Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 62: Chương 62




Đêm mưa.

Một người che chiếc ô giấy ngả vàng đi nhanh trên con đường mòn trong sơn trại, chiếc đèn trên tay bị gió thổi làm lắc lư nghiêng ngả, mấy lần suýt bị dập tắt.

Mưa rơi trên ô làm phát ra những tiếng lộp bộp, chiếc giày thêu hoa tinh xảo dưới chân đã bị ngấm nước, làn váy màu tím đinh hương cũng bị nước mưa làm ướt một mảng lớn.

Ở khúc quanh phía trước có tiếng chó nhà ai sủa đổng vài tiếng, Hà Vân Tinh vừa đi thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn phía sau, thần sắc căng thẳng, không chú ý dưới chân nên trượt dài trên mặt đường lát đá có rêu xanh, cả người ngã nhào xuống, cánh tay bị trầy xước, lồng đèn lộn vài vòng trong mưa rồi nhanh chóng tắt ngúm.

Nàng ta không kịp quan tâm chiếc đèn, chỉ nhặt chiếc ô lên rồi tiếp tục đi vào đêm đen, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt.

May mà ngã rẽ ngay phía trước kia là khu nhà của huynh muội Lâm Nghiêu, nàng ta giơ tay lên đập cửa, nói với giọng muốn khóc. “Có ai không, mau mở cửa!”

Có lẽ vì tiếng mưa lớn quá, nàng ta đập cửa vài lần mới có người ra mở.

Từ lúc Lâm Nghiêu bị thương, nơi này luôn có mấy người túc trực bảo vệ sự an toàn của hắn, lúc này ra mở cửa là một trong số những hộ vệ.

Người kia nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Hà Vân Tinh, ngạc nhiên hỏi: “Hà tiểu thư, nửa đêm sao cô lại qua đây?”

Hà Vân Tinh nghẹn ngào nói: “Mau đưa Lâm đại ca đi, cha ta đang dẫn người đến, muốn ra tay với huynh ấy!”

Được đề xuất cho bạn

Một căn phòng trong nhà vừa sáng đèn, Lâm Chiêu mở cửa bước ra, đưa mắt liếc nhìn Hà Vân Tinh từ trên xuống dưới. “Cô cố tình đến đây để báo tin à?”

Hà Vân Tinh khóc nức nở nghẹn ngào, không ngừng gật đầu. “E là cha ta sắp đến đây rồi, A Chiêu, mau đưa Lâm đại ca đi thôi!”

Đêm nay mưa gió sấm chớp, pháo tín hiệu có bắn lên cũng bị che mất, không thể dùng nó để triệu tập người của trại đông.

Đèn trong phòng Lâm Nghiêu bỗng sáng lên. “A Chiêu, dẫn nàng ta vào đi.”

Bên trong vang lên giọng nói trầm ấm của Lâm Nghiêu, nghe không có vẻ gì là hoảng loạn cả.

Lúc này Lâm Chiêu mới nhận lấy chiếc ô mà Hỉ Thước đưa, đi qua đón Hà Vân Tinh. “Đi theo ta.”

Hà Vân Tinh không hiểu gì, chỉ biết thất thểu giẫm vào nước mưa, theo Lâm Chiêu vào phòng Lâm Nghiêu.

Lâm Nghiêu khoác chiếc áo choàng sẫm màu ngồi trên giường, sắc mặt đã tươi tắn hơn lúc vừa bị thương nhiều, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn bên dưới lớp áo choàng.

Hắn chỉ vào chiếc ghế gỗ, nói với Hà Vân Tinh: “Ngồi đi.”

Dù thương thế chưa khỏi hẳn, hắn vẫn tràn đầy vẻ lưu manh cuồng dã.

Hà Vân Tinh không dám ngồi. Bình thường nàng ta rất chú trọng hình tượng của mình trước mặt Lâm Nghiêu nhưng lúc này không quan tâm đến gì khác nữa, quần áo, giày dép đều đang rỉ nước nhưng nàng ta chỉ một mực thúc giục hắn: “Lâm đại ca, huynh mau trốn đi đi! Còn không đi là không kịp nữa đâu!”

Lâm Nghiêu vẫn không có ý gì muốn đứng dậy, chỉ hỏi: “Sao muội biết cha muội muốn giết ta?”

Mắt Hà Vân Tinh đỏ hoe, sự thẹn thùng của thiếu nữ đang yêu hoàn toàn không quan trọng gì không thời khắc này, chỉ biết gạt nước mắt nói: “Chiều tối muội đến gọi cha ăn cơm, nghe thấy ông ấy bàn với mấy đầu lĩnh của trại tây rằng đêm nay sẽ đánh hạ trại đông. Muội không khuyên được ông ấy, còn bị nhốt trong phòng nữa, phải giả vờ tự sát mới gạt được người canh gác mở cửa. Lâm đại ca, muội nói đều là thật mà!”

Lâm Nghiêu nhìn nàng ta, sắc mặt có vẻ hơi phức tạp rồi nói với Lâm Chiêu: “A Chiêu, dẫn nàng ta đi thay quần áo đi.”

Hà Vân Tinh không hiểu tại sao họ lại hoàn toàn thờ ơ với tin tức mà mình mang đến. “Lâm đại ca, huynh không tin muội à?”

Lâm Chiêu nhìn dáng vẻ ướt như chuột lột, vô cùng thảm hại của nàng ta, mím môi rồi nói: “Với tốc độ của cô, đã đến được trại đông thì sao cha cô chưa đến?”

Hà Vân Tinh nghe xong chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.

——

Hai thi thể nằm gục trong mưa, nước mưa xối xuống mặt đất làm vết máu cũng nhạt đi nhiều.

Nhị đương gia ôm cánh tay trái bị trúng tên, được thân tín che chở, gian nan rút lui trong mưa. Những nơi ông ta đi qua đều lưu lại vết màu màu đỏ nhạt vì bị mưa hòa tan.

Phía trước là cổng lớn ra khỏi trại đông, trong màn đêm nhìn có vẻ như chỉ cách một quãng ngắn nhưng khi nơi đó sáng lên vô số ánh lửa, mặt của những người đang cố gắng trốn chạy cũng trở nên vô cùng tuyệt vọng.

Một hàng cung thủ đứng ngay đằng trước, những mũi tên đã được lắp vào cánh cung lóe lên ánh sáng đến lạnh người.

“Vụt!”

Một mũi tên xé gió lao đến, nhị đương gia vội nghiêng người né tránh nhưng mặt vẫn bị cắt một vết dài, mũi tên kia bắn trúng một tên lâu la phía sau ông ta.

Tên lâu la ôm phần sườn bị trúng tên, cảm nhận máu tươi đang không ngừng tuôn ra ở nơi có vết thương, không biết vì quá đau hay quá sợ mà không ngừng kêu ré lên.

Những người còn lại của trại tây thấy hàng cung thủ phía trước, bàn tay đang cầm đao cũng run run.

Sở Thừa Tắc giao cây cung vừa bắn xong cho một người đứng sau, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió, dưới ánh lửa, đôi mắt y sắc lạnh đến tận xương như trận mưa đêm này vậy. “Nếu đã đến, sao chưa gì nhị đương gia lại vội về như thế?”

Nhị đương gia nhìn y chằm chằm bằng đôi mắt già nua mà sắc bén.

Sở Thừa Tắc đứng hiên ngang, đĩnh đạc như cây tùng cây bách. Một người trại đông che chiếc ô giấy cho y khỏi bị mưa ướt, những giọt nước mưa rỉ qua kẽ, chảy xuống cán ô trong veo thanh khiết.

Hai bên trái phải của y đứng dàn hàng mười mấy người, kẻ cầm đao, người giương cung, hiển nhiên là đã đợi ở đây từ khá lâu rồi.

“Rút lui!”

Mũi tên vừa rồi của Sở Thừa Tắc rất có sức uy hiếp, nhị đương gia chỉ cảm thấy phần vai bị trúng tên ban nãy thấm nước mưa trở nên đau nhức nhối.

Ông ta hét lên câu này rồi dẫn mấy người trại tây định quay người bỏ chạy nhưng vừa quay lại thì thấy Vương Bưu đã dẫn mười mấy người trại đông chặn đường phía sau của họ.

Trên chiếc chùy sắt của Vương Bưu vẫn còn dính máu, hắn nhổ nước bọt, mắng: “Chạy đi, sao không chạy nữa đi!”

Cả người nhị đương gia ướt nhèm, trông ông ta giống hệt một cây tùng già cỗi, mọc bên bờ vực đã đến lúc phải chết héo. Ông ta nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay ta rơi vào tay các người, muốn chém muốn giết thì tùy. Có điều xin hãy tha mạng cho những huynh đệ theo ta đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.