Phòng ngừa vẫn hơn, Tiểu Triệu chạy qua nói chuyện với quản lý nhà hàng. Tính tiền xong bọn họ sẽ rời đi bằng cửa sau.
Bạch Y đi bên cạnh Trình Minh Ý, im lặng quan sát khuôn mặt hoàn hảo tới từng cm, thật may là sắc mặt của anh vẫn ổn.
Thời gian trôi qua quá lâu khiến cô quên mất nam chính trong [Định mệnh] là người lạnh lùng, luôn đề phòng với những kẻ lạ mặt. Thậm chí ngay cả khi sốt rất cao, anh vẫn kiên quyết không để bác sĩ đến nhà khám bệnh. Anh không thích người lạ xâm phạm vào không gian riêng tư của anh, nhưng hiện tại vì cô mà muốn ăn cơm cũng không được yên.
Bạch Y cảm thấy rất áy náy, đầu ngón tay của cô chạm vào bàn tay của anh, nói nhỏ: “Xin lỗi, em làm ảnh hưởng đến anh rồi.”
“Không sao đâu, công việc mà em đang làm sẽ có nhiều lúc phải gặp tình trạng như vậy.” Trình Minh Ý nói, “Y Y, nếu có người chụp ảnh anh thì anh cũng không sợ.”
“Hả?”
“Thực ra anh và Minh Hi nhìn không giống nhau, nên em không cần phải lo lắng đâu.”
Bạch Y ngượng ngùng nói: “Nhưng như vậy cũng không tốt đâu. Nhỡ bạn bè hay đối tác của anh biết thì lại xuất hiện mấy tin đồn, lời đàm tiếu không hay.”
Cô biết nguyên chủ cũng được xếp vào hàng ngũ phú nhị đại(*) nhưng người khác đâu có biết. Nhỡ người đồn thổi thành bộ tiểu thuyết dài 200000 từ, tổng tài bá đạo bao nuôi tiểu minh tinh tuyến 18 các kiểu. Vừa mới nghĩ thôi mà trong đầu mà cô đã thấy hoảng rồi.
(*): Phú nhị đại ([fû. âɚtâi]; tiếng Trung: 富二代; bính âm: Fù'èrdài; nghĩa đen: “thế hệ giàu có đời thứ hai”) là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
Nếu Trình Minh Hi lấy chuyện này đi tìm cô để tính sổ, không biết lúc đó cô còn đường để sống không nữa.
“Không có tin đồn vớ vẩn đâu, bọn họ chỉ quan tâm tới chuyện buôn bán và kinh doanh.” Trình Minh Ý nghiêm cẩn nói, “Hơn nữa, em không làm việc gì để mấy người kia phải dị nghị cả.”
“...”
Hai anh em nhà này nhiều khi có những suy nghĩ rất độc và lạ, luôn thích làm hành động theo ý mình. Khó trách vì sao mọi người nó gen nhà này nổi trội. Chắc chỉ có Trình Minh Vi tính cách quật cường mới trị được hai người này.
“Cảm ơn anh vì đã thấu hiểu cho em.” Bạch Y cúi đầu nhìn lại lịch trình công việc, nói, “Em sẽ cố gắng không để cho anh gặp mấy phiền phức kiểu này, mà lịch trình công việc của em cũng sắp kết thúc rồi.”
Trình Minh Ý nghe xong câu này chợt nhíu mày lại, nhưng anh không phát hiện khóe môi anh đang hiện rõ ý cười; “Nghĩ thông suốt? Muốn nhận lương cao rồi em mới đến chỗ anh làm việc?”
“Cứ chờ đó.” Bạch Y thoải mái nói đùa, “Khi nào em cảm thấy chán công việc quay phim thì em sẽ quay về làm việc ngành tài chính. Nhỡ đâu lại cảm thấy hứng thú với công ty tài chính ở phía công ty anh thì em sẽ đến đó để làm việc.”
***
Tổ tuyên truyền của đoàn làm phim muốn rèn sắt khi còn nóng. Lập tức chạy qua muốn bàn bạc công việc với Tiểu Triệu. Mượn sự chú ý của mọi người đang dành cho Bạch Y để tuyên truyền cho bộ phim [Một đời trần duyên]. Họ muốn tối hôm nay sẽ tung luôn poster của bộ phim.
Họ tung mấy bức ảnh hậu trường của Lý Tư Tư và Tô Dư, cùng một vài video vui nhộn của hai người. Chuyện tình sư huynh sư muội vẫn chưa hạ nhiệt thì chuyện tình cảm của nam nữ chính chính thức lên sóng.
Tiểu Triệu vừa xem thử tình hình trên weibo vừa thở dài: “Em vừa mới xuất hiện ở trên mạng, mới thu được ít hảo cảm của người qua đường, nhưng vì độ nhận diện của công chúng vẫn còn thấp chứ nếu không thì tôi tin, em dễ dàng chiếm được ưu thế trước nữ chính và dành hết mọi sự chú ý lên người mình. Có tin không?”
“Tin em tin, khả năng làm việc cùng nghiệp vụ của chị đứng nhất trong giới giải trí.” Bạch Y đang nằm trên giường, lập tức ngồi dậy ôm chặt lấy Tiểu Triệu rồi làm nũng nói, “Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, Lý Tư Tư là một người rất tốt. Chung sống hòa thuận với nhau chẳng phải là điều đáng quý nhất hay sao?”
Tiểu Triệu hỏi lại cô: “Cho nên là vì em thích cô ấy? Nếu đối phương là kẻ thích bắt nạt người khác như Dương Nguyệt thì em định giải quyết chuyện này như thế nào?”
Bạch Y lập tức ngồi dậy, hai tay chống lưng, muốn thể hiện cho đối phương biết, nên cô ngay lập tức thay đổi giọng nói: “Vậy thì chúng ta sẽ ra tay trước, giết cô ta trong nháy mắt.”
“Thái độ rất khá.” Tiểu Triệu nói, “Còn có vài ngày là em quay xong bộ phim này rồi nên tiếp tục cố gắng nhé. Thời gian này cũng đủ khiến cho chị và mọi người có cái nhìn nhận định chính xác về khả năng diễn xuất của em. Với kinh nghiệm tích lũy từ hai bộ phim này, chắc chắn trong tương lai sẽ có nhiều nguồn tài nguyên tìm tới em.”
Bạch Y ngồi ở trong phòng xem kịch bản. Cảnh diễn cuối cùng của cô ở trong bộ phim này cô sẽ diễn chung với Tô Dư. Xem như là đi đến nơi về đến chốn đi. Ngày đầu tiên hay ngày cuối cùng, người cô diễn chung đều là Tô Dư, xem ra cả hai cũng khá có duyên với nhau.
Dù nhân vật Tô Dư này không được nhắc đến trong tiểu thuyết nhiều nhưng trong thời gian làm việc, cô có ấn tượng rất tốt về anh ta. Bề ngoài thì đẹp trai, năng lực làm việc không phải nói nữa quá xuất sắc, lại còn khiêm tốn lễ phép. Không nói quá thì Tô Dư chính là động lực để mọi người trong đoàn làm phim cùng nhau cố gắng và phấn đấu.
Cô có cơ hội được hợp tác và làm việc với một người xuất sắc như vậy thực sự là một điều rất tốt và đáng để cô trân trọng. Trong lúc cô còn đang loay hoay tìm một hướng đi thì Tô Dư đến và giúp cô vạch sẵn một hướng đi riêng.
Chỉ còn là một tân binh vẫn chưa đủ năng lực để làm việc. Đột nhiên lại gặp một người tiền bối sẵn sàng chỉ dẫn từng li từng tí cho bạn. Nếu bất kỳ ai gặp tình trạng như vậy thì cũng đều rất vui vẻ và quý mến người kia, Bạch Y cũng vậy. Nên khi nghĩ tới ngày mình phải rời đoàn làm phim, cô cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Trình Minh Ý đang ở trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng Bạch Y ồn ào cái gì mà có duyên. Mí mắt đột nhiên lại nhảy dựng lên. Vừa bước ra ngoài thì thấy cái người vừa nãy còn ngoan ngoãn ngồi trên giường đọc kịch bản, bây giờ lại lăn lông lốc ở trên giường.
“Tâm trạng em có vẻ vui quá?” Trình Minh Ý hỏi, “Kịch bản viết gì thú vị à?”
Bạch Y ngừng động tác lại, hai tay chống lên, hơi nâng cằm lên, “Bộ phim này sắp quay xong rồi. Nghĩ lại một tháng này ở cùng với đoàn làm phim, cảm thấy mọi chuyện đều rất vui vẻ.”
Trình Minh Ý quay ra nhìn thử cái lịch làm việc cô để trên bàn, gật đầu nói: “Ừ, sắp sửa đi về nhà rồi.”
“Hầy, nghĩ lại thì cũng hơi tiếc nuối.” Bạch Y buồn rầu nói, “Không biết về sau liệu còn có cơ hội hợp tác với mấy người bọn họ hay không nữa.”
Trình Minh Ý đang ấn bàn phím nghe câu này xong thì đột nhiên dừng lại. Quay lại nhìn Bạch Y, thấy đối phương vẫn tập trung đọc kịch bản, không thèm để ý tới anh.
“Tiếc nuối, ai?”
“Tất cả mọi người, đều luyến tiếc.” Bạch Y dường như không có việc để làm, lấy một tờ giấy ra gấp linh tinh, “Mọi người trong đoàn làm phim này so với đoàn làm phim Diệp Lam thì em cảm thấy mọi người ở đây gần gũi thân thiện hơn rất nhiều. Nhớ lại ngày hôm đó em đi đến khách sạn vẫn là người vô danh tiểu tốt. Ngày chuẩn bị rời đi, em cũng tự thu cho mình một chút danh tiếng, nghĩ lại vẫn cảm thấy thật kỳ diệu.”
Trình Minh Ý mím chặt môi, mấy lần muốn nói lại thôi. Do dự khoảng tầm 2 phút, anh không nhịn được gấp laptop lại. Đi qua chỗ Bạch Y đang nằm, dịu dàng dùng tay xoa đầu cô, hỏi: “Y Y, em rất muốn trở nên nổi tiếng?”
Bạch Y bật cười nói: “Đương nhiên không nghĩ đến, đây đều là việc ngoài ý muốn, đột nhiên lại gặp may thôi.”
Trình Minh Ý: “Định mệnh?”
Khủy tay của Bạch Y đột nhiên khụy xuống. Vì không giữ vững được cơ thể nên cô ngã sấp mặt.
May là ở dưới là lớp đệm êm, cô quyết định duy trì tư thế này luôn, Bạch Y nghiêng người sang, dùng tay đẩy anh, “Chúng ta thương lượng trước với nhau, về sau nghiêm cấm sử dụng từ này.” Nếu không thì cô đột quỵ mà chết mất.
“Được, không nói nữa.” Trình Minh Ý thuận lợi di chuyển chỗ ngồi, anh ngồi sát cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Có muốn về sau nói trước với Minh Hi một tiếng. Để em đảm nhận vai nữ chính cho các bộ phim mà công ty đầu tư không. Người đảm nhận vai nam chính thì cứ để cho Minh Hi đi.”
“Vì sao?” Trình Minh Ý đột nhiên chuyển đề tài của cuộc nói chuyện, Bạch Y cảm thấy có hơi bất ngờ. Cô suýt chút nữa là hét toáng lên.
Trình Minh Ý nói chắc như đinh đóng cột: “Như vậy sẽ khá an toàn.”
Y Y chính là ánh mặt trời anh tình cờ gặp được. Củ cải trắng thơm ngon của nhà anh sao có thể để mấy con heo ngu ngốc kia để ý được cơ chứ.
“Tại sao anh lại cảm thấy an toàn?!” Bạch Y trợn trừng hai mắt lên, “Không bàn đến tính mạng của em lúc nào cũng bị đe dọa, thì anh biết kiểu gì cũng sẽ có rất nhiều tin đồn hay không?”
Trình Minh Ý mím chặt khóe môi, anh rất thành công trong sự nghiệp kinh doanh. Một bước tiến của anh có thể xem bằng mười bước tiến của người khác, nhưng nếu đặt anh vào giới giải trí, anh thực sự cảm thấy mình không hiểu rõ về những chuyện trong giới này. Anh nói ra câu nói kia nhưng chưa từng nghĩ đến hậu quả của nó.
“ Tại sao đột nhiên anh lại có suy nghĩ này thế?” Bạch Y tiến lại gần, kéo nhẹ ống tay áo anh.
Trình Minh Ý giữ im lặng một lúc, đột nhiên nắm lấy tay Bạch Y nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vì tư thế ngồi của Bạch Y không vững nên suýt chút nữa là cô ngã, may mà anh đưa tay ôm lấy cô kịp lúc. Trình Minh Ý vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoáng mùi hương sữa tắm.
“Anh thực sự không nên xen vào chuyện công việc của em. Em và Tiểu Triệu xem thấy hợp lý thì làm.” Một tay Trình Minh Ý ôm chặt Bạch Y, tay kia dịu dàng chạm vào gò má của cô, rồi ngay lập tức buông cô ra, “Nếu quay xong mấy cảnh cuối của bộ phim là có thể rời đi rồi. Em còn chuyện gì cần làm nữa không?”
Bạch Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, cô cũng lờ mờ đoán ra được nên mỉm cười, từ tốn nói: “Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì, nếu không muốn nói rõ ra thì từ đầu từng nhắc. Nói nhanh lên, nếu không thì bây giờ muộn rồi em buồn ngủ anh đi về phòng của anh đi.”
“...” Suy nghĩ xấu hổ của bản thân bị đối phương nhìn ra. Trình Minh Ý cảm thấy không được tự nhiên, mắt anh nhắm lại. Một lúc sau mới mở mắt ra nhìn cô, bình tĩnh nói, “Người tên Tô Dư, rốt cuộc hai người bọn em có chuyện gì mờ ám không?”
Bạch Y: “?”
Trình Minh Ý đây là... đang ghen? Mặc dù cô đã đoán ra được từ trước. Nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra cô cảm thấy rất bất ngờ. Bạch Y mở to hai mắt lên nhìn.
Á chà, cô đã giúp nguyên chủ hoàn thành ước nguyện lớn nhất trong đời cô ấy. Chính là có được trái tim của nam chính và cùng anh nói chuyện yêu đương. Mọi thứ trong tình yêu cả hai đều trải qua. Từ hành động rất nhỏ cho đến những cung bậc cảm xúc. Nếu có thứ không xuất hiện thì nó chỉ đang đến muộn mà thôi. Chỉ có thiếu đúng lời nói chia tay thôi. Là nam chính đã giúp cô hiểu rõ chuyện yêu hận tình thù trong tình yêu.
“Không có chuyện đấy đâu.” Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, dùng giọng điệu chắc chắn để khẳng định.
Trình Minh Ý ừ một tiếng, rồi quay trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc. Nói mấy lời trêu chọc hay cười nhạo anh, thấy chán rồi thì Bạch Y cầm kịch bản lên đọc. Khúc nhạc điểm vừa nãy chỉ một gợn sóng rất nhỏ lướt lên mặt hồ. Gợn sóng nhỏ đó rất nhanh chóng biến mất.
***
Ngày cuối cùng cô còn làm việc trong phim cũng đến, Bạch Y không thể nói rõ ra trong lòng cô đang nghĩ gì. Buồn bã cũng có, mà vui cũng có. Nhưng mấy chuyện này trong cuộc đời các diễn viên diễn ra rất nhiều lần, làm nhiều rồi cũng thành quen. Cô bước ra từ phòng hóa trang, đúng lúc đụng phải Tô Dư vừa mới thay trang phục xong. Bộ dáng trước sau như một, vẫn đẹp trai xuất sắc thu hút hàng ngàn trái tim của các thiếu nữ.
Cho dù lớp phấn trang điểm khá dày nhưng vẫn không thể che lấp được ánh sáng trong đôi mắt ấy. Đây là một trong những trang phục quan trọng nhất của nam chính trong bộ phim. Nam chính sẽ dùng bộ trang phục này để đánh nhau với quái vật. Vì bộ trang phục này rất nặng nên rất khó điều khiển nó để thực hiện đúng các động tác trong cảnh quay.
“Buổi sáng tốt lành.” Tô Dư cười đứng lại chào hỏi cô mấy câu, “Hôm nay là ngày cuối cùng tôi gọi cô bằng cái tên tiểu sư muội.”
“Chắc không đâu.” Bạch Y tinh nghịch hoạt bát nháy mắt mấy cái, “Chờ bộ phim được lên sau, mỗi ngày anh đều có thể xem lại.”
Tô Dư bật cười: “Nói cũng đúng. Nhưng đúng là cuộc vui nào rồi cũng tàn. Có thể quen biết và làm việc với cô tôi thực sự rất vui. Khoảng thời gian này sẽ được tôi luôn trân trọng và nhớ mãi ở trong lòng.”
Trong câu nói này cô cảm nhận rõ được tình cảm của Tô Dư dành cho cô. Chính vì vậy cô liếc ngó trước ngó sau, may là hai người có cảnh diễn từ sớm nên ở đây cũng không có quá nhiều nhân viên trong đoàn làm phim. Chỉ có một vài diễn viên diễn chung cảnh với hai người, bóng dáng thấp thoáng chạy đi thay trang phục. Người thì cúi đầu xuống tập trung đọc kịch bản.
Rõ ràng cô lấy phải kịch bản của nữ phụ pháo hôi. Sao càng ngày càng giống như cô đang cướp chỉ số đào hoa của nữ chính vậy.
“Tiểu Bạch.” Tô Dư tiến lại gần về phía cô một bước, “Cô quay xong bộ phim, liệu có xóa tên tôi ra khỏi wechat không.”
Bạch Y hoảng sợ nhìn xung quanh: “... Đương nhiên là không rồi.”
Tô Dư giữ im lặng nhìn cô, rõ ràng là anh ta đang cười nhưng đôi mắt lại hiện rõ sự buồn bã. Một lúc sau, dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện: “Tôi từng đến gặp mặt bạn trai cô rồi.”
“... Hả?”
“Anh ta thực sự rất thích cô, nếu so sánh thì tôi còn kém hơn rất nhiều.”
“...”
“Cho nên tôi quyết định buông tay.” Tô Dư tự cười nhạo bản thân, “Cho dù không rút lui thì cũng không thể nắm được phần thắng trong tay.”
Bạch Y mím chặt môi, vô thức xoa xoa bàn tay. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, đột nhiên lại nhớ ra, bỗng nhiên bật cười nói: “Anh lại chơi trò chơi kia à. Mà anh gặp anh ấy lúc nào thế?”
Tô Dư thản nhiên nói: “Ừ, đoán được phần mở đầu. Nhưng lại không đoán ra được kết cục. Mà trong quá trình lại có rất nhiều bất ngờ xảy ra khiến cho bản thân tôi thực sự rất ngạc nhiên.”
Đây rõ ràng nên là lời thoại của tôi!
Tâm trạng của Bạch Y lúc này giống như bầu trời sắp có bão. Rõ ràng cô chỉ mong cuộc sống mình sẽ trôi qua trong sự bình yên. Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối đầu với nữ chính,nhưng sao giờ cốt truyện cứ phát triển theo chiều hướng nào ấy.