Vừa nói xong, bên ngoài vang lên một giọng nói sang sảng: “Nha đầu Hỉ Thước, lại nói xấu sau lưng ta gì đó?”
Tần Tranh nghe giọng bèn ngoái lại nhìn thì thấy một đại nương to béo vạm vỡ bưng một chậu to đầy cà rốt đã được rửa sạch đang từ cửa sau đi vào. Vóc dáng của bà ta sắp ngang bằng gã đàn ông lực lưỡng bị đánh khi nãy. Khi bà đanh mặt lại, có thể gọi là mặt mày dữ dằn.
Chậu cá rốt trên tay bà chắc cũng phải bốn chục kí thế mà trông bà vẫn thật nhẹ nhàng, hẳn cũng là người có võ nghệ.
Đại nương thấy trong bếp xuất hiện một tiểu nương tử xinh đẹp thì không khỏi đưa mắt nhìn, tuy nhiên lại nhanh chóng dời mắt đi.
Hỉ Thước le lưỡi, nói với đại nương: “Có nói xấu đâu, con đang khen người mà!”
Nàng ta quay lại nói với Tần Tranh: “Đây là Vương đại nương. Mọi chuyện trong nhà bếp chính của trại đông đều do bà ấy quản lý.” Nghĩ một chút, nàng ta lại nói thêm: “Cái người để râu quai nón về chung với các cô là Vương đại ca – Vương Bưu, chính là con trai duy nhất của Vương đại nương.”
Tần Tranh thầm nghĩ người để râu quai nón kia rất được Lâm Nghiêu coi trọng, như vậy có lẽ địa vị của vị Vương đại nương này trong trại cũng không đơn giản.
Cô lịch sự gật đầu với Vương đại nương coi như chào hỏi nhưng bà ấy chỉ nhìn cô một cái, không có phản ứng gì, thái độ có thể nói là khá lãnh đạm.
Hỉ Thước kéo Tần Tranh đến trước một bếp lò, nói với Vương đại nương: “Vương đại nương, nhà bếp phía vườn lê tạm thời không thể dùng được, Trình phu nhân muốn nấu cho tướng công cô ấy ít canh nên mượn bếp của người dùng nhé.”
Vương đại nương xách con dao lớn chặt giò heo trên tấm thớt gỗ to. Tay vung lên, thịt heo bay lả tả. Bà không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Lò bên đó đó.”
“Vâng.” Hỉ Thước đáp thật to rồi lại thì thầm với Tần Tranh. “Tính Vương đại nương là thế đó, trong trại ai cũng sợ bà ấy.”
Nhà bếp rất rộng, họ xì xầm nói chuyện với nhau trong góc bếp, trừ khi người chỗ thớt gỗ có thính lực quá tốt, nếu không sẽ không nghe được.
Tần Tranh nói: “Giống nữ hào kiệt trong sách viết á.”
Hỉ Thước đang nhóm lửa trong lò, nghe Tần Tranh nói thế bèn cười khẽ, nói: “Tôi biết sao lúc nói chuyện với phu nhân đại tiểu thư lại vui vẻ thế rồi. Được người đẹp như phu nhân khen ngợi, là tôi thì tôi cũng vui.”
Tần Tranh khẽ nở nụ cười. “Ta nói thật lòng mà.”
Hỉ Thước bị nụ cười kia làm thất thần, vội vàng cúi đầu chuyên tâm nhóm lửa. “Phu nhân định nấu canh gì?”
Tần Tranh thấy trong chậu gỗ trên tấm thớt có mấy con gà đã làm sẵn, nghĩ dùng nguyên liệu có sẵn thì sẽ không làm phiền người ta nên bèn trả lời: “Canh gà đi.”
Không ngờ Vương đại nương nghe cô nói bèn bảo Hỉ Thước: “Hỉ Thước, con ra ngoài vườn bắt con gà về đây.”
Hỉ Thước lầu bầu: “Chẳng phải đã có sẵn đây sao?”
Vương đại nương lườm nàng ta một cái: “Cái này dùng để chuẩn bị cho tiệc mừng công của trại chủ tối nay, lấy một con cho phu nhân đây nấu canh thì con phải đền cho ta con khác chứ.”
Tần Tranh hơi xấu hổ, nói: “Vậy ta hầm canh xương cũng được.”
Vương đại nương thấy tiểu nương tử này có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, lá gan dường như cũng khá nhỏ nên cố gắng điều chỉnh cơ mặt, muốn tỏ ra ôn hòa hơn nhưng hiển nhiên là thất bại, trông càng dữ dằn hơn. “Phu nhân đừng khách sáo, ngoài vườn nhiều gà lắm, có điều chỗ của ta chưa chuẩn bị nhiều thôi. Gà trong chậu gỗ đều đã được làm sạch, phu nhân cứ dùng thoải mái.”
Người ta đã nói đến nước này, Tần Tranh đành thấp thỏm gật đầu.
Chủ yếu là vị đại nương này nhìn hung dữ quá.
Hỉ Thước đi bắt gà, trong thời gian đó cô chỉ im lặng làm chuyện của mình, cố gắng không làm phiền vị Vương đại nương trông có vẻ không dễ gần này.
Gà trong chậu đều nguyên con. Tần Tranh lấy một con dao chặt thịt trên giá để dao xuống, chặt vài cái là con gà biến thành những miếng như mình muốn. Cũng không phải vì Tần Tranh quá mạnh mà vì dao trong nhà bếp quá sắc.
Vương đại nương thấy tay cô nõn nà như búp măng, cứ tưởng cô là đại tiểu thư nhà giàu quanh năm không đụng việc nhà, cứ lo là cô không biết dùng dao nên định đến giúp. Giờ thấy cô chặt thịt gà nhanh nhẹn như thế thì khá bất ngờ.
Kiếp trước Tần Tranh là một kỹ sư công trình sang viện trợ châu Phi, dầm mưa dãi nắng là chuyện như cơm bữa chứ không phải đóa hoa trong nhà kính, một năm ba trăm sáu lăm ngày thì hết ba trăm sáu mươi ngày cô đã ở ngoài công trường.
Vì là một trong những nhân viên sang châu Phi sớm nhất, lúc đó căn cứ bên châu Phi còn chưa xây xong, điều kiện ăn ở không được tốt lắm,vì để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, sau khi hết giờ làm Tần Tranh chỉ có thể ôm điện thoại lên mạng học cách nấu món Trung. Lâu dần, cô đã học được không ít món.
Tần Tranh chặt gà xong, thấy bên cạnh có không ít nấm hương phơi khô bèn do dự một chút rồi hỏi Vương đại nương: “Đại nương, tôi có thể dùng số nấm này không?”
Vương đại nương nhìn sang bên này một cái, đáp: “Phu nhân cứ dùng thoải mái.”
Tần Tranh bèn nhặt ít nấm hương cho vào cái bát to, rửa một lượt rồi dùng nước nóng ngâm nở. Sau đó cô cho mớ thịt gà vào trong nước lạnh, rửa bớt máu đi rồi mới cho vào nổi, đổ nước vào rồi cho nấm hương vào chung. Tiếp đó, cô cắt vài lát gừng tươi và cho một bó hành vào hầm cùng.
Canh gà hầm lửa nhỏ thì sẽ càng thơm, thịt cũng sẽ mềm hơn. Đây là kinh nghiệm Tần Tranh đã rút ra được từ những lần nấu canh trước.
Cô tắt lửa trong lò lớn, nghĩ hầm canh trong lò nhỏ phải mất một thời gian nữa mới xong nên đang do dự có nên về xem tình hình thái tử ra sao hay không thì lúc này có một vị khách không mời mà đến.
“Vương đại nương, nghe nói Lâm đại ca cướp thuyền hàng của bọn thủy tặc, thu hoạch rất lớn, tối nay sẽ mở tiệc mừng công nên con cố tình dẫn thêm người qua giúp một tay!”
Nữ tử đi vào mặc bộ váy dài màu vàng mơ, chất liệu của quần áo là loại tốt nhất mà Tần Tranh nhìn thấy kể từ khi vào trại. Đầu nàng ta cắm không ít trâm hoa này nọ, nhìn không giống cô nương trong trại mà giống tiểu thư nhà phú quý dưới núi hơn.
Tuy trên mặt nàng ta nở nụ cười tươi tắn nhưng từ khi vào bếp, ánh mắt sắc bén vẫn luôn dồn vào Tần Tranh, mang vẻ thù địch rất rõ.