Hoắc Nhận xoay người đi trước.
Bối Noãn quay người nhìn dòng sông, mưa tuy rằng đã tạnh nhưng trên mặt sông vẫn trắng xóa một tầng hơi nước, không nhìn được rõ bờ đối diện.
Con thuyền gỗ của Lục Hành Trì phải dùng chèo, chậm hơn nhiều so với thuyền mô tơ, hoàn toàn chưa thấy bóng dáng đâu cả.
Bối Noãn cầm nút áo kim loại giấu trong túi.
Nút áo in hoa văn nhỏ mịn chạm vào đầu ngón tay Bối Noãn, cặp mắt trấn định của Lục Hành Trì như xuất hiện trước mắt cô.
Bối Noãn lấy lại được bình tĩnh.
Đám Hoắc Nhận rời khỏi bến tàu, đi đến hướng quốc lộ. Xe việt dã của họ đã để ở bờ đối diện, bây giờ hẳn là muốn đi lên quốc lộ tìm xe.
Bối Noãn cố ý đi chậm lại, cùng với tóc vàng đang áp giải cô đi ở sau cùng.
Trong không gian có túi gạo lần trước làm cơm gà Hải Nam đã mở sẵn, Bối Noãn đã sớm lặng lẽ nắm chặt một đám gạo trong tay.
Vừa đi vừa rải.
Vừa rồi trên thuyền, cô cũng đã thả một đống gạo ở trước mô tơ.
Lục Hành Trì đến đây nhất định sẽ kiểm tra thuyền đậu ở bến tàu, nhìn đến gạo hẳn là sẽ hiểu nên đi theo vết gạo.
Chỉ hy vọng tốc độ anh phát hiện gạo nhanh hơn tốc độ kiến tha gạo về tổ.
Bên này sông cũng là một cảnh tượng thê lương hỗn loạn.
Trên đường ngẫu nhiên xuất hiện vài đồ vật động đậy, nhưng tất cả đều là thây ma, không có người sống nào. Xem ra cầu qua sông bị hủy đi cũng không giúp được gì, bên này sông vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh.
Sau đó Bối Noãn phát hiện, không chỉ là Hoắc Nhận, đám người này trong tay ai cũng có súng.
Có thây ma gào rống xông tới, toàn bộ bị họ hi hi ha ha mà dùng súng giải quyết.
Súng đều có gắn ống giảm thanh, tuy rằng vẫn có tiếng nhưng không quá lớn, có lẽ là sợ quấy nhiễu tạo thành thây ma đàn.
Nhóm người này rõ ràng có chuẩn bị, thủ pháp đối phó thây ma sạch sẽ lưu loát, thương pháp không tồi, không biết gốc gác họ là gì.
Chuyện này chặt đứt ý niệm chạy trốn của Bối Noãn.
Vì thế cô chỉ có thể cẩn trọng rải gạo dụ kiến.
Trên đường có xe hoặc bị tai nạn hoặc bị vứt bỏ, không ít xe đều mở rộng cửa, chủ nhân có lẽ đã gặp bất trắc.
Đám người tìm được một chiếc có thể chạy, trước mời Hoắc Nhận lên xe, Hoắc Nhận mang theo Tiểu Hắc và vài người nghênh ngang đi trước.
Đám Bối Noãn còn lại đi thêm một đoạn, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc xe.
Bối Noãn không nói hai lời, chủ động bò lên trên ngồi thật xa vị trí tài xế.
Lên xe, chuyện thứ nhất cô làm là mở cửa sổ để không khí mới mẻ bay vào.
Xe chạy dọc theo quốc lộ, thoạt nhìn thấy được họ biết chính xác là sẽ đi đâu.
Cảnh vật hai bên đường chạy nhanh qua cửa sổ, với tốc độ này, rải gạo khẳng định là vô dụng, không biết gạo sẽ bay đi đến nơi nào.
Bối Noãn thần không biết quỷ không hay lấy ra một cái trứng gà.
Để tay ra ngoài cửa sổ, liếc tài xế một cái, sẵn anh ta nhìn đi chỗ khác, cô tùy tiện lén lút buông tay.
Trứng gà bang một cái lên đường, bắn tung tóe lòng trắng lòng đỏ.
Trứng gà rơi xuống đất lập tức bể ngay mà không chạy loạn, thật lý tưởng để đánh dấu.
Không có người ở thời điểm này ném trứng gà đầy đường, chuyện không bình thường như vậy, Lục Hành Trì khẳng định sẽ chú ý.
Trứng gà ở trong không gian còn không ít, ít nhất có thể kiên trì được một đoạn.
Bối Noãn thật cẩn thận mà ném, e sợ bị người khác phát hiện.
“Nè, cô...”
Người bên cạnh đột nhiên mở miệng, Bối Noãn sợ tới mức cả người run lên, quay đầu lại.
Trên ghế sau ngồi ba người, ngồi cạnh Bối Noãn là cô gái duy nhất trong nhóm người kia, cô gái móc từ trong túi ra một bao bánh quy, mở ra, đưa cho Bối Noãn.
“... Cô muốn ăn không?”
Bối Noãn cầm miếng bánh quy.
Có đi mà không có lại quá thất lễ.
Bối Noãn thả trứng cả nửa ngày, hiện giờ rất muốn ăn trứng gà, cô làm bộ sờ sờ ba lô, tìm ra một bao trứng gà sấy khô, đưa cho cô gái một bao nhỏ.
“Đồ ngon như vậy cô đưa cho tôi?” Cô gái lập tức thật cảm động.
Đồ vật tốt như vậy chỗ tôi còn nhiều lắm nha, Bối Noãn nghĩ thầm.
Hai người dựa vào chuyện trao đổi đồ ăn vặt mà nhanh chóng thiết lập hữu nghị cách mạng.
Cô gái nhìn hoàn toàn không hợp với đám người hổ báo này, Bối Noãn thuận miệng nói chuyện phiếm, chỉ chốc lát đã biết được một ít lai lịch của cô.
Cô gái tên Chân Trăn, vẫn còn là sinh viên, khi virus thây ma đột nhiên bùng nổ, cô định rời trường về nhà, trên đường gặp được đám người Hoắc Nhận.
“Cô không cần sợ, Hoắc Nhận kỳ thật là người tốt.”
Cô gái lặng lẽ nói với Bối Noãn, giọng điệu thật chân thành, hoàn toàn không giống làm bộ.
Bối Noãn bất động thanh sắc nhìn Chân Trăn, trong lòng cô kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm, trứng gà cầm trong tay cũng quên cả ném.
Tùy tay giết người, còn tìm niềm vui ở trong đó, loại người này “kỳ thật là người tốt”?
Vị cô nương này, tam quan của cô đi theo ngũ quan của hắn mà chạy trật đường chăng?
“Vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta giết ông chủ của tôi, tới giờ còn chưa bình tĩnh lại đây.”
Tay Bối Noãn rũ bên ngoài cửa sổ xe, lặng lẽ ném thêm một trứng gà, thuận tiện nhắc nhở cái “người tốt” trong miệng Chân Trăn vừa mới tùy tiện giết một người.
Chân Trăn nhăn nhăn mi, “Ông chủ của cô xác thật có điểm đáng thương.”
Bị bắn đến lủng đầu, là “có điểm” đáng thương sao?
Bối Noãn thuận miệng nói bừa, “Ông chủ tôi thật không dễ dàng, trên có mẹ hơn 70 tuổi bán thân bất toại, dưới có con gái đang chờ tiền làm phẫu thuật cho nên ở thời điểm loạn lạc này mới liều chết lái thuyền trên sông, thật sự quá đáng thương!”
Chân Trăn nghe xong câu này, vành mắt từ từ đỏ lên, nghĩ nghĩ, nói: “Phải, ông chủ của cô cũng thật đáng thương, Hoắc Nhận cũng thật đáng thương, chuyện này thật không có người thắng.”
Vô ngữ cũng không đủ để hình dung tâm tình của Bối Noãn lúc này.
Cô nhìn Chân Trăn, không nói được ra lời.
Cái gì kêu là “không có người thắng”? Cái gì kêu là “cũng thật đáng thương”?
Đặt hung thủ và người bị hại ở cùng một mức mà đồng tình, đồng tình cái gì với hắn? Bóp cò súng bị đau tay?
Chân Trăn còn thấp giọng nói chuyện với Bối Noãn, “Tôi cảm thấy Hoắc Nhận này, cảm giác của anh ta trải qua hẳn là rất nhấp nhô, nếu không chính là khi còn nhỏ anh ta đã bị bóng ma nào đó ám ảnh, bẳng không cũng sẽ không dễ dàng xúc động như vậy.”
“Anh ta nói với cô?” Bối Noãn vừa ăn trứng vừa hỏi.
“Không có, tôi đoán,“ Chân Trăn tiếp tục, “Tôi cảm thấy anh ta là người không có cảm giác an toàn, ai cũng không tín nhiệm, nếu có người toàn tâm toàn ý đối xử tốt, anh ấy chắc hẳn không có bộ dáng như hiện tại.”
Bối Noãn ngậm miếng trứng gà, nhìn chằm chằm Chân Trăn đến phát ngốc, đột nhiên ý thức được một khả năng.
Vị này trước mắt cô, không phải cũng là làm nhiệm vụ thánh mẫu đi?
Đẳng cấp quá cao.
Hoàn toàn ở độ cao Bối Noãn không thể với tới, có thể nói là tiền bối ở giới nghiệp này.
Bối Noãn rối rắm nửa ngày, cuối cùng quyết định vẫn muốn thăm dò.
Bối Noãn thử thử hỏi một câu: “Tiếng động thánh mẫu?”
Chân Trăn không thể hiểu được: “Hả?”
Bối Noãn nhìn chằm chằm xem phản ứng của Chân Trăn, bằng kinh nghiệm nói dối phong phú, Bối Noãn phán đoán cô ấy thật sự không hiểu gì.
Chân Trăn thật là ngây thơ hồn nhiên thiên thành, như một vị thánh.
“Không có gì.” Bối Noãn dựa vào lưng ghế, lại lặng lẽ buông một cái trứng gà.
Xe chạy chưa đến nửa giờ, đến trước một đại viện đơn lẻ ở ngoại ô thành phố.
Tường viện rất cao, cửa sắt đen kịt thật to, hai bên là hai con sư tử dữ tợn bằng đá, nhìn rất khí phái. truyện ngôn tình
Nhìn rất giống một trại giam.
Xe chạy đến gần, ở cửa treo bảng, “Trại giam số chín.”
Đúng là một trại giam.
Chẳng qua bên ngoài trại giam lại có chữ viết màu trắng: Hoan nghênh người sống sót, vui lòng gõ ba ngắn ba dài ba ngắn sẽ có người tới mở cửa.
Bối Noãn nghĩ thầm: Đây là khi dễ thây ma không biết chữ sao?
Xe ngừng ở bên ngoài cửa sắt, tóc vàng nhảy xuống xe, dồn dập mà gõ cửa 3 lần, chậm rãi gõ 3 lần, lại dồn dập gõ 3 lần, cửa thế mà thật sự mở ra.
Có người mở cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, để xe đám người Bối Noãn chạy vào, rồi nhanh nhanh đóng cửa lại.
Trong viện có xe cũng có người, người còn không ít, nam nữ già trẻ đều có, trang điểm đủ loại kiểu dáng, thoạt nhìn ngục giam này đã biến thành một chỗ tránh nạn lâm thời.
Ngoài dự kiến của Bối Noãn, không có người tới kiểm tra xem trên người bọn họ có vết thương hay không.
Bọn họ giống như rất quen thuộc với tóc vàng, có vẻ đã không gặp nhau một thời gian, người này vỗ vai người kia đánh quyền trở lại, rất vui vẻ.
Họ thân thiện hàn huyên vài câu, sau đó đưa Bối Noãn và Chân Trăn tới một building.
Đây là một kiến trúc giống như ký túc xá, nơi nơi đều có lưới sắt.
Mỗi người được phân một phòng, nhìn thế nào cũng đúng là nhà tù.
Trong phòng có vài cái giường tầng bằng sắt, bất quá không có người khác, chỉ một mình Bối Noãn một phòng, Chân Trăn ở phòng kế bên.
Mở cửa phòng ra, Bối Noãn cố vấn tóc vàng vẫn luôn đi theo cô: “Tôi có thể đi dạo trong viện được không?”
Tóc vàng bất cam tình nguyên mà đứng lên, hừ hừ một tiếng: “Có thể.”
Sau đó giống cái đuôi đi theo phía sau Bối Noãn.
Bối Noãn mang theo cái đuôi này đi trong sân dạo một vòng, hàn huyên một lúc thì biết được sơ bộ tình hình.
Nơi này đúng thật là một chỗ tránh nạn lâm thời, mọi người gọi nó là chỗ tránh nạn số chín.
Một vòng tường cao vây quanh sân, chỉ có một cửa trước một cửa sau.
Tường ngục giam cao đủ để ngăn cản thây ma, người đi ngang qua thấy bảng viết bằng phấn bên ngoài đều trốn vào tị nạn.
Nghe nói thành phố phụ cận và trên đường đều có bảng chỉ dẫn đến chỗ tránh nạn này.
Người sống sót tiến vào sẽ ở bên trong phòng giam, phía bên kia, dựa vào cửa lớn có một căn nhà bốn tầng khác, là chỗ cho người quản lý nơi này ở.
Người quản lý đều mang theo súng, thái độ hung hãn, nhìn giống như cai tù.
Bối Noãn đi dạo loạn lên, nghiên cứu thấy tường quá cao, cảm thấy thập phần tiếc nuối.
Đúng là ngục giam, căn bản ra không được.
Bối Noãn cân nhắc, về sau có cơ hội nhất định phải tìm thu một cái thang xếp để vào trong không gian, tường cao gì đều sẽ không thành vấn đề.
Đang suy nghĩ đủ thứ, lại nghe được tiếng cửa sắt nặng mở ra, một chiếc xe chạy vào.
Người trong viện đều nhìn đến hướng đó.
Bối Noãn cũng nhìn theo, cả người trong nháy mắt nhảy nhót lên.
Đám người Lục Hành Trì tới.
Anh quả nhiên rất thông minh, đi theo gạo cơm xào trứng gà mà tìm tới đây được.
Áo khoác Lục Hành Trì mở toang, trên thiếu một cái nút, áo sơ mi bên trong cũng thật hỗn độn, hoàn toàn không phải tác phong sạch sẽ tinh xảo như ngày thường.
Lục Hành Trì xuống xe, chuyện thứ nhất là quét mắt nhìn một vòng, liếc mắt liền thấy được Bối Noãn.
Đôi mắt anh xẹt qua tóc vàng đi bên người Bối Noãn, không biểu tình gì mà ánh mắt chỉ ngừng trên người Bối Noãn một giây rồi rời đi.
Giang Phỉ so Lục Hành Trì giả vờ còn hay hơn, căn bản cũng không nhìn đến Bối Noãn.
Đỗ Nhược nhưng thật ra lại nhìn nhìn Bối Noãn, quay đầu nhìn hướng khác cười một chút, xem như chào hỏi qua.
Ba người bọn họ cũng bị mang đi, có lẽ là để phân phối phòng.
Bối Noãn nỗ lực cân nhắc xem như thế nào để làm rớt cái đuôi phía sau, có tóc vàng đi theo mãi như vậy, đến cơ hội nói một câu với Lục Hành Trì cũng không có.
Đang suy nghĩ, một tiếng súng vang lên.
Bối Noãn bị dọa đến run rẩy.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên bị trúng đạn vào đầu, ngã xuống giữa sân.
Không thể hiểu được đột nhiên trời giáng tai họa bất ngờ, vợ và con gái anh ta lúc này mới phản ứng lại, bổ nhào vào người đàn ông lớn tiếng kêu khóc.
Những người khác trong viện hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt tứ tán chạy loạn.
Bối Noãn ngẩng đầu, tìm được nơi viên đạn phát ra.
Trên ban công tầng bốn căn nhà bốn tầng kia, Hoắc Nhận đang dựa lan can nhìn xuống phía dưới.
Trên mặt anh ta cười cười, ngón tay quay quay một khẩu súng, lần này tới ống giảm thanh cũng không thèm gắn.
Nhìn biểu tình kia giống như đắc ý với hỗn loạn ở bên dưới mà mình gây ra.
Thấy cả đám người đều chạy trốn khắp phía, chỉ có Bối Noãn một người ngẩng đầu nhìn anh ta, Hoắc Nhận ngoắc ngoắc một bên khóe miệng.
Anh ta nâng tay kia lên, làm thành hình khẩu súng, xa xa mà chỉ vào người Bối Noãn làm một động tác bắn, môi mỏng làm một khẩu hình —— “Phanh“.