Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 44: Chương 44: Chương 45




Cũng may là cô sắp rời khỏi đoàn làm phim, đều nói sau buổi lễ tốt nghiệp chính là ngày chia tay. Nếu vẫn còn ở trong kịch tổ diễn cảnh thanh mai trúc mã với nhau, cô cũng không biết tính huống cốt truyện còn có thể lệch đến tới mức nào.

“Cuộc sống mà, một câu chuyện ngoài ý muốn rồi tiếp nối một câu chuyện ngoài ý muốn khác mà thôi.” Bạch Y đã rút ra được triết lý sống rất thấm sau những gì xảy ra trong cuộc sống của cô. Lấy tay chỉ về phía trước, cười nói, “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng cũng diễn tới cảnh sư huynh sư muội nói lời tạm biệt nhau. Sư huynh muốn đi xuống núi du hành, hai người ở trước cửa sư môn nói lời chào tạm biệt. Đối mặt với sư huynh thân yêu của mình sắp đi xa. Vì tuổi sư muội còn rất nhỏ, dù chưa hiểu cái gì gọi là thấu tình đạt lý nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất buồn và không nsỡ phải rời xa sư huynh của mình. Tất cả những cảm xúc đó đều thể hiện rất rõ trong ánh mắt. Ủng hộ chính chủ vào ngay _ TгЦ мtгuуen. V n _

Cảnh quay này yêu cầu rất cao về kỹ thuật diễn xuất, tiểu sư muội tính cách có hơi lạnh lùng nên thường không hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Cho nên đạo diễn đặc biệt yêu cầu Bạch Y phải bộc lộ cảm xúc của nhân vật thông qua ánh mắt, còn gương mặt thì phải giữ được sự bình tĩnh, lạnh lùng.

Bạch Y nghe xong cảm thấy có hơi lo. Kỹ năng đọc lời thoại cô còn làm chưa tốt. Hơn nữa, cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ biết dùng ánh mắt để bộc lộ cảm xúc của nhân vật. Vậy nên cảnh quay này chắc chắn cô sẽ không thể làm tốt được.

Đạo diễn giảng qua cảnh quay này cho Bạch Y cùng Tô Dư nghe. Ông rất tin tưởng vào khả năng của hai người này nên vui vẻ nói: “Hiện tại có rất nhiều người xem đang ngóng chờ câu chuyện tình cảm của hai người trong phim, mà đây chính là cảnh qua trào nhất nên hai người phải thể hiện thật tốt. Tôi còn muốn bổ sung một vài chi tiết nhỏ để cảnh quay trở nên hoàn hảo hơn. Tôi tin hai người có thể hoàn thành tốt công việc.”

“... Vâng.”

Đạo diễn thực sự coi cô là người có thiên phú. Bất cứ lúc nào ông ấy cũng nói tin tưởng cô hoặc chắc chắn cô sẽ làm tốt.

Nhìn ánh mắt lơ mơ của Bạch Y, cô muốn cùng Tô Dư diễn thử mấy lần trước khi quay. Đối phương tinh ý phát hiện cô không được ổn, liền vội vàng hỏi thăm cô: “Đừng có lo lắng quá, nếu không tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng dẫn đến quay phim sẽ mắc sai lầm đấy.”

“Không phải tôi đang lo lắng.” Bạch Y lắc đầu, “Mà tôi khẳng định chắc chắn mình sẽ không làm tốt được, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới mọi người.”

Tô Dư bật cười, nhìn cô rồi nói: “Nếu thế thì cô không cần phải diễn vai tiểu sư muội đâu, cứ làm Bạch Y là được rồi.”

“Ý của anh là sao?”

“Quay xong cảnh này, cô cũng phải nói lời tạm biệt với đoàn làm phim.” Hơi thở ấm áp Tô Dư phả lên mặt cô, “Hiện tại ở trong lòng cô đang có những suy nghĩ gì. Liệu lúc đi rồi có nhớ tôi không?”

... Sẽ không.

Tuy nhiên, ngày hôm nay lịch trình quay phim của cô sẽ kết thúc. Nếu suy nghĩ kỹ lại. Lúc đến thì rầm rộ, lúc rời đi lại đi trong im lặng. Trong lòng của cô cũng cảm thấy có hơi nuối tiếc. Nghĩ vậy cô liền cảm thấy ngực của mình hơi nhói lên, có hơi buồn.

Đạo diễn: “Action!”

Đôi mắt của Bạch Y nhìn lướt qua Tô Dư cùng những diễn viên và nhân viên khác trong đoàn làm phim. Thực ra thì cô không thể nhớ hết tên những người bọn họ.

Nhưng mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết, những ồn ào huyên náo dần chuyển sang trạng thái yên tĩnh. Đột nhiên khiến cho cảm xúc trong người cô dâng trào lên, có một suy nghĩ thúc đẩy cô hãy chạy lên phía trước.

Vốn dĩ Bạch Y có một đôi mắt rất đẹp, hốc mắt cô dần đỏ lên, đôi mắt to tròn đen láy, hàng lông mi dài cong vút khẽ lay động. Những hình ảnh này đều được máy quay ghi lại, thực sự nó đẹp đến mức không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.

Lúc Tô Dư xoay người đi xuống núi, sự đau thương buồn bã càng hiện rõ trong đôi mắt xinh đẹp ấy. Bạch Y khẽ chớp lông mi, giọt nước mắt từ từ rơi xuống, nhưng người ở phía trước lại không thể nhìn thấy.

“Qua —— “

Đạo diễn đứng lên vỗ tay rồi bước vào bên trong. Trong đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc. Nước mắt rơi đúng vào thời điểm, sự đối lập giữa biểu cảm gương mặt thờ ơ với ánh mắt đang dâng trào cảm xúc. Nó thực sự rất phù hợp với câu chuyện mối tình đầu. Có thể nói rất mông lung nhưng lại cũng da diết không kém khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

“Vừa nãy cô diễn xuất rất xuất thần đó Tiểu Bạch.” Đạo diễn không tiếc lời khen ngợi, “Cả Tiểu Tô nữa, cơ thể cậu có hơi run. Thực sự rất phù hợp với tâm trạng của nhân vật nam chính lúc ấy. Hai người thực sự phối hợp quá ăn ý. Cứ hôm nào có cảnh hai người diễn là ngày hôm đấy tôi lại bớt lo lắng.”

Bạch Y ngơ ngác lấy tay dụi lên mắt.

Cô khóc ư? Vừa nãy cô chỉ cảm thấy khóe mắt mình hơi đau, nhưng cô không hề nghĩ mình lại khóc.

Đạo diễn: “Lý đạo diễn từng nói với tôi là cô rất có thiên phú. Lúc đó thực ra tôi cũng không tin đâu. Nhưng xem ra ánh mắt của cô ấy nhìn người tốt hơn tôi rất nhiều. Cô thực sự sinh ra để làm diễn viên đấy, Tiểu Bạch...ha...ha.”

Những lời khen tới tấp này khiến cho Bạch Y quay trở lại thực tế. Vốn dĩ cô vì hoàn cảnh khiến bản thân rồi trở nên xúc động, sao bây giờ lại đổi thành cô là người có thiên phú rồi thế?

Lúc cô đọc cuốn tiểu thuyết này, cô chưa từng nghĩ rằng nguyên chủ lại là người may mắn như vậy.

Bởi vì cả hai diễn viên đây theo lời nói của đạo diễn đều là những diễn viên xuất sắc và chuyên nghiệp, lại còn phối hợp với nhau rất ăn ý. Cứ mỗi lần đến cảnh hai người này thì chắc chắn sẽ ít cảnh NG và quá trình quay diễn ra suôn sẻ hơn. Thậm chí có thể kết thúc công việc sớm để về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng lần này có khác với mọi lần, đạo diễn vừa hô “Qua —— “ là cô đã hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng. Mọi người đứng lên tặng cô một tràng pháo tay nồng nhiệt, rồi có người chạy đến tặng hoa cho cô.

Đạo diễn vừa vỗ tay, vừa gửi lời chúc mừng tới cô: “Tiểu Bạch, chúc mừng cô đã quay xong bộ phim. Tôi chúc cô sự nghiệp ngày càng thành công.”

Mấy nhân viên và diễn viên ở đây cũng chạy tới vài câu chúc mừng cô. Cô vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật, còn phải chuẩn bị nói lời chia tay với mọi người nữa nên cảm xúc cô đột nhiên dâng trào lên.

Tô Dư đứng ở một bên, thấy cô mím chặt môi chớp chớp đôi mắt để che giấu cảm xúc. Anh ta liền đi tay, dùng tay huých nhẹ vào khuỷu tay của Bạch Y, “Chúc mừng cô đã quay xong bộ phim. Mong trong tương lai hai người chúng ta có cơ hội được hợp tác và làm việc chung lần nữa.”

***

Bạch Y vừa mới bước ra thì Tiểu Triệu đã chạy tới nói nhỏ vào tai cô, “Trình tổng đang chờ ở khách sạn, vào bên trong thay trang phục và tẩy trang đi. Làm xong thì chúng ta đi về đó.”

Ở khách sạn này đã tầm khoảng 1 tháng. Tiểu Triệu cũng dần miễn dịch với bộ dạng lúc nào cũng lạnh lùng xa cách của Trình Minh Ý, không còn bộ dạng khúm núp lo sợ như mấy ngày đầu nữa. Có đôi khi còn to gan lớn mật, lén lút nói xấu vài câu với Bạch Y.

Trong lúc ở phòng hóa trang, tẩy trang xong thì Bạch Y lôi điện thoại ra xem, thấy màn hình điện thoại của cô hiện rất nhiều thông báo trên wechat. Mở ra xem thì hầu như là tin nhắn của Diệp Lam gửi. Cứ cách 20' là cô ấy lại gửi tin nhắn cho cô.

“Đã quay xong chưa? Chúc mừng em quay xong bộ phim nhé! Chị là người thứ nhất đó!”

“Chúc mừng em quay xong bộ phim! Chị là người đầu tiên!”

“Vẫn chưa kết thúc công việc đúng không? Vậy người thứ nhất vẫn là chị đúng không?”

Bạch Y khẽ nhếch khóe môi, nhanh chóng nhắn tin lại: “Cảm ơn Diệp nữ sĩ, tuy nhiên người đứng nhất là Trình tiên sinh cơ.”

Diệp Lam trả lời tin nhắn của cô rất nhanh. Thực sự cô hoài nghi sâu sắc rằng có phải người này đang ngồi chờ tin nhắn của cô hay không nữa?

Diệp Lam: “Phản đối ngược cẩu độc thân, yêu cầu những cẩu độc thân đứng lên đòi lại quyền lợi.”

Bạch Y cùng Diệp Lam, tôi một câu cô một câu. Hai người cứ tám đủ mọi chuyện trên đời. Cho đến khi Diệp Lam nhắn, cô ấy chuẩn bị đi vào làm việc thì cuộc nói chuyện mới kết thúc. Cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn, thấy lớp trang điểm cùng kiểu tóc đã gần như được tẩy sạch và gỡ xuống. Dường như hình ảnh của “Tiểu sư muội” cũng dần biến mất.

Chúc mừng cô đã quay xong bộ phim cũng như hoàn thành một tình tiết rất quan trọng trong cốt truyện.

Tiểu Triệu đứng dựa vào bàn trang điểm, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào điện thoại.

“Chị đang xem cái gì mà nhập tâm thế?” Bạch Y thử ngó đầu sang nhìn, tò mò hỏi.

“Xem top tìm kiếm.” Tiểu Triệu bĩu môi, “Vừa rồi đoàn làm phim vừa tuyên bố cô đang hoàn thành xong cảnh quay. Mới hơn 30' nhưng đã nhận được hơn 10000 lời bình luận. Đoàn làm phim thấy mọi chuyện có vẻ tiến triển thuận lợi nên đã dùng tiền đẩy hot search đó lên. Nó đã đứng trong top đầu.”

Bạch Y: “Đây cũng không phải việc quan trọng cần gì phải mua hot search. Người qua đường nhìn thấy lại bảo chúng ta lố.”

Tiểu Triệu: “Chả có cái gì mà làm quá cả. Vốn dĩ nhiệt độ của em trên mạng bây giờ rất cao. Đoàn làm phim cũng lợi dụng điều đó để giữ nhiệt độ cho bộ phim. Hơn nữa bây giờ em rất được để ý trên mạng, mọi người đều rất tò mò về em. Nếu chúng ta không chịu cập nhật tin tức thì lúc đó khán giả mới cảm thấy em đang có ý định đùa giỡn trêu tức bọn họ. Như vậy mới làm ảnh hưởng xấu đến em. Đây em nhìn xem, các blog giải trí cũng chia sẻ tin tức này, nhìn lượt share cùng các lời bình luận thì tình hình có vẻ rất khả quan đấy.”

Rõ ràng đã thu được vài thành quả nhất định, sao cô thấy Tiểu Triệu có vẻ không được vui cho lắm.

Bạch Y càng cảm thấy tò mò hơn: “Rõ ràng mọi chuyện đang rất ổn. Nhưng nhìn chị có vẻ không được vui lắm?”

“Nhiệt độ bị phân tán.” Tiểu Triệu cảm thấy rất tiếc nuối, “Ai ngờ đụng trúng tin tức lớn. Nó dễ dàng đè bẹp tin tức của chúng ta rồi.”

Bạch Y: “Tin tức gì?”

Tiểu Triệu bĩu môi: “Chu Quỳnh Vũ hoàn thành xong việc du học, mới trở về nước. Bây giờ trên weibo tràn ngập hình ảnh cô ta xuống sân bay.”

“Lạch cạch” một tiếng, do cầm không chắc nên điện thoại rơi xuống đất phát ra âm thanh rất chói tai. Nhân viên trang điểm đứng phía sau, dịu dàng nhìn Bạch Y trong gương rồi nói cô nên chú ý cẩn thận hơn.

Tiểu Triệu cúi xuống nhặt điện thoại lên, rồi để nó vào trong tay Bạch Y.

Cô cảm thấy đầu mình rất choáng, tiếng tim đập thình thịch khiến cô cảm thấy rất nhức đầu và ù tai. Rõ ràng trong người cô nóng như lửa đốt, nhưng đầu ngón tay lúc này lại lạnh buốt.

“Chu Quỳnh Vũ nào? Có phải cái người được mệnh danh là thiên tài âm nhạc hay không?” Bạch Y cố gắng hít thở thật sâu, khống chế nhịp đập của trái tim, cố mỉm cười để hỏi.

Tiểu Triệu hừ nhẹ hai tiếng: “Em tự tra tên trên weibo thử xem. Ngoài cô ta ra không thể tìm thấy có người đặt cái tên Chu Quỳnh Vũ nữa đâu.”

Bạch Y rũ mắt xuống, Chu Quỳnh Vũ- nữ chính trong [Định mệnh] chính thức đã trở về nước.

Có vẻ sớm hơn hai tháng so với thời gian trong tiểu thuyết. Nhưng đối với sự sai lệch thời gian này thì cô có suy nghĩ, có vẻ như thấy nam chính không đi đúng theo cốt truyện. Cốt truyện không thể bị sai lệch nên nữ chính buộc về nước sớm để sửa lại lỗi sai đấy.

Nếu mọi chuyện diễn theo đúng cốt truyện thì việc diễn ra sắp tới chính là cô phải rời khỏi đây.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cô vẫn luôn mong chờ ngày này đến, để mình có thể thay nguyên chủ đi hết cốt truyện, rồi tiếp tục một cuộc sống của bạch phú mỹ, không phải lo ăn lo mặc. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, như thể ngực của cô như bị cái gì đó chèn xuống vậy, khó thở quá.

“Tiểu Bạch, cô cảm thấy không thoải mái chỗ nào?” Tiểu Triệu cúi đầu nhìn sắc mặt của Bạch Y tái nhợt, lo lắng vội hỏi thăm.

“Ừ, cảm thấy hơi khó thở. Tim đập hơi nhanh.”

“Nơi này không có cửa sổ nên hơi bí. Để tôi đi rót hộ cô cốc nước

Đến, uống miếng nước.” Tiểu Triệu rót một ly nước ấm, quay lại nhìn người đang đứng phía sau, cười hỏi, “Chị ơi, sắp xong chưa ạ?”

“Đừng có gấp sắp xong rồi đây. Chúc mừng Tiểu Bạch đã quay xong bộ phim nhé.”

Trên đường trở về khách sạn, Bạch Y cảm thấy không yên tâm, trong đầu của cô nhớ lại tình tiết của bộ truyện. Cô cũng nên tính toán thật cẩn thận. Tiểu Triệu cũng đã quen với cách làm việc của Bạch Y, biết cô sẽ không để tâm tới mấy chuyện này nên nhiều khi gặp phải đạo diễn hay biên kịch của đoàn làm phim khác. Tiểu Triệu đã thay cô giới thiệu.

Nghệ sĩ biết cách giao tiếp ứng xử hay không cũng không quan trọng, chỉ cần người đại diện giỏi giúp nghệ sĩ giải quyết hết mấy chuyện cỏn con là được. Lúc đó cô không có tâm trạng, nhưng Tiểu Triệu rất giỏi vẫn giúp cô kéo sự chú ý của một nhà đầu tư, hai đạo diễn muốn ngỏ lời hợp tác. Còn mấy biên kịch thấy cô rất hợp với nhân vật mình đang viết nên muốn mấy ngày sau Tiểu Triệu đến đây bàn công việc với họ.

Có Tiểu Triệu bên cạnh giúp cô xử lý mấy chuyện lặt vặt. Bạch Y có thể yên tâm và tập trung hết sức lực xử lý chuyện quan trong kia.

Nam chính...

Trình Minh Ý vẫn còn ở khách sạn chờ cô.

Ngộ nhỡ, Bạch Y vừa mới bước vào phòng, câu đầu tiên mà Trình Minh Ý nói với cô, “Thanh mai trúc mã của tôi đã trở về nước. Cô chỉ là thế thân cho cô ấy mà thôi. Là người trưởng thành, cô cũng tự biết thân biết phận. Tự sắp xếp đồ đạc rồi ngay lập tức rời đi.” Chắc lúc đấy cô sẽ thừa sống thừa chết leo vào đánh nam chính một trận lên bờ xuống ruộng.

Tiểu Triệu đi theo Bạch Y tới phòng của cô. Cô ấy cũng định vào giúp cô thu dọn đồ đạc. Mặc dù lúc nào Bạch Y cũng ru rú ở nhà, nhưng làm nghệ sĩ trong giới giải trí, lúc nào cũng phải mang theo ít nhất 3 cái hành lý. Mà tâm trạng Bạch Y không tốt, sợ cô không thu gọn hành lý cẩn thận nên vội đi theo để tiện giúp đỡ cô.

Nhưng khi thẻ phòng vừa được rút ra, thì người đứng bên trong đã mở cửa.

Trình Minh Ý chân đi dép lê, áo somi chỉ mới cài một cúc, để lộ ra những khối cơ bắp chắc khỏe lúc ẩn lúc hiện rất thu hút ánh nhìn của người khác. Có lẽ vì lau chưa khô tóc nên vẫn có một vài giọt nước từ trên tóc rơi xuống. Nhìn bộ dạng này chắc vừa mới từ nhà tắm đi ra, vẫn còn mang theo hơi nóng.

Trình Minh Ý: “Kết thúc công việc rồi à?”

“Ừ, vừa mới làm xong.” Bạch Y mím chặt khóe môi, quay lại nhìn Tiểu Triệu một cái. Nghĩ có người ngoài ở đây nên cũng không tiện tra hỏi anh.

“Trình tổng, làm phiền anh giúp Tiểu Bạch thu dọn hành lý hộ tôi.” Tiểu Triệu tinh ý nhận ra, “Tôi vẫn còn một số việc cần phải xử lý, sẽ làm xong sớm thôi. Lúc nào xong tôi sẽ tự liên lạc với hai người.”

Khi cánh cửa phòng được đóng lại, cảm xúc Bạch Y kìm nén suốt bây giờ, đột nhiên bùng pháp. Cô dùng tay kéo ống tay áo của anh, rồi đi thẳng vào trong phòng. Ép anh phải ngồi xuống giường, từ trên cao nhìn xuống, không vòng vò cô hỏi thẳng luôn: “Hôm nay Chu Quỳnh Vũ trở về nước, anh có biết không?”

“Biết.” Trình Minh Ý không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nháy mắt mấy cái, “Cảnh Trạm vừa mới nói cho anh biết. Anh ta cũng ngay lập tức trở về nước, để trợ lý ở đấy xử lý nốt công việc ở Tam Á.”

“Cho nên?”

“Cho nên cái gì.” Trình Minh Ý nhăn mày lại, “Em lại muốn hỏi mấy chuyện liên quan tới Cảnh Trạm?”

Bạch Y hai tay ôm ngực, lùi về phía sau mấy bước. Nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt rất hoài nghi. Ánh mắt không chút khách khí liên tục đảo qua đảo lại trên người của Trình Minh Ý.

Phản ứng này... Dường như không đúng lắm.

Nữ chính đã lộ diện, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác kia của nam chính. Cô cũng tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Bạch Y cũng tự nhận mình rất giỏi quan sát nét mặt của người khác và từ đoán ra được suy nghĩ trong đầu đối phương. Sau rất nhiều năm cô luôn phải nhìn sắc mắc của khách hàng và cấp trên để sống. Nhìn thành công trong công việc lúc trước, cũng đủ biết phương pháp mà cô áp dụng rất đúng. Nhưng rõ ràng cô nhìn thấy trong đôi mắt của Trình Minh Ý vẫn giống như ngày thường, nó rất bình tĩnh và không hề có sự khích động hay một thứ cảm xúc nào đặc biệt khác.

Rốt cuộc là cô cảm thấy không đúng ở đâu?

Dường như trong đầu của cô lóe ra một suy nghĩ. Dù không chắc chắn lắm nhưng nhìn thái độ này của nam chính, có vẻ như... anh đang thật lòng thích cô.

Bạch Y cũng bị chính suy nghĩ này làm cho bất ngờ, cô không thể tin những gì đang diễn ra trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.