Bác gái dẫn theo con nhỏ bên cạnh tưởng Tần Tranh bị dọa sợ nên mắng người đàn ông kia vài câu: “Phu thê người ta tình cảm đang tốt đẹp, cần gì cậu xen vào. Tôi thấy cậu ghen tỵ vì người ta lọt vào mắt xanh của Trần viên ngoại thì có, sao không nhìn xem võ công của người ta lợi hại cỡ nào. Một người đàn ông thân bảy thước cao như cậu, bản lĩnh thì không có nhưng nói xấu sau lưng người khác thì giỏi ghê.”
Người đàn ông kia hừ một tiếng: “Tôi mà trông được như tên mặt trắng ấy thì đã lọt vào mắt xanh của thiên kim nhà viên ngoại rồi.”
Bác gái kia mỉa lại không chút nể nang. “Nương tử nhà người ta xinh đẹp thế này, tội gì mà phải đi lấy cô gái già nhà viên ngoại. Chỉ có người siêng ăn biếng làm như cậu mới suốt ngày mơ tưởng đến chuyện đi ở rể.”
Người đàn ông bị chọc trúng chỗ đau, khá mất mặt nên làm bộ muốn động tay động chân với bác gái kia. “Cái bà già này nói bậy bạ gì đó!”
Những người bên cạnh vội vàng can ngăn, kéo hắn ta lại.
Tần Tranh đã hiểu đại khái đầu đuôi câu chuyện, cô khẽ liếc nhìn người đàn ông kia. “Vị đại ca này có gì muốn nói thì đợi lát nữa tướng công tôi về, nói trước mặt chàng ấy.”
Gì chứ cáo mượn oai hùm là cô giỏi lắm.
Người đàn ông kia cũng là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, dám ngang ngược trước mặt bác gái kia nhưng lại e dè thái tử, không dám làm gì Tần Tranh, đành mạnh miệng nói: “Để xem khi nào thì cô khóc! Trần viên ngoại chỉ có hai đứa con gái, cô nhỏ bây giờ đã ở Biện Kinh, cô lớn chắc chắn sẽ kén rể thừa kế gia nghiệp. Chắc là cô không biết gia sản của Trần gia nhiều thế nào đâu. Ngành tơ lụa của cả vùng Giang Hoài này đều nằm trong tay Trần gia. Cô nghĩ tướng công của cô sẽ vì mình mà bỏ qua gia tài bạc triệu của Trần gia à?”
Tần Tranh chẳng buồn quan tâm. “Tôi sẽ chuyển những lời này lại cho tướng công nghe.”
Người đàn ông kia hoàn toàn nghẹn họng.
Thái tử ra ngoài mãi mà chưa về, Tần Tranh thấy buồn chán nên bắt đầu nghe ngóng chuyện xảy ra sáng nay từ bác gái giúp cô trò chuyện.
Bác gái nhắc tới thái tử là không ngừng nói những lời khen ngợi: “Tiểu muội, cô thật tốt số. Người vừa khôi ngô vừa có bản lĩnh như tướng công nhà cô, có đốt đuốc đi tìm cũng khó mà gặp được! Sáng nay cậu ấy ở trên boong thuyền dùng kiếm câu cá, võ công thật là lợi hại làm cả đám hộ vệ trên thuyền đều trố mắt nhìn!”
“Cô đừng có nghe cái tên mỏ nhọn đó nói bậy.” Bác gái nói tới đây còn lườm người đàn ông kia một cái, tên mỏ nhọn mà bà ta nhắc đến không cần nói cũng biết là ai, người đàn ông kia tức đến nỗi mặt đỏ như gà chọi.
Bác gái đắc ý, sau đó nói tiếp: “Trần viên ngoại thấy tướng công cô diện mạo anh tuấn, võ công lợi hại nên mới hỏi có gia thất chưa, lúc đó tướng công cô nói ngay là bắt cá để tẩm bổ cho thê tử. Tôi nhìn ra được tướng công cô trông có vẻ lạnh lùng thế thôi chứ thật ra thương cô lắm đấy!”
Trước những lời khen ngợi của bác gái kia, Tần Tranh luôn duy trì nụ cười mỉm, vừa thẹn thùng xấu hổ vừa không mất lịch sự.
Thái tử có tình cảm với cô không thì cô không biết. Nhưng cô đối với y, nếu có tình cảm gì thì cũng chỉ là tình đồng chí trong cơn hoạn nạn mà thôi.
Lúc mới xuyên qua, vì biết tất cả mọi bất hạnh của thái tử phi đều bắt nguồn từ việc thái tử cưỡng ép cưới nàng về tạo thành, ấn tượng của cô đối với y rất tệ. Trên đường chạy nạn, cô đã thay đổi không ít cách nhìn về y nhưng chắc chắn không thể gọi là thích. Vì thế khi đột nhiên nghe người khác khen ngợi cô và thái tử phu thê ân ái, tình cảm sâu đậm, cô cảm thấy hơi là lạ.
Gần đến trưa, thái tử mới trở lại. Theo sau y còn có người hầu của Trần viên ngoại, cung kính mời hai người đến ở khoang thuyền phía trên, nói đã chuẩn bị cho họ một gian phòng riêng.
Những người khác không khỏi hâm mộ. Người đàn ông hay kiếm chuyện với Tần Tranh cố tỏ ra khinh thường nhưng nhìn thế nào cũng thấy hắn rất ghen tỵ.
Trước khi đi, thái tử còn bảo người hầu trưa nay tiếp tục đưa canh cá cho bác gái kia. Lúc đó Tần Tranh mới biết hẳn là sáng nay y cũng phân cho bác ta một chén canh, bác ta chịu ơn nên mới giúp cô khi người kia gây sự.
Gian phòng mà người hầu dẫn họ đến ở không lớn lắm, chỉ kê một chiếc giường và một chiếc bàn là đã có vẻ chật chội nhưng tối qua Tần Tranh đã ngủ ở khoang đáy rồi nên giờ không kén cá chọn canh gì nữa. Có cái giường đã đủ thõa mãn rồi, đêm qua rúc trong góc tường ngủ làm cô đau lưng chết được.
Sau khi người hầu đi, Tần Tranh không nén được tò mò, hỏi: “Sao vị viên ngoại kia lại cho chúng ta gian phòng vậy?”
Thái tử nhìn cô, đáp: “Ngày mai thuyền sẽ đi vào lưu vực Nguyên Giang. Vùng Nguyên Giang thủy tặc hoành hành, ông ấy muốn nhờ ta làm hộ vệ, hộ tống ông ấy bình an đến Ngô Quận.”
Cuối cùng, y lại bổ sung một câu: “Bây giờ ta nói với mọi người mình họ Trình, tên Tắc. Tắc trong xã tắc.”
Trình Tắc?
Tần Tranh cảm thấy cái tên này hơi quen tai nhưng lại không nhớ ra từng nghe ở đâu. Cô không nghĩ tiếp nữa mà hỏi chuyện liên quan đến việc làm hộ vệ tạm thời này. “Thù lao là gian phòng này à?”
Thái tử nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, không biết sao lại nói: “Sau khi đến Ngô Quận sẽ cho thêm mười lượng bạc.”
Nói xong, y lấy một mớ tiền đồng ra đặt lên bàn, bảo: “Số cá bắt được sáng nay đều đã bán cho Trần viên ngoại, nàng cất tiền đi.”
Tần Tranh nhìn mớ tiền đồng trên bàn, trong đầu bỗng hiện lên những lời bác gái kia nói lúc nãy, cảm xúc của cô càng lạ hơn.
Thế này là có ý bảo mình quản tiền à?
Tần Tranh nói với giọng không được tự nhiên: “Để ở chỗ người cũng được vậy.”
Thái tử nói: “Không tiện lắm.”
Tần Tranh nghe giọng y không được thoải mái cho lắm nên bèn không từ chối nữa.
Cô tìm một sợi dây nhỏ, cứ mười đồng tiền là xâu thành một chuỗi. Đếm nửa ngày, cô phát hiện có đến tận một trăm hai mươi đồng. Cô không hiểu tình hình vật giá nơi này, cũng không biết thái tử bán cá theo cân hay là theo con.
Một trăm hai mươi đồng tuy không nhiều nhưng tốt xấu gì cũng có thêm thu nhập, lòng Tần Tranh cũng khá vui vẻ.
Cô ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó với thái tử nhưng lại thấy y đang sa sầm mặt, ngồi đọc sách ở đối diện. Cô chớp mắt. Y đang giận gì à?
Tần Tranh đâu biết thật ra thái tử đang chìm trong suy tư của riêng mình.
Kiếp trước, cộng thêm kiếp này, y chưa từng mất mặt đến vậy. Lúc đó chắc chắn y bị ma ám rồi, nếu không sao lại không biết xấu hổ mà đem mấy đồng tiên đó đưa cho nàng như dâng phượng ấn vậy.
Năm đó dù là lúc thảm hại nhất, y vẫn có thể tiện tay ban thưởng cho các tướng lĩnh đi theo mình cả đống vàng bạc cơ mà.
Mò được vài đồng bạc đưa cho người ta là sao?
Thảo nào người ta lại từ chối!
Mất mặt! Thật sự quá mật mặt!
Thái tử bóp trán, thật sự không hiểu nổi sao mình lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
Tần Tranh chỉ cảm thấy cả ngày hôm ấy thái tử đều sa sầm mặt, cô thầm nghĩ dù có bất mãn việc mình không chịu nhận mấy đồng tiền kia thì cũng không đến mức giận lâu vậy chứ?
Khi trời tối, Tần Tranh cố gắng ngồi với y một lát, sau đó thật sự không chịu nổi nữa, ngáp dài một cái, nói: “Điện… Tướng công, đêm khuya rồi đó.”
Cô rất buồn ngủ nhưng lại ngại, không thể đi ngủ ngay được.
Cuốn sách đã cầm trên tay rất lâu nhưng vẫn không lật trang nào cuối cùng cũng động đậy, chuyển sang trang khác. Nếu Tần Tranh không âm thầm quan sát thì chắc đã tưởng y đang nghiêm túc đọc sách thật.
Y không ngước mắt lên, chỉ nói: “Vậy nàng ngủ trước đi, lát nữa ta còn phải lên boong thuyền xem xét.”
Y đã nói thế, Tần Tranh cũng không hơi sức đâu mà đoán tâm trạng khó dò của y nữa, tự mình đi ngủ trước.
Khoang thuyền có hạn nên giường cũng hơi nhỏ. Hai người nằm muốn trở mình cũng khó. Tần Tranh cố nép sát vào đầu bên kia, chừa đủ chỗ cho y.
——
Quá nửa đêm, cả con thuyền đột nhiên dao động mạnh, Tần Tranh lọt hẳn xuống giường.
Bên ngoài có tiếng ồn ào nhốn nháo, hình như là tiếng binh khí chạm vào nhau.
Gặp thủy tặc à?
Tần Tranh lập tức tỉnh ngủ.
Cô bỏ dậy, sờ lên giường. Phía bên kia giường lạnh tanh, hoàn toàn không có dấu vết gì là có người từng nằm đó.
Thái tử đâu?