Mấy ngày đầu điểm tâm ít nhiều đều có dư lại, bởi vì còn có tổn thất bên trong, Đường Thọ liền cấp cho hai huynh đệ Hùng gia mỗi người năm đồng tiền một ngày. Qua mấy ngày, anh em Hùng gia đều nắm bắt được thủ đoạn nghề nghiệp, cũng bán được chút danh tiếng, Đường Thọ liền cùng huynh đệ Hùng gia chia đều lợi nhuận, mỗi ngày anh em họ Hùng đều có thể kiếm được đến hai mươi văn. Điều này làm anh em họ Hùng mừng rỡ không ngậm mồm vào được.
"Đại ca, ai có thể nghĩ tới Nhị ca lần này lại nhặt được tiểu phu lang biết làm giàu, ca phu có tay nghề này không phải một ngày được ăn hai bữa cơm sao, sau đó có tiếng ở trấn Ngọc Lâm, ta cũng được thơm lây."
Hùng Thiết hàm hậu mà cười nói:" Còn không phải sao, La Ngũ trong nhà bởi vì có tay nghề làm đậu phụ, từ nhỏ so với chúng ta đã được ăn ngon hơn."
Hùng Trụ bĩu môi:" Nhà hắn đâu phải nhà có tiền, còn không bằng nhà mẹ đẻ của đại tẩu, chính là so với nhà chúng ta tốt hơn thôi."
Tại trong mắt Hùng Thiết, điều kiện nhà La Ngũ rất tốt, mà nhà mẹ đẻ của nương tử hắn Triệu gia được coi là đại hộ, nhưng thường thường trong nhà có thể ăn bữa thịt, hắn lại không dám nghĩ tới.
Hùng Trụ khoái trí cười rộ lên:" Đại ca, hiện tại hai người chúng ta một ngày có thể kiếm hai mươi đồng, đây là một sinh ý lâu dài, cứ tiếp tục như vậy mãi sinh hoạt trong nhà cũng sẽ không kém."
Hùng Thiết cũng vui vẻ gật đầu, huynh đệ hai người thật cao hứng từ trong nhà Hùng Tráng Sơn đi ra.
Vì để có thể bán nhiều hơn chút, hai người đều đi rất sớm, ngày mới hé sáng liền đi, nếu không phải Đường Thọ dậy trễ, hai huynh đệ bọn họ còn có thể đi sớm hơn. Trong bóng đen đêm, một cái bóng mơ hồ đứng ở phía trước, sốt ruột bất an, đi tới đi lui.
"Đây là người nào a, dậy sớm như thế có việc?"
"Hùng Thiết Hùng Trụ là ta, Thái Học."
Đi tới gần huynh đệ Hùng gia mới nhìn rõ người, Hùng Trụ giật mình, con ngươi xoay chuyển liền biết Thái Học có việc, nếu không có việc sẽ không có ai dậy sớm như vậy đứng chờ ở bên ngoài.
Hùng Thiết thành thật, không giống như tam đệ hắn không có tâm nhãn, liền hỏi thẳng:" Trời còn sớm sao ngươi dậy sớm như vậy? Trong nhà có việc gì mà phải đứng chờ ở đây?"
Trên mặt Thái Học hiện ra một mạt lúng túng, khuôn mặt đỏ ứng xấu hổ muốn nói lại thôi.
"Ta...Cái kia...Ta xem huynh đệ các ngươi gần đây nhất kinh doanh thuận lợi, điểm tâm đều bán sạch."
Hùng Thiết gật gật đầu, rất nguyện ý chia sẻ niềm vui này, cao hứng nói:" Đúng vậy, ngươi không biết lúc vừa mới bắt đầu ta lo lắng như nào đâu, đồ ăn mắc như vậy sẽ có người cam lòng mua sao, một đồng tiền chỉ được một khối nhỏ, còn chưa đủ cho ta ăn, cũng không no bụng, cũng không phải muối ăn hay đường. Lúc mới bắt đầu cũng không dễ bán, không nghĩ tới trấn trên có mấy người ăn liền yêu thích vô cùng, có một thời điểm một tiểu nương tử mua mười bảy khối, ta tặng nàng thêm một khối, có thể thấy được kiếm lời như nào!"
Hùng Trụ đối với đại ca mình không ngừng nháy mắt, nhưng là trời quá tối, Hùng Thiết lại nói quá hưng phấn, căn bản không chú ý tới, sau đó Hùng Trụ không thể không lén lút chọc chọc Hùng Thiết, bấy giờ Hùng Thiết mới chú ý được mình nói nhiều, rồi ngậm miệng không nói.
Lần này Thái Học còn lúng túng hơn, có thể nghĩ tới tình huống kinh tế trong nhà, không thể không kiên trì mở miệng.
"Cái kia, ngươi xem hai huynh đệ các ngươi mỗi ngày dậy sớm như thế đi bán cũng rất khổ cực, có muốn hay không tìm thêm một người chia sẻ cùng, có thể tiết kiệm không ít công sức."
Hùng Thiết chỉ thành thật chứ không ngốc, giờ khắc này đã nghe ra ý tứ Thái Học, đây là tới cướp sinh ý của hắn và đệ đệ. Tính hết lợi nhuận, hắn và đệ đệ cũng chỉ hai mươi đồng, thêm người vào không phải là hai mươi đồng chia ba người sao, đây quả thật là đoạt tiền từ trong túi huynh đệ bọn họ sao. Không thân không quen dựa vào cái gì phải phân cho gã một nửa!
Hùng Thiết sắc mặt khó coi, Thái Học sắc mặt cũng khó nhìn, hai huynh đệ trong lúc nhất thời đều không nói. Bầu không khí lúng túng trầm mặc.
Thái Học tay chân càng thêm luống cuống, nói mà không biết lựa lời giải thích:" Ta, ta chính là xem hai huynh đệ các ngươi quá mệt mỏi, muốn giúp các ngươi một chút, ta cũng không muốn nhiều, chỉ cần cái hai, ba văn là được." Nói xong, Thái Học cũng có thể cảm nhận được trong không khí càng thêm căng thẳng, chỉ cần dùng lực một chút sẽ đứt đoạn. Cuối cùng, chính gã cũng rõ ràng mình quá phận, người nông gia kiếm tiền không dễ, nhà ai cũng khổ cực, rõ ràng hai huynh đệ nhân gia có thể kiếm được nhiều hơn cho gia đình đỡ khổ, tại sao phải phân tiền cho gã.
Cuối cùng Thái Học thất vọng, không mang theo hi vọng nói:" Thôi, ta chỉ là muốn hỏi một chút, cũng không có dám hi vọng. Thật sự trong nhà lương thực không đủ, các ngươi cũng biết nương tử ta đang mang thai, mắt thấy trong nhà liền sắp thêm một khẩu ăn, lương thực lại thiếu. Đất đai Hạnh Hoa thôn chúng ta nghèo nàn, sản lượng lương thực thu vào cũng kém hơn các thôn bên cạnh."
Tình huống trong nhà Thái gia bọn họ cũng biết đến, trong nhà có bảy tiểu tử, có ba tiểu tử trong số đó đã thành thân, lại sinh ra sáu tiểu nhân. Trong bụng nương tử Thái Học chính là đứa cháu thứ bảy. Nhìn vào liền biết, người nhà họ Thái đông lại toàn là tiểu tử (con trai), đến khi tất cả đều trưởng thành, phân chia đất đai, một nhà thực sự nuôi không nổi.
Thời đại này nhà ai cũng thiếu ăn, thiếu mặc, nhà huynh đệ bọn họ dù đã bớt ăn bớt mặc nhưng đồng dạng cũng chưa từng được ăn no.
Hùng Trụ tuy rằng sẽ không cho Thái Học dính líu đến sinh ý, tuy nhiên cũng không muốn đem người đắc tội.( Ý chỗ này là làm mất lòng).
"Thật xin lỗi, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi, ngươi cũng biết tình huống nhà chúng ta cũng không tiện, vì đại ca kết hôn nên đã mượn La gia không ít bạc, trong hai năm không trả không được. Huynh đệ chúng ta dù có mệt cũng không dám nghỉ, chỉ cần có thể kiếm bạc để trả là được."
Vừa nghe như vậy, Thái Học cũng không còn mặt mũi nói thêm cái gì, mặt mày ủ rũ trở về nhà.
Hùng Thiết Hùng Trụ cùng ra khỏi làng, đi được hai bước Hùng Thiết mở miệng nói:" Thái Học cũng không biết nghĩ như thế nào, nói ra những lời ngại ngùng này, này không phải là trực tiếp đòi tiền huynh đệ chúng ta sao?"
Hùng Trụ nói:" Đại ca, sau nhìn thấy gã thì đi đường vòng, không quản thế nào việc này liên quan đến lương thực toàn gia chúng ta, nói cái gì cũng không thể bởi vì sợ mất mặt (ý là k nên sợ vì k nể mặt ng khác mà mình phải mang tiếng ấy) mà phải cho người khác chiếm tiện nghi."
Hùng Thiết nói:" Ta cũng nghĩ vậy, La gia chính là ví dụ điển hình, ngươi xem sinh ý đậu phụ nhà hắn tốt, cũng bởi vì gắt gao nắm được phương thức làm, là hộ độc nhất trong thôn ta biết làm, mọi người đều mua nhà họ." (Kiểu độc tài bán 1 mình như anh Khấu bán thịt heo ấy.)
"Cứ như vậy đi."
Huynh đệ Hùng gia nói xong liền hoan hoan hỉ hỉ vào thành bán điểm tâm, bởi vì gần đây đã có chút danh tiếng, sinh ý vô cùng tốt.
Huynh đệ bọn họ ngoại trừ lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Hùng Tráng Sơn, còn lại đều không có ăn qua, Đường Thọ biết giữa huynh đệ họ có khúc mắc, cũng không cố ý giữ lại.
Hùng Trụ thu tiền xong, đang định đi, Hùng Thiết do dự, cuối cùng vẫn nói lại chuyện của Thái Học.
"Đệ phu, Thái Học có tâm tư như thế, ngươi nên để ý chút, tuy rằng ta biết có Nhị đệ bên cạnh, gã không dám trực tiếp tới tìm ngươi, chỉ dám quấn lấy ta và tam đệ, nhưng cẩn thận chút cũng không thừa."
Đường Thọ cũng không tức giận nói:" Đây là chuyện tốt, không cần từ chối, đừng nói một mình gã, cho dù cả Hạnh Hoa thôn đến đây chúng ta đều sẽ đưa hàng cho họ bán."
"A?" Hùng Thiết choáng váng. "Như thế nào lại là chuyện tốt, sinh ý đậu phụ La gia tốt như vậy cũng vì chỉ duy nhà hắn bán mới có nhiều người mua như vậy, nếu có thêm một nhà bán, khẳng định không thể kiếm lời nhiều như vậy!"
"Đại ca, ngươi nghĩ sai rồi, sinh ý La gia với sinh ý nhà chúng ta không giống nhau, phường đậu phụ trên trấn Ngọc Lâm cũng có, so với La gia chỉ hơn chứ không có kém, La gia làm đậu phụ chỉ có thể bán cho thôn dân, nếu có thêm một nhà thì đó là cướp nghề. Còn chúng ta buôn bán lại không hề tập trung vào thôn dân. Trên thực tế phần lớn thôn dân không nỡ ăn, chủ yếu vẫn là bách tính trên trấn. Trấn Ngọc Lâm lớn như vậy, hai huynh đệ các ngươi sẽ có nơi chưa đi đến, không thể chiếm lĩnh toàn bộ thị trường. Lúc này những người khác nhập hàng đi bán, không quản đi đâu, đều là mở rộng thị trường, bán cho nhiều người, đồng nghĩa cũng đi nhiều nơi hơn, không chỉ ở Ngọc Lâm trấn, ở thôn bên cạnh hoặc nơi xa hơn, đây đều là sinh ý."
Hùng Thiết vẫn quá không rõ ràng, cũng nghe không hiểu thị trường như thế nào, cố chấp ôm tư tưởng của chính mình, cho là bản thân có tay nghề phải cất giữ kĩ lưỡng, một mình mình bán mới có thể kiếm tiền. Mà Hùng Trụ lại phảng phất mơ mơ hồ hồ hiểu được điều gì, chỉ là nhất thời không rõ ràng lắm.
"Ngươi xem, hiện tại hai huynh đệ các ngươi có thể bán được năm cân điểm tâm, nếu Thái Học kia gia nhập có thể bán nhiều hơn một cân cũng là càng nhiều, này không phải lợi nhuận nhiều hơn hay sao?"
Hùng Thiết lập tức nói:" Ta và tam đệ chịu khó thêm chút, cũng có thể bán được sáu cân hoặc là bảy cân."
"Kia nếu có hắn có thể bán được tám cân hoặc chín cân."
Đường Thọ thấy giải thích không thông, không khỏi có chút cười khổ.
"Không có chuyện gì, hai ngươi một hồi ra ngoài kia nói với Thái Học một lời cho hắn biết, muốn bán điểm tâm, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh hắn gia nhập, bất quá không thể cấp hắn quá nhiều, nhiều nhất chỉ ba mươi miếng điểm tâm giá hai mươi năm đồng tiền, giá niêm yết công khai, dù là ai tới cũng là giá này, có tiền liền đưa tiền, không có tiền dùng bột gạo nếp, mật ong đổi cũng có thể."
Hùng Thiết vẫn có cảm giác khổng ổn, đành quay đầu nhìn Hùng Tráng Sơn.
"Việc này là do phu lang nghĩ ra được, toàn bộ đều do hắn làm chủ, hắn nói như thế nào thì làm như thế đó, các ngươi cứ theo như lời hắn nói mà làm, ngày mai bảo Thái Học cầm tiền hoặc là đồ vật để đổi, không cho làm thuê."
Hùng Tráng Sơn cũng đã lên tiếng, huynh đệ Hùng gia cũng không tiện nói thêm cái gì, khi về đi ngang qua Thái gia nói cho Thái Học biết ca phu hắn đồng ý cho gã bán điểm tâm, thế nhưng phải trả tiền hoặc mang đồ vật đến đổi, bọn họ không thuê người. Tuy rằng không có được thuê nhưng Thái Học vẫn cao hứng, nói cảm ơn liên tục, thái độ kia có thể coi Hùng gia là ân nhân.
Sau khi trở về Hùng Thiết nói chuyện với Hùng mẫu, Hùng mẫu tức giận đến một đêm không ngủ, nói thẳng Đường Thọ hồ đồ nhưng cũng không dám nhúng tay vào việc nhà của con thứ hai, việc này mới coi như xong.
Tiền trong nhà Thái Học khẳng định không bỏ ra nổi, liền lấy ba cân bột gạo nếp đổi lấy một cân điểm tâm. Tuy rằng nói ba một cân bột gạo nếp có thể làm ra một cân điểm tâm, nhưng làm điểm tâm lại không chỉ dùng mỗi bột gạo nếp mà còn có đường, mật ong cùng sữa bò, những thứ đó mới quý. Bất quá ba cân bột gạo nếp này cũng là kết quả Thái Học thương lượng cùng người nhà cả buổi tối mới được.
Thái Học rất sợ Hùng Tráng Sơn, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, dáng dấp kia giống như làm chuyện gì sai trái, trên thực tế gã cũng cảm thấy việc gã làm không chân chính (nghĩa là Thái Học vẫn cảm thấy mk cướp bát cơm của nhà Đường Thọ, còn ở hiện đại cái này gọi là BÁN SỈ