Lư thẩm nói: “Thẩm đây đã sống hơn nửa đời người rồi, hai người có ổn không tôi nhìn cái là nhận ra ngay. Trưa nay công tử nghỉ ngơi trong phòng, nương tử cũng xách ghế ra hiên ngoài ngắm mưa. Bây giờ nương tử nghỉ ngơi trong phòng thì công tử lại chạy ra ngoài này.”
Sở Thừa Tắc biết bà đã hiểu lầm, Lúc y ra ngoài, bà đã ngủ nên không biết y vừa trở về. Nhưng y cũng không tiện giải thích, chỉ nói: “Không đâu.”
Lư thẩm nghĩ là y đang cố giấu. “Có phu thê nhà nào không cãi nhau đầu giường hòa nhau cuối giường đâu chứ. Có mâu thuẫn gì không làm lành được mà hai người phải giận dỗi như thế? Công tử đừng trách tôi không công bằng, nương tử là người rất tốt, một khi cô ấy đã giận có nghĩa là cậu làm gì đó không đúng rồi. Mấy tên đàn ông thô lỗ trong trại mà còn biết thương vợ nữa là. Nương tử nhà cậu xinh đẹp tốt tính như thế, đốt đuốc đi tìm cũng khó, cậu còn không mau dỗ dành người ta đi. Nói cho thẩm nghe đi, sao hai người lại cãi nhau thế?”
Sở Thừa Tắc nhìn màn mưa một lúc không lên tiếng, Lư thẩm đang định giảng giải tiếp thì y nói: “Không có cãi nhau, ta chỉ nói với nàng ấy theo ta là chịu khổ, nếu nàng ấy bằng lòng ta có thể đưa nàng ấy đến nơi khác.”
Lư thẩm nghe ra được vấn đề nên hỏi: “Đưa đến nơi nào?”
Sở Thừa Tắc đáp: “Trước kia nàng ấy từng đính hôn với người khác, sau này hôn sự không thành, bây giờ người kia cực kỳ phú quý.”
“Cậu nói thế có giống tiếng người không hả?” Lư thẩm tức đến run người. “Nếu nương tử nhà cậu mà cương liệt hơn chút thì e là đã đâm đầu vào tường chết rồi! Người ta trong sạch đi theo cậu, cậu nghèo túng người ta cũng chưa từng oán thán, trước đó cậu bị thương nằm trên giường cô ấy cuống cuồng chăm sóc. Tôi thấy đôi tay mịn màng kia chắc là trước đây chưa bao giờ làm việc nhà nhưng lại phải sắc thuốc cho cậu. Giờ cậu kêu người ta theo người khác thế chẳng phải làm nhục người ta sao? Nếu cô ấy là người tham vinh hoa phú quý, với dung mạo của cô ấy, chắc đã sớm được sung sướng rồi, còn lo cho sự sống chết của cậu làm gì?”
Lư thẩm càng nói càng đau lòng cho Tần Tranh. “Thật là đáng thương mà! Nếu tôi là mẹ cô ấy, tôi nhất định sẽ bảo cô ấy viết lá thư hòa ly cho rồi. Đó là thê tử cậu cưới hỏi về đàng hoàng chứ đâu phải tiểu thiếp có thể tùy tiện tặng cho người ta! Chưa thấy ai làm nhục người ta như vậy!”
Sở Thừa Tắc bị mắng như tát nước vào mặt một chặp nhưng không nói được lời nào.
Là lỗi của y. Y đã không cân nhắc đến điều này, cứ cho rằng để nàng ấy có cơ hội được lựa chọn lần nữa thì mới là công bằng nhưng lại quên mất thế gian này rất hà khắc với nữ tử.
Tuy nhiên cũng chính vì có cái để đối chiếu nên lúc này y càng cảm thấy phản ứng của Tần Tranh khi ấy khá khác thường.
Người ngoài như Lư thẩm mà còn giận đến vậy nhưng Tần Tranh thì lại khá thấp thỏm lo sợ.
Sao nàng ấy lại sợ đến như vậy?
Sở Thừa Tắc ngẫm nghĩ một lúc mới nghĩ thông nguyên nhân, khóe môi y mím thành một đường.
Lư thẩm thấy sắc mặt y sa sầm lại, tưởng mình nói quá nhiều làm y không vui, biết mình chỉ là một người ngoài, có những lời không nên nói quá mức nên đành tiết chế lại, chỉ căn dặn y vào xin lỗi Tần Tranh. Thấy y gật đầu bà mới thở dài một tiếng rồi đi vào phòng mình.
Sở Thừa Tắc đẩy cửa bước vào phòng, vừa liếc nhìn đã thấy một cái chăn đang nằm dưới đất, hiển nhiên là bị ai đó đạp rơi xuống trong lúc ngủ.
Tần Tranh đắp chiếc chăn còn lại, quay mặt vào trong, an phận một cách hiếm thấy.
Lúc nãy giọng Lư thẩm hơi to, hẳn là cô bị đánh thức nhưng lại giả vờ ngủ.
Trong phòng bị dột, dưới đất có nước, chiếc chăn rơi xuống đã ướt không thể dùng được nữa, y nhặt nó đặt lên cái rương gỗ rồi quay trở lại bên giường, nằm xuống. Sống lưng của người nằm bên cạnh rõ ràng trở nên cứng nhắc hơn.
Sở Thừa Tắc nhìn nóc màn đen kìn kịt, một lát sau mới nói: “Xin lỗi nàng.”
Tần Tranh không thể giả vờ ngủ được nữa, im lặng đưa một nửa chăn sang cho y.
Sở Thừa Tắc nói: “Những lời trưa nay không phải để thăm dò nàng. Ta không đến nỗi ti tiện như vậy.”
Từ trưa đến giờ, cuối cùng y cũng hiểu tại sao sau khi mình nói ra câu ấy, Tần Tranh lại sợ đến vậy.
Tần Tranh ngẩn người. Giọng nói trầm thấp của y tiếp tục vang lên trong bóng đêm. “Từ nay ta sẽ không nói những lời như thế nữa.”
Tần Tranh đang cân nhắc xem mình nên đáp lại thế nào thì nghe y nói: “Ngủ đi.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4. Không Ai Cứu Tôi
=====================================
Hai người không nói gì nửa, nhất thời bên tai chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài và tiếng nước mưa nhỏ từ trên trần xuống đập vào thau chậu trong nhà.
Tần Tranh nhìn chằm chằm lên trần, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, trong đầu toàn là câu “không phải để thăm dò” của y. Y đang trưng cầu ý kiến của cô ư?
Nhất thời lòng cảm thấy rối bời.
Ngón tay cô vân vê mép chăn, hỏi nhỏ: “Người cho thiếp xem thư bồ câu mang đến, lại nói với thiếp chuyện của Lục gia, thế không sợ lỡ như thiếp về lại với Thẩm Ngạn Chi, kể hết chuyện của người và bên đó ra sao?”
Sở Thừa Tắc không trả lời, lâu đến nỗi Tần Tranh hoài nghi phải chăng y đã ngủ thì mới nghe thấy: “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.”
Câu trả lời này…
Tần Tranh lặng lẽ đưa một bàn tay lên che mặt. Hiện giờ hồi tưởng lại hôm đó y kể cho cô nghe chuyện Lục gia, khi ấy tim cô đập thình thịch, quả thật rất mất mặt.
Y nói không sai. Sớm muộn gì Thẩm Ngạn Chi cũng sẽ biết, mồng bảy tháng tư y sẽ móc nối với người của Lục gia, dù cô nói muốn đi tìm Thẩm Ngạn Chi thì y cũng sẽ đưa cô đi sau hôm đó.
Tần Tranh thầm nhủ phải ngủ đi, bớt suy nghĩ vẩn vơ lại, ngáp một cái rồi buông lỏng người, tiếp tục đi vào giấc mơ.
Tuy cô ngủ không ngay ngắn nhưng giấc ngủ rất sâu, không bao lâu sau hơi thở đã đều đều.
Sở Thừa Tắc nghe tiếng hít thở đều đặn bên cạnh mới quay đầu qua nhìn cô.
Tại sao lại nói với Tần Tranh những chuyện này?
Có lẽ là vô thức muốn để cho nàng ấy biết rằng đi theo mình không phải là hoàn toàn hết hy vọng, không có tương lai.
Nếu đã để nàng ấy lựa chọn thì cũng phải để nàng ấy biết dự tính của mình chứ.
Không ngờ lại làm nàng ấy sợ đến vậy.
Trong bóng đêm, Sở Thừa Tắc khẽ thở dài một hơi, vừa nhấc người qua định quay ra ngoài ngủ thì không ngờ ai kia lại tung thế võ trong giấc mơ, đánh thật mạnh vào hốc mắt y.
Sở Thừa Tắc: “…”
Y nắm bàn tay vừa đánh mình cho vào trong chăn.
Ngày mai chắc phải tìm đại phu xem thử mới được.
***
Hôm nay đến đây thôi nha:3
Like và cmt mạnh tay nào các nàng:3