Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 78: Chương 78




Đôi mày của Lâm Chiêu vẫn nhíu chặt không giãn ra. “Từ khi hang Yến xảy ra chuyện, muội vẫn cảm thấy không yên tâm. Để muội dẫn người qua đó xem thử.”

Nói xong nàng ta bèn mang giày vào, bước thật nhanh về phía một con đường nhỏ.

Tần Tranh sợ Lâm Nghiêu không biết tin rồi lo lắng nên định trở về nói với hắn một tiếng là Lâm Chiêu đến hang Yến rồi.

Không ngờ Lâm Nghiêu nghe xong thì thần sắc rất khó coi. “Dưới hang Yến là vách núi cao mấy chục trượng, xưa nay không sợ bị tấn công. Trước đó Ngô Khiếu chạy trốn từ phía sau núi, ta chỉ e là hắn dẫn người tấn công lên từ phía đó.”

Hắn đang bị thương, hiện nay không thể xuống giường. Đám người Vương Bưu đã theo Sở Thừa Tắc xuống núi hết, những người còn lại đều bị Lâm Chiêu dẫn đến hang Yến, bây giờ bên cạnh hắn không người có thể dùng.

Hắn do dự một lát rồi nói với Tần Tranh. “Làm phiền Trình phu nhân đi một chuyến, gọi Vương đại nương ở nhà bếp triệu tập mọi người, ra sau núi canh giữ.”

Tần Tranh biết chuyện khẩn cấp nên lập tức nhận lời.

Cô đi tìm Vương đại nương, Vương đại nương không nói tiếng nào, lập tức gọi thêm vài người ra sau núi.

May mà Hỉ Thước vừa đi đưa cơm cho nhị đương gia về, nghe nói có chuyện liền vội vàng chạy đến hang Yến báo tin cho Lâm Chiêu, bảo nàng ta dẫn người ra sau núi phòng thủ.

——

Hai chiếc thuyền lớn của thủy tặc đậu bên bờ sông, mấy tên tiểu lâu la không ngừng la hét chửi bới về phía những người đang trông coi hang Yến, đại loại như Kỳ Vân Trại đều là súc vật, là rùa rút đầu…

Nhưng cũng chỉ mắng mỏ mà thôi, trên thuyền lại chỉ có vài người.

Lúc này phần lớn thủy tặc trên thuyền đều đã theo Ngô Khiếu tập trung phía dưới vách đá đằng sau núi.

Lái thuyền đến hang Yến mắng chửi là ý của Ngô Khiếu, bởi vì bọn họ có rất nhiều người, một khi xuất hiện ở khu vực xung quanh hang Yến là lập tức bị những người trông coi phát hiện ra ngay.

Chi bằng ngoài mặt tấn công vào hang Yến, thu hút binh lực của Kỳ Vân Trại qua đây, bọn họ thì lén vòng ra phía sau núi đánh lên.

Tên cầm đầu bọn thủy tặc nhìn những cọc gỗ cách nhau một trượng đang nhô ra trên vách đá, hít hà một hơi, mắng: “Đám người Kỳ Vân Trại là khỉ hay sao, mẹ nó thế mà cũng leo lên được.”

Ngô Khiếu ném dây thừng có gắn móc sắt ở đầu lên cọc gỗ, cười hỏi tên thủ lĩnh. “Đại đương gia đã biết phải lên bằng cách nào rồi chứ?”

Tên cầm đầu hớn hở ra mặt. “Tiểu tử ngươi được lắm, quả nhiên là người từng ở Kỳ Vân Trại mới biết được cách này.”

Trên tay hắn cầm một cây nỏ, cười lạnh. “Trong đám binh khí cướp được lần trước, có cái này là tốt nhất, đúng lúc có thể dùng đám nhãi ranh Kỳ Vân Trại để thử xem. Dám cướp thuyền của ông đây rồi còn chơi ông một vố nữa, huynh muội tên họ Lâm kia không trả giá thì các trại ở Thanh Châu này coi ông là mèo ốm à!”

Ngô Khiếu ngoài miệng thì cung cung kính kính nhưng trong lòng lại đang vạch kế làm sao để lát nữa bọn thủy tặc này sẽ đối phó với tên họ Trình, còn mình thì bắt nữ nhân kia xong sẽ chạy trước.

Nghĩ đến việc chẳng những có thể rửa nhục mà còn có trăm lượng vàng, máu trong người gã như sôi lên, không muốn đợi thêm phút giây nào nữa.

Ngô Khiếu đi đầu. Những tên thủy tặc lần này tấn công lên, trên hông tên nào cũng đeo một cái nỏ và sau lưng là một ống tên to.

Cách đây không lâu, chúng mang số vũ khí vừa cướp được đi đánh một trại khác. Sơn trại kia không ở nơi hiểm yếu như Kỳ Vân Trại, đám người kia lỗ mang xách đao tới liều mạng với chúng, bị chúng dùng nỏ bắn nát như cái rổ.

Thang dây không thể bì được với thang gỗ, treo trên cọc gỗ cứ lắc qua lắc lại, cả đám người mất rất nhiều sức mới leo lên tới nơi.

Khi sắp lên tới nơi, Ngô Khiếu mới nhìn rõ bên vách núi là một bức tường có nhiều chông tre, những cây chông chi chít, nhọn hoắc dài cả trượng chỉa xuống phía dưới, họ không có cách nào để đến gần.

“Phía trên có tường chông tre à?” Tên cầm đầu tức đến nỗi mắng to. “Họ Ngô kia, ngươi chơi ông đấy à?”

Ngô Khiếu cũng không ngờ bên này lại nhanh chóng làm xong công tác phòng ngự như vậy, vội nói: “Đại đương gia, hôm đó tôi từ đây trốn đi, ở đây vẫn chưa có bức tường tre này. Nơi này địa thế cao, vách đá lại có bụi cây mọc lổm chổm, từ dưới núi nhìn lên không thể biết nơi này có tường tre…”

Tên cầm đầu chỉa thẳng chiếc nỏ vào Ngô Khiếu. “Tiểu tử ngươi dám chơi ông, ông sẽ bắn nát đầu ngươi thành tổ ong vò vẽ.”

Ngô Khiếu vội không ngừng bày tỏ lòng trung thành.

Một tên thủy tặc đầu trọc leo phía dưới nói. “Đại ca, kế tốt nhất hiện nay là xuống thuyền xách một thùng dầu hỏa lên đây, tưới vào bức tường tre kia, châm cho nó mồi lửa là nhanh nhất.”

Cả đám thủy tặc treo lủng lẳng trên dây thừng như một xâu bánh, muốn xuống ngay chắc chắn là không được nên bèn truyền lần lượt từ tên này đến tên kia, bảo những kẻ còn chưa leo lên đi lấy dầu hỏa.

Hành động của bọn chúng cũng đã kinh động đến người canh gác phía sau tường tre.

Phía sau bức tường tre cất một chòi gác đơn giản, cao hơn bức tường một chút, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài bức tường.

Lúc người canh gác bước lên chòi canh, nhìn thấy cả đám thủy tặc đu trên vách đá thì sợ đến nỗi chân mềm nhũn ra, vừa bắn pháo ra báo hiệu liền bị thủy tặc dùng nỏ bắn chết.

Tốc độ và lực độ của loại nỏ này thật sự đáng sợ, ngay cả những cung thủ thiện xạ nhất cũng không thề bắn ra lực như vậy.

Dầu hỏa từ dưới tạt lên, một mồi lửa nèm vào là bức tường tre lập tức bốc cháy.

——

Những người của Kỳ Vân Trại vừa đánh vào nơi cất giữ binh khí của bọn thủy tặc, lúc này đang lựa chọn loại binh khí phù hợp với mình nhất trong vô vàn thùng binh khí không kể hết được.

“Thanh đao này sắc bén ghê!”

“Trên chiến trường người ta nói càng dài càng mạnh, phải dùng thương dài mới được!”

“Theo ta thấy, nếu có sức thì nên dùng kích là tốt nhất. Chẳng những phải đại tướng quân nổi danh đều dùng kích sao?”

“…”

Cả đám người vừa chọn lừa vừa tám chuyện.

Sở Thừa Tắc không hề nhìn đám binh khí này, y đưa mắt nhìn sắc trời âm u, trong lòng cứ có cảm giác sốt ruột, luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Đúng lúc này, Vương Bưu – đang dẫn người đi kiểm kê số lượng binh khí – vội vã chạy tới, quýnh quáng nói: “Quân sư, không hay rồi!”

“Có năm thùng nỏ đã bị đưa đến hang ổ của bọn thủy tặc, ta vừa thẩm vấn một tên, mẹ nó hắn nói là mang đi tấn công Kỳ Vân Trại rồi, còn nói có người trong trại chúng ta dẫn đường nữa, chắc là tên khốn Ngô Khiếu!”

Đám người Kỳ Vân Trại đang lựa chọn binh khí lập tức trở nên xôn xao.

Mắt Sở Thừa Tắc lập tức tối sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.