Liên quan đến chuyện thái tử có bất lực hay không, Tần Tranh không cách nào kiểm chứng. Kiểu gì cô cũng đâu thể đến hỏi thẳng thái tử.
Hành khách trong khoang thuyền nhanh chóng nói sang chuyện khác. Tần Tranh nhắm mắt dựa vào vách tường, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến.
Trước khi ngủ cô còn mơ mơ màng màng nghĩ mặc kệ thái tử có bất lực hay không nhưng chuyện Sở Dương Đế luyện đan là để tìm thuốc cho y chắc chắn là giả. Ông ta không chỉ có mình thái tử là con trai, tình cha con có sâu nặng đến đâu thì cũng không đến mức phải mang tiếng oan thay cho y như vậy.
Trong sách, thái tử phi bị đồn thành một yêu phi hại nước như thế hẳn cũng là do hoàng tử nào đó hắt nước bẩn vào, nhằm lật đổ thái tử.
——
Trời vào khuya, tiếng trò chuyện của các hành khách cũng nhỏ dần, thậm chí có vài người ngủ say còn ngáy rất to.
Tần Tranh ngủ không yên giấc. Chỗ ngồi chật hẹp, giữ một tư thế ngủ quá lâu nên không thoải mái, cộng thêm thỉnh thoảng thuyền lắc lư một cái nên có mấy lần đầu cô bị va vào vách tường.
Nhưng cô mệt đến không mở mắt ra nổi, chỉ mơ mơ màng màng sờ lên chỗ bị đụng trúng, vẻ mặt ngơ ngác lại tội nghiệp như không hiểu sao tự nhiên giường lại cứ đụng vào đầu mình.
Thái tử rất tỉnh ngủ, tiếng ngáy trong khoang thuyền lại to như tiếng sấm nên y không ngủ được. Tần Tranh bên cạnh hơi nhúc nhích chút thôi là y liền mở mắt ra.
Khi thấy Tần Tranh lại bị đập trúng đầu lần nữa, y do dự chốc lát rồi đưa tay ngăn giữa vách tường và đầu cô. Lúc tàu lắc lư, đầu Tần Tranh chỉ đụng trúng lòng bàn tay thái tử, như thế ngủ yên ổn hơn nhiều.
Ánh trăng chiếu vào chiếc cửa sổ thông gió nhỏ, nửa bên mặt của Tần Tranh ẩn trong bóng đêm, nửa còn lại được ánh trăng soi trắng đến phát sáng, mấy vệt máu mà cô quẹt lên mặt mình cũng đã bị nước sông ngầm rửa trôi mất.
Khuôn mặt này từ trong ra ngoài đều đẹp đến mức hoàn mỹ, vẻ đẹp như chỉ tồn tại trong tranh.
Dù đầu tóc của cô được búi thành một búi xộc xệch chẳng ra gì, người lại mặc bộ quần áo đàn ông màu xám không vừa vặn nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một cô gái.
Mắt thái tử bỗng lóe lên vẻ gì đó. Y đã biết tại sao gã đàn ông còn gây sự với cô khi nãy lại cứ nhìn cô kể từ khi vào đây.
Khi lên thuyền, trời tối om om, những người khác có lẽ không để ý đến tướng mạo của Tần Tranh nhưng tên đó từng nói chuyện với cô ở khoảng cách khá gần, hiển nhiên là đã nhìn rõ dung mạo của cô.
Để đến Ngô Quận, nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Hai ngày nữa vẫn phải bắt cô chen chúc trong cái nơi chật hẹp, ngủ cũng không được thẳng chân này sao?
Thái tử suy tư một chút rồi từ từ nhắm mắt lại trong khoang thuyền đầy mùi lạ và tiếng ngáy này.
——
Khi Tần Tranh thức giấc đã là sáng hôm sau. Ngủ một giấc ngon lành, người đã có tinh thần trở lại, có điều duy trì một tư thế quá lâu nên nửa bên người cũng tê dại.
Cô vừa nhúc nhích một cái là thái tử liền quay sang nhìn. Thấy vẻ nhăn nhó của cô, y đưa tay ấn vào mấy huyệt lớn trên người cô. Tần Tranh cảm thấy cảm giác tê dại cực kỳ khó chịu kia giảm đi rất nhiều.
“Cảm ơn…”
Hai chữ “điện hạ” còn chưa ra khỏi miệng, nhớ ra mình đang trên đường chạy trốn, cô lại ngậm vào.
“Giữa ta và nàng, từ nay không cần phải nói cảm ơn.” Thái tử nói xong liền đưa cho cô một chén gì đó còn bốc hơi nóng: “Ăn chút gì trước đã.”
Tần Tranh thật sự rất đói nhưng nhìn thứ trong chén, cô cũng phải ngây người.
Canh cá?
Với tình hình của họ hiện nay, cái này không khỏi quá xa xỉ nhỉ?
Có lẽ cái chén đã được đặt ở đó một lát, Tần Tranh bưng vào không bị nóng. Cô không ăn vội mà ngẩng đầu hỏi: “Canh cá ở đâu ra vậy?”
Thái tử bình tĩnh nói: “Sáng nay ta lên boong thuyền bắt vài con cá dưới sông rồi tặng cho chủ thuyền một ít, nhờ người ta nấu cho chén canh cá.”
Tần Tranh đã chứng kiến võ công của thái tử, bắt vài con cá là chuyện không mấy khó khăn.
Nhưng cô lại quan tâm đến vết thương của y hơn, lập tức hỏi: “Vết thương lại bị dính nước à?”
“Không có xuống nước, ta dùng dây thừng cột vào kiếm, phóng xuống dưới.”
Trên chuôi kiếm của y có một vòng tròn, rất tiện để cột dây thừng vào, hơn nữa thị lực của y rất tốt, phóng kiếm xuống nước tám chín phần mười là có thể trúng cá. Có điều lười kiếm quá sắc bén, có mấy con cá to dính vào rồi lại rơi ra, may mà có người làm trên thuyền quăng lưới xuống vớt.
Tần Tranh nghe vết thương của y không dính nước là yên tâm. Cô nhìn chén canh cá trắng ngần có nêm ít hành lá, nuốt nước miếng hỏi thái tử: “Người ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
Nghe được câu trả lời, cuối cùng Tần Tranh đã có thể thoải mái bưng chén canh cá lên ăn ngấu nghiến.
Cá tươi vừa bắt nên rất ngọt, xương cá đã được lấy ra trước khi nấu, hớp một ngụm vào chỉ toàn thịt là thịt, tuy chỉ nêm muối và hành nhưng với người đói cồn cào như Tần Tranh, nó đã là mỹ vị.
Cô vừa ăn được nửa chén canh cá thì có một người hầu xuống tìm thái tử. “Trình công tử, chủ nhân nhà tôi có lời mời.”
Thái tử nói với Tần Tranh: “Ta ra ngoài một lát.”
Tần Tranh bưng chén canh, ngoan ngoãn gật đầu.
Chắc hẳn Trình là họ giả thái tử đang dùng.
Cô không biết trong lúc mình ngủ, sáng nay đã xảy ra chuyện gì nhưng rõ ràng gã sai vặt này rất khách sáo với thái tử.
Sau khi thái tử rời khỏi khoang thuyền, người đàn ông hôm qua gây sự với Tần Tranh nói móc mỉa: “Tiểu nương tử à, tướng công của cô đã leo lên được cành cao rồi đấy, không bao lâu nữa hẳn sẽ trở thành rể hiền của Trần viên ngoại.”
Tần Tranh nghệch mặt ra. Cô ngủ một giấc thức dậy là thành người tối cổ rồi à?