Mấy cái suy nghĩ băn khoăn lo lắng trong đầu của đạo diễn đã bị cuốn sạch hết. Lúc đầu, trong suy nghĩ của ông Bạch Y chỉ cần làm bình hoa là đủ rồi, còn về phần diễn xuất ông tin Tô Dư có thể gánh hết. Nhưng khi quay phim, ông mới phát hiện ra rằng hai người này về khả năng diễn xuất đều ngang tài ngang sức với nhau. Thậm chí ông còn dự đoán, lúc bộ phim này được lên sóng có khi khán giả lại yêu thích cặp đôi Tô Dư cùng Bạch Y hơn cặp Tô Dư cùng nữ chính.
Điều tuyệt vời nhất chính là sự phối hợp ăn ý giữa hai người bọn họ.
Tô Dư đã diễn qua rất nhiều bộ phim cổ trang, dáng người hoàn mỹ kết hợp với bộ đồ cổ trang màu trắng được thiết kế rất đơn giản. Những động tác giơ tay nhíu mày đều toát ra khí chất thần tiên. Động tác của Bạch Y giống như nước chảy mây trôi, vừa lưu loát vừa sinh động, thanh cao thoát tục, dáng người lại đẹp, dù phải thực hiện các động tác đánh nhau ở trên không nhưng động tác vẫn rất mềm mại và uyển chuyển. Đạo diễn cùng tổ giám sát đứng xem, mọi người đều nghĩ dù không thêm các hiệu ứng đặc biệt thì người xem vẫn có thể cảm nhận được đây là cảnh thần tiên đang đánh nhau.
Tô Dư quả thực không dám tin đây là lần đầu tiên Bạch Y quay phim cổ trang. Thậm chí anh ta đã có thể dự đoán trước được khi đoạn trailer* thứ nhất được tung ra, chắc chắn nó sẽ gây ra sự náo loạn trên các diễn đàn mạng xã hội.
(Trailers hoặc previews là các đoạn phim quảng cáo cho một bộ phim hoặc một chương trình nghe nhìn. Trên các kênh chuyên phim như HBO, Star Movies... các trailer thường được chiếu đi chiếu lại nhiều lần trong ngày, trong tháng và có độ dài bất kỳ. Tuy nhiên, độ dài phổ biến nhất thường là từ 30 giây đến 1 phút. Wikipedia)
Lúc bộ phim vừa bấm máy cho đến nay, các đạo diễn cùng diễn viên đều đã quen với việc sẽ kết thúc công việc rất muộn. Nhưng đây là lần đầu tiên mọi cảnh quay diễn ra đều rất suôn sẻ và thuận lợi. Mấy ngày hôm nay chủ yếu là quay cảnh nam chính và nữ ba nhưng có rất ít cảnh bị NG. Độ ăn ý giữa hai người này thực sự khiến cho người khác phải thầm thán phục trong lòng.
Hôm nay, Bạch Y vẫn còn một cảnh diễn chung với Tô Dư. Lúc đang chờ đến lượt mình diễn, cô định đọc kịch bản một chút, nhưng cảm thấy chán nên lôi điện thoại ra xem thử. Thấy tin nhắn mà Trình Minh Ý gửi cho cô vào khoảng hai tiếng trước “Đang họp“.
Từ lần cả hai nói chuyện rõ ràng với nhau ở trong bãi đỗ xe. Cô phát hiện mình lại mở thêm một kỹ năng mới: Cho dù đang làm bất cứ chuyện gì thì Trình Minh Ý đều sẽ thông báo lịch trình làm việc của anh cho Bạch Y.
Vì thế thi thoảng hai người lại nhắn tin với nhau những điều rất giản dị trong cuộc sống như là “Anh đang họp”, “Vừa họp xong”, “Đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa”, dù nó rất tẻ nhạt và vô vị nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.
Lúc trước khi cô đọc quyển tiểu thuyết. Cũng có một đoạn trích nhỏ miêu tả công việc hàng ngày của nam chính. Bạch Y lúc đó chỉ cảm thấy mấy chuyện đó vừa cũ rích vừa nhàn chám. Chỉ có nữ phụ ngây thơ mới phát cuồng anh ta. Nhưng những hàng văn tự tẻ nhạt kia lại biến thành những hình ảnh không gian ba chiều. Dù chỉ là những dòng tin nhắn trên wechat, Bạch Y vẫn cảm thấy nó rất đáng yêu. Nhất là khi cô tưởng tượng dáng vẻ lạnh lùng dù đang rất bận rộn với công việc nhưng anh vẫn cố dành thời gian ra để gửi tin nhắn cho cô. Thực sự khiến cho trái tim của cô rất rung động.
Không thể nói rõ đó là cảm xúc gì, nhưng cô cảm thấy mình đang rất hạnh phúc.
Bạch Y không khỏi nhớ lại những suy nghĩ khi cô đọc quyển tiểu thuyết [Định mệnh] “Chỉ cần thấy nam chính xuất hiện ngoài đường thì ra lao vào đánh tới tấp”, “Đánh bạo cái đầu chó của nam chính, nhất định phải thay nữ phụ đòi lại công bằng“. Ừ... Bản chất của con người chính là như vậy, cho dù muốn làm bất kỳ chuyện gì thì cũng phải nhìn khuôn mặt của người ta trước.
Tô Dư vừa hoàn thành xong cảnh quay với nam hai. Trở lại ghế chờ nhìn thấy Bạch Y đang ngồi ngoan ngoãn chơi di động. Không biết là cô đang nhìn cái gì nhưng anh ta cảm thấy được cô có vẻ đang vui. Người đại diện sợ cô nóng nên chạy đi mượn hộ cô cái quạt cầm tay. Bạch Y vội bỏ điện thoại xuống, cô cầm lấy cái quạt, cô ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, cô nói cái gì đó vừa người đại diện. Người đại diện nghe xong liền bật cười, rồi ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong lòng Tô Dư có một cảm xúc rất lạ, Tô Dự tay cầm theo quyển kịch bản đi đến chỗ Bạch Y, dịu dàng hỏi cô: “Tiểu sư muội Huyền Linh, có muốn đối diễn với tôi được không?”
“Ôi? Anh quay xong rồi à?” Bạch Y nhìn phía sau Tô Dư, cô thấy các nhân viên đang sắp xếp và bố trí lại cảnh quay, “Nhanh thật đấy, hiệu suất làm việc của mọi người hôm nay rất cao.”
Bởi vì Tô Dư, mấy ngày nay Bạch Y thay đổi các khái niệm lưu lượng ở trong đầu cô. Thời đại này không chỉ cần có gương mặt đẹp, mà cũng cần phải có kỹ thuật diễn xuất tốt. Một người có thể khiến cho tất cả các nghệ sĩ cùng các đạo diễn từng hợp tác làm việc chung, mỗi khi nhắc tên đều không tiếc lời khen ngợi. Chính sự ưu tú của thần tượng luôn được fan lấy ra khoe và tự hào. Mặc dù chưa đến mức giành hết các giải thưởng diễn xuất ở trong nước hay được đề cử tại giải Oscar. Nhưng so với các lưu lượng tiểu sinh khác thì Tô Dư không cho người khác cảm thấy anh ta là một bình hoa và anh ta có kỹ thuật diễn xuất tốt khiến cho mọi người khác phải nể phục.
“Hôm nay tiến độ công việc rất nhanh, mọi người đều phát huy rất tốt.” Tô Dư xoay người lại nhìn mấy diễn viên vừa hoàn thành xong cảnh quay, lại quay sang nhìn Bạch Y, “Một tí nữa là đến lượt chúng ta, cố gắng làm thật tốt để tranh thủ được nghỉ ngơi sớm.”
Bạch Y nở nụ cười: “Tôi sẽ cố gắng nỗ lực hoàn thành thật tốt. Sẽ không cản trở công việc của anh đâu.”
“Cô lại khiêm tốn rồi... Nếu dựa vào tốc độ quay này, lúc hoàn thành xong cảnh quay chắc là thời gian vẫn còn sớm, có muốn đi ra ngoài ăn lẩu với tôi không?” Tô Dư giọng điệu rất uyển chuyển, “Mọi người giới thiệu cho tôi một nhà hàng rất ổn, chỗ đó cũng khá vắng nên không sợ sẽ có người đến quấy rầy đâu.”
Tiểu Triệu ở trong giới giải trí này đã đủ lâu, cô ấy đã nhìn quen mấy chuyện trong góc khuất của giới nghệ sĩ. Nhất thời cảm xúc có hơi mãnh liệt, không thèm suy nghĩ mà ngay lập tức từ chối thẳng thừng luôn: “Buổi tối Tiểu Bạch còn phải đọc lại kịch bản. Cô ấy là người mới nên phải dành nhiều thời gian cho công việc.”
Tô Dư chợt nhíu mày, nhếch khóe môi lên, bình tĩnh nói: “Cô ấy luôn khiến cho người khác phải nể phục, vừa có thiên phú lại còn chăm chỉ. Giờ thì tôi đã hiểu lý do vì sao cô ấy luôn hoàn thành tốt mọi cảnh quay.”
Bạch Y: “?”
Buổi tối hai ngày hôm nay lúc cô ở khách sạn, ngoại trừ việc ăn ngủ nghỉ cùng tắm rửa ra. Cô cũng không biết buổi tối cô đã chăm chỉ đọc kịch bản lúc nào?
Tuy nhiên, mặc kệ là do thiên phú hay vẫn là nhờ may mắn. Mấy ngày nay khi quay phim phong độ của Bạch Y rất ổn định. Chưa có cảnh quay nào cô bị vượt quá hai lần NG. Tuy rằng lời thoại của nhân vật cô đóng khá ít, lại không có quá nhiều cảnh quay khó. Thế nên nhiều lúc cô cảm thấy mọi người đang khen ngợi cô hơi quá đà.
Đạo diễn cùng biên kịch muốn cho thêm một số chi tiết nhỏ để cho cảnh quay trở nên hoàn mỹ hơn. Vậy nên ngày hôm nay mọi người tan làm muộn hơn một tiếng so với dự định.
Mấy ngày hôm nay cô đều tập trung hết sức lực vào việc quay phim. Sau khi tẩy trang cùng thay quần áo ra Bạch Y cảm thấy người có hơi mệt.
Lúc đi ra thì đúng lúc Tô Dư cùng người đại diện vừa hay đi qua phòng trang điểm của cô. Tổ chế tác vừa mới thông báo mấy người đại diện đi đến phòng đạo diễn để họp. Tô Dư cùng Bạch Y quyết định sẽ trở về khách sạn trước. Trừ buổi sáng đoàn làm phim cấp cho fan một chút phúc lợi ra, cố ý để cho các diễn viên đi bằng cửa chính. Còn những thời điểm khác để tránh cho các fan gây ảnh hưởng tới những người qua đường thì hầu hết mọi người đều sẽ lựa chọn đi cửa sau của khách sạn.
Tô Dư vừa đi vừa trò chuyện với Bạch Y, nhìn thấy cô rõ ràng đang rất buồn ngủ tới mức muốn gục luôn tại chỗ nhưng vẫn giữ phép lịch sự đáp lại những câu hỏi của anh ta. Tô Dư liền không nhịn được, anh ta muốn hỏi cô thêm một vài câu để có thể hiểu rõ về cô.
Tô Dư: “Cô là người ở nơi nào? Có ai trong nhà cô từng theo đuổi sự nghiệp diễn xuất không?”
Bạch Y đưa tay lên che miệng: “Không có, có một việc xảy ra nên tôi buộc phải thay đổi hướng đi.”
“Vậy à? Vậy cơ duyên nào đã đưa cô tới ngành giải trí?”
“Mấy cảnh quay sau cô có ý tưởng nào muốn góp ý với đạo diễn không? Có cảm thấy nên thêm vào một vài chi tiết, để tình cảm huynh muội trở nên thắm thiết và gần gũi hơn không.”
“Cô thích diễn mẫu nhân vật kiểu gì?”
“Gần đây có tiếp xúc với kịch bản phim mới nào không.”
“Cô thích mẫu người nam nhân kiểu như thế nào.”
Càng về sau, những câu hỏi của Tô Dư, Bạch Y chỉ đáp lại qua loa ba đến bốn từ. Rõ ràng cô nhớ rất kỹ, ở trong tiểu thuyết nguyên chủ cũng không tiếp xúc nhiều với diễn viên nam chính. Tình huống này đột nhiên phát sinh ra, khiến cho Bạch Y nhất thời không thích ứng kịp.
Nhưng cô cảm thấy người này rất hợp với cô, dù chỉ là nói mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống hay mấy chuyện xảy ra ở trong đoàn làm phim. Trên đường về khách sạn, cô cảm thấy cuộc nói chuyện không đến nỗi quá tẻ nhạt. Lúc bước ra khỏi thang máy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ mình sắp được về gặp chiếc giường thân yêu rồi. Đang định cà thẻ thì đột nhiên có người kéo tay cô lại.
Tô Dư cũng khá bất ngờ. Ngẩng đầu lên nhìn thấy một người nam nhân cao lớn, đẹp trai mặc vest đen đi giày da. Chất liệu vải cùng những đường may mũi chỉ rất xuất sắc càng làm nổi bật làm dáng người xuất sắc của anh. Hai tay anh để trước ngực, người hơi dựa vào cửa. Vì đeo khẩu trang nên người đó chỉ lộ đúng đôi mắt. Nghe được tiếng nói chuyện, anh chậm rãi quay lại nhìn về phía hai bọn họ. Đôi mắt đen nháy như đá cẩm thạch rất khó có thể đoán được nó đang suy nghĩ điều gì. Nhưng dáng vẻ thì vẫn có thể đoán ra được, giống như có kẻ nào đã tự ý xâm phạm vào lãnh thổ của mình.
Fan?
Bạch Y quay lại và cô có thể nhìn rõ được người kia, hai mắt của cô phát sáng lên, “Anh đã tới.”
Tô Dư vẫn chưa kịp kêu bảo vệ, nghe thấy cô nói như vậy, liền quay sang hỏi cô: “Tiểu Bạch, cô quen anh ta sao?”
“Tôi có quen, anh ấy là bạn của tôi.” Bạch Y nhanh chóng chạy qua, cô dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa phòng ra.
Cô vừa nói xong câu đấy, ánh mắt hai người đàn ông kia đã ngay lập tức thay đổi.
Bạch Y kéo người kia đi vào bên trong, theo bản năng thử lò đầu ra nhìn xung quanh, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Tô Dư, “Tô Dư, nghỉ ngơi sớm một chút, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
***
Trình Minh Ý hoàn thành xong công việc ở Tam Á, anh liền chuyển giao lại công việc cho Chu Cảnh Trạm sau đó vội vàng bắt máy bay đi tới thành phố điện ảnh.
Anh vội vã chạy tới khách sạn. Mấy ngày gần đây anh đều tập trung vào công việc, thậm chí có ngày anh còn thức thông đêm để làm việc. Mà khí hậu giữa hai miền Nam và Bắc rất khác nhau, anh cảm thấy cơ thể mình vẫn chưa thích ứng kịp.
Đầu đau như búa bổ, đang có dấu hiệu bị ốm. Thì lại nghe thấy câu nói “Anh ấy là bạn của tôi”, anh cảm thấy mấy dấu hiệu kia ngày càng nặng thêm.
Bạch Y bước vào trong phòng, mở đèn rồi dùng điều khiển bật điều hòa lên rồi kéo Trình Minh Ý đến chỗ ghế sofa, tiện tay kéo luôn khẩu trang của anh xuống, “Sao lại như thế này, anh đang bị cảm sao?”
“Ừ.” Trình Minh Ý giọng nói có hơi khàn, giận dỗi hỏi Bạch Y, “Y Y, vì sao vừa nãy em không nói anh là bạn trai của em?”
Bạch Y nhịn không được bật cười, tay của cô khẽ vuốt nhẹ mái tóc của anh, tóc anh rất mềm mại, khiến cho cô không nỡ bỏ tay xuống, “Em không muốn ngày mai mình xuất hiện lên trang đầu của các tạp chí đâu.”
Trình Minh Ý không hiểu ý của cô: “Em không muốn cho người khác biết chuyện em đang yêu anh?”
Tại sao cô cảm thấy câu nói này của anh có gì đó rất kỳ lạ.
Bạch Y tạm thời không để tâm tới cái cảm xúc khó hiểu kia đi. Cô nhìn thấy Trình Minh Ý đang cúi gằm mặt xuống. Cô đưa tay ra giữ chặt lấy khuôn mặt của anh, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, cô từ tốn nói, “Cho dù anh che kín khuôn mặt này lại thì vẫn không thể giải quyết được mọi chuyện? Đôi mắt của anh nhìn đẹp như vậy, làm gì có ai nhìn mà không nhận ra? Ở giới giải trí này làm gì có chuyện ai mà không biết tới Trình tổng. Nếu em vừa nãy giới thiệu anh là bạn trai của em. Thì có phải scandal tình cảm giữa em và Trình tổng sẽ bị truyền ra ngoài. Có khi lượng người truy cập quá nhiều còn khiến cho trang chủ weibo bị sập.”
“Em sợ người kia sẽ đi đồn đãi lung tung?”
“Anh ta cũng không phải là kẻ nhiều chuyện. Nhưng mà ở trong giới giải trí này, tốt nhất là nên phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, anh cũng biết mà phòng còn hơn chống.”
Trình Minh Ý hơi ngẩn người ra, bình tĩnh suy nghĩ lại, rồi khẽ ừ một tiếng. Anh lôi kéo tay của đối phương, nhìn về chiếc giường lớn ở phía sau, nói: “Y Y, anh không có chỗ ở, em cho anh ở cùng em nhé?”
“Không chỗ ở? Tiểu Lý đâu? Hành lý của anh để ở đâu?” Bạch Y không chút khách khí vạch trần lời nói dối của anh, “Từ lúc nào mà anh lại học được thói quen xấu như vậy. Nói đi, có phải học từ Trình tổng đúng không.”
Trình Minh Ý trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên dùng lực kéo tay Bạch Y để cô ngồi xuống bên cạnh anh, “Nhìn em mệt quá nên muốn trêu em một chút thôi. Phòng của anh ở trên lầu, tuy nhiên ngoại trừ thời gian ngủ, em cho anh ở lại phòng của em nhé.”
Bạch Y: “Tùy anh, dù sao ban ngày em cũng phải đi đóng phim suốt, chắc lúc đấy anh cũng đang phải ngồi làm việc.”
“Ừ, phải chăm chỉ làm việc để cùng nhau xây dựng gia đình.” Trình Minh Ý nói, “Đưa một cái thẻ phòng cho anh.”
“Em đang cầm một cái, cái còn lại Tiểu Triệu đang cầm.”
“Kêu Tiểu Triệu nhường nó lại cho anh đi.”
“...”
Từ khi sinh ra, Bạch Y rất mẫn cảm với những con số nên tư duy của cô rất nhanh nhẹ. Cũng không biết mấy ngày hôm nay có phải lượng công việc quá nhiều nên phản ứng của cô so với ngày thường thì chậm chạp hơn rất nhiều. Cô ngơ ngác nhìn Trình Minh Ý gọi điện thoại cho Tiểu Triệu. Thậm chí còn không có ý định giằng lấy điện thoại.
Trình Minh Ý vừa nói vừa thử quay sang nhìn phản ứng của cô. Ánh mắt của anh hiện rõ sự vui sướng, khích động cùng với dịu dàng.
“Tiểu Triệu là người rất đáng tin, nếu không lúc trước chắc chắn Minh Hi sẽ không yên tâm giao em cho cô ấy.”
... Cũng được, mấy chuyện bí mật của nghệ sĩ cũng chả giấu được người đại diện của mình. Nên thôi cứ để mọi chuyện đến lúc nào thì hay lúc đấy.
“Anh là sếp, mọi chuyện anh cứ tự quyết định.” Bạch Y giơ hai tay đầu hàng, quyết định buông bỏ sự chống cự ở trong lòng.
Hai người đã là người trưởng thành, lại còn đang trong mối quan hệ yêu đương. Thực sự rất dễ leo lên xe vượt ra khỏi làn đường an toàn.
Vì cả cô cùng Trình Minh Ý đều chưa ăn tối, nên cô bảo Trình Minh Ý ngồi ở trong phòng, kêu anh tự gọi đồ ăn rồi kêu người ta mang thức ăn lên phòng.
Còn cô thì bước vào trong phòng tắm.
Dù ngày hôm đó có làm việc vất vả và mệt mỏi ra sao thì Bạch Y cũng nhất quyết phải đi tắm. Để có thể rũ bỏ mọi sự mệt mỏi và phiền não ra ngoài.
Trình Minh Ý nhờ Tiểu Lý đặt hộ mấy món ăn. Nhân lúc đang rảnh, anh kiểm tra hộp thư xem có yêu cầu công việc nào cần xử lý không. Cứ một lúc, là lại có thông báo wechat nhắc nhở anh có tin nhắn mới. Nhìn thử xem tên của người gửi, anh phát hiện đó là Trình Minh Hi. Vốn Trình Minh Ý định xử lý xong công việc rồi anh mới vào xem tin nhắn. Nhưng dường như đối phương hoàn toàn không có một chút tự giác. Cứ 5' là lại gửi cho anh một tin nhắn mới. Trình Minh Ý bị làm phiền nên buộc phải tạm dừng công việc.
“Anh, có phải anh vừa mới xuống máy bay đúng không?”
“Anh ơi, anh đang ở đâu? Em gọi thử vào số chi nhánh công ty ở Thượng Hải, họ nói anh không đến công ty.”
“Khi nào thì anh trở về Bắc Kinh?”
“Anh ơi, công ty có rất nhiều hạng mục cùng chính sách cần phải giải quyết gấp. Anh nhớ phải về sớm để giải quyết công việc!”
“Mẹ kêu tuần này hai anh em mình về nhà ăn cơm.”
“Anh, đừng nói với em là anh đã bị Chu Cảnh Trạm bắt cóc rồi ép anh đi cùng với anh ta đến quán bar rồi đúng không?”
“Anh ơi, anh ơi, ANH ƠI!”
Trình Minh Ý: “...”
Đột nhiên anh nhớ lại lời nói vừa nãy của Bạch Y. Nếu bị hiểu nhầm là Trình Minh Hi, rồi chuyện này còn bị đồn ra ngoài. Anh cảm thấy việc mình ngồi nhìn tên của em trai cùng người yêu mình xuất hiện ở đầu báo, hay nghe những tin đồn tình cảm giữa hai người bọn họ thì anh vẫn tình nguyện thà để mọi người hiểu nhầm là bạn với cô còn tốt hơn nhiều.
“Đến nơi an toàn rồi.” Trình Minh Ý gửi tin nhắn cho Trình Minh Hi.
Trình Minh Hi trả lời lại tin nhắn rất nhanh, như thế từ nãy đến giờ cậu ta đang ngồi canh tin nhắn của anh.
“Hiện tại anh đang ở đâu?”
Trình Minh Ý suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Y Y đến thành phố điện ảnh đóng phim nên hiện tại anh cũng đang ở đấy.”
Cuộc đối thoại vẫn dừng lại ở tin nhắn vừa nãy của anh. Trình Minh Ý thử nhìn xem thử thì vẫn nhìn thấy có dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn” nhưng 10' sau anh vẫn không nhận được tin nhắn nào cả.
Sớm muộn gì thì chuyện này cũng đến tai của Trình Minh Hi. Anh nghĩ mình cũng nên nói cho Trình Minh Hi biết trước thì vẫn ổn hơn.
Trình Minh Ý nghĩ nghĩ rồi ném điện thoại sang một bên.
Bạch Y ở trong phòng tắm, ngồi ngây ngốc ở trong đó đến khi cô cảm nhận được nước trong bồn đã nguội. Rồi mới dùng khăn lau khô cơ thể, buộc lại tóc. Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Bạch Y cảm thấy tinh thần của mình đã thoải mái hơn rất nhiều.