Phòng làm việc này rất hẹp, cái bàn để ở giữa đã chiếm rất nhiều vị trí, mà ở trên đó hay dưới đất còn rất nhiều tập tài liệu. Bạch Y cũng không khách sáo, cầm chai nước đang để trên bàn, cho lên miệng uống. Liền ngồi xuống ghế.
“Trước tiên hai người chúng ta cứ nói rõ ràng trước với nhau nhé. Có hai bản hợp đồng vừa mới gửi đến cho tôi. Nói muốn được hợp tác với em.” Tiểu Triệu lộ ra biểu cảm vui vẻ ở trên gương mặt, “Tôi chỉ muốn góp ý cho em thôi chứ tôi sẽ không bắt ép em phải làm theo ý tôi. Tôi biết em là người có tính cách rất khiêm tốn, nên quyền quyết định là do em. Được rồi, tiếp theo là, Trình tổng... Em có muốn thương lượng và bàn bạc trước với Trình tổng trước khi quyết định không.”
Bạch Y bật cười nói: “Lời nói phía trước của chị thực sự đã thuyết phục được tôi. Nhưng mà tôi cùng Trình Minh Ý, mỗi người đều có một công việc riêng, cả hai đã nói trước với nhau là sẽ không can thiệp vào công việc của đối phương.”
“Ừ, tôi đã rõ.” Tiểu Triệu phấn kích hò reo, “Tôi thực sự nhìn không ra đấy, Tiểu Bạch nhà chúng ta là một cô gái đặt sự nghiệp lên hàng đầu.”
Không cần phải đề cập tới, nhưng Bạch Y đúng là một cô gái đặt sự nghiệp lên trên tất cả, chỉ tiếc là tâm trí của cô không đặt tại nơi đây.
“Nói nghe thử xem, chị đã giúp tôi giành lấy bản hợp đồng nào tốt rồi?” Bạch Y đùa giỡn nói.
Tiểu Triệu không nhịn được nữa, bật cười ha hả, “Tôi quả thực vẫn chưa vận dụng hết mọi mối quan hệ, hay mấy cái thủ đoạn mà tôi hay dùng. Nhưng thật đáng tiếc, em là không cho tôi cơ hội để thể hiện. Vì em quá xuất sắc nên các tài nguyên này đều tự tìm đến em.”
Bạch Y chỉ đang muốn nói đùa với đối phương mấy câu. Nhưng khi nói xong, cô có hơi lo lắng Tiểu Triệu sẽ cảm thấy không vui, và sẽ có những suy nghĩ không hay về cô. Nhưng thật may mắn, đối phương cũng không hề để tâm vào mấy chuyện cỏn con này.
Bạch Y cảm thấy yên tâm hơn, nhíu mày giơ tay ra cầm lấy tập tài liệu dày cộp. Từ lúc bước vào phòng cô đã để ý tới mấy tập tài liệu để trên bàn rồi. Trong lòng cô nghĩ đây sẽ là mấy kịch bản phim. Dù gì thì cô đã từng quay ba bộ phim. Muốn nhận kịch bản phim, thì cũng phải thương lượng với đoàn làm phim, rồi còn cả thống nhất và sắp xếp lịch trình. Cô nhìn lướt qua mấy thứ đang để trên bàn, không hiểu sao cô lại cảm thấy mấy thứ đó như mấy món nợ, đang chờ cô đến để thanh toán.
“Này, bộ phim tiên kiếm hiệp. Trong kịch bản, có viết nhân vật nam chính sở hữu cả bông hồng trắng và bông hồng đỏ. Em cứ xem thử đi, nếu cảm thấy thích nhân vật nào. Thì đoàn làm phim sẽ để cho nhân vật đó lên làm nữ chính.” Tiểu Triệu rút một bản văn kiện, để ở trước mặt Bạch Y, “Diễn viên hay nhà đầu tư cùng đạo diễn đều rất ổn. Diễn viên nam chính có thể sẽ kém hơn Tô Dư một chút, nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ lưu lượng tiểu sinh tuyến đầu. Mà quan trọng nhất, kịch bản bộ phim này sẽ tập trung nói về các chủ đề liên quan tới nữ chính, như vậy sẽ là cơ hội tốt để em thể hiện bản lĩnh.”
Bạch Y nghe xong liền bật cười: “Họ có thể thay đổi nữ chính cùng kết cục của câu chuyện bằng một cách qua loa đại khái như vậy sao? Sao em cảm thấy nhân vật nam chính nhìn như tên cặn bã vậy.”
“Cái này còn phải xem và phụ thuộc vào kỹ thuật diễn xuất của diễn viên.” Tiểu Triệu bật cười khúc khích nói, “Bây giờ mấy bộ phim cổ trang, hầu như nam chính nào cũng 5 thê 7 thiếp. Nên mấy cái chuyện hoa hồng trắng hay hoa hồng đỏ cũng bình thường mà. Qua trọng là kịch bản của bộ phim này giúp em rèn luyện thêm về kỹ thuật diễn xuất. Đây chính là nguyên nhân chính vì sao tôi lại muốn lựa chọn kịch bản bộ phim này cho em.”
“Ừ.”
Những bi kịch xảy ra giữa hoa hồng trắng và hoa đồng đỏ. Chín trên mười đều do mấy thằng đàn ông cặn bã mà ra hết. Bạch Y đột nhiên nhớ tới kết cục của nguyên chủ trong [mệnh trung thiên ý]. Nhớ lại cái ngày mà nữ chính hạ KO nguyên chủ, nguyên chủ thất bại thảm hại vội vàng phải rút lui. Thậm chí nguyên chủ đã rời đi, nhưng tiếng xấu vẫn mãi được lưu truyền. Mà rõ ràng là do tên nam chính cặn bã. Nhưng lại không hề phải nhận bất kỳ tổn thương nào.
Đột nhiên lại nghĩ đến chuyện kia, rồi lại nhìn cục diện trước mặt của bản thân, Bạch Y bĩu môi, hỏi: “Chị lại tiếp tục và lựa chọn cho tôi mấy bộ phim cổ trang. Chả lẽ chị muốn tôi định hình phong cách đó. Sau này chỉ nhận kịch bản phim của mấy bộ cổ trang thôi à?”
Tiểu Triệu: “ƠI, nhưng mà có nhiều gì đâu. Nhớ không nhầm thì em mới tham gia diễn một bộ phim cổ trang thôi mà.”
“Còn cả hai bộ phim của Diệp Lam nữa.”
“Thế thì em phải hỏi câu đó với Diệp Lam ý.” Tiểu Triệu nói, “Hai bộ phim kia, đâu có liên quan gì đến em.”
Bạch Y bị câu nói của Tiểu Triệu làm cho bật cười, cúi đầu xuống nghiêm túc đọc thử kịch bản. Đại khái là, một cô gái vừa có tài vừa có sắc, cũng yêu nam chính, nhưng chỉ vì gặp nam chính muộn hơn. Nên gần cuối phim, người nam chính chọn chính là vị thanh mai trúc mã.
“Mà bộ phim này khi nào khởi quay?” Bạch Y không thèm để tâm tới mấy vấn đề đó, hỏi, “Bộ phim này sẽ được chiếu trên đài truyền hình nào. Ai là nhà đầu tư chính của bộ phim này, mà người đó có đáng để tin tưởng không?”
Tiểu Triệu nói: “Yên tâm đi, mấy thứ này tôi đã tìm hiểu kỹ từ trước. Tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều là những người rất đáng tin cậy. Còn thì sẽ chiếu phim ở đâu, thấy kêu có cái đài truyền hình và trang web trên mạng, đều đang có ý định bàn bạc chuyện hợp tác với đoàn làm phim. Nhưng họ vẫn chưa quyết định. Bộ phim này chắc sẽ quay tầm khoảng hai tháng, mà kịch bản cũng đang trong quá trình chỉnh sửa nữa. À, đúng rồi em đã quyết định lựa chọn nhân vật nào chưa?”
“Bây giờ lời nói của mình đang có trong lượng, nên cảm thấy mọi chuyện dễ dàng giải quyết hơn.” Bạch Y bâng quơ nói mấy câu, rồi cô lấy lại được sự nghiêm túc nói, “Nếu thực sự em có quyền lựa chọn, thì em sẽ chọn nhân vật này.”
Tiểu Triệu nhìn theo hướng mà ngón tay của cô đang chỉ, hơi nhíu mày lại: “Ừ được, dù được chọn làm nhân vật nữ chính, thì nhân vật này cũng sẽ phải xuất hiện phía sau. Em không sợ người xem sẽ tập trung vào nhân vật nữ kia hơn, rồi họ sẽ lãng quên nhân vật em đang đóng hoặc sẽ bị so sánh với nhân vật nữ kia?”
Bạch Y khóe môi khẽ nhếch lên, nhớ tới hồi trước một đám độc giả ngu ngốc, cùng tác giả có não cũng như không kia. Lúc nào cũng khăng khăng giữ vững lập trường quan điểm: “Dù có là con cưng của ông trời cũng không thể đấu lại được thứ tình cảm thanh mai trúc mã.” Cô sẽ cho tất cả mọi người biết, quan điểm đó là một thứ rất sai lầm.
Mấy tháng làm việc chung với nhau, Tiểu Triệu cũng tự hào và tin tưởng kỹ năng diễn xuất trời phú của Bạch Y. Quan trọng nhất là cô ấy cảm thấy vận khí của cô nàng này cũng rất may mắn. Phải biết rằng ở trong giới giải trí này, có rất nhiều người thường hay khinh thường vận may, nhưng họ không biết rằng vận may chính là thứ để quyết định nên thành công.
Đại khái là người thích cười, liền rất hay gặp được những điều may mắn.
“Thế chuyện này cứ coi như chúng ta đã bàn bạc xong, có gì thì cứ để tôi tới đoàn làm phim rồi sẽ bàn bạc chi tiết, sau đó về thông báo lại cho em.” Tiểu Triệu cầm lấy cái tờ kịch bản để vào trong ngăn bàn, rồi nói, “Vẫn còn nhiều thứ cần phải xem lắm.”
“Thứ khác?” Lông mi của Bạch Y khẽ chớp, có hơi kinh ngạc.
Chả lẽ một xếp giấy dày như vậy tất cả đều là kịch bản phim? Mục đích chính của Bạch Y chính là muốn đi làm mấy việc gì đó, để tránh né mấy chuyện liên quan tới Chu Quỳnh Vũ. Nhìn thấy kịch bản bộ phim này cũng khá được, nên cô mới chấp nhận.
“Em nghĩ mình chỉ nên nhận một bộ kịch bản phim thôi. Nếu không thì sẽ không thể tập trung làm tốt công việc được.” Bạch Y thu lại nụ cười trên khuôn mặt.
Tiểu Triệu nghe được giọng điệu nghiêm túc của cô. Đang làm dở tay tìm mấy cái văn kiện, thấy vậy liền dừng lại. Quay lại nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác: “Ai nói với em mấy thứ này đều là kịch bản?”
“?”
Lúc đầu khi Tiểu Triệu được Tiểu Cao dẫn đến để đi gặp Bạch Y. Cô ấy vẫn còn nhớ y nguyên những gì Trình Minh Hi đã dặn dò trước. Thật ra, cô ấy chỉ nghĩ vị thiên kim tiểu thư này bước vào giới giải trí chỉ vì cảm thấy tò mò. Về sau lại nghĩ, chắc là cô đang muốn đi tìm tình bạn chân ái trong giới giải trí. Thậm chí cô ấy luôn có một suy nghĩ ở trong đầu, nhỡ vị tiểu thư này cảm thấy công việc quay phim quá nhàm chán và mệt mỏi. Rồi tự ý rời bỏ đi, thì cô ấy bị xử lý tàn cuộc này như thế nào. Nhưng lâu dần, làm việc với nhau trong một khoảng thời gian, thấy cô gái này rất nghiêm túc trong công việc, chăm chỉ học tập và rèn luyện thêm kỹ năng diễn xuất. Chưa từng ca thán hay phàn nàn bất cứ điều gì. Nếu nói cô gái này không đặt sự nghiệp lên hàng đầu thì cũng sai. Vì cô ngoài công việc quay phim ra, không hề có hứng thú muốn đánh sân sang mảng khác.
Tiểu Triệu vừa bực mình vừa buồn cười, mở một vài phần tư liệu ra, rồi đặt nó ở trên bàn. Trực tiếp giải thích rõ ràng cho Bạch Y, “Đây là một phần trong kế hoạch công việc sắp tới, có một vài nhãn hàng muốn chọn em là người phát ngôn. Chắc em cũng hiểu rõ mấy chuyện này rồi đúng không.”
“Cũng biết một chút.”
“Thực ra tôi muốn nhắm tới vị trí của người đại diện thương hiệu. Tuy bây giờ em đang rất nổi, nhưng danh tiếng vẫn còn chưa vững vàng.” Tiểu Triệu cảm thấy rất tiếc nuối, “Tôi đã thử cố gắng đàm phán với mấy người bên nhãn hàng. Nhưng đã thất bại. Người ta chỉ muốn chọn em làm người phát ngôn thôi.”
Bạch Y dở khóc dở cười: “Tiểu Triệu, tôi đang rất nghiêm túc. Tôi không cần làm người đại diện cho bất kỳ thương hiệu nào. Kể cả trong nước lẫn quốc tế. Tôi cảm thấy mấy thứ đó đều không cần thiết.”
Mấy thương hiệu thời gian hay mỹ phẩm mà các nghệ sĩ trong giới giải trí dành được, cũng chỉ là người đại diện ở trong nước, không thì cùng lắm sẽ làm người đại diện của khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Những tấm hình cùng TVC chủ yếu được đặt trụ sở ở Trung Quốc hoặc các trung tâm thương mại. Nhưng tất cả những hồ sơ và kế hoạch đều được gửi về tổng bộ. Mà chắc chắn sẽ đến được tay người đó. Và mọi chuyện mà cô đang che giấu sẽ bị lộ tẩy.
Chị gái của nguyên chủ chính là người trong cứng ngoài mềm. Một khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện qua đầu cô. Đột nhiên cô lại rùng mình, toát mồ hôi hột.
Có lẽ đây là những ký ức còn sót trong người. Cô có thể nhìn thấy bóng dáng chị của nguyên chủ đang đứng ở trước mặt cô.
Tuy bây giờ cô đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng. Mỗi ngày trôi qua, cô phải tính toán nát óc để có thể tự cứu lấy mình. Dù cô đang ở trọng tình trạng rất khó khăn, nhưng cô cũng không hy vọng mình sẽ gặp người quen của nguyên chủ.
Hai người ngồi ở trên gần nhau, Bạch Y đương nhiên có thể nhìn thấy ánh mắt mong đợi của đối phương. Trong đầu cô thầm hồi tưởng lại những tháng ngày hai người làm việc chung với nhau, Tiểu Triệu luôn lo lắng tận tình chăm sóc cô. Cô không chỉ coi người đại diện này là bạn động nghiệp mà coi là một người chị luôn dìu dắt cô. Rõ ràng trong lòng cô đang rất muộn cự tuyệt nhưng lại không thể nói ra những lời đó được.
Bạch Y trầm tư suy nghĩ, quyết định sẽ từ chối khéo: “Có lẽ bây giờ nhiều nhãn hàng cảm thấy thực lực của tôi chưa xứng. Nên tôi nghĩ mình nên tập trung vào quay phim. Khi sự nghiệp vững vàng hơn, thì chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau?”
Tiểu Triệu nhìn chằm chằm vào người Bạch Y. Vẻ mặt của cô hiện rõ lòng quyết tâm và sự cố gắng.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc, không phải là ánh mắt dò xét hay suy đoán, chỉ im lặng để lắng nghe được những suy nghĩ của đối phương. Cuối cùng Tiểu Triệu là người nhận thất bại, giống như mọi lần cô ấy đều là người xuống nước trước. Đặt cây bút xuống bàn, để hai tay lên bàn: “Ừ, vậy chúng ta sẽ làm theo lời em nói. Đồng thời tôi cũng đi bàn bạc trước với các nhãn hàng. Bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mấy tháng này sẽ bàn bạc cẩn thận lại với nhau.”
Bạch Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, cơ thể cũng dần thả lỏng ra, đầu của cô ghé xuống bàn, mở to hai mắt ra nhìn Tiểu Triệu, “Kịch bản, đại ngôn, mọi thứ đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, Triệu lão sư anh minh. Bây giờ đã tan học và được trở về nhà rồi chứ?”
Vốn dĩ sở hữu một viên ngọc quý nhưng lại không thể mang ra ngoài khoe, càng khiến cho tâm trạng của Tiểu Triệu rất khó chịu. Nhưng lại bị câu nói này của cô làm cho bật cười.
Tiểu Triệu bật cười, lại đi lục tìm cái tập văn kiện nào đó. Rút nó ra. rồi lại đặt trước mặt Bạch Y.
Bạch Y: “Lại là cái gì nữa vậy?”
Tiểu Triệu: “Chương trình thực tế đang rất nổi tiếng của đài XX.”
Nghe vậy đấy, Bạch Y trợn tròn hai mắt lên.
“Chắc em cũng đã từng nghe tên của chương trình này đúng không.” Tiểu Triệu nở nụ cười rạng rỡ, “Tổ chế tế đang lên kế hoạch mời những vị khách quý sẽ xuất hiện trong chương trình. Đúng lúc đó tên tuổi của em đang rất nổi tiếng trên mạng xã hội. Và được họ để ý tới và muốn mời em tham dự..”
Bạch Y: “Thế khi nào thì chương trình đó quay?”
Tiểu Triệu: “Bây giờ vẫn chưa có lịch quy. Chắc là cần phải sắp xếp một vài chuyện. Nên chắc tầm hai tháng nữa sẽ khởi quay.”
Ánh sáng trong đôi mắt của Bạch Y đột nhiên tối lại, hai tháng sau, chắc cuộc chiến của cô và nữ chính dần tới hồi kết, đến lúc đó cô cũng nên phải đi về nhà. Cho nên chương trình mà cô thích nhất, chắc chắn cô sẽ không thể tham dự.
Rốt cuộc cũng bàn bạc với nhau xong những kế hoạch công việc gần đây. Tiểu Triệu thở một hơi thật dài, không biết nên dùng ánh mắt oán hận hay yêu thương nhìn Bạch Y đây. Nhưng mà xem ra kết quả lần này cũng khá ổn.
“Bạn học nhỏ à, đừng có gấp gáp quá. Vẫn còn một chuyện nữa cần phải bàn bạc lại, nói xong thì sẽ cho em tan học.” Tiểu Triệu muốn tâm trạng của cả hai thoải mái hơn. Nhớ tới lời trêu chọc vừa nãy Bạch Y, cô ấy cũng hùa theo nói, “Tạp chí Else, em đã từng nghe qua cái tên này chưa?”
Bạch Y đang nghịch mấy thứ để trên bàn. Nghe thấy lời nói này, suýt chút nữa làm cô nghẹo cổ. Nhớ lại buổi chụp hình lần trước cùng với Trình Minh Hi. Rồi cô còn bị mấy cô người mẫu xúm lại để bắt nạt, rồi còn bị chê là kẻ bất tài.
Vì thế Bạch Y liền ngồi dậy, thấy Tiểu Triệu vẫn còn đang định tìm kiếm thứ gì đó, cô vội đưa tay ra ngăn cản hành động của cô ấy. Khuôn mặt cô vẫn giữ nụ cười rất tươi, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc: “Tiểu Triệu, tôi thực sự không muốn tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của giới truyền thông, bao gồm cả việc chụp hình tạp chí.”
Thực ra suy nghĩ lúc đầu của Bạch Y khi quyết định đi đến đây, thực ra chỉ muốn tìm một bộ phim nào để đóng thôi. Cô muốn lịch trình của mình kín, để bớt được nữ chính nhớ thương thôi. Nhưng cô thực sự không thể ngờ tới, lại có rất nhiều dự án đang chờ cô để xử lý.
Nam chính, nữ chính, không biết rõ tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, mấy chuyện đó đã chiếm trọn hết thời gian của cô rồi, cô không thể phân tâm đi làm nhiều việc như vậy.
Động tác bất thình lình của cô khiến cho Tiểu Triệu giật bắn mình, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Bạch Y, rồi nói: “Thực ra thì tôi không quá hy vọng. Ngay cả khi em không đồng ý tất cả những công việc này thì tôi vẫn chấp nhận.”
Bạch Y rút tay về, theo thói quen cô giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Cúi gằm mặt xuống, cố che giấu cảm xúc trên khuôn mặt. Một lúc sau, mới dám ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiểu Triệu, từ tốn nói: “Tiểu Triệu à, tôi thực sự rất có lỗi với chị. Đã lãng phí thời gian và công sức của chị rồi.”
“Hi, không có gì đâu.” Tiểu Triệu nở nụ cười, “Nói thật nhé, lúc đầu tôi cũng nghĩ em sẽ chỉ chấp nhận đóng bộ phim tiên kiếm hiệp kia thôi. Còn lại ba thứ sau, tôi cũng đoán được từ trước. Tôi biết em sẽ không chấp nhận... Nhưng mọi thứ tiến triển hơn những gì tôi dự đoán. Nên em không cần phải khách sáo đâu.”
Bạch Y ngồi xuống xem cẩn thận bản kế hoạch, một tay cầm lên chai ước, lúc cho lên miệng thì cô mới phát hiện ra chai nước này đã hết. Mở thử điện thoại ra để xem giờ, lúc này cô mới để ý hai người đã nói chuyện với nhau lâu như vậy.
“Mệt rồi à.” Tiểu Triệu nhìn hành động của cô, “Thế thì chuyện ngày hôm nay đã bàn với nhau xong rồi. Em có thể về nhà nghỉ ngơi mấy hôm. Mấy ngày nữa sau khi bàn bạc xong với đoàn làm phim, tôi sẽ gửi cho em xem thử kịch bản phim. Đúng rồi trong lúc quay phim, đạo diễn có yêu cầu các diễn viên phải tham gia vào nhóm chat trên wechat.”
Bạch Y gật đầu, nhưng cô vẫn tập trung ngồi nhìn bản kế hoạch, không để ý tới sắc mặt của Tiểu Triệu, lúc này cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong ánh mặt của Tiểu Triệu hiện rõ sự mệt mỏi, sắc mặt của cô ấy hơi tái lại. Nhìn là biết trong khoảng thời gian này, cô ấy đã rất vất vả.
“Xin lỗi chị, tôi đã làm phiền đến chị rất nhiều rồi.” Bạch Y đột nhiên nói ra một câu, sau đó liền vươn tay, vỗ nhẹ vào cánh tay của Tiểu Triệu, giống như hành động của những người bạn với nhau.
Tiểu Triệu đã làm việc liên tục suốt nửa tháng nay, dây cung phản xạ có hơi dài. Đột nhiên lại nhận được câu nói không đầu không đuôi, cô ấy cũng không hiểu đối phương đang muốn nói gì. Một lúc lâu sau, mới hiểu rõ đối phương đang nói gì. Bật cười, rồi nắm chặt lấy tay của Bạch Y. Dịu dàng nói: “Không hề cảm thấy phiền nhé. Em thực sự là người mà tôi để tâm tới... Bây giờ cũng bớt lo hơn rồi.”
Hơn một giờ, thời gian này mọi người đang dùng xong bữa trưa. Bình thường thang máy rất đông, nhưng bây giờ lại chỉ có mình Bạch Y ở trong đó. Nhìn những con số màu đỏ trên màn hình ngày càng giảm xuống. Cô đang suy nghĩ mình nên đi về nhà hay là nên đi dạo phố.
Vì thế mới nói, con người tốt nhất nên bận rộn với công việc. Đừng có để bản thân quá nhàn rỗi.
****
Khu phố Wall Street, một tấc đất là một tất vàng. Khu phố này tập trung rất nhiều công ty tài chính nổi tiếng trong nước, có rất nhiều ngân hàng và sàn giao dịch được đặt ở đây. Nhưng nhìn cảnh quan ở khu phố này rất đẹp. Đường phố sạch bóng và được trồng hai hàng cây xanh ở bên rệ đường. Khoảng cách giữa hai tòa nhà khá hẹp, chỉ vừa đủ cho ánh nắng chiếu qua. Nhưng càng như vậy càng tiện cho người đi đường dễ dàng tìm địa điểm nơi mình cần đến.
Ở gần công ty giải trí, có một đình nhỏ được làm bằng gỗ, chỗ này thường được mọi người dùng làm chỗ nghỉ chân hoặc trú mưa. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy rất rõ tòa nhà cách đó 500m, ở đó có văn phòng làm việc của Trình Minh Ý.
Cô đã đi dạo quanh hai vòng của khu phố này. Bạch Y ngồi nghỉ một lúc, rồi cầm túi xách đeo lên vai, sau đó một hồi đắn đo phân vân. Cô quyết định đi về phía của tòa nhà đó.
Thực ra lúc trước thì Trình Minh Ý đã từng nói qua, nếu cảm thấy buồn và chán quá. Có thể đi tìm anh để nói chuyện.
Nhưng số lần Bạch Y đi đến đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng Trình Minh Ý vẫn đưa cho cô một tấm thẻ nhân viên, để có thể tiện ra vào.
Thực ra ý định ban đầu của cô, rất đơn giản, cô không muốn làm phiền tới Tiểu Lý nhiều quá. Dù gì thì Tiểu Lý cũng là trợ lý riêng của Trình Minh Ý, anh ấy không phải là trợ lý của cô. Mỗi ngày công việc đã bận rộn muốn chết. Dù Tiểu Lý lúc nào cũng khách sáo lịch sự với cô. Nhưng cô cũng phải biết giữ ý tứ chứ.
Nhưng mỗi khi Bạch Y đi đến công ty của Trình Minh Ý, cô không nhịn được mà lấy tay lên xoa đầu. Bởi vì cô đến đây quá ít, mỗi lần đều được Tiểu Lý dẫn lên, đến bây giờ cô cũng không biết công ty ở tầng bốn hay tầng năm. Cô thậm chí còn không rõ liệu mình có đi nhầm thang máy hay không.
Bạch Y có hơi buồn bực, dậm chân xuống đất mấy phát. Hết chuyển điện thoại sang cầm tay trái lại chuyển sang tay phải, cô có hơi do dự.
Chẳng lẽ bây giờ lại đi cầu cứu Tiểu Lý?
Tìm thử một lượt trên danh bạ, Bạch Y cảm thấy suy nghĩ trong đầu cô bây giờ rất rối, cô liền ấn xuống nút gọi
“Alo, Minh Ý. Ừ, em vừa mới cùng Tiểu Triệu bàn bạc xong công việc. Em đang đứng trước cửa công ty anh. Nhưng em... em đang bị lạc đường.”
Nếu phải đi làm phiền người ngoài, không bằng thì xấu hổ một lần trước người nhà vẫn tốt hơn. Bạch Y nghĩ nếu cô cứ rảnh rỗi như vậy, có khi cuối tuần này sẽ đi chùa để cúng bài.
***
Trình Minh Ý mỗi lần sau khi đi công tác trở về, đều phải rất bận rộn ngồi xử lý công việc. Ngoại trừ hạng mục vừa được anh đi xử lý trong chuyến công tác ra, thì ở công ty còn đang chất đống công việc đang chờ anh về để xử lý. Bình thường mấy ngày đó, anh đều phải thức khuya dậy sớm để xử lý công việc, nhiều khi còn quên cả bữa ăn.
Nhưng mà hiện tại đã khác, trong nhà bây giờ đã có thêm một người. Ngoài thời gian dành cho công việc ra, anh nghĩ mình cũng nên dành chút thời gian để ở bên cạnh người đó. Cái suy nghĩ này càng thôi thúc anh hơn, anh nghĩ mình nên làm một người đàn ông có trách nhiệm. Phải tự biết cân bằng giữa thời gian dành cho công việc cùng thời gian dành cho gia đình.
Mới từ Thượng Hải trở về, còn một đống chuyện đang chờ anh tới giải quyết. Sáng sớm tinh mơ, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, biết ngày hôm nay Bạch Y sẽ đến bàn chuyện công việc với Tiểu Triệu. Khi nhìn thấy công việc đang để trên bàn, càng khiến cho anh cảm thấy buồn phiền hơn.
Tiểu Triệu bình thường ít khi kêu cô tới công ty, một khi đã tới công ty, chắc chắn cô sẽ phải tiếp nhận rất nhiều công việc mới, lại bắt đầu phải sống những ngày tháng xa nhau.
“Anh vẫn còn một chút việc cần phải giải quyết, em bàn chuyện xong rồi thì cứ đi về nhà nghỉ ngơi trước đí.” Trình Minh Ý giống như đang muốn trút giận lên cái tờ giấy ghi lịch trình công việc của anh, “Đêm nay anh phải tham gia một bữa tiệc, nhưng anh sẽ cố trở về nhà sớm nhất có thể.”
“Ừ.” Bạch Y ngáp một cái, cô cảm thấy mình có hơi buồn ngủ, “Uống ít rượu thôi, đêm nay trở về nhà uống trà cùng em nhé.”
Trình Minh Ý vừa mới đến công ty, liền tổ chức một buổi họp dành cho các ban giám đốc cùng trường phòng. Không khí trong phòng họp vừa căng thẳng vừa buồn tẻ. Dù cuộc họp đã diễn ra trong suốt 3 tiếng đồng hồ, nhưng vẫn có một số vấn đề chưa được giải quyết. Thậm chí đến một người luôn giữ bình tĩnh như Trình Minh Ý cũng trở nên nóng nảy và liên tục quát thoái.
Lúc bước ra khỏi phòng họp vừa đúng thời gian ăn cơm trưa. Thấy mọi người cùng rủ nhau đi ăn cơm. Nhưng Trình Minh Ý từ chối, chỉ sai Tiểu Lý mua cơm hộp ở bên ngoài mang về cho anh. Rồi quay trở lại tiếp tục ngồi xử lý công việc.
Kéo rèm cửa ra, để những tia nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào trong căn phòng. Trình Minh Ý một tay khẽ kéo caravat xuống, một tay cởi khuy áo ra, đứng gần bên cửa sổ phơi nắng một lúc. Anh liền cảm thấy mấy suy nghĩ bực bội trong lòng cũng dần tan biến.
Đứng dưới ánh nắng mặt trời một lúc lâu như vậy, khiến đầu của anh có hơi choáng váng. Anh lại nhớ tới cái người ấm áp như ánh mặt trời kia. Khóe môi của anh khẽ nhếch lên.
Nhưng lại nhớ tới buổi tối hôm nay, anh phải đi tham gia mấy buổi tiệc xã giao. Nụ cười chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất
Trình Minh Ý hất mấy sợi tóc ra phía sau. Ngồi xuống bàn làm việc. Thử xem lại lịch trình công việc sắp tới, hầy, có mấy cái hội nghị cao cấp, rồi lại còn phải đi công tác.
Hình như dạo gần đây, Minh Hi có vẻ đang rất rảnh...
Trình Minh Ý đưa tay lên xoa cầm, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gõ xuống mặt bàn gỗ lim.
Ừ, cũng đã đến lúc nên để Minh Hi gánh vác trách nhiệm của người đàn ông.
Là người đàn ông chững chạc luôn bình tĩnh như Trình tổng, rất hiếm khi lại nảy ra suy nghĩ xấu ở trong đầu. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Trình Minh Ý không thèm nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng quay sang nhìn, thì đột nhiên hai mắt của anh phát sáng.
Đang là thời gian nghỉ trưa, nên có rất ít người ở lại công ty. Vốn dĩ công việc này phải thường xuyên tăng ca, hiếm lắm có một thời gian nghỉ ngơi nên mọi người tận dụng một cách triệt để. Nên hầu hết mọi nhân viên, chắc phải gần hết giờ ăn trưa rồi mới vội vàng quay trở lại công ty.
Lúc Bạch Y đang đi trên đường, cũng không thể tìm thấy một người nào để hỏi đường. Chờ đến khi nhìn thấy Trình Minh Ý xuất hiện ở góc hành lang. Ngược lại bây giờ cô lại cảm thấy rất may mắn, vì bây giờ ở công ty không có người nào hết. Nếu không mấy ánh mắt tò mò đó nhìn vào cô, vì mới có chút dũng khí có khi lại bị bay hết sạch.
Bạch Y đi theo Trình Minh Ý quay trở lại văn phòng, căn phòng rộng rãi thoáng đãng. Rèm cửa được kéo lên, khiến cho cả căn phòng tràn ngập ánh nắng. Chỉ cần bước vào đây liền khiến cho tinh thần của mọi người cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
Chậc chậc, khó trách mọi người đều thích có một căn phòng làm việc rộng lớn, vì như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
“Sao em lại đi đến đây?” Trình Minh Ý rót cho cô cốc nước, “Cùng với Tiểu Triệu bàn bạc công việc xong rồi à?”
Bạch Y không khách khí với anh, cô nằm gục xuống trên ghế sofa, để cánh tay lên tay vịn của ghế sofa, nhìn bộ dạng lúc này của cô rất yếu ớt, “Nói chuyện xong rồi, nhân lúc vẫn còn có thể tự do đi trên đường. Nên em quyết định đi dạo mấy vòng.”
“Ăn cơm chưa?” Trình Minh Ý hỏi.
Bạch Y do dự tầm khoảng hai giây: “Ăn rồi, còn anh.”
“... Anh cũng ăn rồi.” Trình Minh Ý giơ tay lên xem đồng hồ, vội vàng mở máy điện thoại lên, rồi gửi tin nhắn cho Tiểu Lý, “Tí nữa cậu đừng vào phòng tôi vội, xem thử lát nữa có công việc nào cần xử lý không thì báo lại qua tin nhắn cho tôi?”
“Chính bởi vì không có, nên mới qua đây tìm anh để nói chuyện.” Bạch Y lười biếng nói, “Buổi sáng anh vội vàng ra khỏi cửa, bảo phải chuẩn bị đi họp hay sao. Thế buổi chiều ngày hôm nay, công việc của anh có bận lắm không ạ.”
Trình Minh Ý: “Công việc đã thu xếp xong xuôi, chiều nay anh cũng không bận việc gì. Em đang cảm thấy rất chán à?”
Bạch Y bĩu môi: “Vâng, một chút xíu thôi.”
“Thế em muốn xem bản báo cáo tài chính mà nhân viên vừa mới đưa cho anh không?” Trình Minh Ý bình tĩnh nói, “Gần đây thị trường có nhiều biến đổi, phải cơ cấu lại một số thứ. Có rất nhiều ý kiến được đề xuất. Anh đã xem qua, có một vài chỗ còn hơi phân vân.”
Nghe anh nói xong, hai mắt của Bạch Y phát sáng lên. Vừa nãy cơ thể còn mềm nhũn như người không xương, bây giờ bỗng nhiên được truyền năng lượng và nguyên khí. Nhìn có tinh thần hơn hẳn.
“Anh cho em xem với!”