Tiểu nương tử mua điểm tâm trong nhà cũng không phải gia đình giàu có, ba đồng tiền này là tiền nàng làm công thêm lén lút tích cóp mới có, thời điểm thèm ăn mua chút đồ ăn vặt giải sầu.
Nàng đem điểm tâm trong khăn gói kĩ, ôm vào trong lòng, tiến vào sân. Ngẩng đầu liền va vào Nhị tẩu đang ở trong sân chờ nàng, phụ nhân trưởng mặt chanh chua nói:" U, tam nương tử đây là lại đi ra ngoài mua điểm tâm?"
Lý tam nương ánh mắt loé lên một tia chán ghét, bất quá liền che giấu, không mặn không nhạt trả lời:" Ta nơi nào có tiền, ngày thường tiền công đều là mẹ kết toán."
Lý nhị tẩu biết trên người nàng nhất định giấu điểm tâm, cũng không dám mạo muội đi lục soát. Trong nhà tuy lãi thái thái bất công nhi tử, bất quá dù là nữ nhi thì cũng là thân sinh, nếu mụ làm tới, không quản cuối cùng tìm ra điểm tâm hay không, lão thái thái đối với nàng đều sẽ có ý kiến. Không thể làm tới vậy nói vài câu chọc kháy cũng không sao.
Lý tam nương trở về phòng, liền đem cửa phòng khoá lại, căng thẳng nằm nhoài trên cửa sổ áp tai nghe bên ngoài đã không còn động tĩnh, mới dám đem khăn bọc ba viên điểm tâm lấy ra.
Ba viên bánh quế ngọt lẳng lặng nằm ở trên bàn, vị ngọt nhàn nhạt tràn ngập chóp mũi, khiến nàng gần như không thể chờ đợi được nữa cầm lấy một viên nhét vào trong miệng,lập tức mùi vị ngọt ngào tràn đầy toàn bộ khoang miệng. Nàng ăn điểm tâm nhiều năm như vậy chưa bao giờ được ăn loại nào ngon như vậy. Ăn một miếng liền căn bản không dừng được, một hơi đem ba khối bánh ngọt ăn sạch sành sanh mới thoả mãn dùng lại. Sau đó lại một trận ảo não, ba đồng tiền này nàng giấu lén lút ba tháng mới dám mang ra, lúc thường mẹ nàng trông tiền rất kĩ, nàng chỉ có thể khắc khổ thức khuya dậy sớm, làm thêm chút gì đem đi bán, nhưng việc này cũng thật không dễ dàng, trong nhà ngọn đèn cũng là thứ cần tiết kiệm, cho nên ba đồng tiền này nàng tiết kiệm cũng rất tốn công sức.
Dĩ vãng mua ba khối điểm tâm tính ăn, mỗi ngày cắn một miếng nhỏ, ăn một tháng là đủ, bây giờ làm sao lại không nhịn được.
Có thể... Bánh quế này hương vị thật sự quá ngọt ngào, ăn quá ngon, cũng không thể trách nàng không khống chế được.
Lý tam nương liếm liếm đôi môi còn dính bánh quế thơm ngọt, tưởng tượng lại lúc đang ăn. Này, hai tháng tới nàng làm sao qua nổi a, lại nói tiểu thương kia cũng chưa từng gặp qua, cũng không biết sau này còn tới hay không, nếu là không đến, nàng ăn bánh quế này rồi làm sao bánh quế nhà khác có thể lọt vào mắt xanh của nàng. So sánh một chút, những thứ từng ăn trước đây đâu thể gọi là điểm tâm, lại bán đắt như vậy, không bằng đều tiết kiệm để mua bánh quế ngọt nhà này.
Lý tam nương mải suy nghĩ, đã đến lúc ăn cơm. Vì phòng ngừa tiểu tức phụ trong nhà lười biếng, hay là tị nạnh nhau, Lý lão thái quy định mỗi người trực một ngày, như vậy đối với ai đều công bằng.
Ngày hôm nay không phải Lý tam nương trực nên nàng mới có thể lười biếng một hồi.
Tới gọi nàng chính là đại chất tử, nàng vừa mở cửa ra, đại chất tử liền hít mũi dừng sức ngửi một cái, lý tam nương trừng hắn, hắn sợ quay người chạy mất.
Có thể đứa nhỏ này ỷ vào việc mình là tiểu tử thứ nhất trong nhà, rất được Lý lão thái sủng ái, trên bàn cơm liền ầm ĩ.
"Bà, ta muốn ăn bánh ngọt, muốn ăn bánh ngọt."
Lý lão thái nói:" Điểm tâm kia quý lắm, không mùng một, không mười năm ăn cái gì!"
"Có thể cô ba ăn, ta ngửi thấy được, gian phòng cô ba có mùi bánh ngọt, rất thơm, ta cũng phải ăn."
(Ed: khổ thật, bánh thơm quá cũng chết)
Lý nhị tẩu thêm mắm thêm muối:" Ta đã nói rồi, ta nghe thấy tiếng người giao bán điểm tâm, tam nương tử liền đi ra ngoài, ta hỏi nàng có phải là mua điểm tâm không, còn nói không phải, nguyên lai là ăn vụng."
"Ta cũng phải ăn bánh ngọt, ăn bánh ngọt cô ba ăn, nha nha..." Mấy tiểu hài tử trong Lý gia trong nhất thời đều khóc nháo muốn ăn bánh ngọt.
Lý lão thái biết tam nương tử có thói xấu tham ăn, cũng biết nàng làm việc thâu đêm, dùng mánh lới giấu tiền, mua điểm tâm liền để vào ban đêm lén lút lấy ra ăn. Bà tuy bất công nhi tử, nhưng nhi nữ cũng là thân sinh, nhiều ít vẫn là đau lòng. (Chắc lý tam nương chưa xuất giá????)
Lý thái thái lập tức nói:" Cái gì điểm tâm, cô ba các ngươi làm gì có tiền, ngày thường đồ trong nhà đều là ta mang đi bán, tiền đều là do ta thu, nàng lấy đâu ra tiền. Ta thấy rõ ràng là tam nương tử ra ngoài trùng hợp lại đúng lúc có tiếng tiểu thương giao bán điểm tâm, liền nghi ngờ tam nương tử mua điểm tâm, cũng không nghe tam nương tử giải thích trở về khuyến khích hài tử muốn ăn điểm tâm, không cho liền nháo! Thật là tức phụ ba hoa, mỗi ngày không muốn làm chỉ muốn quậy gia, ta không cho các ngươi chút dạy dỗ, các ngươi liền đem cái nhà này quậy cho tan nát." Lý thái thái cả giận nói:" Ngày mai phạt ngươi thay tam nương trực nhật, còn có mấy tiểu hài tử này nếu còn nháo nữa thì đừng ăn cơm."
Mấy hài tử lúc này mới tiêu tan hết, Lý nhị tẩu cũng không dám ngụy biện, nhi tử nháo muốn ăn điểm tâm cũng là ý của nàng, nhưng mùi hương điểm tâm cũng thật là do nhi tử ngửi được.
Đường Thọ đối với điểm tâm mình làm ra khơi mào một trò khôi hài trong một gai đình không hay biết gì cả, sắc trời chìm xuống, Hùng Thiết Hùng Trụ còn chưa có trở về, hắn có chút không nhịn được lo lắng.
"Có phải điểm tâm của ta làm không phù hợp với khẩu vị của nhân gia, một khối đều không bán được, huynh đệ Hùng gia mới ngốc lại trên trấn trễ như vậy?"
Hùng Tráng Sơn an ủi:" Sẽ không, điểm tâm phu lang làm ăn rất ngon, một hơi ta cũng có thể ăn hết. Nếu có không bán được cũng là lão thiên gia đau lòng ta, để lại cho ta ăn đấy."
Đường Thọ tức giận trừng hắn, ló đầu nhìn ngoài cửa sổ, chợt nghe ngoài cửa một trận động tĩnh, lập tức từ trên giường nhảy xuống.
"Hùng Thiết Hùng Trụ trở lại!"
Hai người vừa bước vào trong nhà, thả xuống trọng trách, không chờ được hỏi, Hùng Trụ liền ảo não nói:" Nhị ca, Nhị ca phu, xin lỗi, ta bán không được, còn dư rất nhiều."
"Còn lại nhiều it?" Đường Thọ vội hỏi.
"Ta và đại ca gộp lại còn khoảng chừng mười lạng."
Dục Triều tương đương với văn hoá Tống triều, đồng dạng chọn dùng chế độ cũ, một cân mười sáu lạng, không như hậu thế một cân là mười lạng, cho nên Hùng Trụ mới nói là còn mười lạng mà không phải một cân.
Đường Thọ nghe xong thở phào một hơi:" Mới còn lại mười lạng, hai người các ngươi đã làm rất tốt. Hôm nay là ngày đầu tiên bán, ta còn tưởng phải còn lại một nửa."
"Có thật không?" Hùng Trụ ánh mắt sáng lên, gãi đầu:" Ta còn tưởng rằng vấn đề là do chúng ta."
"Đừng đứng ngốc ở đó, lại giường ngồi đi, ta đi hâm lại thức ăn, ở lại ăn đi."
"A? Không cần, không cần, mẹ hẳn là để lại đồ ăn." Huynh đệ Hùng gia móc tiền ra để trên giường một mạch muốn đi, lại nghe Hùng Tráng Sơn nói:" Phu lang ta cố ý để lại cơm nước, ở lại ăn đi."
Hùng Thiết Hùng Trụ không dám trái lời Hùng Tráng sơn, cũng là vì muốn thân cận y nên lúc này mới đồng ý ở lại ăn cơm. Đường Thọ chính mình cán điều, đánh một bồn nhỏ trứng gà.
Vừa bưng lên nhìn toàn bộ đều là trứng gà, Hùng Thiết Hùng Trụ đau lòng đến hỏng.
"Ca phu, cái này cần rất nhiều trứng gà, hai ta là thô nam nhân, không cần ăn đồ tốt như vậy."
"Làm sao không ăn được, khổ cực một ngày, nên ăn."
Đường Thọ nói:" Chúng ta nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền là vì cái gì? Không phải là để ăn ngon- uống ngọt? Nhanh ăn đi."
Hùng Trụ Hùng Thiết nghĩ thầm:{ Nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền bất quá là vì ăn no, ăn uống thoả thuê như vậy phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ.} Bất quá đây là lần đầu tiên ăn cơm tại nhà Hùng Tráng Sơn, cùng Hùng Tráng Sơn quan hệ cũng không gần (ý chỗ này là anh em trong nhà không gần gũi nhau chứ k phải là kiểu anh em họ hàng xa), hai huynh đệ không tiện nhiều lời, cúi đầu bắt đầu ăn.
Đừng nói, nhị phu lang tay nghề tốt, rõ ràng chính là trứng gà tầm thường, lại được nhị phu lang biến thành mĩ vị.
Đường Thọ cũng không để ý đến bọn họ, cúi đầu đếm, năm cân điểm tâm, tổng cộng bán tám mươi văn, đổi về bốn cân bột gạo nếp, một ít mật ong, sữa bò. Trừ tiền vốn một trăm văn, chính là còn lại một ít sữa bò cùng mật ong, cũng không có dư tiền. (* Chỗ này ĐT tính 80-100 là vì ĐT quy đổi giá lương thực sang tiền nhé.)
Đường Thọ rất cao hứng, từ trong đó lấy ra mười văn:" Cho hai ngươi mỗi người năm văn, tính làm tiền công ngày hôm nay, cũng đừng ghét bỏ ít."
Hùng Trụ Hùng Thiết tự nhận đã "ăn uống thoả thuê", tất nhiên là không muốn nhận.
"Các ngươi cầm đi, đây là luật bất thành văn của việc mua bán, cũng không thể bạc đãi các ngươi, huống hồ nếu như không có các ngươi đi ra ngoài dốc sức ta làm sao bán được, không thể bởi vì các ngươi là huynh đệ liền sai khiến các ngươi."
Nói thì nói như thế, nhưng thực ra mùa đông người nông gia rất khó tìm việc làm, nếu không phải có việc nhờ đến, huynh đệ Hùng gia cũng dảnh rỗi ở nhà, bởi vậy lúc này mới có thời gian dảnh dỗi đến giúp đỡ Hùng Tráng Sơn đi lên trấn bán điểm tâm. Dưới cái nhìn của bọn họ, mùa đông nhàn dỗi, bất quá bỏ ra một chút khí lực, đảm đương không nổi cái gì.
Nhưng bây giờ nghe ra ý Đường Thọ làm điểm tâm trường kỳ, không phải nhất thời hỗ trợ, hai người không khỏi một lần nữa cân nhắc, tạm thời ai cũng không nói chuyện. Đường Thọ nói rất hợp lý, huynh đệ bọn họ có thể giúp nhất thời, cũng không thể giúp một đời. Mắt thấy chân Hùng Tráng Sơn chân phải tu dưỡng mấy tháng, cũng không thể ngày ngày ở nhà đại ca giúp đỡ làm việc, người trong nhà cũng phải ăn cơm.
"Như vậy đi, mấy ngày đầu cứ tạm như vậy, mấy hôm nữa chuyện làm ăn đi vào quỹ đạo, lợi nhuận chúng ta chia đều, ta ra tiền vốn, các ngươi xuất lực. Năm cân điểm tâm bán sạch, có bốn mươi văn lợi nhuận, chúng ta mỗi người một nửa."
"Này không phải chúng ta chiếm tiện nghi của nhị ca sao?"
Hùng Tráng Sơn nói:' Không cần nói nữa, đều nghe phu lang ta, hôm nay liền trở về đi."
Còn lại điểm tâm chưa bán hết, liền chia cho huynh đệ Hùng gia mang về làm đồ ăn vặt cho mấy hài tử.
Buổi trưa mới nếm được ba khối, Hùng Tráng Sơn chưa đã thèm, lúc này nhìn thấy điểm tâm con trùng thèm ăn trong bụng đều chui ra, hắn tay nhanh cầm một khối trước tiên đưa cho Đường Thọ, chính mình lúc này mới cầm một khối nhét vào miệng.
"Ăn ngon thật." Hùng Tráng Sơn ăn say sưa ngon lành, miệng cũng lớn, một cái lại một cái, thô cực kỳ.
Vậy nhưng Đường Thọ cũng không chê, trái lại nhìn y có cảm giác rất vừa mắt. Trong nhà có một người có tướng ăn lập dị là được rồi, không thể có cả đôi.
Huynh đệ Hùng gia mang điểm tâm trở về bị Hùng mẫu quở trách vài câu.
"Mẹ, nhị ca phu nói cũng có lý, trong nhà chúng ta còn có nhiều miệng chờ, cũng không thể giúp nhà Nhị ca ngày ngày không công. Có thể chân Nhị ca không thể khoẻ lại trong một sớm một chiều, nhị ca phu lại có tay nghề. Chi bằng chúng ta nghe lời nhị phu lang nói, một bên ra vốn, một bên xuất lực, hai bên cũng không ai mất mát gì."
Hùng mẫu cũng biết nói lý:" Năm đồng này hai người các ngươi thu đi, rõ ràng buổi trưa hôm nay không về được, cũng đói bụng, lại không biết ăn tạm cái bánh bao trên trấn hoặc một bát mỳ ăn tạm."
(* Sao lúc là đồng tiền lúc là văn tiền vậy nhỉ? K biết tiếng trung khổ thế đấy)
"Vậy đưa hai đồng là đủ rồi." Hùng Thiết hàm hậu nói.
Hùng mẫu nhìn con lớn nhất vẫn quá thành thật, từ nhỏ đã hàm hậu thành thật.
"Đưa cho ngươi ngươi sẽ cầm." Nói rồi trong mười khối điểm tâm lấy ra năm khối:" Ba khối này cho ngươi một khối, hai đứa bé một khối, khối này đưa tam lang, còn lại cái này cho các tiểu muội ngươi, cũng gọi người trong nhà nếm thử."
"Ta ăn rồi, ca phu cho chúng ta ăn thử, mẹ ngươi giữ lại ăn đi." Hùng Thiết nói.
"Ngươi và tam lang ở bên ngoài trời đất ngập tuyết bán một ngày, ăn đi."
Hùng Thiết lúc này mới nhận, bất quá cũng không cam lòng ăn, dấu đi, dự định để cho Hùng đại tẩu trở về nếm thử thứ tươi mới.
Hai đứa bé ăn xong mắt nhìn lom lom, hài tử nhà nghèo hiểu chuyện sớm, cũng không khóc nháo đòi muốn.
Đồng Thọ đắc ý đếm tiền đồng, tám mươi đồng, đây là đồng tiền hắn kiếm được ở Dục Triều, rất có ý nghĩa. Lục tung tùng phèo, tìm ra ba cái dây đỏ, kết thành một cái dây, đem từng đồng tiền xuyên vào. Hùng Tráng Sơn nhìn hắn như là tiểu quỷ tham tài keo kiệt, đưa mỗi xuyến tiền đồng trước ngọn đèn nhìn kĩ một chút, trong miệng nói ra một con số, nụ cười trên mặt liền sâu sắc thêm một phần.
Dáng dấp kia thực sự quá đáng yêu, chờ hắn đem tiền đồng nghiêm nghiêm túc túc đếm hảo, thả vào trong ngực quá nặng, áng chừng không tiện, còn muốn giấu ở nơi nào tốt đây.
Đường Thọ nghiêng đầu mà nghiêm túc suy nghĩ, bất ngờ có một bàn tay duỗi ra:" Cho ta." (