Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 22: Chương 22: Vua hắc ám




Bối Noãn bỗng nhiên không sợ hãi.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt kiêu ngạo của Hoắc Nhận, trong đầu Bối Noãn điên cuồng tưởng tượng tới cảnh đem hàng ngàn hàng vạn túi gạo bùm bùm nện lên người hắn.

“Hoắc ca đây là làm sao vậy?” Tóc vàng phía sau Bối Noãn nói thầm, “Tâm tình không tốt lắm?”

Bối Noãn nghĩ thầm: cậu xem hắn ta tâm tình không tốt chỗ nào, đây là tâm tình quá xá tốt đó chứ?

“Cô đợi ở đây, muốn về phòng mình thì tự mình đi về, tôi đi lên đó nhìn xem.”

Tóc vàng nói xong liền bỏ đi.

Hắn thật sự không cần phải nhìn chằm chằm Bối Noãn, nơi này bốn phía đều là tường cao, Bối Noãn lại không phải chim, muốn bay cũng bay không được.

Khi Bối Noãn ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, Hoắc Nhận đã biến mất khỏi ban công.

Mấy người canh gác mang súng đi tới, kéo người trung niên từ tay hai mẹ con kia đi.

Người mới bị dọa chạy đã lục tục trở về, lặng lẽ hỏi thăm nhau: “Sao lại đột nhiên nổ súng?”

Nhóm gác nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sếp từ phía trên thấy người này đang biến dị nên bắn chết.”

Có người thật sự tin, có người bán tín bán nghi, vô luận có tin hay không cũng không ai dám nói nửa lời.

Tóc vàng không có ý quay trở về, Bối Noãn lặng lẽ đi đến phía sâu trong sân.

Ba người Lục Hành Trì quả nhiên từ phía sau ra tới.

Không ít người ngồi dưới bóng cây trước tòa nhà, Lục Hành Trì đi tới ngồi xuống, Bối Noãn nhìn trái nhìn phải, cũng đi qua theo.

Lục đại Boss khó mà được điệu thấp như vậy, nhìn thập phần mới lạ.

Anh thấy Bối Noãn tới gần, ánh mắt cũng không chuyển qua, lại hơi hơi chuyển người, dùng thân thể che đậy, vươn tay ra cầm lấy tay Bối Noãn.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay rộng lớn ấm áp bao bọc toàn bộ tay Bối Noãn.

Mũi Bối Noãn bỗng nhiên hơi nghèn nghẹn.

Cô rất muốn hỏi anh: Anh là đi theo cơm xào trứng gà lại đây hay sao?

Lại cảm thấy hình như là câu vô nghĩa.

Trong lòng bàn tay Bối Noãn cộm lên một vật nhỏ.

Thì ra anh nắm tay cô là có thứ gì đó muốn đưa.

Bối Noãn rút về tay cúi đầu, thấy được, là hai đầu đạn đã biến hình cùng hai vỏ đạn.

Lục Hành Trì thấp giọng nói, “Người ở bến tàu và người bị giết người diệt khẩu ở tiệm cơm kia đều là bị bắn ở cự ly gần, cô nhìn kỹ xem, viên đạn lấy ra là giống nhau.”

Anh nói chính là ngày thây ma bùng nổ, là mấy người làm ở tiệm cơm bên ngoài thành phố Ninh Thành.

Không biết anh lấy viên đạn lúc nào, Bối Noãn hoàn toàn không chú ý.

Lúc ấy ông chủ tiệm cơm kia bị dọa sợ đến thần kinh thất thường, nói ra cái gì nhỉ? Bối Noãn nghĩ thầm.

Thuốc ức chế virus thây ma.

Lục Hành Trì cũng đang nói: “Tôi cảm thấy hành hung rất có thể là cùng đám người. Bọn họ nhắc qua thuốc ức chế virus thây ma, tôi muốn tra xem chuyện này là thế nào.”

Cho nên Lục Hành Trì mới thái độ khác thường, mới điệu thấp như vậy mà vào chỗ tránh nạn này.

Chỗ tránh nạn này tính ra cũng rất kỳ quái, giống như thích làm việc thiện thu nạp dân chạy nạn, lại cũng giống như địa bàn của Hoắc Nhận.

Hoắc Nhận tác oai tác phúc, giết người như ngóe không ai dám quản, thế nào cũng thấy không giống như người phát thiện tâm mở ra chỗ tránh nạn cho người sống sót.

Có lẽ nơi này chẳng qua chỉ là một công viên trò chơi của hắn, hắn đem người nuôi dưỡng rồi dùng để mua vui cho hắn.

Bối Noãn rùng mình.

Bối Noãn khẽ nói chuyện về Hoắc Nhận cho Lục Hành Trì.

Lục Hành Trì gật gật đầu, hỏi cô ở phòng nào, sau đó nói: “Chúng ta sẽ ở đây hai ngày, không cần sợ hãi.”

Có anh nói như vậy, Bối Noãn an tâm trở về phòng nghỉ ngơi.

Tới buổi cơm chiều, phòng bếp đem mấy thùng inox thật lớn đến trong viện, trong thùng tất cả đều là cháo loãng.

Gạo trong cháo đều chơi trốn tìm, mà còn trốn đến đặc biệt giỏi, ai cũng không tìm ra.

Ngay cả loại cháo có thể dùng ống hút để hút này, mỗi người cũng chỉ có thể lãnh một chén nhỏ, làm người không đói chết, cũng ăn không đủ no.

Bối Noãn vừa muốn đi lãnh cháo đã bị tóc vàng gọi lại, hắn đưa cho cô và Chân Trăn mỗi người một phần cơm hộp, mở ra thế mà thấy được chỉnh tề hai món rau hai món mặn.

Bối Noãn nghĩ thầm, đây là trong truyền thuyết đãi ngộ hậu cung hay sao?

Chân Trăn từ cách vách chạy tới cùng ăn cơm với Bối Noãn, thuận miệng nói chuyện phiếm, đề tài vẫn cứ là Hoắc Nhận.

Bởi vì chuyện Hoắc Nhận lại nổ súng lung tung lúc chiều, Bối Noãn vừa nhớ tới người này liền cả người cảm thấy khó chịu, chỉ cần nghe tên của hắn cũng sẽ PTSD, Chân Trăn lại hoàn toàn mờ mịt.

* PTSD: Post traumatic Stress Disorder - Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương.

“Tôi cảm thấy Hoắc Nhận hẳn là cũng không phải thật sự muốn giết người,“ Chân Trăn nói, “Anh ấy đứng cao như vậy, nói không chừng thật là nhìn đến có người biến dị.”

Hộp cơm Bối Noãn có nửa con cá, cá còn tươi, Bối Noãn nghiêm túc mà lột xương cá, không muốn nói chuyện chút nào.

“Hoặc là anh ấy hiểu lầm, cho rằng người kia muốn làm gì bất lợi với nơi này, rốt cuộc khó được có một địa phương an toàn như vậy để người sống sót trốn thây ma, cho nên nhất định phải bảo vệ tốt.”

Bối Noãn nghĩ thầm: Người đàn ông bị bắn chết kia mang theo vợ theo con, có thể làm gì chuyện xấu?

Thịt cá rất tươi, Bối Noãn vội vàng ăn cá, Chân Trăn liền một người tiếp tục diễn kịch một vai.

“Hoắc Nhận giống như còn rất dễ dàng bị cảm thấy âm u. Tôi cảm thấy anh ấy chính là... nói như thế nào... người không cẩn thận rơi vào trong bóng tối, phải có người cứu rỗi, đem ánh sáng đến cho anh ấy.”

Bối Noãn không tiếp lời, nghĩ thầm: Tỷ tỷ, cái người Hoắc Nhận kia của cô không phải là không cẩn thận rơi vào trong bóng tối, hắn ta chính là vua hắc ám, ám vương chi vương đó!

Cô chậm rãi cứu rỗi đi, coi chừng đem chính mình chuộc đi vào trong bóng tối của hắn!

Quả nhiên, tới buổi tối, Hoắc Nhận liền rất cần đến người đi cứu rỗi.

Tới chính là Tiểu Hắc người ban ngày giúp Bối Noãn lái thuyền.

Tiểu Hắc tới thông báo, Hoắc Nhận kêu Bối Noãn đêm nay đi đến phòng hắn.

Khi Tiểu Hắc tới gọi người, Chân Trăn còn ở phòng Bối Noãn, nghe được Tiểu Hắc nói, cô sửng sốt bần thần cả nửa ngày, vành mắt đều đỏ lên.

Bối Noãn bị cô dọa tới: cô ấy không phải là thiệt tình cho rằng Hoắc Nhận muốn Bối Noãn tới là để làm chuyện tốt chứ?

Có cần phải thật thà như vậy?

“Hoắc ca kêu cô ấy, là có chuyện gì muốn nói sao?” Chân Trăn giống như còn ôm một chút hy vọng.

Tiểu Hắc liếc nhìn Bối Noãn, da mặt ngăm đen lộ ra điểm hồng, “Hoắc ca khẳng định là có việc.” Lại thêm một câu, “Cô đi với Hoắc ca cả bao nhiêu lâu rồi, còn không rõ?”

Chân Trăn mặt trong nháy mắt đỏ lên, đứng lên, ngữ khí kiên quyết, “Cậu dẫn tôi đi gặp anh ấy, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh ấy.”

Sau đó quay đầu hỏi Bối Noãn, có điểm do dự: “Cô...... muốn đi với tôi sao?”

Bối Noãn súc ở trên giường, ôm gối đầu, điên cuồng lắc đầu.

Ý tứ thực minh bạch: bảo bối Hoắc Nhận của cô chính cô giữ chặt đi, tuyệt đối không ai đoạt với cô đâu.

Chân Trăn vô cùng vừa lòng với phản ứng của Bối Noãn, chỉ huy Tiểu Hắc, “Chúng ta đi.”

Chính mình đi ra cửa trước.

Tiểu Hắc chần chờ một lát.

Hoắc ca kêu Bối Noãn, Tiểu Hắc không dám không mang người qua, nhưng mà cũng hoàn toàn không dám nghiêm túc đắc tội Chân Trăn —— vị hậu cung hạng nhất của Hoắc ca.

Tiểu Hắc lại nhìn Bối Noãn.

Bối Noãn cả người rúc tận cùng bên trong giường, nho nhỏ một đoàn.

Khuôn mặt nhỏ trắng tinh, đôi mắt hắc bạch phân minh như của một con thú nhỏ, long lanh đầy nước.

Nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương như vậy, toàn bộ ý muốn bảo hộ người đẹp của Tiểu Hắc dâng lên nóng hôi hổi.

Cậu nói với Bối Noãn: “Cô đừng sợ, trước không cần đi, tôi xem cô ấy có thể nói phục Hoắc ca hay không.”

Ngẫm ngẫm lại nói, “Tôi cũng thử xem có thể nói với Hoắc ca hay không, anh ấy còn rất nguyện ý nghe tôi nói chuyện.”

Cậu ta cũng đi rồi.

Bọn họ mới đi, quản lý trông coi xách theo xâu chìa khóa thật lớn, khóa toàn bộ cửa nhà tù.

Nói là vì an toàn, phòng thây ma, Bối Noãn một chút cũng không tin.

Trời đã tối, không có đèn, hành lang thật an tĩnh, Chân Trăn bọn họ lại không trở về.

Nằm ở trên giường, Bối Noãn hoàn toàn ngủ không được.

Bối Noãn một lần nữa sửa sang lại đồ vật trong không gian, đem vũ khí có thể đánh người chém người đâm người, toàn bộ mở ra, xem xem một lần, để ở chỗ thuận tay nhất.

Đang vội vàng, bỗng nhiên nghe được ở cửa truyền đến một thanh âm rất nhỏ, hình như là khoá cửa chậm rãi xoay tròn.

Nhà tù khoá cửa, trừ bỏ người có chìa khóa, ai cũng không mở được.

Người có chìa khóa, không phải đám người trông coi kia, chính là Hoắc Nhận.

Bối Noãn đột nhiên ngồi dậy.

Trong bóng đêm, một bóng người cao lớn lóe vào phòng, tùy tay đóng cửa lại.

Lông tơ cả người Bối Noãn dựng đứng lên, lấy ra một con dao xắt thịt thật nhọn, nắm ở trong tay.

Người nọ bước nhanh tới.

Dao trong tay Bối Noãn đột nhiên không thể hiểu được mà rời tay, bay đi.

Anh hai ba bước bước lại, không chút do dự nắm lấy cổ tay Bối Noãn, thuận tiện che lại miệng cô.'

Ánh trăng chiếu vào mép giường, anh vừa tới gần, Bối Noãn liền thấy rõ được là ai, cô mở miệng hung tợn cắn lên tay anh một ngụm.

“Là tôi.” Lục Hành Trì giống như không đau, trong thanh âm còn mang theo ý cười.

Bối Noãn buông miệng ra, “Tôi biết là anh, anh làm tôi sợ muốn chết.”

Lục Hành Trì thấp giọng cười nói: “Cô nhiều chiêu quá, tôi sợ động tác tôi không đủ nhanh, nói không chừng sẽ bị mấy biện pháp kỳ quái của cô đánh chết.”

Anh buông Bối Noãn ra, ngồi lên giường cô, bỗng nhiên nhìn thấy một dây thừng rũ xuống.

“Đây là cái gì?” Lục Hành Trì duỗi tay.

“Đừng nhúc nhích!”

Bối Noãn bắt lấy bàn tay lộn xộn của Lục Hành Trì, sau đó bò dậy, dẫm lên nệm, mân mân mê mê gì đó ở đầu giường.

“Là thứ gì?” Lục Hành Trì cũng đứng lên theo, thấy đầu giường phủ vài cái bao thật lớn.

“Cơ quan. Một loạt ba cái bình gas, kéo một chút, chúng nó sẽ cùng nhau rơi xuống.”

Ai dám ở mép giường của cô khom lưng, người đó xui xẻo.

Lục Hành Trì mặc mặc, quả nhiên thiếu chút nữa bị cô ấy làm chết, thật đúng là... lo trước khỏi họa.

Lai lịch bình gas nghĩ lại là biết, ở căn nhà ngoại ô Giang Thành, sau khi làm cơm gà Hải Nam, cô liền thu tất cả mấy cái bình gas.

Căn bản là cô không định ở lại căn nhà đó.

Lục Hành Trì đã sớm phát hiện, Bối Noãn có thói quen, chỉ cần đi ngang qua, dạo ngang qua, phàm là đồ vật cô cảm thấy hữu dụng sẽ thuận tay thu vào không gian, giống như một con hamster nhỏ thích dự trữ đồ vật.

Bối Noãn thu dọn lại dây thừng, dẹp cơ quan kéo động, giấu trở lại.

Cơ quan nhất định là phải làm, tuyệt không thể ngồi chờ chết.

Một người nhốt ở trong phòng giam, không chỉ muốn phòng bị cái đồ biến thái Hoắc Nhận kia, còn muốn phòng bị người khác, nơi này mấy người canh gác nhìn cũng không giống người tốt.

“Anh tới làm gì?” Bối Noãn hỏi Lục Hành Trì.

“Đến xem cô, sợ cô một người sợ hãi.” Lục Hành Trì nói được gọn gàng dứt khoát.

Bối Noãn có điểm cảm động.

“Tôi đã tra xét qua, người quản lý địa phương này cùng với đám người Hoắc Nhận xác thật là cùng một đám, Hoắc Nhận là sếp bọn họ.” Lục Hành Trì nói.

Bối Noãn cũng biết, bọn họ giống như đều quen biết nhau. Hơn nữa Hoắc Nhận một bộ muốn làm gì thì làm, không giống như ở địa bàn của người khác.

Lục Hành Trì suy tư một chút, “Không biết bọn họ vì cái gì muốn tạo một chỗ tránh nạn như thế này.”

Bối Noãn trôi chảy trả lời, “Chuyện biến thái muốn làm, người bình thường vô pháp lý giải.”

Lục Hành Trì cười cười, đứng lên.

Bối Noãn cho rằng anh phải đi, Lục Hành Trì lại nhặt con dao từ trên mặt đất, lại thuận tay xé một miếng khăn trải giường.

Anh đi tới cửa, dùng dao nhét nhét khăn trải giường trên khe cửa, che khuất bên ngoài có thể rình coi qua cửa sổ nhỏ.

Cửa sổ nhỏ được che đi, hai người đơn độc ở trong phòng giam, Bối Noãn bỗng nhiên mặt đỏ rần.

Lục Hành Trì quay trở lại, ở trước giường Bối Noãn, cúi người xuống.

Nương theo ánh trăng từ bên ngoài len vào, có thể nhìn thấy đôi mắt anh thon dài lộng lẫy.

Khuôn mặt anh quá gần, đường cong mê người của đôi môi xuất hiện trước mắt Bối Noãn, cô đột nhiên nhớ tới cái hôn chạm môi ở siêu thị.

Bờ môi của anh thật mềm mại, hơi thở tươi mát, ăn ngay nói thật, còn...... hôn rất tốt......

Bối Noãn bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, lập tức ở trong đầu sửa lại cho đúng: Chính là khách quan, ý nghĩa vật lý, còn...... hôn rất tốt.

Nhìn chằm chằm môi người ta, thật sự quá kỳ cục.

Bối Noãn dời ánh mắt ra khỏi môi anh, nhìn chỗ khác, lại bỗng nhiên phát hiện đôi mắt đại Boss buông xuống, cũng đang nhìn môi cô.

Không khí này thật kỳ quái, Bối Noãn theo bản năng xê dịch đi.

“Cô không cần sợ tôi.” Lục Hành Trì bỗng nhiên mở miệng, thanh âm ôn hòa.

“Tôi không sợ anh.” Bối Noãn vội vã thanh minh, lại thêm một câu, “Tôi ai cũng không sợ.”

“Đúng vậy.” Lục Hành Trì cười, “Cô ai cũng không sợ, người khác hẳn là đều nên sợ cô.”

Anh bỗng nhiên vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má Bối Noãn.

“Một gương mặt như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được, phía sau cái đầu nhỏ đang suy nghĩ cái gì.”

Bối Noãn chột dạ, “...... Tôi nào có suy nghĩ cái gì?”

“Suy nghĩ bình gas cũng không tệ lắm, ai ai cũng có thể bị ngộp.” Thanh âm Lục Hành Trì trầm thấp ôn nhu, mang theo điểm trêu chọc, “Gạo thì không tốt lắm, từng bao từng bao rơi xuống, không phải một khối, đè không bẹp.”

Đây là khi Bối Noãn nói thầm khi dùng gạo đè Chu Thương, nguyên lai đều bị anh nghe được.

Tuy rằng bị bắt gặp, Bối Noãn chết cũng không thừa nhận.

Cô nói thầm, “Cũng không biết anh đang nói bừa cái gì.”

Lục Hành Trì nhàn nhạt mà cong khóe miệng, “Ừ, tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì.”

Anh thu tay lại, ngồi dậy, giống như định rời đi.

Không biết vì sao, trong lòng Bối Noãn toát ra một chút mất mát.

Lục Hành Trì nhìn thoáng qua biểu tình của Bối Noãn, bỗng nhiên một lần nữa cong lưng, duỗi tay chế trụ gáy cô.

Anh cúi người xuống, dùng môi nhẹ nhàng dán lên trán Bối Noãn.

Đôi môi trong trí nhớ hôn thật tốt dán lên trán cô, truyền đến xúc cảm mềm mại và ấm áp.

Bối Noãn ngẩn ra một chút, không giãy giụa, cô nghĩ thầm: đây là thân pháp tiêu chuẩn một nụ hôn của trưởng bối, hôm nay thỏ mẹ đánh mất thỏ con ngoan ngoãn, có lẽ lương tâm bất an.

Đang miên man suy nghĩ, Bối Noãn nghe được anh thấp giọng nói ở phía trên đầu: “Hôm nay cô mệt rồi. Chúng ta ngủ đi, tôi ngủ với cô.”

Bối Noãn:???

Có ý gì??

Nhìn lướt qua biểu tình cừng đờ của Bối Noãn, Lục Hành Trì mỉm cười, buông Bối Noãn ra, đi đến giường sắt đối diện, nằm xuống.

Thì ra là ngủ như thế này, xem ý của anh, đêm nay là không định đi.

Tuy rằng một đường đi đều ở bên nhau, đây lại là lần đầu hai người đơn độc qua đêm trong một phòng.

Bối Noãn một lần nữa nằm xuống giường, nỗ lực nhớ lại trong sách miêu tả nam chủ như thế nào.

Anh ta hẳn là chính nhân quân tử đi, đúng không?

Còn chưa nghĩ kỹ, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.

Cả ngày hôm nay lo lắng hãi hùng, lúc nào cũng lo lắng cái tên biến thái Hoắc Nhận kia sẽ đột nhiên bắn một phát, thần kinh vẫn luôn như dây cung căng thẳng, hiện tại có Lục Hành Trì ở đây, trái tim bỗng nhiên thật yên ổn.

Mí mắt Bối Noãn hoàn toàn không chịu khống chế mà nhắm chặt, tựa như bị keo 502 dán lại, cuối cùng không mở ra được chút nào.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài hành lang đều là thanh âm mọi người rời giường, còn có tiếng chìa khóa mở cửa va chạm rầm rầm.

Bối Noãn bị đánh thức, khi ngồi dậy, giường Lục Hành Trì đã trống rỗng, không biết anh đi từ lúc nào.

Khoá cửa cũng còn tốt, ít nhất người mở khóa không phát hiện bất kỳ cái gì khác thường.

Ăn sáng xong, Chân Trăn đã trở lại từ chỗ Hoắc Nhận.

Không biết cô ấy nói với Hoắc Nhận đến thế nào, vẻ mặt mỏi mệt, cái gì cũng không nói, Bối Noãn cũng không hỏi.

Ăn xong, Bối Noãn tìm được mấy người Lục Hành Trì, bọn họ thấy Bối Noãn, đi đến bồn hoa, ngồi xuống.

Bối Noãn cũng đi qua, ngồi cách bọn họ một chút, làm bộ đang xem phong cảnh.

Một vòng bồn hoa đều có người đến ngồi hít thở không khí, mấy người ngồi cùng nhau, cũng không ai chú ý.

Bối Noãn cởi áo khoác, lặng lẽ từ không gian lấy ra ba lô của Lục Hành Trì, che dưới áo, đẩy đẩy về hướng bên kia.

Bên trong là mấy bao kẹo, bánh quy hạnh nhân to đùng, còn có khô bò Đỗ Nhược yêu nhất, còn thêm mấy bình nước.

“Sáng sớm anh đã đi, chưa kịp đưa.”

Đồ vật tất cả tại chỗ Bối Noãn, ba người bọn họ đại khái từ giữa trưa hôm qua vẫn luôn đói đến bây giờ.

Lục Hành Trì nhìn nhìn vào bao, mỉm cười, “Ăn ít một hai bữa, không chết được.”

Đỗ Nhược lại không nghĩ như vậy, khóc chít chít mà cáo trạng cùng Bối Noãn.

“Bối Noãn, cô có thấy cháo họ phát không? Cái thứ kia là nước tắm bằng gạo đi? Cô chừng nào mới có thể trở về? Tôi cảm thấy không có cô thì không thể sống thêm ngày nào nữa.”

Lời này tuy rằng rất ái muội, Bối Noãn cũng tuyệt đối sẽ không hiểu lầm ý anh.

Ý anh là, kho đồ ăn không có, anh ta sống không được.

Giang Phỉ nhưng thật ra không để ý đồ ăn chút nào, ôn nhu nhìn Bối Noãn, “Không cần lo lắng cho chúng tôi, chính cô cẩn thận!”

Nỏ và băng đạn của Lục Hành Trì cũng đang ở chỗ Bối Noãn, cô không dám công nhiên đưa cho anh, lặng lẽ hỏi: “Anh muốn nỏ sao?”

Lục Hành Trì lắc đầu cự tuyệt, “Trước để chỗ cô đi, quá chói mắt.”

Đỗ Nhược có điểm bất mãn: “Bối Noãn, cô cũng chưa hỏi tôi có muốn Minh Hồng Đao của tôi hay không.”

Anh đang nói đến cây đao cùn, đạo cụ cosplay của anh.

“Vậy anh có muốn Minh Hồng Đao không?” Bối Noãn đành cũng phải hỏi.

“Không cần, trước để chỗ cô đi,“ Đỗ Nhược trịnh trọng nói, “Quá chói mắt.”

Bối Noãn: “......”

Lục Hành Trì nói: “Sáng sớm hôm nay tôi lại ẩn vào trong tòa nhà của họ tra xét thêm một lần, vẫn không tìm được đồ vật hữu dụng gì, chúng ta không cần tiếp tục lãng phí thời gian, đêm nay liền đi.”

Bối Noãn ngắm liếc hai cánh cửa sắt đen như mực kia, “Đêm nay đi? Ra có được không?”

Lục Hành Trì mỉm cười, “Cô yên tâm, tôi có biện pháp.”

Mấy người đang ngầm trao đổi, Tiểu Hắc xa xa đi tới, đến bên cạnh Bối Noãn ngồi xuống.

Bối Noãn cho rằng cậu ta có việc tìm cô, lại không có, chẳng qua chỉ ngồi, thuận miệng nói chuyện phiếm.

Dù sao Bối Noãn cũng là nhàn rỗi, cô liền nghiêm túc tra xét qua một lần hộ khẩu cậu ta, hỏi quê quán cùng chuyện đánh cá, sau đó câu chuyện chuyển dần, hai người nói đến chỗ tránh nạn này.

“Chúng ta về sau vẫn luôn ở chỗ này sao?” Bối Noãn hỏi thăm.

Tiểu Hắc đáp: “Có lẽ mấy ngày nữa sẽ đi.”

“Vì sao? Nơi này không phải khá tốt sao? Thây ma đều không vào được.” Bối Noãn vẻ mặt ngây thơ vô tri.

Tiểu Hắc liếc nhìn khuôn mặt nhỏ một cái, nhịn không được thấp giọng khoe ra chuyện mình biết.

“Chúng ta là ở chỗ này chờ người, nếu người đã đi qua, chúng ta phải tiếp tục đi tìm.”

Cậu ta nói “Chúng ta”, “chúng ta”, rõ ràng đã đem Bối Noãn trở thành người một nhà.

Bối Noãn lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị treo lên, “Chờ người? Chờ ai?”

“Chuyện này không thể nói.” Tiểu Hắc đáp, “Kỳ thật chúng ta đoạt cái ngục giam này, đổi thành chỗ tránh nạn, chính là vì chờ người kia tới.”

Nói xong câu này, giống như cảm thấy chính mình nói ra quá nhiều, vẻ mặt trở nên hối hận.

Bối Noãn nghiêng nghiêng đầu, thấy Lục Hành Trì cúi đầu không nhìn bên này, nhưng thật ra đang an tĩnh mà nghe.

Mặc cho Bối Noãn lại nói như thế nào, Tiểu Hắc cũng không chịu nhiều lời.

Bối Noãn nghĩ thầm, đã biết ngay Hoắc Nhận bọn họ tạo ra địa phương này, căn bản không phải xuất phát từ hảo tâm.

Bọn họ ở vùng phụ cận nơi nơi chỉ dẫn, thu nạp người sống sót đến đây, càng như là ôm cây đợi thỏ.

Cho nên bọn họ muốn tìm chính là người nào, đáng giá mất công như vậy?

Hoắc Nhận mang theo người, mang theo súng, thoạt nhìn rất có địa vị, anh ta chịu phí lớn như vậy tìm kiếm, chắc chắn cũng không phải là người thường.

Bối Noãn nghĩ thầm, mặc kệ cái người xui xẻo bị Hoắc Nhận muốn tìm là ai, chúc hắn vĩnh viễn đều tìm không ra.

Vô luận Hoắc Nhận tìm được kẻ thần bí kia hay không, hắn khẳng định bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được Bối Noãn.

Còn không đến giữa trưa, tóc vàng đã đến phòng Bối Noãn kêu người.

“Hoắc ca tìm cô, kêu cô đi qua.”

Cuối cùng kết cục vẫn đến.

Chân Trăn vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng không ra tới, lần này không ai cứu Bối Noãn.

Tới chính là tóc vàng, không phải Tiểu Hắc, hắn cười tà ác không đứng đắn, Bối Noãn cảm thấy giả vờ đáng thương với hắn ta tuyệt đối không phải chuyện tốt, cô ngoan ngoãn đứng lên.

Trốn qua mùng một tránh không khỏi mười lăm, dù sao cũng phải đi gặp Hoắc Nhận.

Lúc Bối Noãn đi ngang qua sân, đôi mắt cô tìm lung tung trong đám người, không thấy được mấy người Lục Hành Trì.

Không biết bọn họ đi đâu.

Tòa nhà quản lý hoàn toàn không giống ký túc xá bên kia, sạch sẽ thoải mái, vừa vào cửa liền có điều hòa, tóc vàng mang theo Bối Noãn lên lầu 4.

“Hoắc ca?” Tóc vàng gõ gõ một cửa gỗ dày nặng.

“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm lười biếng của Hoắc Nhận.

Đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng rộng mở giống như văn phòng.

Hoắc Nhận ngồi ở trên ghế xoay, vạt áo trước cởi ra hai ba nút áo, lộ ra một phần ngực rộng lớn, đôi chân dài gác trên bàn, đang vui vẻ xoay xoay ghế, nói chuyện điện thoại.

Hắn liếc nhìn Bối Noãn một cái, nói với điện thoại bên kia ừ ừ vài tiếng, giơ tay ý bảo tóc vàng đi ra ngoài.

Tóc vàng cung cung kính kính lui ra, còn rất biết điều mà đóng cửa cho kỹ.

Bối Noãn có điểm buồn bực: Hắn làm sao có thể gọi điện thoại? Di động không phải đã sớm không thể dùng sao? Một đường đến đây, hoàn toàn không có tín hiệu.

Chỉ là, di động trong tay hắn có điểm đặc thù, rắn chắc, lại đơn giản, giống như đồ của mấy thập niên trước, trên đầu còn vươn ra một cây ăn ten vừa đen vừa thô, giống như cái sừng thú.

Bối Noãn bỗng nhiên minh bạch: Đây là điện thoại vệ tinh trong truyền thuyết chăng?

Loại hỗn loạn thời điểm này, có lẽ chỉ có điện thoại vệ tinh còn có thể sử dụng.

“Tôi mẹ nó mới vừa nghỉ một ngày, chỉ kịp ở trên giường ngủ cả đêm, lại kêu tôi đi?” Hoắc Nhận ngữ khí khó chịu đối với điện thoại bên kia, “Mấy em gái làm từ chín tới sáu còn được nghỉ một ngày kìa!”

Bối Noãn có điểm muốn cười.

Không biết là ai, ngay cả Hoắc Nhận đều có thể chỉ huy bắt làm việc.

“Được rồi được rồi được rồi, thực sự có người thấy hắn sao? Được, tôi đây đi qua nhìn xem. Cái chỗ tránh nạn này, từ bỏ!”

Bối Noãn bất động thanh sắc.

Nghe ý của hắn, bọn họ giống như tìm được người muốn tìm.

Cho nên cái chỗ tránh nạn này cũng không còn ý nghĩa tồn tại, đại khái muốn đóng cửa cho may.

Hoắc Nhận lại ừ hai tiếng, ném di động trong tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Bối Noãn.

Hắn thả hai cái đùi xuống, đôi mắt thật dài nhìn chằm chằm Bối Noãn một hồi, đem cô từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên quét đi quét lại, bỗng nhiên vỗ vỗ đùi.

“Lại đây, ngồi.”

Bối Noãn giống như không nghe thấy hắn nói gì vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, trong lòng nhanh nhanh tính ra cả ngàn phương pháp giết chết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.