Tần Tranh nghi hoặc nhìn thái tử một chút nhưng vẫn mở thư ra xem.
Trên đó chỉ có bảy chữ: Mồng bảy tháng tư, Vân Cương Tự.
Mí mắt Tần Tranh không khỏi giật giật. Đọc xong có khác gì chưa đọc đâu?
Cô trả thư lại cho y với vẻ mặt không cảm xúc. “Tướng công đang chơi trò bí hiểm với ai thế?”
Thái tử nhận lấy, liếc nhìn nét chữ trên giấy, giọng vẫn bình thản: “Là thế lực của Lục gia ở Dĩnh Châu.”
Tần Tranh ngẩn ra một lát mới nhớ ra Lục gia mà y nói là ai.
Lục gia – họ ngoại của thái tử – là danh gia vọng tộc nhiều đời ở Dĩnh Châu, cho đến khi trong tộc xuất hiện một vị hoàng hậu, người trong tộc mới dần chuyển đến Biện Kinh, tuy nhiên dòng dõi chính vẫn ở Dĩnh Châu.
Phản vương Lý Tín khởi nghĩa ở Kỳ Huyện, dẫn dắt quân phản loạn đánh thẳng lên hướng bắc. Khi họ trốn ra khỏi thành Biện Kinh, phủ Tần Quốc Công – nhà ngoại của thái tử phi và phủ Thái Sư – nhà ngoại của thái tử đều đã bị quân phản loạn bao vây. Dĩnh Châu nằm ở phía nam Kỳ Huyện cho nên Lục gia nơi đó vẫn chưa gặp bất trắc.
Tần Tranh đột nhiên ý thức được rằng thái tử đang móc nối liên lạc với Lục gia ở Dĩnh Châu.
Chuyện cơ mật quan trọng như thế mà y… không hề giấu cô?
Cảm giác rung động vừa qua đi lại ùa tới còn mạnh mẽ hơn trước.
Tần Tranh tằng hắng một tiếng, hỏi: “Tướng công gửi thư cho bên kia từ khi nào vậy?”
Hôm kia y mới lấy được giấy mực từ chỗ Triệu đại phu, bút hôm qua mới làm xong, sơn trại lại không có bồ câu đưa thư, sao y có thể nhận được thư của Lục gia nhanh vậy được?
Thái tử đáp: “Lúc ở trên thuyền mượn bút mực của Trần viên ngoại viết.”
Lý do thật sự để y đồng ý làm hộ vệ cho Trần viên ngoại bình an đến Ngô Quận không phải là vì hai mươi lượng bạc mà là y cần người đưa thư giúp mình.
Đêm đó chỉ có vài chiếc thuyền rời khỏi kinh thành, đợi quân phản loạn lục soát trong thành không có kết quả, hẳn là sẽ đoán được họ đã đào tẩu bằng đường thủy.
Y đã dự đoán được quá trình chạy trốn sẽ không yên bình, vì thế nhờ một người không liên quan gửi thư giùm, tránh né tai mắt của quân phản loạn thì phần thắng sẽ cao hơn.
Tần Tranh khẽ cau đôi mày thanh tú. “Vị Trần viên ngoại kia nhìn khá khôn khéo, tướng công nhờ ông ta đưa thư cho Lục gia, không sợ bị bại lộ thân phận ư?”
Thái tử đáp: “Sản nghiệp của Lục gia ở Dĩnh Châu rộng khắp, thường xuyên làm ăn qua lại với kinh thành. Những thư tín quan trọng sợ bị cướp giữa chừng đều không gửi thẳng về nhà mà sẽ gửi đến những quán trà, quán trọ trên danh nghĩa của người khác.”
Nghe y nói thế, Tần Tranh liền hiểu ra. Thái tử cứ viện đại một lý do, nhờ Trần viên ngoại gửi thư đến quán trà Lục gia chuyên dùng để thu thập tình báo từ kinh thành là được, sẽ không bại lộ thân phận.
Trần viên ngoại là một thương nhân, việc không có lợi chắc chắn sẽ không làm. Ở trên thuyền thái tử dùng kiếm câu cá, khoe võ nghệ của mình có lẽ là con đường duy nhất để thể hiện với Trần viên ngoại. Trần viên ngoại biết giúp y việc này, mai kia biết đâu còn có thể dựa vào ân tình này để kiếm được lợi ích gì nên mới đưa thư đi chứ không chỉ đồng ý rồi quay lưng là quên mất.
Nhưng lúc đó họ đang ở trên thuyền của Trần viên ngoại nhưng thái tử vẫn nhờ ông ta đưa thư giúp, như thế chứng tỏ thái tử sợ họ không thể thuận lợi đến Ngô Quận nên mới có kế hoạch dự phòng.
Nghĩ thế, Tần Tranh không thể không bội phục suy nghĩ kín kẽ của thái tử.
Y vừa chạy khỏi kinh thành là đã bắt đầu trù tính mọi việc rồi.
Nhưng càng nghĩ cô càng cảm thấy lạ. Nếu thái tử đã có đầu óc như thế, sao Sở Quốc lại diệt vong được? Chẳng lẽ tình tiết trong sách áp đặt mạnh mẽ quá ư?
Lòng bức bối, Tần Tranh vẫn còn có điều muốn hỏi rõ: “Sao Lục gia lại biết chúng ta ở Lưỡng Yến Sơn?”
Vì lúc thái tử viết thư, họ vẫn ở trên thuyền của Trần viên ngoại, lẽ nào thái tử có khả năng tiên tri, biết họ sẽ đến Lưỡng Yến Sơn?
Đối mặt với nghi vấn của cô, thái tử rất kiên nhẫn giải đáp: “Thuyền của Trần viên ngoại bị cướp ở Thanh Châu, muốn nghe ngóng cũng không phải chuyện gì khó.”
Tần Tranh nghe hiểu ấn ý của câu này. Chỉ cần nhận được thư của thái tử, Lục gia nghe ngóng một chút là có thể biết y đang ở Thanh Châu.
Tuy nhiên Thanh Châu rộng lớn như thế, dù Lục gia nghe ngóng được mấy người Lâm Nghiêu cướp thuyền hàng của bọn thủy tặc thì làm sao có thể xác định thái tử và cô cũng ở Lưỡng Yến Sơn?
Cô nhìn thái tử bằng đôi mắt trong sáng long lanh, mọi điều muốn hỏi đều viết rõ trong đó.
Thái tử khẽ nhếch đuôi mày. “Nàng cho rằng đêm ấy ta và Lâm Nghiêu đã bàn bạc những gì?”
Thôi, đến đây Tần Tranh hiểu hết rồi.
Người của Lục gia biết chắc y đang ở Thanh Châu, y lại nhờ người của Lâm Nghiêu tung ít tin đồn, Lục gia có thể tìm được họ cũng không có gì lạ.
Cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Trại chủ đã biết thân phận của của người rồi à?”
Thái tử nhìn gương mặt sáng trong như trăng rằm của cô, mắt lóe lên vẻ tán thưởng.
Nàng ấy thông minh hơn ta nghĩ nhiều, chỉ nói một nửa là có thể đoán ra ngay.
Y trả lời: “Ta còn chưa nói với hắn, tuy nhiên hắn suy đoán thế nào thì không biết.”
Tần Tranh đứng dưới gốc cây lê, ra chiều suy tư.
Lâm Nghiêu là người thông minh, chắc chắn không tin họ chỉ là những thương nhân bình thường. Nhưng hắn cũng có chừng mực, dù biết gì đó thì cũng sẽ giữ chặt miệng.
“Mồng bảy tháng tư tại Cương Vân Tự, đó là nơi móc nối với bên kia à?” Tần Tranh nói ra suy đoán của mình.
Thái tử gật đầu tán thưởng: “Dù gì Thanh Châu cũng là địa bàn của quân phản loạn, Lục gia cũng lo lắng đây là cái bẫy mà quân phản loạn dụ mình mắc câu, không dám sơ suất. Mồng bảy tháng tư ta sẽ đến Vân Cương Tự gặp người của Lục gia.”
Thế lực của Kỳ Vân Trại chắc chắn không thể nào so với Lục gia ở Dĩnh Châu được.
Tần Tranh do dự giây lát rồi hỏi: “Đến khi đó tướng công sẽ đi Dĩnh Châu à?”
Thái tử mỉm cười nhìn cô. “Tại sao nàng lại nghĩ thế?”
Tần Tranh nghi hoặc. “Lục gia ở Dĩnh Châu có thế lực lớn mạnh, tướng công đi Dĩnh Châu chẳng phải càng tốt sao?”
Dù gì Lục gia cũng là nhà ngoại của thái tử, chắc chắn sẽ dốc hết sức ủng hộ y, điều này chẳng phải quá hiển nhiên sao?
***
Mị đã quay lại rồi đây<3