“Lục gia đã là đích nhắm, nếu ta còn cưới con gái của Lục gia thì khác nào đẩy họ lên đầu sóng ngọn gió. Nhưng ta có tiếng là háo sắc, mà con gái Tần gia xinh đẹp cũng có tiếng ở Biện Kinh, nếu ta cưới người khác thì cũng chỉ có thể cưới nàng, như thế mới không khiến Sở Dương Đế sinh nghi.”
Đương nhiên Tần Tranh hiểu rõ cơ duyên trong đó. Con gái Tần gia vốn đã có hôn ước, thái tử cưỡng ép cưới nàng ta sẽ khiến triều thần và bách tính cảm thấy y phóng đãng, càng thất vọng về y.
Đây cũng là cục diện mà Sở Dương Đế muốn thấy. Dù gì Tần Quốc Công là người chính trực, thái tử cưới con gái ông ta sẽ không được bất cứ sự trợ giúp nào.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Vì thế người chàng vốn định cưới ban đầu không phải là thiếp? Thiếp có hôn ước, chàng ở trên điện Kim Loan làm loạn môt trận là đủ mất mặt, khiến Sở Dương Đế hài lòng là được. Sau khi Tần gia từ chối, chàng thuận thế đề nghị cưới muội muội của thiếp mới là mục đích thật sự?”
Ánh mắt Sở Thừa Tắc lóe lên vẻ phức tạp. Y gật đầu.
Đó đúng là kế hoạch của thái tử.
Tuy nhiên không ngờ danh tiếng của thái tử quá tệ, tỷ muội Tần gia tình cảm sâu đậm, Tần Tranh tưởng rằng mình đã mang lại tai họa cho muội muội nên tự nguyện hủy bỏ hôn ước với Thẩm gia, gả vào Đông Cung.
Chuyện Sở Dương Đế muốn thái tử chết, thái tử không dám nói với Tần Quốc Công vì nếu ông ấy mà biết, với tính cách chính trực và cương liệt của mình, e là sẽ liều chết can gián ngay trên triều, yêu cầu Sở Dương Đế chém chết đám đạo sĩ nói xằng nói bậy kia, như thế sẽ khiến Sở Dương Đế muốn giết thái tử nhanh hơn.
Cuối cùng, chuyện hôn sự hồ đồ này cứ thế mà thành sự thật, tiếng xấu cướp đoạt thê tử của người khác cứ thế được chụp lên đầu thái tử.
Nhưng suy cho cùng vẫn là do thái tử muốn tự bảo vệ mình, kéo Tần gia xuống nước, chia rẽ hôn sự giữa hai nhà Thẩm, Tần.
Sau đó Thẩm Ngạn Chi phản bội, thái tử chết vì giữ thành cũng là do nhân quả tuần hoàn.
Tần Tranh không ngờ đằng sau câu chuyện ngược luyến này lại ẩn chứa nhiều thứ như vậy, mãi một lát mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Sở Thừa Tắc cụp mắt nhìn cô. “Ta và con gái của Lục gia ở kinh thành chưa từng qua lại quá nhiều.”
Y kể nhiều bí mật như vậy, lại thêm câu này nữa, không cần nói cũng biết là có ý gì. Nhưng Tần Tranh hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà so đo mấy chuyện ấy với y. Cô thở dài, nói: “Lòng thiếp không được thoải mái lắm.”
Lúc đầu, cô cứ tưởng thái tử phi và Thẩm Ngạn Chi là một đôi tình nhân bị hoàng quyền áp bức, chia rẽ nhưng sau khi làm rõ mọi căn nguyên trong đó, cảm giác bất bình lúc không còn gay gắt như trước nữa mà thay vào đó là sự nặng nề đến trĩu lòng.
Vận mệnh có những ngã rẽ, nhưng tại ngã rẽ này tránh được thì đến ngã rẽ tiếp theo, sự lựa chọn vẫn sẽ xuất hiện, hơn nữa không thể tránh khỏi.
Về quá khứ của thái tử phi, những ngày qua Tần Tranh cũng tra được không ít.
Vì muội muội, thái tử phi buông tay Thẩm Ngạn Chi.
Tần Tranh cũng từng giả định nếu thái tử phi biết mọi chuyện, không gả cho thái tử mà gả cho Thẩm Ngạn Chi thì sao.
Nhưng kết quả có khi còn thê thảm hơn. Họa mất nước, xưa nay chưa bao giờ là do một người tạo thành.
Trận Tần Hương Quan, Thẩm gia thiết kế Thẩm Ngạn Chi, bất luận là hắn sống hay chết, tin tức truyền về đều sẽ là Thẩm Ngạn Chi phản bội.
Khác nhau chính là, nếu hắn chọn chết trong tay La Hiến tiểu tướng quân thì muội muội của hắn sẽ chết trong doanh trại của quân địch, tin tức đưa về Biện Kinh sẽ là: Thẩm Ngạn Chi phản bội, bị xử tử trước ba quân. Triều đình giữ được quân doanh, giữ được Tần Hương Quan, Thẩm gia và thông gia với họ – Tần gia sẽ bị coi là phần tử phản loạn, bị bắt giữ.
Nếu hắn lựa chọn giống như bây giờ, mang bản đồ bố trí binh lực chạy sang phe địch trước khi La Hiến tiểu tướng quân nắm chứng cứ trong tay, muốn giết hắn thì quân triều đình sẽ thua to, hắn có thể bảo vệ được muội muội mình, cũng bảo vệ được Tần gia và Thẩm gia. Tuy nhiên với tính cách chính trực của Tần Quốc Công, dù không giết được Thẩm Ngạn Chi thì ông cũng sẽ đâm đầu chết để minh oan. Tần gia bị xem là theo giặc, dù tình cảm giữa Tần Tranh và Thẩm Ngạn Chi có sâu nặng cỡ nào thì cũng không tiếp tục được nữa.
Sau khi làm xong mọi giả thiết, Tần Tranh bi ai phát hiện việc từ hôn, gả vào Đông Cung chính là kết cục tốt nhất giữa họ.
Hai người đều giữ lại cho nhau những ấn tượng tốt đẹp nhất, hồi ức lại cũng sẽ không thê lương hay tang thương.
Sở Thừa Tắc nghe trong lòng cô không dễ chịu thì nhìn chằm chằm cô một lát. “Nhớ tới Thẩm Ngạn Chi à?”
Tần Tranh gật đầu, nặng nề thở dài một hơi, nói: “Không chỉ có hắn. Chỉ là đột nhiên cảm thấy tất cả những người bị lôi vào cuộc đều không thể thoát khỏi vận mệnh…”
Khi thấy cô gật đầu, ánh mắt Sở Thừa Tắc trở nên lạnh hơn. “Phá rồi mới xây được.”
Tần Tranh biết y nói có lý nhưng nhất thời vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc nặng nề này.
Sở Thừa Tắc thấy cô vẫn phiền muộn không vui thì khẽ mím môi, đột nhiên đưa tay ôm ngực, mày cau lại, sắc mặt như rất đau đớn.
Y vốn đang ôm Tần Tranh, động tác này đương nhiên làm cô chú ý. Cô vội quay đầu lại nhìn. “Sao thế?”
Chiều tối trời lại bắt đầu đổ mưa, bây giờ bên ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, giọng nói đầy quan tâm của cô như ngọn nến giữa đêm mưa, xua tan lớp mây mù u ám lạnh lẽo.
Dường như Sở Thừa Tắc không muốn cô hỏi nhiều, chỉ đáp: “Không sao, trời âm u, vết thương trên ngực hơi đau mà thôi.” Nhưng mày thì lại cau chặt không giãn ra.
Tần Tranh biết vết thương do tên bắn trên ngực y nghiêm trọng cỡ nào. Trên đường chạy trốn, vết thương vừa khép miệng lại vỡ ra vài lần, mỗi khi thay thuốc cho y, cô nhìn cũng thấy đau.
Tần Tranh vội đứng dậy. “Chàng nằm lên giường trước đi, thiếp sai người đi gọi đại phu.”
Sở Thừa Tắc “yếu ớt” được cô dìu lên giường, nằm xuống, đắp chăn lên. “Không cần gọi đại phu, người ấm lên thì sẽ đỡ ngay thôi.”
Chăn khá mỏng, Tần Tranh nghe y nói cần làm ấm người thì vội mở rương lấy một một cái chăn trùm thêm cho y rồi sai người hầu mang túi chườm nóng đến.
Bình thường có những quý nhân đến tháng rất sợ lạnh nên sẽ sai người làm túi chườm, vì thế Tần Tranh đột nhiên sai chuẩn bị thứ này cũng không ai lấy làm lạ.
Túi chườm được đưa đến, Tần Tranh lập tức nhét vào ngực Sở Thừa Tắc sưởi ấm cho y.
Sở Thừa Tắc đắp thêm một cái chăn bông mùa đông, lại bị nhét thêm túi chườm nóng. “…Ta cảm thấy đỡ nhiều rồi.”
Y đưa tay định lấy túi chườm ta nhưng bị Tần Tranh ngăn lại. “Không được, chườm thêm một lát nữa đi. Lát thiếp phải tìm đại phu hốt cho chàng ít thuốc điều dưỡng mới được.”
Mãi đến khi y đổ mồ hôi hột, Tần Tranh mới lấy túi chườm ra, tuy nhiên nói gì cũng không cho y đổi sang chăn mùa hè.
Hơn nữa cái người bình thường đã ngủ là sét đánh cũng không tỉnh nay bỗng như được đánh thức năng lực chăm sóc người bệnh, rõ ràng hơi thở đã đều đặn rồi nhưng Sở Thừa Tắc thoáng có động tĩnh cái thôi là cô lập tức ngồi bật dậy.
Sau vài lần Sở Thừa Tắc lén hất chăn ra nhưng bị Tần Tranh đắp lại, cô vừa buồn ngủ vừa sợ y bị lạnh nên gần như nhắm mắt lầu bầu: “Sao người đã lớn thế mà cứ thích đá chăn nhỉ…”
Ai kia đang giả vờ ngủ: “…”
Bình thường cô ngủ say như chết, một giấc là đến sáng, làm gì biết tướng ngủ của Sở Thừa Tắc như thế nào.
Tuy nhiên sau phát hiện đêm nay, Tần Tranh bỗng cảm thấy gần gũi với Sở Thừa Tắc hơn. Tướng ngủ của cô vẫn không tốt, y cũng thích đá chăn.
Hai người kẻ tám lạng, người nửa cân.
Sợ nửa đêm Sở Thừa Tắc lại đá chăn, Tần Tranh buồn ngủ quá nên bèn dùng cách dùng tay chân ôm chầm y mà ngủ.
Trong bóng đêm, Sở Thừa Tắc nhìn trần nhà đen kịt, khẽ thở dài.