Thái độ của Tần Tranh rất trấn tĩnh, đám phụ nữ thấy đúng là có vẻ như cô đã biết chuyện này từ trước nên cũng bỏ ý định hóng chuyện, sau khi Vương đại nương gằn giọng bảo tất cả giải tán thì tốp năm tốp ba kéo nhau ra về.
Căn nhà thoáng cái yên ắng, chỉ còn Vương bà tử ngồi bên giường, khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ.
Lúc này Tần Tranh mới nhìn rõ mặt Vương Tú. Tuy sắc mặt rất nhợt nhạt nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét khá thanh tú, tuy nhiên lại cho người ta có cảm giác nhỏ nhen, không phóng khoáng, như đang hơn thua với ai vậy,
Sau khi Tần Tranh và Vương đại nương vào nhà, Vương bà tử quỳ thụp xuống chân họ. “Đa tạ hai vị đã đuổi đám người hóng chuyện kia đi. Bọn họ ai nấy đều muốn ép chết cháu gái tôi…”
Tần Tranh vô thức né tránh cái quỳ lạy của Vương bà tử. “Bà đứng dậy đi, lễ này bọn ta không nhận nổi đâu.”
Cô lên tiếng đuổi những người nhiều chuyện kia đi không phải là vì Vương Tú.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Vương Tú đêm qua tìm cái chết được thành công, sáng nay lại cắt cổ tay, những người kia tuy độc miệng nhưng lời họ nói không phải không có lý.
Rõ ràng nàng ta muốn làm lớn chuyện để đạt được mục đích nào đó.
Người đông, chuyện nhiều. Việc này là liên quan đến Lâm Nghiêu, người khi dễ nàng ta lại là thuộc hạ dưới trướng của Sở Thừa Tắc, đến lúc đó nếu Vương Tú nói bậy gì đó, đồn ra ngoài thì sẽ khó mà xử lý.
“Phu nhân lòng dạ Bồ Tát…” Lúc này Vương bà tử mới gạt lệ đứng lên.
Lúc này Triệu đại phu cũng đã băng bó cho Vương Tú xong, sắc mặt Vương đại nương vốn đã khó coi, giờ lại biết những chuyện Vương Tú làm trước kia nên trông càng hung dữ. Bà liếc nhìn Vương Tú nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, hỏi thẳng Triệu đại phu. “Thế nào rồi?”
Triệu đại phu đáp: “Tay cắt rất sâu, vết thương không được đụng nước, phải nuôi một thời gian thì vết thương mới đỡ được.”
Vương đại nương gật đầu ra hiệu đã biết.
Triệu đại phu biết họ còn có chuyện cần nói với Vương Tú nên bèn thu dọn hòm thuốc, ra về.
Vương đại nương đặt giỏ trứng xách từ nãy giờ lên bàn, lạnh giọng nói với Vương Tú: “Cố mà nghỉ ngơi cho khỏe. Trừ khi con chết hẳn đi, nếu không có làm mấy trò này đi nữa thì cũng chỉ khiến người ta chê cười mà thôi.”
Vương Tú lập tức trào nước mắt. “Con thật sự không muốn sống nữa. Xảy ra chuyện như vậy, ai mà tin con còn trong sạch…”
Vương đại nương không nể nang gì. “Lúc chường mặt ra đưa thức ăn cho nam nhân, sao không sợ người ta nói?”
Vương Tú cắn môi, khóc đến nỗi hai vai run lên.
Vương bà tử thương xót cháu gái, năn nỉ Vương đại nương. “Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Tú nha đầu có người mẹ như vậy, từ nhỏ đã bị người ta khinh thường. Đám phụ nữ nhiều chuyện trong trại cứ bắt bóng bắt gió, kiếm chuyện bịa đặt, sao cô cũng tin những lời đơm đặt của họ?”
Vương đại nương quát: “Có phải người ta đơm đặt không thì tự trong lòng nó biết.”
Vương đại nương và Vương bà tử không hề có quan hệ họ hàng gì, chẳng qua là phu quân của họ đều họ Vương, sau này đều ở góa sớm, Vương bà tử lại mất con, Vương đại nương thương hại bà ta nên mới chiếu cố Vương bà tử phần nào.
Vương Tú nghe Vương đại nương nói thế thì vục mặt vào gối khóc nức nở.
Vương bà tử thấy cháu gái khóc thì cũng lau nước mắt theo. “Cô đừng trách nó, là do bà già tôi không có bản lĩnh. Hà nha đầu suốt ngày đi theo cạnh trại chủ nhưng vì cha nó là nhị đương gia nên không ai dám nói gì. A Tú thích trại chủ, bị Hà nha đầu tát, tôi cũng không thể đòi lại công bằng cho nó…”
Tần Tranh đột nhiên cảm thấy Vương Tú có tính cách như vậy một phần cũng là do Vương bà tử. Dường như bà ấy hoàn toàn không cảm thấy Vương Tú sai, nếu từ nhỏ Vương Tú đã được nuôi dạy như vậy thì không lệch lạc mới là lạ.
Trước đó cô cảm thấy nàng ta hành xử thật kỳ lạ, sau khi biết thân thế và sự giáo dục nàng ta được tiếp thu từ nhỏ thì không có gì làm lạ nữa, chỉ biết nói người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Hình như đây không phải lần đầu Vương đại nương nghe những lời như vậy nên ánh mắt đầy vẻ bực bội. “Hôm qua suýt nữa vì nó mà cả trại gặp tai họa đấy.”
Vương bà tử nói: “A Tú đi theo chuyển ngói cũng là có ý tốt, thấy trại chủ không có nước nên mới đưa nước cho. Suýt nữa nó bị người ta hại, sao cô còn trách nó? Đám người kia chẳng phải do quân sư quản sao? Nếu quân sư quản lý nghiêm thì sao A Tú lại gặp phải chuyện này được?”
Tần Tranh- người vốn đang đứng ngoài cuộc: “…”
Như vầy là muốn ăn vạ cô và Sở Thừa Tắc sao?
Gân trên trán Vương đại nương nổi giần giật. “Ý bà là sao?”
Vương bà tử khóc lóc kể lể: “A Tú nhà ta là cô nương tốt biết bao, nó vì trại chủ mới gặp nạn, bây giờ chỉ có nước trại chủ lấy nó thì nửa đời sau nó mới không bị đám người nhiều chuyện kia đặt điều…”
Vương đại nương tức đến phì cười. “Vương bà tử, bà đang nói mớ đó hả?”