Tần Tranh không thể cùng Sở Thừa Tắc thương lượng, nghe nói là ý của Lâm Nghiêu, do dự giây lát rồi gật đầu đồng ý theo Vương đại nương qua đó.
Lâm Chiêu cũng muốn đi chung nhưng nàng ta là cô nương chưa xuất giá nên bị Vương đại nương đuổi về.
Nhờ Vương đại nương, Tần Tranh biết Vương cô nương kia tên là Vương Tú, là con của một kỹ nữ được người của trại tây mang từ dưới núi về, ngay cả mẹ Vương Tú cũng không biết cha nàng ta là ai, lúc Vương Tú còn nhỏ liên tục bị đánh bị mắng, tên cũng không có.
Sau này kỹ nữ kia bệnh chết, Vương Tú được Vương bà tử không con cái nhận nuôi, tên nàng ta cũng do Vương bà tử đặt.
Vương đại nương vốn có khuôn mặt lạnh lùng, nhắc đến chuyện của Vương Tú sắc mặt cũng không dịu lại mà còn hung dữ hơn vài phần. “Nha đầu đó số khổ, trước kia chuyện gì ta cũng chiếu cố đến nó, Bưu Tử gần như cũng coi nó là muội muội. Lúc đó ta chỉ nghĩ nó già dặn, lớn trước tuổi, không ngờ bây giờ ngày càng chẳng ra làm sao.”
Tần Tranh không biết nên tiếp lời thế nào. Nếu lần trước không hiểu lầm nàng ta vá áo cho Sở Thừa Tắc thì cô hoàn toàn không biết trong trại có một người như thế.
May mà nhà của Vương bà tử ở ngay phía trước, ngoài cửa nhà đã có không ít phụ nữ trong trại thò đầu vào trong căn nhà đã đông kín người dòm ngó rồi lại xúm nhau xì xầm gì đó. Thấy Tần Tranh và Vương đại nương đến thì tự giác nhường đường cho hai người.
Vương đại nương hỏi: “Vương nha đầu thế nào rồi?”
Một phụ nữ đáp: “Nghe nói sáng nay cắt cổ tay, chảy không ít máu, Triệu đại phu đang ở trong băng bó.”
Trong phòng loáng thoáng vang lên tiếng khóc lóc thê thảm: “Để con đi chết… để con chết đi… Con có sống cũng không mặt mũi nào nhìn ai…”
Bên ngoài, một phụ nữ bĩu môi nói: “Con bé này cũng biết canh thời gian nghĩ quẩn thật. Đêm qua treo cổ là lúc tiệc ở bếp chính vừa tan, Vương bà tử gào một cái là có người đến khiêng nó xuống ngay. Nếu treo cổ sớm chừng nửa khắc thôi, xung quanh không có ai, Vương bà tử lại gầy yếu, ôm không nổi thì e là đã mất mạng rồi.”
Bà ta mỉm cười, tiếp tục nói: “Cắt cổ tay thì cũng cắt sáng nay, Vương bà tử vào gọi ăn sáng mới phát hiện cánh tay thòng xuống giường đầy máu, nếu nửa đêm mà cắt thì đâu cần phải mời đại phu…”
Người bên cạnh dùng khuỷu tay dụng nhẹ vào bà ta, nhìn sắc mặt sa sầm lại của Vương đại nương, nói khẽ: “Dù gì cũng là một cô nương chưa lập gia đình, lại gặp chuyện như vậy, cô bớt nói tích chút đức đi.”
Người phụ nữ nói chuyện lúc nãy hừ một tiếng: “Cái thứ chui ra từ bụng kỹ nữ thì cũng chẳng có liêm sỉ gì. Phu nhân của quân sư vừa bị thủy tặc bắt đi là cô ta dám chạy tới đưa thức ăn cho ngài ấy. Bây giờ thấy phu nhân an toàn trở về, trại ta lại sắp dựng nghiệp lớn là vội vàng chạy đi quyến rũ trại chủ. Thế chẳng phải mẹ nào con nấy là gì?”
Nói xong, bà ta liếc nhìn Vương đại nương và Tần Tranh một cái rồi bỏ đi.
Người trong sơn trại tuy rất kính trọng cả nhà Lâm Nghiêu nhưng cũng chỉ như là dân làng kính trọng thôn trưởng vậy. Người phụ nữ này không nể nang gì Vương đại nương, Tần Tranh nghi ngờ giữa họ từng có xích mích gì đó.
Có điều bà ta còn nhắc đến chuyện Vương Tú đi đưa màn thầu cho Sở Thừa Tắc nữa, như thế hình như là muốn khơi dậy sự bất mãn của cô với Vương Tú.
Quả nhiên, Tần Tranh lập tức nghe những người khác xì xầm. “Quách bà nương thù dai lắm. Năm đó mẹ Vương Tú qua lại với phu quân của bà ta, bà ta xách dao phay vào tận phòng, rượt hai người không kịp mặc quần áo chạy khắp trại, những năm nay cũng chưa từng hòa nhã với Vương Tú.”
Vì trước khi đi, người phụ nữ kia có nhắc đến Vương Tú và Sở Thừa Tắc nên hiện nay có không ít người đang nhìn Tần Tranh với ánh mắt soi mói, trong lòng cô rất xấu hổ nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh như không.
Cô thầm nghĩ: quả nhiên mình không nên đến đây.
Có lẽ bây giờ Vương đại nương mới biết chuyện Vương Tú từng có ý đồ với Sở Thừa Tắc nên sắc mặt càng khó coi. bà nói với Tần Tranh: “Ta không biết Vương nha đầu còn làm những chuyện như vậy.”
Bà sợ khéo quá hóa vụng, làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa Tần Tranh và Sở Thừa Tắc.
“Tướng công đã nói với con chuyện này. Chỉ là hiểu lầm thôi, không phải như đại thẩm vừa rồi đã nói.” Tần Tranh giải thích cho Sở Thừa Tắc, bảo: “Vương cô nương bị kích thích, hãy để cô ấy tịnh dưỡng đi. Hôm nay mọi người đừng tập trung ở đây nữa, đợi hôm nào cô ấy khỏe hơn rồi đến thăm.”