ngực anh, mấy ngày nay cô nhìn đã rất quen thuộc.
Hôm nay trời mưa, có điểm lạnh, từ sáng anh vẫn luôn mặc áo khoác.
Nút áo lại không phải mũi tên, Bối Noãn hoàn toàn không rõ Lục Hành Trì làm như thế nào một cái nút áo có thể bay xa đến như vậy, lại còn dùng đúng sức để nó tinh chuẩn rơi xuống trước mặt cô.
Nhưng ý của anh, Bối Noãn thực rõ.
Anh ấy thấy cô.
Tuy rằng tình cảnh trước mắt hung hiểm dị thường, với nút áo của Lục Hành Trì trong lòng bàn tay, tâm Bối Noãn lại cảm thấy thật yên ổn.
Lục Hành Trì khẳng định thấy được ba chiếc xe việt dã bị bỏ trên bờ, thấy được người chủ thuyền bị bắn gục, cũng thấy được Bối Noãn trên thuyền.
Với trí thông minh của anh, nhất định có thể đoán được tám chín phần mười.
Thuyền nhỏ dưới thao tác của Tiểu Hắc an ổn lướt qua sông, đậu vào bến tàu ở bờ bên kia.
Bối Noãn quay đầu lại, sông quá rộng, hơi nước mịt mù, cô không nhìn thấy được đám người Lục Hành Trì.
Tất cả mọi người xuống thuyền, Bối Noãn ở lại trên thuyền.
Theo suy nghĩ của cô, cô là tiểu nhị của ông chủ lái thuyền, cho nên không cần lên bờ, hẳn là phải lưu lại trên thuyền.
Đám người kia từng người từng bước rời thuyền, Bối Noãn lặng lẽ xê dịch vị trí, lén lén vươn tay, chạm vào một cái áo phao cứu sinh ở trên thuyền.
Áo cứu sinh lặng yên không tiếng động chui vào trong không gian.
Cô chuẩn bị một khi phát hiện áo da nam có ý hành hung sẽ trực tiếp nhảy xuống sông.
Nước sông chảy xiết như vậy, Bối Noãn biết bơi nhưng cũng không giỏi giang gì, không biết người ở trong nước còn có kịp móc áo cứu sinh ra mặc vào hay không.
Hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy.
Người áo da tay còn đút trong túi, vừa lên bờ bỗng nhiên gỡ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt thật dài đầy vẻ tà ác, liếc liếc nhìn Bối Noãn.
Hắn nửa cười nửa không mà nói: “Cô! Đi lên.”
Vì sao phải đi lên? Đi lên làm gì??
Bối Noãn cảnh giác nhìn hắn, hắn không phải muốn kêu người lên bờ bắn một phát cho chết đi?
Trong lòng Bối Noãn vạn phần rối rắm.
Hiện tại rốt cuộc có nên nhảy xuống sông hay không?
Khả năng thành công là thế nào?
Lên bờ hay nhảy sông?
Bối Noãn còn chưa ra được quyết định, cả đám người kia đều cười, một người tóc vàng lưu loát nhảy xuống thuyền, nắm chặt tay Bối Noãn kéo cô lên bờ.
Tóc vàng vừa kéo vừa nói: “Còn rất xinh đẹp, Hoắc ca thật thích loại thanh thuần như thế này.”
Có người cười ra tiếng: “Vẫn là Hoắc ca lợi hại, một phụ nữ không đủ, phải muốn đến hai người.”
Bối Noãn đã sớm chú ý trong đám đồ đệ có một cô gái diện mạo thanh tú.
Khoảng trên dưới hai mươi, tóc dài thẳng tắp, trang điểm thuần tịnh, phong cách hoàn toàn không giống những người khác.
Cô gái lúc này giật nhẹ ống tay áo người áo da, mở miệng, ngữ khí nhút nhát sợ sệt.
“Hoắc Nhận, nơi này thật sự quá nguy hiểm, nơi nơi đều là thây ma, đừng để cô ấy ở lại một mình, chúng ta cũng mang theo cô ấy đi?”
Ha?
Bối Noãn thiếu chút nữa ngất đi.
Đi theo cái tên đại ma đầu trong túi có súng, một lời không hợp liền bắn ngay mới là nguy hiểm nha! Cô nói như vậy, đầu óc có phải bị bao lại hay không?
Cái người tên Hoắc Nhận giống như đồng ý với cô gái, nhếch môi, bảo với tóc vàng đang nắm chặt Bối Noãn, “Mang cô ta theo.”