“Bạch tiểu thư, chúng ta rất có thành ý muốn hợp tác với cô. Cảnh đánh nhau của cô diễn thực sự rất đẹp. Mà dáng người của cô nhìn khá giống với dáng người của Quỳnh Vũ. Thực sự không phải tôi nói quá đầu nhưng cô là người thích hợp nhất. Ngoại trừ tiền thù lao ra, chúng tôi còn mời cô đến đóng MV âm nhạc do Quỳnh Vũ thể hiện. Lần trước chúng tôi có mời mấy diễn viên về đóng chung MV với Quỳnh Vũ. Bây giờ sự nghiệp của tất cả bọn họ đều đang có tiến triển rất tốt.” Tiểu Chu vẫn cố hết sức để khuyên bảo Bạch Y.
Mồm mép tép nhảy như vậy mà không vào phòng PR để làm việc quả thực là một đáng tiếc rất lớn. Các diễn viên mới phải tranh thủ từng cơ hội để giành được một vai diễn rất nhỏ. Đóng vai phụ từ bộ phim này đến bộ phim khác. Rồi dần dần mới tích lũy đủ kinh nghiệm. Mới có cơ hội để đảm nhận vai những vai phụ. Người nào vừa có may mắn, vừa có tài năng, vừa có nhan sắc cộng thêm phải có giới tư bản đứng đằng sau. Bất cứ điều kiện trên không được thiếu bất kỳ thứ gì, thì sẽ có cơ hội đảm nhận vai chính rồi dần trở nên nổi tiếng. Nếu như thực sự ra điều kiện này với một người mới, chắc chắn người kia sẽ rất vui vẻ và đồng ý chấp nhận. Nhưng rất tiếc người đó lại không phải là cô.
Tiểu Triệu cố gắng kiềm chế cơn tức giận, lạnh lùng lên tiếng: “Tiểu Chu à, dạo này có phải chú lại không chịu cập nhật xem tin tức trên weibo nữa đúng không? Tiểu Bạch nhà chúng tôi là người mới, nhưng độ phủ sóng của cô ấy rất cao. Lại là người có thiên phú tính tình hiền lành tốt bụng. Tên tuổi của cô ấy rất nổi tiếng trong giới, có rất nhiều đoàn làm phim lớn muốn đến tìm chúng tôi hợp tác. Tôi còn đang từ chối không kịp. Cậu nghĩ sao mà kêu cô ấy đi làm anh hùng vô danh hộ cho Quỳnh Vũ?”
“Đây là vai diễn lần đầu tiên do Quỳnh Vũ đảm nhận, cũng là một nhân vật quan trọng. Nên chúng tôi mong mọi thứ đều được chuẩn bị một cách tốt nhất.” Tiểu Chu giải thích nói, “Hơn nữa bộ phim điện ảnh này cũng không hề tầm tưởng. Đây đang là bộ phim điện ảnh được giới chuyên môn đánh ra rất cao và có rất nhiều người hâm mộ hóng chớ ngày bộ phim ra mắt. Từ tổ đạo diễn đến biên kịch, hay diễn viên đều là những cây đại cổ thụ trong ngày. Cơ hội tốt như vậy không phải người nào cũng có cơ hội để hợp tác.”
Ý của cậu ta, tốt nhất nên biết thân biết phận chấp nhận làm theo yêu cầu của Chu Quỳnh Vũ.
“Tiểu Bạch.” Cái người từ nãy đến giờ đều giữ im lặng, Chu Quỳnh Vũ đột nhiên lên tiếng, mỉm cười nói, “Nói thật ra thì cơ hội lần này rất hiếm nên tôi rất trân trọng. Đoàn đội của tôi cũng chuẩn bị cho tôi mấy thế thân rồi, nhưng tôi xem bọn họ diễn đều cảm thấy không hài lòng. Mà nhân vật này thực sự rất có nhiều cảnh quay đánh nhau. Tôi sợ mấy người đó diễn không tốt, khiến cho khán giả phải thất vọng. Mà như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới đoàn làm phim. Nên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi cảm thấy lựa chọn Tiểu Bạch là người thích hợp nhất. Dù gì chúng ta cũng bạn nên tôi khá tin tưởng cô.”
Bạch Y: “?”
Không bàn tới trong tiểu thuyết, nữ chính đã nhiều lần ra tay hãm hại nguyên chủ, còn bức nguyên chủ phải đi đến đường cùng. Thì cô không hề thích cái tích cách của Chu Quỳnh Vũ. Mà kẻ cô nên đề phòng nhất chính là nữ chính. Cô muốn bảo toàn tính mạng của bản thân còn hận không thể cách xa cô ta. Cô nhớ không lầm thì cả hai mới chỉ gặp nhau ba lần mà đã có thể xem nhau là bạn?
Thế mà bây giờ cả hai đã coi nhau là bạn, liệu nữ chính có qua loa đại khái quá mức hay không.
Cô còn nghe đối phương đang lẩm bẩm mấy tiếng. Với tình hình này cô còn ngồi yên nữa, thì lại để đối thủ coi thường mình rồi. Đang định lên tiếng phản bác, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Bạch Y quay sang nhìn thử cái người đang gọi điện đến cho cô, trong lòng thầm chửi bậy mấy câu tiếng anh. Tại sao tên này toàn tìm cô vào những thời điểm không thích hợp vậy.
“Thật xin lỗi, tôi phải đi ra ngoài để nghe tiếng thoại.” Bạch Y vì phép lịch sự tối thiểu, cô vẫn gật đầu nói chuyện với phía đối diện. Sau đó cầm theo điện thoại đi ra ngoài cửa sổ.
Nhân vật chính vừa rời khỏi bàn, vừa nãy Tiểu Triệu cùng Tiểu Chu luôn nói chuyện với nhau trong tình trạng rất căng thẳng, cả hai đang cần thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức. Cả hai đều cùng lôi điện thoại ra để lên mạng. Còn chả thèm nhìn mặt nhau chứ đừng có nói là tâm sự với nhau như hai người đồng nghiệp.
Chu Quỳnh Vũ ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của Bạch Y, cô đang quay lưng nên cô ta không thể nhìn thấy rõ nét mặt của cô. Một tay đút túi quần, nhìn dáng đứng rất thoải mái.
Cô ta đương nhiên không nghe rõ người ở đầu dây bên kia đang nói chuyện gì, chỉ nghe được đó là giọng của một người con trai. Là người theo học âm nhạc lâu năm, nên cô ta rất nhạy bén với các loại âm thanh. Nghe giọng nói kia có vẻ rất quen.
Một suy nghĩ khẽ thoáng qua trong đầu của cô ta, cô ta nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh khảnh kia, một lúc sau ma xui quỷ khiến, Chu Quỳnh Vũ từ trong ví lôi điện thoại ra, cầm điện thoại ở trong tay. Cô ta liền vào thử danh bạ ấn gọi số điện thoại của Trình Minh Ý.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một lúc sau liền có người nhận máy, một giọng nói trầm thấp dễ nghe liền được truyền tới tai của cô ta.
Giọng nói đó như được truyền thẳng vào tim của Chu Quỳnh Vũ. Khiến cho cô ta ngay lập tức bừng tỉnh lại, cuống quýt vội vàng cúp máy. Một lúc sau liền gửi tin nhắn cho đối phương.
“Tôi gọi nhầm, xin lỗi vì đã quấy rầy anh.”
Khoảng mấy phút sau, Trình Minh Ý liền gửi tin nhắn cho cô ta, chỉ có mấy chữ rất ngắn ngủn, “Không sao đâu.”
Chu Quỳnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn, một lần nữa lại đem ánh mắt nhìn chằm chằm người đang đứng gần cửa sổ. Đôi mắt cô ta dần trở nên sâu thẳm.
Bạch Y đối với hành động tùy hứng của Thẩm Ngạo Kỳ, thực sự rất khiến cho cô phải bái phục. Sau lần liên lạc đầu tiên của hai người, Thẩm Ngạo Kỳ nói mình đến đây để công tác tiện thể nghỉ phép luôn. Cô nghĩ chắc vị thiếu gia này đợt trước quá bận rộn nên nhân cơ hội này để Trung Quốc dạo chơi mấy hôm qua. Còn nghĩ chắc ở đấy, cảm thấy nhàm chán quá, liền ngay lập tức thu dọn hành lý rồi xách vali trở nước.
Sau đó cô biết mình lại suy đoán liên thiên rồi. Thẩm Ngạo Kỳ có vẻ rất hứng thú và xem trọng ngành du lịch ở Trung Quốc. Thậm chí còn muốn phát triển chi nhánh khách sạn ở đây. Nên dạo này anh chàng đang bận rộn với công việc. Còn liên tục phải đi đến các thành phố khác để khảo sát.
Bởi vì thời gian làm việc không cố định, nên thời gian gọi điện đến tìm cô cũng toàn vào giờ oái ăm. Có hôm đang rạng sáng, cô đang nằm ngủ ngon trong lớp chăn ấm, đột nhiên Thẩm Ngạo Kỳ lại gọi điện tới. Thật sự vất vả lắm, cậu mới liên lạc với cô vào mấy giờ khung giờ bình thường. Lại đến đúng lúc cô đang bàn chuyện quan trọng.
Cô thực sự rất bại phục Thẩm Ngạo Kỳ. Không biết trong người có gắn radar tìm kiếm hay không. Cứ lúc cô đang gặp chuyện thì lại gọi điện tới.
“Alo, có chuyện gì thì nói đi.” Bạch Y hạ thấp giọng xuống, “Bây giờ tôi đang có việc bận, nên nói nhanh đi.”
Thẩm Ngạo Kỳ vẫn còn mang theo giọng mũi, nghe là biết vừa mới ngủ dậy: “Tôi mới quay trở lại Bắc Kinh, mấy ngày nay tập trung vào mấy hạng mục hợp tác khiến tôi đang mệt muốn chết.”
“Ờ, nói tiếp đi?”
“Tôi sẽ nói ngắn gọn.” Thẩm Ngạo Kỳ nghe thấy được cô đang rất thiếu kiên nhẫn, “Lần trước chúng ta có bàn bạc với nhau về chương trình C-J 100. Cậu có nhớ không. Chương trình vốn định mời các ca sĩ nổi tiếng đến tham dự. Tuy nhiên vẫn chưa chọn được người nào thích hợp. Thấy kêu là mấy ca sĩ kia mà xuất hiện, thì sẽ khiến cho mọi người chú ý và chạy tới xem chương trình nhiều hơn. Cậu có muốn cho tôi đề xuất hay ý kiến gì không?”
Ồ, không hổ là NPC bí mật của nguyên chủ. Lúc nguyên chủ bị dồn vào chân tường, người này xuất hiện như một vị thần. Dù bị chèn ép, nhưng vẫn mang nhiều nguồn tài nguyên tốt đến cho nguyên chủ. Chính vì người này, mới khiến cho nguyên chủ có chút hi vọng mong manh là mình sẽ giành chiến thắng trước nữ chính.
Giống như lúc quân đội hai nước đang đối chọi nhau gay gắt. Đang chuẩn bị dồn tổng lực để lao vào đánh nhau. Thì đột nhiên trước mặt có người nguyện ý muốn giúp mình. Thì bất kì ai cũng xiêu lòng mà thôi?
Cái cảm giác được bảo vệ thực sự rất tuyệt. Nên nói thế nào nhỉ, đằng nào thì cũng có người đứng phía sau để thu dọn, cô thích làm gì thì cứ làm thôi.
Bạch Y: “Tối nay về nói sau nhé, hiện tại ở đây đang có việc cần tôi xử lý.”
Thẩm Ngạo Kỳ: “Cậu không hề cảm thấy hứng thú à. Có muốn hôm diễn ra đêm bán kết cùng chung kết, có muốn trường quay xem không.”
Nghe được giọng nói bình tĩnh của đối phương, Bạch Y cảm thấy rất tò mò: “Này, sao nghe giọng buồn thỉu buồn thiu thế. Không phải lúc trước cậu rất hào hứng và mong chờ sao?”
“Ồ, hôm nay nhìn thấy mấy cô gái đó thu âm bài hát chủ đề. Là tôi liền hết hứng thú rồi. Ủa những người đó được mọi người gọi thế hệ tương lai của Trung Quốc, sao mà giọng hát lại có thể tệ như vậy?” Thẩm Ngạo Kỳ tức giận nói, “Tôi mà làm giám khảo, cho hết tất cả hạng F luôn.”
“Đây là chương trình tuyển chọn thực tập sinh. Chứ có phải chương trình dành cho ca sĩ chuyên nghiệp đâu. Cậu tài trợ sai chương trình rồi, thiếu gia à.” Bạch y dùng tay che miệng, cố không để tiếng cười của mình lọt ra ngoài.
Thẩm Ngạo Kỳ nói ngắn gọn cho cô nghe về những dự án du lịch mà cậu đang làm. Lúc đi hợp tác, thấy cậu là nhà đầu tư nước ngoài. Mấy chủ đầu tư trong nước liền bắt chẹt và đòi hỏi nhiều thứ rất vô lý. Rồi còn nói, cái gì mà người đàn ông mới của cô. Bối cảnh cũng không tầm thường. Mà hình như cũng hay tham gia đầu tư mấy dự án kiểu này. Nên muốn hỏi Bạch Y xem Trình Minh Ý có gặp phải mấy vấn đề thương tự hay không. Nếu Bạch Y biết thì có thể mách bảo cậu.
“Này tôi không có ý gì khác đâu. Không thích thì có thể không trả lời. Nhớ đừng chửi tôi nhé. Tôi chỉ muốn hỏi để thăm dò thị trường thôi.” Tất nhiên là phải đề phòng nhỡ đối phương không vừa ý lại chạy đến đòi đánh cô. Thẩm Ngạo Kỳ đột nhiên thông minh đột xuất, vội tìm ra lý do để giải thích.
“...”
Cô ngay lập tức cúp máy điện thoại. Cố gắng hít thở thật sâu để điều chỉnh tâm trạng tâm trạng thật tốt. Bạch Y xoay người lại, vẫn tiếp tục giữ dáng vẻ lạnh lùng, đi tới ngồi bên cạnh Tiểu Triệu, “Thật xin lỗi, vừa nãy mới nói chuyện gì thế nhỉ... À đúng rồi, thực ra bộ phim điện ảnh kia tôi cũng biết một số thông tin. Thầy hầu như cả bộ kịch bản đều xoay quanh nhân vật nam và nữ chính. Cảnh diễn của nhân vật nữ hai cũng không quá nhiều. Chắc người xem cũng không để ý tới mấy cái chi tiết nhỏ đấy đâu.”
Tiểu Chu quay sang liếc nhìn cái người đang ngồi bên cạnh, xấu hổ họ nhẹ mấy tiếng, rồi nói, “Bạch tiểu thư, Quỳnh Vũ vừa nãy đã nói rất rõ ràng. Ngày hôm nay chúng tôi thành tâm muốn đi đến bàn chuyện hợp tác với cô.”
Cô như được Thẩm Ngạo Kỳ tiếp thêm sức mạnh, nhìn cái bầu không khí giả tạo này, cô cũng không ngại đục thủng mấy lỗ đâu. Bạch Y hai tay ôm ngực, hơi tựa lưng vào ghế. Nhớ lại lời nói lúc trước của Chu Quỳnh Vũ, từ tốn nói: “Nói đúng ra thì, chắc mấy người biết rõ năng lực của mình không đủ. Nhưng vẫn cố muốn nhận đóng bộ phim. Sợ kỹ thuật diễn xuất kém, rồi lại sợ sẽ bị ném đá. Cho nên mới quyết định tới đây để tìm tôi. Để tôi có thể giúp mấy người có thể hoàn thành tốt các cảnh quay? Nhưng các người liệu có nghĩ tôi diễn xuất tốt quá, nhỡ bị phản lại tác dụng thì sao.”
Sắc mặt của Chu Quỳnh Vũ và người đại diện ngay lập tức thay đổi, cô còn dùng lời nói của mấy người bọn họ để phản bác lại bọn họ. Bạch Y trong ấn tượng của Chu Quỳnh Vũ, nói dễ nghe thì chính là người hiền lành thân thiện. Còn nói khó nghe thì là người người con gái yếu ớt chỉ biết dựa vào đàn ông. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ tới đối phương lại nói thẳng ra như vậy.
Bạch Y bật cười: “Tôi nói có hơi khó nghe. Không biết các người có nghe rõ không. Còn điều gì muốn nói với tôi nữa không?”
“Thực ra chúng tôi hoàn toàn không có ý này. Quỳnh Vũ là người nghiêm túc trong công việc, lại có rất chuyên nghiệp. Nên mới mong trong công việc luôn đạt được thành quả tốt nhất.”
“Là người chuyên nghiệp thì cần gì phải dùng đến thế thân.”
“...” Tiểu Chu im lặng, mím chặt khóe môi, một lúc sau mới lên tiếng, “Bạch tiểu thư, cô nên suy nghĩ cẩn thận lại. Cô mới chỉ làm việc trong giới giải trí này được ba tháng. Đây thực sự là một cơ hội rất tốt.”
“Tôi không chấp nhận làm diễn viên đóng thế.” Bạch Y hơi thiếu kiên nhẫn mở điện thoại ra xem thử giờ, “Mấy lời này Tiểu Triệu cũng đã nói rõ rồi. Có rất nhiều bộ phim lựa chọn tôi làm diễn viên nữ chính. Nếu anh cứ khăng khăng nói tôi phù hợp với vai diễn, sau anh không thử giới thiệu tôi với đạo diện đi. Biết đâu đạo diễn lại vừa ý tôi. Muốn cho tôi đảm nhận vai nữ hai thì sao. Lúc đó tôi và Tiểu Triệu sẽ đến cảm ơn anh.”
Ánh mắt của Chu Quỳnh Vũ trở nên âm u và lạnh lẽo. Cô ta ngay lập tức tỏ thái độ ra mắt.
Tiểu Chu nhíu mày, nửa thật nửa đùa nói: “Bàn chuyện hợp tác không thành công thì thôi. Có cần phải đến mức cướp vai diễn của người khác không.”
Bạch Y: “Tôi chỉ đùa, mọi người cũng đừng tưởng đó là thật.”
Cái người đang choáng váng vì tình thế xoay chuyển qua nhanh. Nhưng ngay lập tức lên tiếng, bảo vệ nghệ sĩ của mình: “Lời nói của cậu thực ra tôi cũng không tin đâu. Không phải mọi thứ chúng ta đã nói rất rõ ràng với nhau. Thế này nhé, Quỳnh Vũ chỉ là ca sĩ, cô ấy cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp. Mà mấy cảnh đánh võ đấy chỉ cần tập luyện chăm chỉ là được. Mà người xem chắc cũng hiểu nên không quá khắt khe đâu. Mà đúng rồi, thời buổi bây giờ, ai còn dùng mấy diễn viên đóng thế kiểu này nữa. Ồ, nhắc mới nhớ. Lần trước tôi cùng nghệ sĩ của mình đi đến làm việc ở đoàn làm phim. Thấy diễn viên đảm nhận vai nữ chính còn đem theo cả năm hay bảy diễn viên đóng thế gì đấy.”
Khi đối diện với hai người trước mặt. Tiểu Triệu nghĩ mình không thể chung sống hòa bình với hai người này. Vốn cô ấy nghĩ Bạch Y sẽ ngồi yên, để cho cô ấy tự giải quyết chuyện này. Nhưng với tình hình trước mặt, mọi chuyện đã đi tới cái mức này. Thì cần quái gì phải giữ thể hiện cho nhau.
Tiểu Chu cùng người trợ lý bối rối không biết làm gì, cả hai đều quay sang nhìn Chu Quỳnh Vũ.
Chu Quỳnh Vũ quay sang nhìn Bạch Y, khoảng tầm mấy giây, đột nhiên bật cười. Cử chỉ tao nhã, đeo kính râm lên, rồi từ tốn nói: “Tiểu Bạch, cô ở giới giải trí này thực sự rất có tiềm năng để phát triển. Không có cơ hội được hợp tác cùng với nhau. Tôi cũng cảm thấy có hơi tiếc nuối.”
Tiểu Triệu nghe lời nói này của đối phương, nhìn là đoán ra được đối phương đã chấp nhận buông tha. Cô ấy liền nở cười khách sáo lịch sự: “Quỳnh Vũ cùng Tiểu Bạch bây giờ cả hai người còn rất trẻ, tương lai vẫn còn nhiều cơ hội. Tôi cũng rất mong chờ sản phẩm âm nhạc mới của Quỳnh Vũ.”
Tiểu Triệu tiễn đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ đến trước cửa thang máy. Tâm trạng lúc đến và lúc nói lời chào tạm biệt hoàn toàn khác nhau. Vừa nãy còn hừng hực khí chế muốn lao vào sống chết với đối phương. Bây giờ lại rất vui vẻ xưng chị em thân thiết với Tiểu Chu.
Rốt cuộc thì đó cũng là bản tính của con người, thế giới này chả có ai mã là bạn, chả có ai mãi là kẻ thù. Biết đâu được một ngày nào đó thời thế lại thay đổi. Nhỡ Tiểu Triệu lại là người đại diện của Chu Quỳnh Vũ, mà Tiểu Chu lại có cơ hội làm việc với Bạch Y. Không hề có quy định một người đại diện sẽ phải mãi dẫn dắt một nghệ sĩ. Nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến con đường phát triển sự nghiệp của các nghệ sĩ.
Tiểu Triệu trên đường đi ngân nga hát, bước vào phòng họp, thấy Bạch Y vẫn duy trì tư thế ngồi vừa nãy, hai tay ôm trước ngực, vẫn giữa tư thế ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, và ánh mắt rất sắc bén.
“Cuối cùng cũng giải quyết xong tất cả mọi việc. Á, mà cũng tại Chu Quỳnh Vũ nữa, nếu đổi thành người khác chắc chắn tôi sẽ nói chuyện dễ nghe hơn nhiều.” Giải quyết xong một chuyện. Tính ra chuyện này nói lớn thì cũng phải, mà nói nhỏ cũng không đúng. Nhưng nó khá phiền phức. Tiểu Triệu cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn rất nhiều.
“Đã giải quyết xong?” Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Triệu, lắc đầu nói, “Tôi lại nghĩ chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.”
Tiểu Triệu: “Vì sao?”
Cô không thể nói rõ ra được, có lẽ bớt vì cô đã biết trước tình tiết cốt truyện, hoặc là do giác quan thứ sáu của cô. Ngay cả khi phải đối mặt với những tình tiết không xuất hiện trong cốt truyện, thì giác quan thứ sáu của cô vẫn luôn chính xác. Nhất là khi cô đang dự đoán mấy chuyện xấu sắp xảy ra.
“Tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.” Bạch Y nghiêm túc nói, “Tôi sợ mấy người đó sẽ tìm cách gây khó dễ?”
Tiểu Triệu nở nụ cười đắc ý: “Em nghĩ nhiều rồi, thực ra đây cũng không phải là mấy chuyện lớn đâu. Chẳng qua Chu Quỳnh Vũ không biết lượng sức mình. Chắc cô ta đang muốn chuyển hướng sang làm nghệ sĩ đa năng. Vừa có thể hát hay vừa có thể diễn xuất tốt. Nhưng có lẽ trình độ tạm thời vẫn chưa đủ, nên mới đi đến đây để tìm em.”
Hai ngày trước, mọi người cũng nói với cô sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không phải hôm nay người ta tự tìm đến tận cửa? Mà đối phương lại có vầng hào quang của nữ chính, cô nghĩ mọi chuyện vẫn chưa thể nói trước
Bạch Y không để ý lời Tiểu Triệu nói, chỉ gật đầu qua loa. Chu Quỳnh Vũ luôn tự nhận mình ở vị trí cao hơn người khác. Nên cách cô ta nói chuyện rất thẳng thắn và kiêu ngạo. Nhưng không biết vì sao, ngay từ đầu cô cũng cảm giác, cô ta đến đây không phải vì vai diễn trong phim. Mà chỉ muốn đến để dằn mặt cô.
Cô không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, để cho Tiểu Triệu hiểu. Vốn dĩ cô cùng Chu Quỳnh Vũ một người là diễn viên một người là ca sĩ. Chưa từng có cơ hội làm việc chung với nhau. Trong tương lai cũng chắc chắn không xảy ra mấy vụ việc tranh giành tài nguyên với nhau. Hai người vốn dĩ chả liên quan gì tới nhau, đột nhiên lại ghét nhau như nước với lửa. Dù là bất kỳ ai thì cũng đều cảm thấy rất khó hiểu?
Nếu đã không thể nói ra, thì Bạch Y chỉ đành phải hỏi Tiểu Triệu xem gần đây đã tìm được kịch bản phim thích hợp nào chưa. Cô cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần ổn là được rồi.
Giới truyền thông hay phóng viên chỉ quan tâm tới những minh tinh đã nổi tiếng. Tuy danh tiếng bây giờ của Bạch Y khá ổn, nhưng vẫn chưa đủ để mấy người ném cành oliu sang. Mà mấy diễn viên mới nổi như Bạch Y. Muốn để tên tuổi gần hơn với khán giả, tốt nhất là nên tham gia gameshow hay là mấy chương trình thực tế. Có một vài đài truyền hình hay mấy vlog nổi tiếng trên mạng, muốn mời Bạch Y tham gia. Nhưng Tiểu Triệu sợ Bạch Y không thích, nên đến tận bây giờ vẫn chưa trả lời lại bọn họ.
Theo hiệu quả của buổi phát sóng trực tiếp lên trước là có thể nhìn ra, Bạch Y xuất hiện trước ống kính, thực sự rất thu hút mọi ánh nhìn. Dáng vẻ dễ gần thân thiện, lại biết cách xử lý tình huống rất khôn khéo. Cảm thấy cô rất thích hợp để xuất hiện tham gia các gameshow.
“Em có thể nói ra những câu nói này là tôi mừng rồi.” Tiểu Triệu cười đến mức không khép miệng lại được, “Tôi ở trong giới này đã lăn lộn rất nhiều năm rồi, thực sự những người mà tôi nâng đỡ đều có sự nghiệp rất thành công. Nên em cứ yên tâm.”
Bạch Y trên đường về nhà, liên tục thở dài và buồn bã. Có một số việc trên đời đều phải làm theo ý của ông trời. Cho dù có lẫn trốn và chọn cách đi một con đường hoàn toàn khác. Nhưng rồi bạn cũng sẽ phát hiện ra, dù đi con đường nào thì cái thứ bạn đang tránh nó vẫn cứ xuất hiện ở trước mặt bạn. Giống mấy chuyện liên quan tới Chu Quỳnh Vũ. Cô chỉ e mọi chuyện đã được sớm an bày sắp đặt.
Đúng thật là... một trăm con sông đều cùng nhau đổ ra biển.
Tâm trạng đang rất buồn, mà Trình Minh Ý không có ở nhà. Ngồi cô đơn một mình trong căn phòng khách trống trãi. Khoảng mười phút sau, cảm giác cô đơn tĩnh mịch bao trùm lên khắp người cô.
Cô cần tìm một việc để rời sự chú ý sang việc khác. Vì thế Bạch Y quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Ngạo Kỳ, tiếp tục nói nốt chuyện buổi sáng.
“Cậu vừa nói tên ai?” Bạch Y nhíu mày, ngày hôm nay có phải ngày hoàng đạo của cô hay không. Từ sáng đến giờ, chủ đề mà nói chuyện hay bàn bạc công việc đều liên quan tới cái tên “Chu Quỳnh Vũ?”
Thẩm Ngạo Kỳ từ tốn nói: “Ừ, mấy người khác thì tôi không nhớ rõ. Nhưng cái tên này sau lễ trao giải thưởng âm nhạc, có vài lùm xùm xoay quanh. Nên tôi khá ấn tượng với cái tên này.”
Cô co chân lên, cúi đầu xuống nhìn các ngón chân, “Tiếp tục đi, C-J 100 tưởng mời Chu Quỳnh Vũ chính là vị khách quý sẽ xuất hiện ở đầu chương trình?”
“Ừ, tổ chương trình chọn ra bốn cái tên để lựa chọn.” Thẩm Ngạo Kỳ hừ một tiếng, “Nếu không cứ để tôi là biểu diễn có phải tốt hơn không.”
Bạch Y nở nụ cười: “Tuy ở tổ sản xuất, giá trị con người của cậu là cao nhất. Mọi người sẽ nể mặt mũi và cho cậu lên biểu diễn. Nhưng chắc chắn khán giả sẽ không cảm thấy hứng thú.”
Thẩm Ngạo Kỳ: “Tôi nghe thấy có mấy đoàn làm phim còn muốn để trường quay để xem đêm bán kết và đêm chung kết. Ai còn dám nói mấy chương trình này mà mang về trong nước thì chắc chắn sẽ không hot? Tôi nghe Chu tổng nói, chi phí tổ chức của chương trình này khá thấp, với lại còn được đài truyền hình yêu tiên cho chiếu vào khung giờ vàng. Nên có rất nhiều đoàn làm phim bàn chuyện hợp tác với tổ chế tác, nói trong khung giờ quảng cáo có thể chiếu trailer phim của bọn họ.”
Thực ra thị hiếu của người xem thực sự rất khó phán đoán, khác giả cảm thấy thích thì ủng hộ, nếu họ không thích xem thì chắc chắn sẽ không bao giờ xem chương trình. Mấy chuyện này cũng bình thường. Nhưng nếu chương trình này thành công, thì con đường sự nghiệp của Thẩm Ngạo Kỳ ở Trung Quốc sẽ có một bước tiến lớn.
“Giám đốc chi nhánh tại Trung Quốc sẽ là người đại diện xuất hiện trong chương trình. Còn phòng PR của trụ sở chính sẽ tham gia và hỗ trợ.” Thẩm Ngạo Kỳ nói, “Trước kia tôi cũng không để tâm vào mấy chuyện cỏn con này đâu. Nhưng bây giờ cậu đã gia nhập giới giải trí, mọi chuyện bây giờ đã khác. Cậu có suy nghĩ gì không?”
Bạch Y trêu chọc nói: “Thiếu gia, cậu lấy tư cách thân phận gì để nói ra những câu này? Người phát ngôn? Đại sứ thương hiệu?”
Thẩm Ngạo Kỳ hoàn toàn không hiểu mấy từ đó đang ám chỉ cái gì. Bạch Y thở dài, nói vài câu ngắn gọn giải thích cho cậu hiểu. Bây giờ người có tiền và quyền lực, mọi người thường gọi đó kim chủ. Nếu mà cô đi chung với Thẩm Ngạo Kỳ. Biết là khi nói mấy lời đó ra cô cảm thấy không ổn. Nhưng cô đánh bậy đánh bạ mới tích góp được một chút thiện cảm của người qua đường. Cô không thể vì một phút huy hoàng mà đánh đổ tất cả mọi thứ mình đang phấn đấu.
Huống hồ, ở đó còn có Chu Quỳnh Vũ.
Tuy bây giờ vẫn chưa có thông tin chính thức là cô ta sẽ tham gia, nhưng dù chỉ là một phần trăm. Cô cũng không muốn mạo hiểm xuất hiện chung chương trình với cô ta. Nên cô đành phải từ chối lời mới của Thẩm Ngạo Kỳ.
“Này, tại sao cậu lại hay để ý và nhắc tới người này vậy?” Đã mấy lần như vậy rồi. Rốt cuộc thì Thẩm Ngạo Kỳ cũng phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.
Bạch Y do dự tầm khoảng vài giây, cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để nói rõ ràng mọi chuyện với Thẩm Ngạo Kỳ, nên cô nói: “Không cần để ý tới mấy chuyện đó đâu, chỉ là tôi không muốn cùng cô ấy giao tiếp. Về sau rồi cậu sẽ hiểu.”
“Khó lắm mới có dịp, tôi sẽ ra oai ngang nhiên mở cánh cửa sau cho cô bước vào. Vậy mà cậu còn không thèm cảm kích.” Thẩm Ngạo Kỳ giận dỗi nói, “Không thèm chơi với cậu nữa.”
“...”
“Ờ? Thế tôi cúp máy nhé?”
Đúng là tính khí của mấy vị thiếu gia nhà giàu, chỉ cần không làm đúng ý thì liền giận dỗi, không thèm quan tâm tới người kia nữa.
Không phải là Bạch Y không quý người bạn này. Mà chỉ là cô đang nghĩ, một cô gái đi đến khách sạn để tìm một người đàn ông. Dù biết mấy chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng cũng không thể cản được mấy suy nghĩ đen tối ở trong đầu cô.
Hơn nữa bây giờ đã gần mười hai giờ đêm, mấy chuyện kiểu như vậy càng không thích hợp.
***
Lúc thì cô lấy cớ mấy hôm trước phải chiến đấu với nhóm người Chu Quỳnh Vũ nên cô cảm thấy rất mệt. Hay là lấy lý do đi gặp một người bạn thân. Hôm nay Tiểu Triệu không nhịn được nữa, cô ấy kêu sẽ đi đến gặp cô. Nói có hai dự án này rất ổn, muốn đưa cho cô xem. Hỏi cô là nên đến công ty, hay là đến quán cafe ở gần đó.
Tiểu Triệu vẫn có nhờ chuyện cô lấy cớ không khỏe, để không phải tới gặp cô ấy.
Bạch Y đang ngồi soi gương, cô đang dùng mỹ phẩm để chăm sóc làn da, cảm thấy làn da vẫn mềm mại và sáng bóng. Nên cô cũng vui vẻ chấp nhận: “Chị cứ đưa lịch hẹn cụ thể, tôi sẽ đến công ty. Bàn chuyện công việc thì nên nói ở công ty sẽ tốt hơn.”
“Ừ.”
Mấy ngày gần đây, cô liên tiếp phải đi đến công ty giải trí của Trình Minh Hi. Nên cô dần quen thuộc và thông thạo đường đi hơn. Lúc trước cô còn cảm thấy khác ngạc nhiên với một vài thứ, bây giờ nhìn nhiều rồi cũng quen và cảm thấy không hứng thú nữa.
Bạch Y trong khoảng thời gian này, cứ liên tục chạy đi chạy lại tới công ty. Sau một vài vụ việc trên weibo. Các giám đốc và các nhân viên cũng dần quen mặt cô. Không cần phải Tiểu Triệu sẽ đứng ở bên ngoài chờ, rồi dẫn cô vào trong văn phòng của cô ấy nữa. Bạch Y đi thẳng đến văn phòng làm việc của Tiểu Triệu, trên đường cô có gặp một vài người đồng nghiệp, đứng lại chào hỏi nhau mấy câu.
Lúc cô mở cánh cửa phòng làm việc ra, thấy có người đang bàn chuyện công việc với Tiểu Triệu. Bạch Y nhận ra người đó, cô quay sang cười và nói buổi sáng tốt lành với trưởng phòng PR của công ty.
Người đó gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, cô lễ phép cúi đầu chào. Đợi người đó đi khuất, gương mặt cô đang căng thẳng cũng dần thả lỏng hơn. Bạch Y đóng cửa phòng lại, đứng dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm nhận được bây giờ mình đang rất nổi tiếng rồi hả?” Tiểu Triệu dựa lưng vào ghế, vỗ tay mấy phát, nghiêng người sang nhìn rồi, rồi bật cười khúc khích. Trên bàn làm việc chất đống tài liệu.
Bạch Y hai tay ôm ngực: “Bây giờ tôi vẫn có thể tự do đi lại trên đường đúng không?”
“Hiện tại thì không rõ, nhưng tháng sau thì chắc không được rồi.” Tiểu Triệu tay chống cằm nói, “Cứ ngồi xuống thoải mái đi, tôi còn có bàn bạc một vài chuyện công việc với em.”