Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 50: Chương 50




Thái tử thuận miệng hỏi: “Không biết phu nhân của ta nghỉ ngơi ở gian phòng nào?”

Người hầu nhớ đến tiểu nương tử xinh đẹp như tiên tối qua, nghe thái tử gọi nàng ấy là phu nhân thì cảm thấy hai người này thật xứng đôi, vì thế cười bảo: “Vị phu nhân kia đang ở phòng đại tiểu thư.”

Thái tử nghe nói Tần Tranh ngủ cùng phòng với Lâm Chiêu thì không bất ngờ mấy. Y cảm ơn người hầu rồi chống một tay lên bàn, đầu gác lên tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi trời sáng hẳn, Hỉ Thước vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng bèn nhìn thấy thái tử ngồi trong sân mà cứ tưởng mình hoa mắt.

Nàng ta dụi mắt.

Thái tử nghe tiếng mở cửa bèn tỉnh giấc. Lúc y ngước mắt lên, Hỉ Thước bất chợt cảm thấy hết hồn. Nàng ta lắp bắp hỏi: “Sao Trình công tử lại ngủ ở đây?”

Thái tử nhìn sắc trời, đáp: “Ta vừa ngồi đây không lâu.”

Hỉ Thước nhớ ra đêm qua Tần Tranh ngủ ở đây bèn dè dặt hỏi: “Trình công tử đến đón Trình phu nhân phải không?”

Nàng ta chỉ vào gian phòng bên cạnh. “Hôm qua Trình phu nhân ngủ chung với đại tiểu thư, có điều sau đó đại tiểu thư qua phòng tôi ngủ, bây giờ chỉ còn mình Trình phu nhân trong đó.”

Người trong trại đều đơn giản, không chú trọng lễ nghi, cũng không có những quy định như khuê phòng của nữ nhân thì nam nhân không được vào…

Hỉ Thước nói thế có nghĩa là nếu thái tử muốn vào gặp Tần Tranh thì cứ vào, không cần phải ngồi trong sân đợi từ sáng sớm.

Thái tử chỉ nói một câu “Cảm ơn” chứ không hề có ý định vào nhà.

Hỉ Thước không đoán được y nghĩ gì. Tuy trông y có vẻ ôn hòa nho nhã nhưng nàng ta cũng không dám đối diện với y lâu bèn nhìn y mấy cái rồi đi vào bếp.

Gió thổi qua khoảng sân rộng, những cánh hoa lê trắng rơi lả tả khắp sân. Thái tử xoa xoa cánh tay bị mình ngủ đè lên đến tê dại, nhớ lại lời Hỉ Thước nói, môi bất giác cong lên thành nụ cười nhẹ.

Với tư thế ngủ của ai kia, không khó để đoán ra tại sao nửa đêm Lâm Chiêu phải sang ngủ chung với nha hoàn.

Trà đã nguội lạnh, y bưng lên nhấp một hớp, vị chan chát từ đầu lưỡi dần lan ra cả khoang miệng.

Khi sắp uống hết chén trà, cửa phòng lại được mở ra, lần này là Lâm Chiêu vừa ngáp vừa bước tới.

Thấy thái tử ngồi đó như hòn vọng thê, nàng ta hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến rất có thể cả đêm qua y không ngủ mà chạy đến đây đợi Tần Tranh, lòng Lâm Chiêu thầm dâng lên một cảm giác khoái trá.

Lâm Chiêu đi tới, cố tình nói: “Sớm thế mà huynh đến đợi A Tranh tỷ tỷ à? A Tranh tỷ tỷ còn đang ngủ, có lẽ phải lát nữa mới thức dậy.”

Thái tử khẽ gật đầu. “Đêm qua nàng ấy đã làm phiền rồi.”

Lâm Chiêu vội nói: “Đâu có! A Tranh tỷ tỷ vừa thơm vừa mềm, muội rất thích tỷ ấy.”

Nàng ta vừa nói vừa nhìn thái tử. “Muội ước gì có thể ngủ chung với tỷ ấy mỗi ngày!”

Thái tử nhìn cánh cửa phòng Lâm Chiêu vừa đi ra, không nói gì.

Đúng lúc này Hỉ Thước bưng chậu nước nóng từ nhà bếp đi ra, thấy Lâm Chiêu đã thức giấc bèn nói: “Đại tiểu thư dậy rồi à? Em đang tính vào gọi cô đây.”

Lâm Chiêu thuận miệng đáp: “Gọi ta làm gì, đánh thức A Tranh tỷ tỷ thì sao?”

Hỉ Thước hoang mang. “Trình phu nhân ở phòng bên, chắc là không nghe đâu.”

Lâm Chiêu: “…”

Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Chiêu, Hỉ Thước vội vàng lấp liếm. “À à, lúc nãy đại tiểu thư vừa về phòng ngủ à?”

Lâm Chiêu: “…”

Đúng là càng giấu đầu càng lòi đuôi.

Sao mình lại có một nha hoàn ngu ngốc thế này chứ!

Hỉ Thước cũng ý thức được mình nói sai nên rụt cổ lại.

Lúc Lâm Chiêu đang ước gì có thể độn thổ biến mất thì cuối cùng Tần Tranh cũng mở cửa ra.

Cô đã thay lại bộ quần áo của mình, tuy nhiên vì ngủ lăn qua lăn lại nên đầu óc hơi rối, xõa trên vai trông rất hài hòa với đôi mắt nhập nhèm vừa tỉnh giấc của mình, vừa biếng nhác vừa quyến rũ.

Cô hoàn toàn không biết đêm qua mình lấn đến nỗi Lâm Chiêu không ngủ được, còn tự nhiên chào hỏi: “A Chiêu dậy sớm thế à?”

Nhìn thấy thái tử, cô hơi ngạc nhiên. “Sao tướng công lại sang đây?”

Lâm Chiêu vừa bị vạch trần trước mặt thái tử, lúc này không muốn ở đây thêm một phút nào nên chào Tần Tranh một tiếng là trốn đi mất, Hỉ Thước cũng ôm cái chậu gỗ đi theo.

Khi ấy thái tử mới nhìn sang Tần Tranh, trả lời câu hỏi của cô: “Có chuyện tìm trại chủ thương lượng.”

Tần Tranh nghĩ đến hôm qua y cả đêm không về, chắc chắn là còn có sắp xếp gì, mới sáng sớm đã tìm đến Lâm Nghiêu bàn bạc là chuyện thường.

Thấy quầng thâm lờ mờ dưới mắt thái tử, cô lại bắt đầu càm ràm như mẹ già: “Từ lúc về chắc là người chưa ngủ được bao lâu, thương thế của người còn chưa lành, phải chú ý nghỉ ngơi.”

Thái tử khẽ trả lời: “Ừ.”

Tần Tranh cũng không biết y “ừ” một tiếng là đáp lại câu không ngủ được bao lâu hay là đồng ý việc cần phải chú ý nghỉ ngơi.

Cô không khỏi thở dài. “Phải chú trọng sức khỏe của mình chứ, để lại di chứng gì thì mệt lắm.”

Càng lải nhải, Tần Tranh càng cảm thấy mình giống một bà già.

Nói xong câu này, phát hiện thái tử không lên tiếng, Tần Tranh ngước mắt lên bèn bắt gặp y đang chăm chú nhìn mình.

Bên cạnh cái bàn đá là cây lê to, lúc gió thổi qua hoa lê rơi lả tả như tuyết. Thái tử ngồi bên bàn, chiếc áo choàng màu xanh đậm trông thanh cao toa nhã, đuôi mắt hơi xếch lên ẩn chứa cảm xúc gì đó Tần Tranh không hiểu nổi, làn da trắng trẻo càng tôn thêm khí chất lạnh lùng hờ hững của y.

Mái tóc y dính không ít hoa lê, trong chén trà trên bàn cũng có một cánh hoa trắng muốt, trông y như đang ở trong một bức họa vậy.

Tần Tranh không khỏi nín thở. Cảm giác rung động ấy lại kéo đến.

Cô ho khan vài tiếng, giơ tay vuốt lại mái tóc mình rồi sải bước ra ngoài. “Thiếp đi tìm A Chiêu mượn cây lược.”

Thái tử bỗng gọi cô lại. “Có cái này cho nàng.”

Tần Tranh đành phải dừng bước. Đồng thời, khi thái tử nói có thứ gì cho cô, cô cũng nhớ ra là thư do bồ câu mang đến vẫn còn ở chỗ mình.

Cô vội lấy trong túi ra một tở giấy được cuộn lại. “Đúng rồi, hôm qua có bồ câu đưa thư đến, người không về, thiếp sợ mình đi rồi, lỡ người của trại tây đến nên đã lấy thư đi, con bồ câu thì dùng dây cột lại, nếu người muốn trả lời cũng tiện.”

Trước kia xem phim cổ trang, con bồ câu mỗi lần mang thư đến, người nhận lấy thư xong là bay đi ngay, Tần Tranh không biết nếu họ muốn gửi thư thì đi đâu tìm chim bồ câu, sơn trại hình như cũng không có, cô sợ bồ câu bay mất thái tử không trả lời thư được nên mới buộc lại.

Lúc đưa thư cho thái tử, Tần Tranh ngượng nghịu nhấn mạnh. “Ừm… người yên tâm, thiếp không có xem đâu.”

Cô là người có nguyên tắc, thư từ của người khác sẽ không tự tiện động vào.

Thái tử bèn thu bàn tay đang vươn ra nhận thư của mình lại. “Nàng đọc đi.”

Tần Tranh:???

***

Hôm nay đến đây là hết rồi nha các bạn iu:33

Like mạnh tay lên nào!

<3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.