Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 42: Chương 42: Chương 43




Hai cảnh quay vào tối nay, Bạch Y sẽ diễn chung với nam diễn viên tiền bối có rất nhiều kinh nghiệm. Cả hai sẽ đi dạo dưới ánh trăng sáng rồi cùng tâm sự trò chuyện với nhau. Ánh đèn trên sân khấu thắp sáng lên giống như ban ngày. Mấy hành động hay ánh mắt của hai cảnh này khá đơn giản, nhưng lời thoại thì tương đối nhiều nên Bạch Y phải vừa ngồi trang điểm vừa học kịch bản.

Nam diễn viên này rất có kinh nghiệm trong việc đọc lời thoại. Ông ấy đọc rất truyền cảm và cuốn hút. Trong lúc quay phim, chưa từng quên lời thoại hay đọc ngắc ngứ. Bạch Y vẫn chưa kịp nhập vai vào nhân vật, bị NG hai lần. Đối phương dịu dàng kiên nhẫn chỉ cho cô từng bước một nên mấy lần sau chỉ cần một lần là qua.

Khi quay xong hai cảnh này, đạo diễn quay lại nhìn cô, rồi an ủi cô mấy câu: “Cô làm việc trong đoàn làm phim đã được hơn tháng, kỹ năng đọc lời thoại ngày càng tiến bộ.”

Hiện tại có rất nhiều minh tinh tuyến đầu không chịu học hay trao dồi thêm kỹ năng đọc thoại. Thậm chí có người còn không thèm xem kịch bản, lúc quay phim miệng chỉ biết nhẩm 1,2,3,4,5, đều ỷ lại mà giao hết mọi công việc cho diễn viên lồng tiếng. Bạn không thể xem phim khi chỉ có nguyên hình ảnh mà không có âm thanh. Hai việc diễn và đọc lời thoại luôn bổ trợ và hỗ trợ cho nhau. Nếu thiếu một trong hai thì bộ phim đó không thể xuất sắc được.

Bạch Y thành tâm nói mấy câu khen ngợi dành cho bạn diễn chung với cô. Sau đó chạy về phòng nghỉ để thay quần áo và tẩy trang. Tiếp đó cô cùng Tiểu Triệu đi qua chào tạm biệt đạo diễn và các nhân viên trong đoàn.

Bởi vì trước đó cô đã hoàn thành xong công việc, đạt hiệu suất công việc khá cao, lại được diễn chung với diễn viên có nhiều kinh nghiệm. Có khi mấy một tiếng phải hóa trang nhưng chỉ 30' là hoàn thành xong cảnh quay.

Thay quần áo xong, cô cùng Tiểu Triệu đi ra ngoài phim trường thì nhìn thấy Tiểu Lý đang đứng chờ.

“Trình tổng đã đi tới đó trước. Các cô đã chuẩn bị xong chưa để chúng ta xuất phát luôn?” Tiểu Lý nói.

Tiểu Triệu gật đầu, từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang, “Đeo đi.”

“Đừng làm quá lên chứ.” Bạch Y dở khóc dở cười, “Em ở trong giới giải trí là một kẻ vừa không danh tiếng vừa không nổi tiếng, nên có thể tự do đi trên đường mà... á!”

Tiểu Triệu động tác lưu loát giúp Bạch Y đeo khẩu trang, sau đó nhanh tay nhét cô vào trong xe.

Bạch Y lặng lẽ nhìn Tiểu Triệu bằng ánh mắt rất ẩn ý. Tại sao người này lại cứ thích làm quá lên vậy.

Cuộc đời và kết cục của nguyên chủ cô là người rõ nhất. Mãi sau khi bộ phim được ra mắt, nguyên chủ mới thu hút được ít fan. Nhưng vì nảy sinh mâu thuẫn chuyện tình cảm với nữ chính, rồi còn bị lôi lên weibo. Mới thu hút được một chút danh tiếng đã bị nữ chính đánh bay trong nháy mắt.

Mà bây giờ cô còn không phải là minh tinh tuyến 18, đi ra sân bay nhưng cũng không có ai đứng chờ. Thế nên cũng không phải tốn một khoảng tiền để thuê bảo vệ, cần gì phải làm dáng vẻ giống như mấy nghệ sĩ tuyến đầu đâu.

Nhưng dù sao thì cô vẫn nên nghe lời người đại diện thì hơn. Tiểu Triệu vừa là người đại diện, vừa là một trong những người đối xử tốt và thật lòng với cô. Cô cũng không muốn lời nói hay việc làm của mình khiến cho Tiểu Triệu phải buồn phiền.

Các quản lẩu thường đông khách vào buổi tối. Từ ngoài cô đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt truyền ra từ trong quán. Lúc bước vào, cô thấy mọi người đã ngồi kín chỗ. Dường như mọi người ở đây không để ý tới mùa này là mùa không thích hợp cho việc đi ăn lẩu.

Ở gần thành phố điện ảnh có một khu trung tâm thương mại rất lớn. Từ các cửa hàng ăn, quần áo, khu vui chơi đều có đủ nên từ sáng đến tối có rất nhiều người đến nơi này.

Vốn dĩ ba người định đi vào phòng bao đã đặt trước, đột nhiên có hai cô gái ngồi bàn ở phía bên trái lao tới chỗ bọn họ. Nhanh đến tới mức Tiểu Triệu không kịp ngăn cản.

“Xin hỏi cô có phải là Bạch Y, tiểu sư muội không ạ?” Một người nữ sinh nắm chặt lấy di động, phấn khích hỏi.

Bạch Y: “À? Ách...”

Tiểu Triệu phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nở nụ cười khách sáo lịch sử, dịu dàng đáp: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ đến đây để ăn cơm.”

Một người nữ sinh khác lên tiếng: “Bọn em là fan của chị và Tô Dư, chị có thể cho bọn em xin chữ ký được không ạ?”

Bạch Y liếc qua chỗ mấy cô gái này đang ngồi, thấy trên bàn có đặt máy ảnh cùng tấm poster. Cô đoán mấy fan này bình thường hay đứng trước ở bên ngoài khách sạn và đoàn làm phim. Tuy chỉ có một đoạn trailer chưa đầy 30s nhưng cô và Tô Dư đã có fan couple rồi cơ đấy. Chậc, chậc.

Tuy việc ký tên rất đơn giản nhưng nó lại làm khó cô. Cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ “nổi tiếng” nên cũng chưa bao giờ luyện tập viết chữ ký cả.

Chẳng lẽ lại muốn cô ký tên giống như cách cô thường hay ký vào các bản hợp đồng?

“Cảm ơn mọi người đã yêu thích Bạch Y. Nhưng hôm nay chúng tôi không tiện” Tiểu Triệu nói.

Hai người kia nghe vậy thì rất buồn bã, trong ánh mắt còn lộ rõ sự hụt hẫng. Có một nữ sinh tay cầm theo điện thoại, ngập ngừng hỏi bọn cô: “Thế có thể cho bọn em chụp chung một tấm ảnh không ạ?”

Trước khi Tiểu Triệu định lên tiếng, Bạch Y đã kéo tay áo của cô ấy, cô chiều theo ý của hai người kia, “Được nhé, tuy nhiên chị đang bị cảm nên không tiện tháo khẩu trang xuống.”

“Thật ạ?! Cảm ơn chị!”

Hai nữ sinh kia rất phấn khích, quay sang trợn tròn mắt nhìn nhau. Bạch Y đứng giữa, còn hai người kia đứng sang hai bên. Mở camera lên, tỉ mỉ chọn góc độ. Bạch Y dịu dàng nói bảo các cô ấy không cần vội, cứ bình tĩnh chụp.

Tuy rằng Bạch Y vẫn đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt của cô long lanh tràn ngập ý cười. Đôi mắt đó thực sự rất xinh đẹp và hút hồn. Thực sự khiến người ta muốn kéo khẩu trang xuống để xem nụ cười rạng rỡ của cô.

Sau khi phát phúc lợi cho fan xong. Cả ba người mới rời đi.

Dọc đường đi Tiểu Triệu nói nhỏ vào tai cô. Mấy việc này theo lẽ thường, thì không cần phải chụp ảnh hay ký tên. Huống hố hai người kia chưa chắc đã là fan của Bạch Y.

Bạch Y cười rồi để đấy, nếu dựa theo diễn biến của cốt truyện. Cô còn ở trong giới giải trí này khoảng mấy tháng nữa rồi sẽ quay trở lại cuộc sống của ngày thường. Thế nên nhân lúc cô vẫn còn ở trong giới giải trí, cô nghĩ nếu việc mình làm có thể khiến người khác vui vẻ thì cô cứ làm thôi. Chẳng cần phải phân vân hay đắn đo suy nghĩ.

Ở trong phòng bao, Trình Minh Ý đang ngồi chờ ở bên trong nhìn thực đơn. Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao em đến muộn thế?”

Rõ ràng giọng điệu của anh vẫn giống ngày thường. Nhưng ánh mắt của anh khẽ nhìn qua Tiểu Triệu cùng Tiểu Lý khiến cho hai người bọn họ lạnh hết sống lưng.

“Xin lỗi Trình tổng, vừa nãy có hai người hâm mộ nhận ra Tiểu Bạch nên chúng tôi đã tới trễ.” Tiểu Triệu vội vàng nói.

“Có muộn lắm đâu, chỉ trễ mấy phút thôi mà.” Bạch Y mở điện thoại ra nhìn đồng hồ. Rồi đặt ví xuống, định ngồi xuống cái ghế phía đối diện Trình Minh Ý.

Tiểu Triệu lông mi khẽ chớp, nhanh như chớp mắt giữ chặt lấy tay cô, “Tiểu Bạch, để tôi cùng Tiểu Lý ngồi phía bên này, phía bên này nhìn tốt hơn.”

Bạch Y đành phải ngồi cạnh Trình Minh Ý. Ngẩng đầu lên nhìn thử bóng đèn treo ở trần nhà. Rõ ràng mọi chỗ đều sáng giống như nhau. Cô nói thầm ở trong lòng, có bao nhiêu cách nói khôn khéo hơn sao không lấy lại lấy cái lý do sứt mẻ kia chứ.

Sau khi phục vụ cầm theo thực đơn rời đi, cả bàn ăn lâm vào tình trạng vừa xấu hổ vừa khó xử.

Trình Minh Ý vừa là sếp của Tiểu Triệu và Tiểu Lý. Nghiêm túc mà nó thì anh cũng là sếp của Bạch Y. Nhân viên sợ nhất là phải đi ăn cơm cùng với sếp. Càng ít người thì lại càng dễ xấu hổ.

Không nói chuyện lại sợ tẻ nhạt mà nói thì sợ không vừa ý sếp. Đúng là trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tiểu Lý cùng Tiểu Triệu nhìn nhau mấy lần. Dù sao bọn họ đều là những người có kinh nghiệm trong mấy trường hợp kiểu như thế này. Bọn họ nhanh chóng tìm được đề tài nói chuyện thích hợp với Trình Minh Ý. Cứ nói xoay quanh chuyện của Bạch Y, từ những việc xảy ra trong đoàn làm phim đến kế hoạch làm việc sắp tới.

“Trình tổng, ngài có muốn đề xuất hay cho ý kiến gì không ạ?” Tiểu Triệu hỏi.

Trình Minh Ý bình tĩnh nói: “Y Y là người rất để tâm vào sự nghiệp nên mọi chuyện đều nghe theo em ấy.”

Tiểu Triệu sững người lại, hết nhìn Bạch Y lại quay sang nhìn Trình Minh Ý.

?

Ai cơ? Bạch Y à? Cô gái luôn không thích mình trở nên nổi tiếng?

Tam quan của Tiểu Triệu đang lung lay dữ dội.

“Những thứ không nói tới, nhưng trong công việc em luôn là người chăm chỉ và chịu khó học hỏi đấy.” Bạch Y nghiêng người sang, dịu dàng Trình Minh Ý, nở nụ cười ngọt ngào, “Anh hiểu em thật đấy,

thật tinh mắt.”

Trình Minh Ý: “Anh đương nhiên là hiểu em rồi. Cho nên chừng nào em mới đi đến công ty anh làm việc.”

Bạch Y: “Có ai bá đạo như anh không. Người đại diện của em đang ngồi ở phía đối diện mà anh vẫn ngang nhiên đục khoét lỗ tường nhà người ta.”

Trình Minh Ý tay chống cằm, nụ cười dịu dàng càng khiến cho đường nét trên khuôn mặt trở nên hoàn hảo hơn. Những động tác này của anh vừa tao nhã vừa lịch sự.

“Người đại diện của em cũng là người do công ty anh quản lý. Đây rõ ràng chỉ là đang thuyên chuyển vị trí trong công ty thôi.”

“Nhưng mấy chuyên ngành hay vị trí lần trước anh nói với em, em đều không thích. Phải làm sao bây giờ?” Bạch Y cười tủm tỉm hỏi anh.

Đầu ngón tay tinh xảo của anh gõ nhẹ lên mặt bàn, giống như đang trầm tư suy nghĩ, một lúc sau bỗng nhiên cười, vân đạm phong khinh nói: “Trình tổng phu nhân, em cảm thấy mình có hứng thú với vị trí đó không?”

Nụ cười trên khóe môi của Bạch Y chợt tắt. Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Triệu cùng Tiểu Lý. Thấy mặt của cả hai cúi gằm xuống bàn anh, đang giả bộ mình không nghe không nhìn thấy gì cả.

Cô nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch, cô còn cảm giác ngực mình hơi đau. Khuôn mặt đỏ bừng, không biết là do nóng hay do xấu hổ.

Không được, nam chính ngày càng thẳng thắn nhiệt tình bộc lộ tình cảm với cô. Tuy rằng cô không muốn đi theo cái kết cục bi thảm của nguyên chủ, nhưng 100 con sông cùng đổ ra biển. Dù cô muốn dùng lý trí để ngăn cản nhưng con tim cô giờ đây muốn vượt qua cả lý trí để chạy theo tình yêu.

Lúc đầu, cô còn có suy nghĩ mình sẽ làm quân sư chỉ dạy chuyện tình yêu cho nam chính.

Nhưng cô ngày càng phát hiện cái mũi tên đó đã cắm chặt lên người cô.

Miễn cưỡng nhếch khóe môi lên, Bạch Y nói: “Việc đó nhàm chán lắm, em không có hứng thú.”

Có lẽ Trình Minh Ý đoán trước được câu trả lời của cô. Trong đôi mắt thoáng hiện lên sự vui vẻ: “Đúng là anh không nhìn nhầm, em thực sự là người để tâm tới công việc.”

Bạch Y: “?”

Cô không hiểu Trình Minh Ý đang nghĩ cái gì ở trong đầu. Rõ ràng đang nói chuyện với nhau, mà câu trả lời của Trình Minh Ý không liên quan tới câu chuyện chút nào hết.

Thời gian dùng món lẩu so với các món ăn khác thường lâu hơn. Phải bỏ thức ăn vào trong nồi, đợi nó chín mới cho vào miệng được. Tiểu Triệu ăn được vài miếng liền bỏ đũa xuống, lôi điện thoại ra để trả lời những tin nhắn liên quan tới công việc.

Một khi làm việc ở trong giới này thì không được rời điện thoại quá lâu. Nếu người đại diện xử lý chậm, thì chắc chắn nghệ sĩ là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất.

Tình cờ cô ấy nhìn thấy lời mời phỏng vấn của hai tờ báo lớn muốn mời Bạch Y. Cô ấy ngẩng đầu lên thử hỏi ý kiến của Bạch Y.

Cô ấy cũng không bất ngờ lắm khi nghe thấy lời từ chối Bạch Y. Truyện Sủng

OJBK(*), đến bao giờ Bạch Y mới chú tâm vào sự nghiệp để cho tôi bớt lo lắng đây?

(*): OJBK = OK---->[ OJBK là viết tắt của từ “OKỷ bảK (O几把K)”, biểu đạt ý tứ vì một loại ok chính là ok, trung gian thêm “JB (Kỷ bả)”hai chữ ý như là miễn miễn cưỡng cưỡng, không thể tránh được ý tứ. Này từ thông thường cách dùng là “Hoàn toàn ojbk”, thỉnh thoảng lại được dùng như “Hoàn toàn” một từ cũng là tỏ vẻ trình độ phó từ, ý tứ là “quá ok rồi!”]

Trả lời xong mấy tin nhắn, Tiểu Triệu mở weibo ra, muốn xem qua những tin tức nóng hổi trong giới giải trí. Ấn thử vào xem những top tìm kiếm trên weibo, đột nhiên nhìn thấy tên của Bạch Y xuất hiện. Trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, cô ấy hét toáng lên, “Tiểu Bạch, tên của em lại xuất hiện trên top search!”

“Ừ ừ?” Bạch Y miệng vẫn còn đang nhai thịt, chỉ ậm ừ nói mấy câu mà chẳng ai nghe hiểu. Đầu hơi ngẩng lên nghi hoặc nhìn Tiểu Triệu.

Tiểu Lý nghe xong cũng cảm thấy rất hiếu kỳ nên lập tức lôi điện thoại ra, mở weibo xem thử.

“Đứng ở vị trí thứ tám, tình cờ gặp Bạch Y trên đường?” Tiểu Lý tinh ý nhìn ra được ánh mắt của Trình Minh Ý, vội vàng nhấn vào xem thử, “À, là do hai bạn fan vữa nãy, đem ảnh chụp chung đăng lên weibo kèm theo định vị.”

Tiểu Triệu: “Không chỉ có vậy đâu, ở phía dưới còn có Bạch Y tới quản lẩu kìa.Tuy nhiên chắc nội dung của hai hot search này tương tự nhau.”

Trình Minh Ý cau mày, trầm giọng xuống hỏi: “Họ đang nói chuyện gì?”

Thông tin này đã được đăng lên weibo từ một tiếng trước. Sau đó được các blog giải trí chia sẻ lại. Tiểu Lý nhấn thử vào một bài viết có nhiều lời bình luận nhất. Rồi đưa điện thoại cho Trình Minh Ý. Bạch Y bỏ đũa xuống, ngó đầu sang để xem ké.

Trình Minh Ý tiện tay lấy một tờ giấy ăn ra, đưa cho cô để lau miệng.

Tình yêu cuồng nhiệt fan hâm mộ đến thật bất ngờ. Chỉ trong nháy mắt xuất hiện, khiến cho người ta giật thót tim.

Trình Minh Ý thử nhìn mấy lời bình luận ở top đầu, sắc mặt của anh dần dịu lại.

“Ta tên là ngọn gió bắc. Mong mấy vị nhường đường để tôi bay đến chỗ mỹ nhân! Bạch Y thực sự là một mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Giọng nói lại còn siêu dễ nghe, quyết định trở thành fan của cô ấy.”

“Tôi chính thức tuyên bố Bạch Y sẽ gả cho tôi! Không là tôi tự nguyện gả. Bạch Y đến rước anh đi!”

“Mũi tên tình yêu của Bạch Y, là do tôi nắm giữ.”

“Năm sau, tên của Bạch Y sẽ xuất hiện trong hộ khẩu của nhà tôi. Đây chính là ý nguyện của ông trời.”

“Giọng nói nghe ngọt ghê 55555(*), tôi nguyện yêu em suốt đời!”

(*)số 555 đọc là wǔwǔwǔ đồng âm với wū wū wū (hu hu hu).

“Tiểu sư muội là người lạnh lùng nhưng Bạch Y ở ngoài đời khác hẳn, là người rất dịu dàng.”

“Dù có đeo khẩu trang thì tui vẫn nhìn ra đây là một mỹ nhân. Đôi mắt to tròn long lanh thực sự muốn nhận làm con gái của mẹ không?”

“Hộ khẩu?” Trình Minh Ý cười nhạo hai tiếng, quay đầu sang nhìn Bạch Y, cô lập tức lập tức lấy tay che hai mắt, xấu hổ bĩu môi.

Nếu so sánh cô với hai anh em nhà này, thì cô cảm thấy mắt của hai người bọn họ đẹp hơn cô rất nhiều.

Trình Minh Ý vừa xem, giọng điệu rất bình thản: “Có rất nhiều người muốn cưới em về nhà.”

Bạch Y nhún nhún vai: “Chỉ là cách nói chuyện phổ biến trên Internet thôi.”

Trình Minh Ý nói: “Còn người còn nhận em là con gái.”

Bạch Y bật cười: “Diệp Lam cũng coi em là con gái đó thôi. Đây cũng chỉ là cách người trẻ tuổi bây giờ biểu đạt tình cảm mà thôi. Mấy ngày nữa có khi họ sắp xếp em vào hết vị trí trong gia phả như em gái, chị gái, con gái... Không tin anh thử search tên Trình tổng mà xem. Mỗi ngày chả có một đống người nhận làm vợ, bạn gái hay em gái.”

“Minh Hi không liên quan tới anh.” Trình Minh Ý nói, “Anh chỉ quan tâm tới em thôi.”

Tiểu Triệu xem kỹ một loạt những lời bình luận. Hầu hết đều là những lời bình luận tích cực, ngẫu nhiên có vài lời bình luận “chỉnh sửa ảnh quá đà” hay “cố ý gây sự chú ý” rất nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển lời khen. Tiếng còi báo động trong đầu cô ấy liên tục reo lên.

“Hình ảnh và hình tượng của Bạch Y đang được công chúng rất đón nhận cũng giành được sự hảo cảm của mấy người qua đường.” Tiểu Triệu cười nói, “Về sau có thể cân nhắc đi theo hình tượng này trong tương lai.”

“Cái gì mà đi theo con đường này, đó chẳng phải là điều đương nhiên sao.” Tiểu Lý đụng vào tay của Tiểu Triệu, nói ra, “Rõ ràng Bạch tiểu thư là người vừa dịu dàng và khiêm tốn. Đâu giống mấy kẻ thích khoe mẽ khoa trương đâu.”

“...”

Động tác cầm đũa của Trình Minh Ý ngừng lại, nhíu mày quay sang nhìn Tiểu Lý. Còn Bạch Y cùng Tiểu Triệu coi anh ta như một tên ngốc, trong ánh mắt còn hiện rõ sự khinh bỉ.

“Ách, không phải...” Tiểu Lý lấy tay che miệng, “Mấy lời này tôi đọc ở trên mạng.”

Bạch Y nhìn bộ dạng bối rối của Tiểu Lý, bật cười nói: “Ăn nhanh lên. Không tí nữa mọi người tìm được địa chỉ này. Lúc đó muốn đi về cũng khó đấy.”

Thực ra Bạch Y nghĩ cô chắc chắn không có fan đâu. Bởi vì cô rất hiểu tâm lý của những người qua đường. Chắc họ chỉ chạy theo xu hướng. Cảm thấy thú vị dừng lại ăn dưa một lúc liền rời đi. Hoặc nhiều khi đang quay phim vẫn có những người đi đường dừng lại để đứng xem.

Không chỉ có riêng cô mà nhiều người khác cũng bị vậy. Mấy thứ đó chỉ được gọi phong trào thôi. Cho dù là bất kỳ ai, người qua đường cảm thấy tò mò thì họ sẽ dừng lại để nhìn rồi ngay lập tức rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.