Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 219: Chương 219




Sở Thừa Tắc đang rửa tay bên chiếc chậu đồng, y rút chiếc khăn lau khô nước trên tay rồi đáp: “Lục hoàng hậu thích nàng ấy thì liên quan gì đến ta?”

Tần Tranh nghẹn lại. Lục hoàng hậu và Lục Cẩm Nhan là cô cháu ruột, tình cảm không tốt sao được.

May là đã đoán được y không phải là thái tử rồi, nếu nghe y gọi mẫu hậu của mình là Lục hoàng hậu thì chắc Tần Tranh sẽ lại thầm trách y đại nghịch bất đạo mất.

Sở Thừa Tắc vắt chiếc khăn lên thành chậu, đột nhiên ý thức được điều gì nên ngước mắt nhìn Tần Tranh, giọng trêu đùa. “A Tranh đang ghen à?”

Tần Tranh cúi đầu đọc sách. “Điện hạ nghĩ nhiều quá rồi. Chẳng qua là ngày mai sắp gặp hai vị cô nương của Lục gia, sợ tiếp đãi chậm trễ nên hỏi thăm điện hạ một tiếng thôi mà.”

Gọi y là điện hạ chứng tỏ trong lòng đang bức bối đây mà.

Sở Thừa Tắc đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Chiếc giường tháp vốn đã nhỏ, ở giữa lại đặt một cái bàn thấp nữa nên sau khi y ngồi xuống, không gian trở nên chật chội, lúc y quay qua nhìn xem cô đang đọc gì thì lồng ngực nóng ấm đán sát vào lưng cô.

Trời ngày càng nóng nên quần áo cũng ngày càng mỏng.

Cảm nhận hơi thở của y vây quanh mình, Tần Tranh không được tự nhiên, cô chỉ vào đối diện. “Điện hạ ngồi bên kia đi.”

Sở Thừa Tắc vươn cánh tay vòng qua eo cô, tay trùm lên bàn tay đang cầm sách của cô, giơ sách lên cao hơn, nhốt cô giữa lồng ngực mình và chiếc bàn thấp. “Cùng xem đi.”

Cằm y gần như là gác lên vai Tần Tranh, Tần Tranh giãy một chút nhưng không tránh ra được, đành nói: “Điện hạ thích cuốn “Ngô địa chí” này thì cứ cầm xem.”

Cô cố gắng thả tay ra nhưng bàn tay đang trùm lên tay cô vẫn không chịu buông lỏng.

Lực không lớn nhưng rất cố chấp.

“Năm đó Lục gia cực kỳ hưng thịnh, Lục hoàng hậu đúng là muốn chọn con gái của Lục gia làm thái tử phi nhưng Sở Dương Đế tuổi già hồ đồ, một lòng tìm kiếm phương pháp trường sinh, bị đám đạo sĩ mê hoặc, nhận định ta cướp mất vận khí của ông ta, nếu giết ta thì mới có thể sống thêm được vài năm.” Giọng Sở Thừa Tắc rất bình tĩnh, từ tốn kể lại chuyện y đoạt vị hôn thê của thần tử năm đó.

Mắt Tần Tranh ánh lên vẻ kinh ngạc, không còn tâm trí đọc sách nữa nên quả quyết tựa vào lòng y nghe kể chuyện.

Sở Thừa Tắc vuốt mái tóc dài mượt mà của cô, như đang vuốt lông cho mèo vậy. “Nếu muốn diệt trừ ta, vậy trước hết phải đối phó với Lục gia sau lưng ta. Lục hoàng hậu thất sủng, người của Lục gia ở trong triều bị đàn áp, Lục thái sư tuy còn đứng vững nhưng cũng đã nhìn thấy cảnh tượng Lục gia suy sụp.”

“Từ khi sinh ra, ta đã được Khâm Thiên Giám phê là có cùng mệnh số với Vũ Gia Đế.” Nói đến đây, thần sắc của Sở Thừa Tắc hơi kỳ lạ, đáng tiếc Tần Tranh tựa vào y nên không nhìn thấy.

Sở Thừa Tắc tiếp tục kể: “Dù là trong dân gian hay triều đình, lực lượng ủng hộ ta đều rất lớn, điều đó càng khiến Sở Dương Đế tin chắc rằng ta đoạt đi vận khí của ông ta. Vì bảo vệ mình, ta đành làm ra những hành vi hoang đường, khiến danh tiếng của mình trở nên tồi tệ.”

“Có điều quan viên của Khâm Thiên Giám còn nói rằng, Vũ Gia Đế chinh chiến suốt đời, không gần nữ sắc, trước khi hoàn thành đại nghiệp cũng không thể gần nữ sắc. Lục hoàng hậu và Lục gia đều tin tưởng điều này, bảo ta giả vờ ham mê sắc đẹp. Sở Dương Đế vì thăm dò nên đã đưa không ít mỹ nhân đến Đông Cung.”

Nói đến đây, Sở Thừa Tắc xoa chân mày, dường như cảm thấy rất hoang đường. Nhưng sau khi chết, y sống lại trong thân xác này, chuyện này còn hoang đường hơn.

Y nói: “Từ chối một hai lần còn được, chứ mười mấy mỹ nhân đều do Sở Dương Đế đưa đến, làm sao ta có thể từ chối hết được. Thế là Lục hoàng hậu bèn bảo ta giả bệnh, mua chuộc thái y, nói ta bị nữ sắc làm hao tổn thân thể, có uống thuốc cũng bất lực nên âm thầm tìm sách chữa trị tứ phương.”

Tần Tranh thầm nghĩ quả không sai. Đêm ấy, khi chạy trốn khỏi Đông Cung, trên chiếc thuyền có một vị khách đã nói hắn có người thân ở thái y viện, đồn là thái tử có bệnh kín, đang tìm thầy hay chữa chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.