Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, nhiều khi cô nhớ lại chuyện lúc trước, khi đó mỗi ngày cô đều bận rộn làm dự án. Lúc đó cô chỉ ước mình sẽ có một kỳ nghỉ rất dài. Rồi cô sẽ trốn đến hòn đảo biệt lập trên Thái Bình Dương, để sống qua ngày. Nhưng đến tận bây giờ, cô thực sự đã có một cuộc sống rời xa công việc tài chính. Cô liền cảm thấy rất ngứa ngáy tay chân và khó chịu.
Bạch Y không thể che giấu được sự hưng phấn trong ánh mắt, cầm theo một cái ghế ở góc phòng, kéo nó đến gần cái ghế mà Trình Minh Ý đang ngồi. Nghiêm túc ngồi xem bản báo cáo.
Mấy tháng nay, Bạch Y vẫn chăm chỉ theo dõi mấy tin tức liên quan đến thị trường tài chính và chứng khoán. Chỉ là lâu ngày không đụng tới công việc, nên cô cảm thấy không quen. Dù đã đọc một lượt nhưng cô vẫn không tìm ra được trọng điểm của vấn đề.
Cũng may kinh nghiệm làm việc của cô không phải là một hay hai năm. Cô đã có rất nhiều năm kinh nghiệm, nên có nhiều kỹ năng đã thấm nhuần vào người. Huống hồ cô rất nhạy bén về những khoản tính toán, hơn nữa cô cũng đã lấy đủ các chứng nhận liên quan tới ngành tài chính. Cho dù có như thế nào, cô cũng không thể để bị mất mắt trước những người đồng nghiệp được.
“Nói thử xem nào, chỗ nào anh không hiểu?” Bạch Y sau khi cẩn thận xem xét lại kỹ lưỡng lại. Hơi nghiêng người sang, trên khuôn mặt của cô hiện rõ sự kiêu ngạo, “Nếu vậy thì tôi xin gửi tới ngài mấy lời khuyên chân thành nhé. Vừa hay có thể giải quyết vấn đề rắc rối của ngài.”
Trình Minh Ý nhìn hai cặp mắt sáng ngời ngời kia, cảm thấy có hơi buồn cười. Vừa nãy chỉ là những lời mà anh thuận miệng nói ra. Anh thực sự hiểu rất rõ cái bản báo cáo này. Tuy nhiên anh cũng đang định thảo luận một vài vấn đề với trưởng phòng tài chính.
Nếu đã như vậy, trước tiên thì anh cứ nghe thử ý kiến cô trước.
“Đây đều là những thông tin dữ liệu cơ bản...”
Hai người dựa sát vào nhau, cùng nhau xem chung một bản cáo. Người này hỏi, thì người kia đáp. Bạch Y cũng dần quen thuộc với tiết tấu của công việc. Dáng vẻ nghiêm túc, tập trung bình tĩnh, lời giải thích của cô được sắp xếp theo một trình tự mạch lạc rõ ràng.
Trình Minh Ý im lặng nhìn những thay đổi trên khuôn mặt của Bạch Y. Trong lòng thầm kinh ngạc. Dường như đó chỉ là những biến đổi rất nhỏ. Anh cảm thấy ánh sáng quanh người cô cũng thay đổi. Giống như một chú mèo lười biếng, chỉ thích nằm yên trong một góc phòng. Nhưng có người nào dám đụng đến nó, con mèo sẵn sàng lao ra để tấn công.
Đây là lần thứ hai trong ngày, Trình Minh Ý có những suy nghĩ đen tối ở trong đầu, Trình Minh Ý nhịn không được nên bật cười, khiến cho cái người đang cần mẫn giải thích kia đột nhiên im lặng.
Bạch Y ngơ ngác quay sang nhìn anh, sau đó nhíu mày nói, giận dỗi nói: “Anh cười cái gì?”
Không nghĩ tới lại có một ngày, cô dám hỏi nam chính những câu như vậy. Bạch Y có hơi giật mình, cô đang thắc mắc liệu có phải cô đang đi lạc vào không gian song song hay không.
“Không có gì đâu, lời giải thích của em rất dễ hiểu.” Trình Minh Ý vẻ mặt nghiêm túc, lấy cái bút máy để trên bàn, ghi một ký hiệu nhỏ trên bản báo cáo, “Còn lại mỗi chỗ này thôi. Bàn bạc công việc xong, chúng ta đi ra ngoài thưởng thức trà chiều đi.”
Lúc cả hai người rời khỏi văn phòng làm việc của Trình Minh Ý, chắc lúc đó tầm khoảng 3h chiều. Thảo luận xong các vấn đề liên quan đến bản báo cáo, Bạch Y lại kể cho anh nghe những gì mà sáng nay cô cùng Tiểu Triệu đã bàn bạc với nhau. Nói sắp tới cô sẽ nhận thêm hai dự án mới.
Tuy Trình Minh Ý đã từng nói qua, sẽ không hỏi những việc liên quan đến công việc của cô, và cũng không nhúng tay vào hay can thiệp. Nhưng lần này hoàn toàn khác, cô cá bây giờ nữ chính đang bắt đầu ra tay chuẩn bị hành động. Tầm khoảng hai hay ba tháng nữa, mọi chuyện sẽ trở nên rối tung lên. Về công hay về tư, hẳn là cũng nên nói với bạn cùng phòng... Ách nhầm rồi, nên báo cho bạn trai biết trước.
Trình Minh Ý sắc mặt u ám, muốn hỏi cô một vài thứ. Bao gồm cả những diễn viên đóng phim chung với cô, hay đạo diễn, thậm chí cả nhà đầu tư. Và hỏi nội dung kịch bản mà cô đang nhận. Những thứ cô biết, cô đều trả lời anh. Còn những thứ cô không biết, anh cũng không hỏi nữa.
Giống như hai người đồng nghiệp sau khi hết giờ làm, thì hẹn nhau đi uống trà. Cả hai cùng nhau đi xuống dưới lầu, đi đến quán cafe ở gần công ty. Cùng nhau tán gẫu những chuyện trong công việc hay cuộc sống, cùng nhau thưởng thức những cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Càng nghĩ càng khiến cô trở nên phấn khích. Không biết vì lý do gì, nhưng ngày hôm nay Trình Minh Ý lại giúp cô nhớ lại cuộc sống trong quá khứ. Cô nắm chặt lấy tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh cười. Đúng là tiểu biệt thắng hôn nhân[1], thật ngọt ngào.
[1] “Tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Ở khu phố Wall Street, có rất nhiều cửa hàng ăn và quán cafe nằm rải rác ở khu phố. Trình Minh Ý dắt cô đi vào quán cafe rất gần với công ty của anh. Ở bên trong quán được trang trí rất giản dị. Bây giờ vẫn còn đang trong thời gian làm việc, nên trong quán khá ít người. Bạch Y nhìn thấy cái người ngồi phía trước, bình thường vào giờ này, anh đang bận trăm công ngàn việc. Nay lại dành thời gian, ra đây ngồi thưởng thức trà với cô. Cô đột nhiên nổi hứng muốn trêu ghẹo anh mấy câu: “Ngài Trình tiên sinh vạn năng à, có phải bình thường anh cũng hay bỏ bê công việc. Rồi lén lút ra đây ngồi uống trà. Đúng không?”
Trình Minh Ý: “Anh cũng từng đến đây mấy lần, nếu em thích thì sau này chúng ta sẽ thường xuyên đi tới đây.”
Bạch Y lắc đầu nói: “Không được đâu, nếu làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của anh. Với lại em cũng không có hứng thú với mấy món đồ ăn vặt lắm.”
“Ừ, khi nào có thời gian anh sẽ đi học làm thử.” Trình Minh Ý dùng giấy ăn lau vụn bánh còn sót lại trên môi cô, “Buổi tối nay, anh phải đi tham dự một buổi tiệc. Lát nữa sau khi ăn xong, anh kêu Tiểu Lý đưa em về nhà nhé.”
Lại kêu Tiểu Lý, Bạch Y ngay lập tức từ chối: “Công việc của anh ấy bận rộn như vậy, đừng có làm phiền tới anh ấy. Tí nữa em ra đầu phố bắt taxi về nhà là được.”
“Cậu ta bận?” Trình Minh Ý quay sang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói, “Buổi chiều ngày hôm nay, anh đã sắp xếp hay là giao công việc gì cho cậu ta làm đâu. Không biết cậu ta đang bận cái gì? Để anh hỏi thử xem cậu ta nhận việc làm thêm ở đâu?”
Bạch Y: “...”
Ừ, những gì anh nói đều đúng đều có lý. Cô không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để phản bác lại ý kiến của anh.
Vì để tránh cho cái người sở hữu trí thông minh siêu phàm như tổng tài bá đạo tên Trình Minh Ý. Lại cố tình thích xuyên tạc ý của cô. Thôi đành phải để cho Tiểu Lý ngây thơ vô tội gánh hộ cái nồi vậy. Bạch Y buộc phải nghe theo lời anh, ngồi trên xe ô tô để Tiểu Lý đưa cô về.
Bạch Y rất muốn thành tâm gửi lời xin lỗi đến Tiểu Lý. Đã làm trợ lý tổng tài, công việc thì đã bận, bây giờ lại kiêm luôn chức bảo mẫu và lái xe. Nhưng cô vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì bị nụ cười tươi như hoa của Tiểu Lý ngăn lại, như kiểu mọi người đang khen thời tiết ngày hôm nay đẹp thế.
“Bạch tiểu thư, đã lâu rồi không gặp.” Tiểu Lý trêu chọc cô, “Nhờ phước của cô, tôi được đi ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành. Lại còn may mắn xin chút vận khí của thần tài. Cầu phù hộ độ trì cho tôi, tiền thưởng cuối năm nay tăng vọt.”
Lại nghe thấy có người gọi cô với cái tên thần tài. Bạch Y vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thấy đầu hơi đau, nên cô dùng tay xoa nhẹ hai huyệt thái dương, “Chuyện này đến cả anh cũng biết. Có phải bình thường anh không chịu làm việc nghiêm chỉnh, rồi lén lút giấu sếp lên mạng để xem mấy tin tức bát quái đúng không?”
Tiểu Lý nở nụ cười xấu xa nói: “Đâu chỉ có mình tôi biết, công ty phía trước, công ty ở đằng sau, ngay cả mấy người ở sát vách cũng biết. Thậm chí cả ngân hàng, sàn giao dịch chứng khoán... Có rất nhiều người đang khấn vái cô, để mong thay đổi vận mệnh.”
Cùng là những người làm việc với nhau trong nghề tài chính. Tại sao lại nỡ đối xử với nhau như vậy.
Tuy biết đây chỉ là lời nói trêu chọc, chắc không có người tưởng đó là sự thật đâu. Nhưng cô bị hành động ngớ ngẩn của mấy người này sắp làm cho phát điên rồi. Cô bật cười nói: “Khấn bái tôi làm gì, thà đi đến chùa cầu xin phật tổ có phải tốt hơn không. Cả anh nữa, khấn bái tôi thà anh khấn bài Trình tổng còn tốt hơn. Đừng có mà làm những việc nhảm nhí kiểu như vậy.”
Tiểu Lý làm ra dáng vẻ như điều đó đã thành sự thật: “Điều này sao lại có thể nói là nhảm nhí. Tôi cứ đặt niềm tin vào nó dù tôi biết mấy thứ đó rất vô lý, đặc biệt mấy câu chuyện liên quan tới tiền bạc đi. Chậc chậc, mấy người ở khu phố Wall Street bây giờ họ tôn cô như một vị nữ thần. Có người còn hâm mộ điên cuồng tới mức tối nào cũng viết bài viết tag tên cô vào đấy. Không tin thì cô cứ về nhà tìm thử mà xem?”
Bạch Y: “...”
Tin vào một điều kì tích xảy ra thì cô cũng có thể hiểu được điều đó. Đây không phải là mê tín dị toan. Mà là một phong tục truyền thống của người Trung Hoa xưa. Nhưng chắc mấy bậc thầy về phong thủy sẽ cảm thấy mấy điều đó là nhảm nhí.
“Thực ra, điều ước của tôi sắp có thể thành sự thật rồi.” Tiểu Lý lúc ở thành phố điện ảnh, cũng từng có một khoảng thời gian tiếp xúc gặp gỡ và nói chuyện với Bạch Y rất nhiều. Nên cũng hiểu rõ tích cách của cô. Nên mỗi khi ở cạnh cô, anh ấy như biến thành một con vẹt, liên tục nói không ngừng lại được, “Cô có biết tôi có khả năng gì nổi bật nhất không?”
Bạch Y suy nghĩ rồi nói: “Trí nhớ?” Công việc của mấy trợ lý đặc biệt là những người làm việc bên cạnh các giám đốc, thực sự công việc rất vất vả. Nếu có trí nhớ không tốt thì làm sao có thể xử lý dễ dàng mấy công việc được giao.
Tiểu Lý bật cười nói: “Đó chỉ là vị trí thứ hai thôi, thứ tôi giỏi nhất chính là quan sát nét mặt của người khác. Chắc cô cũng hiểu ý tôi đang nói là gì mà. Tôi đã cẩn thận thử thăm dò mấy lần rồi. Dạo này khả năng chịu đựng của Trình tổng được cải thiện theo chiều hướng rất tốt. Cho dù có người mắc sai lầm, ngài đấy chỉ chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu thôi. Và số lần tự nhiên đùng đùng nổi giận cũng được giảm đi đáng kể. Nhìn ngài đấy bây giờ, tôi cũng tự hỏi liệu tiền thưởng cuối năm của tôi có được tăng lên không. Tất cả đều nhờ công lao của Bạch tiểu thư. Trình tổng từ khi quen biết cô, ngài ấy ngày trở nên vui vẻ và hòa đồng hơn lúc trước rất nhiều.”
Bạch Y tự nhắn nhủ với bản thân, đây chỉ là lời nói nịnh nọt của mấy nhân viên cấp dưới dành cho sếp mà thôi. Nhưng...
Bạch Y mặt đỏ bừng nói: “Tôi không dám nhận vơ đâu, anh đừng có mà nói liên thiên. Cẩn thận anh ấy biết sẽ trách phạt anh đấy.”
“Hi, tôi đi theo và làm việc với Trình tổng đã được 5 năm rồi. Tôi rất hiểu rõ ngài đấy, và chưa bao giờ làm phật ý của ngài đấy. Nên cô không phải lo lắng cho tôi đâu.” Tiểu Lý nói, “Cô thử nghĩ xem lời tôi nói có đúng không, buổi trưa ngày hôm nay Trình tổng không thích ra ngoài ăn, nên nhờ tôi đi mua cơm hộp hộ. Thực ra sáng ngày hôm nay, cuộc họp có rất nhiều vấn đề xảy ra nên tất cả mọi người ai cũng mệt mỏi. Tôi vốn định chạy đi mua cơm hộp cho Trình tổng rồi mới tự lo liệu cho bữa trưa của mình. Nhưng không hề nghĩ tới Trình tổng lại lo lắng và quan tâm đến tôi, còn kêu tôi ăn cơm trước. Cô đã từng gặp qua một vị sếp nào tốt như vậy chưa?”
Bạch Y đột nhiên lại có một dự cảm rất xấu, bỗng nhiên nghĩ tới thứ gì đó, cô hỏi Tiểu Lý: “Cơm trưa... Lúc mấy giờ?”
Tiểu Lý trầm tư suy nghĩ, anh ta không nhớ rõ lắm. Đúng lúc đó đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu đỏ, nhân lúc dừng xe lại, Tiểu Lý lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn sẽ xem thử. Sau đó đưa điện thoại cho cô nhìn.
Bạch Y im lặng nghe Tiểu Lý nói, nhiệt độ trong ánh mắt ngay lập tức bị giảm xuống mấy độ, nét mặt dần trở nên nghiêm túc. Không còn giữ nụ cười ở trên khóe môi.
Sau đó chiếc xe liền được khởi động, trên dọc đường đi về nhà. Dù Tiểu Lý có cùng cô đùa giỡn mấy câu. Nhưng cho dù là một chữ cô cũng không nghe lọt vào tai.
Nam chính, cái tên đó, rốt cuộc đầu óc có bị vấn đề không hả?
Thôi không nhắc nữa, cô cũng làm một chuyện ngu ngốc tương tự như vậy. Chó chê mèo lắm lông.
Cô mang theo tâm trạng buồn bã để trở về nhà, Bạch Y thay sang một bộ quần áo khác thoải mái hơn. Đứng trước cửa phòng bếp, nhìn thử xung quanh thấy mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ, cô mở tủ lạnh ra, cùng mấy cái tủ đồ ở phía trên, “Món canh có lợi cho dạ dày... lần trước mình đã làm như thế nào nhỉ?”
Cho dù có là người thông minh, cũng không thể biết làm tất cả mọi chuyện được. Ví dụ như mấy chuyện nấu ăn, mấy món mà thường ngày ăn thì ít ra Bạch Y vẫn còn nhớ mang máng cách làm. Nhưng món canh có lợi cho dạ dày đấy, rất lâu rồi Bạch Y không đụng tới nó, nên cô đã quên cách làm. Cô đành phải quay lại phòng khách, mở lại lịch sử tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm lại được trang web đấy. Xem lướt qua một lúc, là cô liền nhớ lại cách làm món đó.
Dựa vào trí nhớ cùng công thức nấu ăn, cô đem nguyên liệu ném hết vào trong nồi. Nhấn nút hẹn giờ. Không hiểu sao cô cảm thấy người cứ mệt mỏi. Bạch Y mở di động ra xem thử. Cô đang tính đi vào trong nhà tắm để ngâm bồn nước nóng. Thuận tiện vào xem luôn tin nhắn suýt chút nữa mà cô suýt quên.
Nếu không phải là cô lên mạng tìm lại công thức nấu ăn kia, trong lúc đó cô vô tình ấn nhầm wechat. Thì cô cũng quên luôn câu chuyện mà Thẩm Ngạo Kỳ nhờ cô.
Ngày hôm qua Thẩm Ngạo Kỳ nhắn tin nói chuyện với cô. Cậu ấy cùng một vài nhân viên sẽ đi đến Thượng Hải để công tác. Rồi thuận tiện đi đến Hàng Châu đã khảo sát địa hình. Muốn nhân cơ hội này để gặp mặt trực tiếp đối đạc làm ăn trong hai dự án sắp tới.
Bạch Y đối với người bạn thân này của nguyên chủ. Thực ra ấn tượng lúc đầu của cô về người này là không tốt. Khác xa với hình tượng trong tiểu thuyết, lại còn là người rất kiêu ngạo. Nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc với nhau, mặc dù người này thường ăn nói nhố nhăng và không nghiêm túc, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà cậu tạo dựng nên thôi. Đã một thời gian dài đến Bắc Kinh để công tác, lúc nào cô cũng thấy cô rất nghiêm túc và chăm chỉ giải quyết những công việc.
Người thừa kế duy nhất của tập đoàn, khó lắm mới có dịp đi đến chi nhánh của công ty tại Trung Quốc để công tác. Từ nhân viên cấp cao đến nhân viên cấp dưới đều rất nhiệt tình chào đón. Dù việc lớn hay việc nhỏ đều chạy qua hỏi Thẩm Ngạo Kỳ nên giải quyết mấy việc đó như thế nào. Vì chênh lệch múi giờ, từ sáng sớm đã phải thức dậy, để giải quyết những công việc, lại còn phải tham gia rất nhiều hội nghị với các nhân viên cấp cao. Hoàn toàn khác xa hình tượng mấy công ty nhà giàu chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngồi im đợi người khác dâng đồ ăn lên tới tận miệng.
Bây giờ trong mắt cô hình ảnh về Thẩm Ngạo Kỳ ngày càng khác. Cô biết chắc chắn phải gặp khó khăn rất lớn, thì Thẩm Ngạo Kỳ mới chạy đến cầu cứu cô. Nên Bạch Y cũng rất lo lắng và sốt ruột.
Thực ra cái vấn đề này không hề khó. Chắc chắn Trình Minh Ý sẽ có cách để giải quyết. Anh thực sự rất am hiểu về thị trường trong nước, lại còn có mối quan hệ rộng với các nhân viên trong nhà nước. Đó cũng là lý do vì sao các công ty nước ngoài muốn tiến vào thị trường Trung Quốc, thì nên phải hợp tác và làm việc với các xí nghiệp trong nước.
Mấu chốt quan trọng là, cái người đứng ở giữa không biết nên giải thích như thế nào. Nói vì sao cô lại làm quen được Thẩm Ngạo Kỳ? Để khiến cho Trình Minh Ý không nghi ngờ cô.
Bạch Y nhíu mày lại, cô đang ngâm mình trong dòng nước nóng, ngửa đầu lên nhìn trên nhà, mùa oải hương tràn ngập khắp phòng tắm.
Ở giữa hai người được ngăn cách với nhau một bức tường, đến tận bây giờ cô vẫn chưa nghĩ mình sẽ đập thủng bức tường đó. Chỉ vì đối phương chưa từng nghĩ nó theo một chiều hướng khác. Mà con người cũng không thể giấu diếm một điều quá lâu. Nhất là khi mối quan hệ của hai người ngày càng khăng khít, điều đó càng khiến cô cảm thấy mình đang có lỗi với đối phương.
Thôi quên đi, bớt được một chuyện thì ít được một phiền phức.
Bạch Y cầm điện thoại lên, mở cuộc hội thoại của mình và Thẩm Ngạo Kỳ trên wechat ra.
“Vậy thì cậu cứ kêu mấy người phụ trách dự án này đi điều tra đi. Mấy chuyện này cứ giao cho bọn họ, cậu chỉ nên đứng sau chỉ đạo thôi.”
Rất nhanh, cô nhận được tin nhắn trả lời của đối phương: “Cậu nói rất đúng!”
Cô rất sợ Thẩm Ngạo Kỳ sẽ oán trách hoặc thất vọng về cô. Nhưng thật may, đối phương không hề có những suy nghĩ như vậy. Cô liền thở phào nhẹ nhõm. Việc này đối với người khác, chỉ trong nháy mắt là có thể giải quyết xong. Nhưng còn cô lại chả giúp được gì, Trong lòng cô vẫn có đang cảm thấy rất áy náy.
Nhưng chỉ vài giây sau, cảm giác áy náy ấy đã bị dòng tin nhắn này đánh cho bay mất hút.
“Đúng là, trên đời này vẫn chỉ Y Y là biết nghĩ và đau lòng cho tôi thôi. Á chà, bây giờ tôi chỉ muốn ngay lập tức bay về Bắc Kinh, để tặng Y Y thân yêu một cái ôm nồng thắm. Ở nơi cậu đang ở, làm gì có người nào có thể sánh ngang bằng với vẻ đẹp trai của tôi. Tội Y Y lắm, mấy ngày sau tôi sẽ về đền bù cho cậu sau.”
“...” Đứng đắn chưa quá mười giây.
***
Bạch Y đi đến đây, cả lần trước và bây giờ cô đều đang chuẩn bị đi quay phim. Tuy thân phận bây giờ đã khác với lúc trước, nhưng cô vẫn cảm thấy trình tự mọi việc đều giống hệt nhau. Ở nơi này, cô học hỏi vài kinh nghiệm của Diệp Lam. Được cô ấy kể cho nghe vài tin tức bát quái trong giới giải trí, còn học được không ít các chiêu trò.
Từ khi các diễn viên tiếp nhận kịch bản cho đến ngày bộ phim được ấn máy. Thời gian này các diễn viên rất bận, không chỉ phải ngồi đọc kịch bản còn đi đến đoàn làm phim chính thức gặp mặt đạo diễn cùng các diễn viên đóng phim chung. Mấy ngày hôm nay, cô đều rất bận rộn, không có cả thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng cô vẫn cố thu xếp công việc, rồi để dành cho mình mấy ngày để nghỉ ngơi. Nhân tiện đi dạo chơi đâu đó có thanh thản đầu óc.
Vào một ngày đẹp trời, Bạch Y hẹn Diệp Lam đi ra ngoài uống cà phê.
Diệp Lam không giống cô, ngoài hợp đồng đóng phim ra cô ấy còn phải nhận rất nhiều công việc khác. Nên mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, phải thường xuyên di chuyển tới các thành phố. Nhưng vẫn dành thời gian ra 3 tiếng, để đi ra ngoài gặp cô.
Mà bây giờ các tin tức của nghệ sĩ bây giờ, chỉ cần lướt vòng một trên weibo là có thể nhìn thấy hết thông tin. Không cần phải nói tới Bạch Y. Chỉ riêng Diệp Lam thôi, trong tháng này cô ấy được hai nhãn hàng công bố là đại sứ thương hiệu. Thậm chí có một đoàn làm phim, vừa mới công bố cô ấy sẽ đảm nhận vai nữ chính của bộ phim. Nên bây giờ tên tuổi của cô ấy phủ sóng khắp weibo. Làm sao có thể tự do đi lại trên đường được.
Hai người đều đeo kính râm và khẩu trang. May là cả hai đều đến đúng giờ. Lúc cả hai người đi thoáng qua nhau, cả hai suýt chút nữa không nhận ra đối phương. May là đã hẹn nhau trước sẽ ngồi ở bàn tầng một gần cửa sổ. Đi đến chỗ hai người hẹn nhau, thấy đã có người ngồi chờ.
Diệp Lam bật cười thành tiếng, vất vả lắm mới nhịn được cười. Bạch Y ngồi xuống ghế, thấy Diệp Lam đang thoát khẩu trang xuống. Tay của cô ấy để lên vai của cô, “Thấy lời chị nói có đúng không, chị bảo sẽ có ngày em sẽ trở nên rất nổi tiếng?”
Bạch Y khẽ cười nói: “Chị cũng từng nói, chắc chắn cô sẽ trở nên rất nổi tiếng.”
“Đấy cô nói tôi mới nhớ, hai người chúng ta đều dự đoán như thần. Nếu không thì làm sao hai người chúng ta có thể trở thành chị em tốt được.” Diệp Lam vừa xem thực đơn vừa nói, “Nhưng nếu so sánh, thì cô lợi hại hơn tôi rất nhiều. Thần tài nhỉ.”
“Được rồi, không được trêu chọc tôi nữa.” Bạch Y trợn trừng hai mắt lên nhìn, “Ngày hôm nay hẹn cô ra đây để bàn bạc với nhau chuyện chính sự.”
Các món ăn trong quán cafe này có giá tiền cao hơn rất nhiều so với các quán khác. Nên trong quán cũng không đông khách. Mà các cô ngồi ở hàng ghế dài, phía trước lại được chắn bằng tấm kính, lại là góc khuất, nên không có ai để ý tới chỗ mà bọn cô đang ngồi.
Diệp Lam chỉ gọi hai cốc cafe, cùng mấy món bánh ngọt, cả hai ngồi chờ người phục vụ mang đồ ăn lên. Đợi người phục vụ đi khuất, thì lúc này Diệp Lam mới lên tiếng: “Một trạch nữ như cô, nếu không phải có chuyện quan trọng muốn nói chắc cũng không thèm hẹn tôi ra đây đâu. Nhưng thôi lần này tôi sẽ bỏ qua, lần trước cô gợi ý cho tôi nên đi đầu tư cổ phiếu, tiền lợi nhuận thu về còn cao hơn cả hợp đồng đóng phim của cô. Nên vẫn phải gửi lời cảm ơn tới em gái thần tài của chị.”
“Tôi chỉ nhìn báo kinh tế rồi mách bừa cho cô đấy. Đừng có mà mú quáng tin tưởng tôi quá đà.”
“Tại sao cô nói tôi đang mù quáng tin tưởng cô?” Diệp Lam mở weibo ra, đăng nhập vào nick phụ, “Đây xem thử mà xem, nick weibo bây giờ của cô đã có hơn 1 triệu người theo dõi. Thậm chí cái hashtag #Cảm ơn thần tài Bạch Y, cũng có hơn 200.000 theo dõi, mỗi ngày đều có hơn 50.000 bài viết mới. Thậm chí bài đăng người kia bình luận còn lên 100.000. Nhưng điều này đều chứng minh, những lời cô nào đều rất linh nghiệm.”
Bạch Y có hơi đỏ mặt quay sang nhìn, sau đó liền mở to hai mắt nhìn: “Cô bị bệnh à? Tại sao lại đi khống bình?”
Ngoài nick chính ra, thì Diệp Lam còn có một nick nhỏ chuyên dùng để đi hóng dưa. Thấy dạo gần đây cô ấy thường xuyên cập nhật bài viết mới, tất cả đều là “Đây là những lời tôi muốn gửi tặng cho cô gái tên Bạch Y. Là một người tài đức song toàn, lại là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Mong cô tiếp tục độ trì phù hộ cho tôi”, ảnh đại diện là tấm poster của cô trong bộ phim [một đời trần duyên]. Cô ngẩng đầu lên nhìn thử cái tên trên weibo, liền vừa cảm thấy tức vừa cảm thấy buồn cười. Đây chính là nick weibo thường xuyên lên tiếng bảo vệ cô, thậm chí còn mấy lần vì bênh cô mà nhảy vào chửi nhau với antifan.
Thực ra thì, cô biết mọi người thường xuyên đi xin tài lộc của thần tài. Nhưng có cần phải làm quá mọi chuyện lên như vậy không. Thậm chí cả cái cô nàng Diệp Lam này nữa, bình thường công việc đã rất bận rộn, sau vẫn còn có thời gian rảnh để làm mấy chuyện nông nổi?
Diệp Lam chậc chậc hai tiếng: “Này đây không phải là khống bình đâu nhé. Đó là lời cầu nguyện của tôi. Chỉ cần thành tâm khấn bái thì mọi thứ đều sẽ thành sự thật. Thấy dạo gần đây, tôi thường xuyên được các nhãn hàng chọn làm đại sứ thương hiệu đấy?”
“Đừng nói mấy lời liên thiên nữa.” Bạch Y dở khóc dở cười, “Bỏ qua mấy câu chuyện linh tinh vớ vẩn trên mạng đi. Tôi thực sự đang có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Gần đây tôi đang nhận một bộ kịch bản phim, và được chọn làm nữ chính. Nên hôm nay tôi muốn đến để xin ít kinh nghiệm từ cô.”
Diệp Lam vừa nghe thấy cô nói xong, hai mắt lập tức phát sáng, rất phấn khích hò reo vỗ tay liên tục, “Lợi hại thật đấy, nhanh như vậy mà cô đã leo lên được vị trí nữ chính. Tại sao tôi lại không nghe được thông tin này nhỉ. Mà kịch bản bộ phim đó là gì, nhà đầu tư là ai, đạo diễn cùng các diễn viên đóng chung nói tên ra đi. Nhỡ đâu tôi biết mấy người đó. Để có nhắc nhở cô nữa?”
Bạch Y có hơi nhức đầu: “Kịch bản vẫn đang trong quá trình sửa chữa. Nhưng đây là bộ phim tiên kiếm hiệp.”
“À? Chả lẽ cô muốn hình tượng của mình sẽ gắn liền với mấy bộ phim cổ trang?”
“...” Bạch Y lộ ra vẻ mặt vui sướng, “Tôi cũng nói câu tương tự như vậy cho Tiểu Triệu nghe. Nhưng cô ấy nói tôi lần đầu tiên nhận vai nữ chính. Nên chọn một hình tượng an toàn. Với lại đây là dự án phim đang được coi trọng. Mà những người diễn chung với tôi đều là những tên tuổi rất nổi tiếng.”
Còn về nhân phẩm của mấy diễn viên hợp tác chung. Tuy Tiểu Triệu đã nói với cô, tính cách của mấy người đó hoàn toàn không có vấn đề gì. Có thể hợp tác và làm việc chung. Nhưng ai mà biết trước được. Giống như một nghệ sĩ có trở nên nổi tiếng hay không thì một phần phải dựa vào nhân mạch cùng tài nguyên của người đại diện. Thì các diễn viên khi trước mặt các nhân viên công tác, lúc nào cũng ra vẻ mình hiền lành và ngoan ngoãn. Nhưng ai biết được sau lưng con người thật của họ là như thế nào.
Diệp Lam cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ một lúc, liền thoải mái tâm sự cùng chia sẻ kinh nghiệm cho Bạch Y. Rồi còn kể cho cô nghe cái vụ, khi lần đầu tiên cô ấy đã đảm nhận vai nữ chính, đã từng mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng. Nên đã thẳng thắn nói ra, để cho Bạch Y không mắc phải sai lầm tương tự.
Còn cô muốn hỏi thử mấy tin tức về các diễn viên kia. Có người thì Diệp Lam đã từng hợp tác quay. Nhưng cũng có một vài người cô ấy cũng không biết. Nên cô ấy bảo, tối ngày hôm nay sẽ về giúp cô hỏi thăm tin tức của một số người quen biết trong ngành. Có tin tức gì mới sẽ liền thông báo lại ngay cho Bạch Y.
Càng nói thì lại càng hưng phấn, liền không kiềm chế được bản tính thích buôn chuyện. Sau khi nói hết các thông tin quan trọng cho cô, Diệp Lam còn kể cho cô nghe mấy tin tức bát quái của người kia.
“Cô vào vai nữ chính, còn người đảm nhận vai nữ hai chính là Hứa Yên đúng không.” Diệp Lam thần thần bí bí liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói nhỏ vào tai cô, “Ngày trước, cô ta đã từng theo đuổi Trình tổng.”
“Á? Ai cơ?”
“Không phải là người kia của cô....đâu. Mà chính là sếp của hai người chúng ta ý.” Diệp Lam biết đối phương đang hiểu nhầm, nên vội vàng nói lại, “Lúc trước bọn họ đã đừng có cơ hội hợp tác và làm việc chung.”
Có người dám theo đuổi Trình Minh Hi? Oà! Đúng là vị anh hùng hào kiệt.
Bạch Y trợn tròn mắt lên, há hốc mồm: “Lá gan của cô ấy lớn thật đấy. Uầy đúng là vì tình yêu, mà có thể làm ra bất cứ điều gì.”
“Cái này khá khó nói. Thực ra với thân phận và bối cảnh của Trình tổng, mọi người trong giới giải trí đều biết. Chả qua nhìn cái bộ dạng người sống chớ gần kia, nên không có ai dám nảy sinh ý đồ đâu..” Diệp Lam nói, “Nhưng không biết Hứa Yên đã làm ra điều gì đó làm phật ý của Trình tổng. Từ một tiểu hoa đán tuyến một của showbiz, sau khi quay xong bộ phim kia. Các tài nguyên đều không có cánh nhưng bay đi hết. Có thể giành được vai nữ hai trong bộ phim của các cô. Xem ra người đại diện của cô ấy đã cố gắng hết sức rồi.”
“Nhưng tại sao mấy câu chuyện kiểu này, chị lại biết được.”
“Nói thật nhé, biết ít chuyện thì mai sau cũng tránh gặp phải mấy phiền phức. Trình tổng thực sự rất ghét những câu chuyện phiền toái kiểu này. Mà Tiểu Cao là người rất giỏi, nhanh tay bịt kín mấy tin tức xấu. Mà chuyện này tôi chỉ kêu cho mình em nghe thôi.”
Bạch Y uống một ngụm cà phê, tự trấn an bản thân, Trình Minh Hi tính cách lạnh lùng và có hơi kỳ quặc. Ánh mắt còn cao hơn đỉnh đầu. Nhìn là biết được người lớn ở nhà chiều nên sinh hư. Tuổi còn trẻ mà đã nắm trong tay tiền tài và quyền lực. Chỉ cần có ai đụng tới anh ta, thì anh ta sẽ thẳng tay trừng trị kẻ đó. Mà Bạch Y đã có lần từng được chứng kiến tận mắt.
“Tuy tình tính của Trình tổng có hơi kỳ quặc một tý. Nhưng là người công tư phân minh rõ ràng. Chắc chắn Hứa Yên đã vi phạm vào điều cấm kị của anh ta.” Diệp Lam cho miếng snack vào miệng, từ tốn nói, “Có thể em nghĩ chị nhiều chuyện, nhưng chị cũng chỉ muốn nghĩ tốt cho cemmà thôi. Tốt nhất, bảo người đấy không nên xuất hiện ở gần đoàn làm phim, hoặc ít nhất cũng đừng để lộ ra danh tính. Nghe nói... chị chỉ nghe đồn thôi, Hứa Yên lần này đã được một ông chủ lớn bao nuôi. Vì muốn Hứa Yên vui mà đã tìm cho cô ấy rất nhiều tài nguyên mới. Hứa Yên còn đang chuẩn bị kế hoạch sắp quay trở lại showbiz. Đừng để cho những chuyện xảy ra trước kia, làm ảnh hưởng tới mình.”
Lúc trước hai người đi uống cafe, điểm tâm được gọi đều vào trong bụng của Diệp Lam hết. Bạch Y nghĩ mấy minh tinh nữ thường có chế độ ăn uống rất nghiêm ngặt. Ngay cả cô dù không có ai nhắc nhở, thì cô cũng hẹn chế ăn mấy món đó nhiều calo. Nhưng nhìn Diệp Lam ăn nhiều như vậy mà không thấy béo, thực sự cô rất kinh ngạc.
Cô cẩn thận lựa chọn quả cherry căng mọng và màu sắc đẹp nhất ở trên đĩa, rồi cho lên miệng ăn. Bạch Y ăn xong. Liền dùng đầu ngón tay tinh xảo gõ nhẹ lên mặt bàn, “Nữ hai chắc chắn sẽ không gây chuyện với tôi đâu. Nên em không cần phải quá lo lắng.”
“Tại sao em lại khẳng định chắc chắn như vậy?” Diệp Lam bỏ bánh kem đang cầm trên tay xuống, “Ở giới giải trí này, đâu thiếu những vụ các diễn viên phụ ghen ghét đố kỵ với người đảm nhận vai chính trong phim?”
Bạch Y khẽ cười nói: “Linh tính của em rất chuẩn xác, nhất là mấy điều xấu. Chuyện tốt có thể không linh, nhưng chuyện xấu thì bách phát bách trúng.”
“Thật à?”
“Ừ, là sự thật.”
Trước khi mỗi khi gặp phải những chuyện không may, thì lúc nào cô cũng cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Có lẽ mấy cái linh cảm này sợ chủ nhân của nó sẽ bị mất mặt trước người lạ hay sao. Nên nó nhân cơ hội muốn thể hiện ở trước mặt của Diệp Lam.
Mùa hè là mùa hoa quả, nên bọn cô kêu phục vụ mang hết những hoa quả có trong quán mang lên đây. Cùng mấy món bánh kem vừa mới được ra lò vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Cẩn thận đặt từng món lên bàn. Sau đó thì lôi điện thoại ra, xin phép hai bọn cô cho phép anh ta chụp hình mấy món ăn để trên bàn. Chụp hình xong thì ngay lập tức đăng tải lên weibo của quán.
Thấy người kia đi khuất, Bạch Y mới cầm thìa lên, vẫn còn chưa kịp thưởng thức mấy món ngon để trên bàn, thì tiếng chuông điện thoại liên tục rung. Diệp Lam đang khuấy tan sữa trong cốc cà phê, thấy vậy liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Có lẽ vì mấy linh cảm xấu cứ quanh quẩn ở trong đầu cô, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, khiến cho Bạch Y rất hoảng hốt, tay cô hơi run run. Bỏ thìa đang cầm trong tay xuống, cầm di động lên nhìn thử. Thấy người gọi điện thoại tới cho cô chính là Tiểu Triệu. Ánh mắt của Bạch Y dần tối lại, khóe môi của cô mím chặt lại.
“Tiểu Triệu à?” Diệp Lam cũng ngó đầu sang nhìn thử, liền trêu ghẹo cô nói, “Đúng là người nổi tiếng có khác, mới đi ra ngoài một lúc mà người đại diện đã gọi giục về.”
Bây giờ là lúc cô cần phải bình tĩnh, uống nốt chỗ cà phê còn sót lại trong cốc, rồi kêu Diệp Lam gọi hộ cô cốc khác. Sau đó mới cầm điện thoại lên để ngay máy.
“Alo?”
“Tiểu Bạch à?” Ở đầu dây bên kia khá ồn, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng người nói chuyện cùng tiếng xe cộ đi lại. Chắc hẳn bây giờ Tiểu Triệu đang đứng ở ngoài đường. Nhưng cô vẫn có thể nghe rất rõ giọng điệu lo lắng của Tiểu Triệu, “Bây giờ em đang ở đâu? Đang ngồi ở nhà à?”
Bạch Y dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Không, hôm nay em hẹn Diệp Lam đi ra ngoài uống cafe. Thuận tiện học hỏi một chút kinh nghiệm của tiền bối.”
Ở Tiểu Triệu trong lòng, Bạch Y chính là người kiểu người “Vạn sự tùy duyên” “Không chịu phấn đấu trong công việc”, theo lý mà nói khi nghe cô tích cực và chăm chỉ rèn luyện như vậy. Thì chắc chắn phải cảm thấy rất hưng phấn và kích động. Hoặc chí ít thì cũng phải ngạc nhiên không biết đây là thực hay mơ.
Nhưng mà lần này Tiểu Triệu trực tiếp bỏ qua vấn đề mà cô đang nói, vào chuyện chính luôn: “Tôi đang có việc muốn tìm em. Chúng ta nên hẹn gặp mặt ở đâu để tiện nói chuyện.”
Bạch Y trong lòng cũng đoán ra được, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”