Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 87: Chương 87




Tên thủy tặc cụt tay không dám nhìn Ngô Khiếu, chỉ gật đầu đáp: “Quan phủ nói họ phải nhìn thấy người trước rồi mới giao tiền chuộc.”

Ngô Khiếu lập tức gọi vài người tới. “Mấy người các ngươi vào địa lao mang nữ nhân kia ra đây.”

Ngô Khiếu làm một vụ là có thể bắt quan phủ mang năm trăm lượng vàng đến, mấy tên đầu lĩnh cũng muốn được chia chác nên không khỏi nói chuyện thân thiết với gã hơn, còn liên tục kính rượu gã.

Tên thủy tặc cụt tay nhân cơ hội nói: “Ngô ca, vậy đệ đích thân đến địa lao một chuyện.”

Lần này hắn đi làm một việc lớn, muốn thể hiện trước mặt Ngô Khiếu để sau này có tiếng nói hơn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng cũng chính vì câu này mà Ngô Khiếu nhìn hắn kỹ hơn, rồi phát hiện có một tay đang rụt vào trong tay áo.

Để tiện hành động, tay áo của thủy tặc trước nay rất ngắn, lộ hai cánh tay ra ngoài là chuyện thường. Đằng này hắn rụt tay trong áo, còn giấu giấu giếm giếm nên trông càng kỳ lạ.

Ngô Khiếu hỏi: “Tay bị sao thế?”

Tên thủy tặc cụt tay lập tức toát mồ hôi lạnh, vô thức giấu tay ra sau lưng. “Không… không sao.”

Nếu để Ngô Khiếu nhìn thấy tay của hắn bị hành hình, với sự đa nghi của gã, chắc chắn gã sẽ nghi ngờ hắn cấu kết với quan phủ.

Quả nhiên, Ngô Khiếu nhìn thấy hành động bất thường của hắn liền xách đao bước tới. “Không sao thì giấu cái gì? Ngươi giấu ta cấu kết với quan phủ làm trò gì à?”

Những tên đầu lĩnh khác thấy thế bèn đứng nhìn với tâm thái xem kịch hay.

Tên thủy tặc cụt tay rất sợ hãi, co chân bỏ chạy. Ngô Khiếu ném thanh đao qua, trúng vào ngực làm hắn ngã gục xuống đất.

Ngô Khiếu lập tức cảm thấy chắc chắn quan phủ sẽ không mang vàng đến thuộc người một cách đơn giản thế. Gã nhổ nước bọt xuống đất, nói: “Bảo các huynh đệ trông chừng ngoài thủy vực Bàn Long Câu cảnh giác một chút…”

Còn chưa nói xong, một tiếng nổ cực lớn vang lên, cả mặt đất đều chấn động, bức tường bằng đất cũng lung lay, sụt xuống không ít đất.

“Động đất à?” Bọn thủy tặc trong nhà ngơ ngác nhìn nhau.

Một tên tiểu lâu la cuống cuồng chạy vào. “Không hay rồi! Kỳ Vân Trại từ thượng lưu Nguyên Giang đánh tới!”

“Kỳ Vân Trại?”

Ngô Khiếu và mấy tên đầu lĩnh của Bàn Long Câu đều vô cùng ngạc nhiên.

Ngô Khiếu quát hỏi: “Tiếng nổ lớn kia là sao?”

Mặt tên tiểu lâu la như đưa đám. “Hôm nay ngài và đại đương gia đi tập kích Kỳ Vân Trại, Kỳ Vân Trại cũng nhân cơ hội ấy đi cướp số binh khí mà chúng ta cướp về. Tiếng nổ lớn kia là do Kỳ Vân Trại dùng máy bắn đá bắn thuốc nổ qua đây.”

Bốn bề Lưỡng Yến Sơn đều là vách núi cao mấy chục trượng, những chiếc chiến xa này hoàn toàn không thể phát huy tác dụng nên sáng nay lúc tập kích Kỳ Vân Trại, họ chỉ mang nỏ theo.

Nhưng Bàn Long Câu không có địa thế hiểm yếu như Kỳ Vân Trại, Kỳ Vân Trại mang vũ khí quan phủ dùng để công phá thành đến đánh Bàn Long Câu, thắng thua của trận chiến này đã rõ.

Mấy tên đầu lĩnh đều biến sắc, mắng: “Đây là sao? Là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo à?”

“Kỳ Vân Trại không đánh được, ngược lại để chúng cướp được binh khí mang đến đánh vào nhà mình, nói ra người ta sẽ cười chết mất!”

“Mau mau mau! Trả hai nữ nhân kia lại cho Kỳ Vân Trại. Chúng đánh kiểu này, không san Bàn Long Câu thành bình địa mới lạ đó!”

Mấy tên đầu lĩnh mỗi người một câu, đều đang bàn xem làm thế để nào Kỳ Vân Trại bớt giận rút về, chỉ có Ngô Khiếu là sa sầm mặt, nói: “Trả về? Các ngươi nghĩ Kỳ Vân Trại sẽ bỏ qua dễ dàng thế à? Bây giờ chỉ có một kế là gắp lửa bỏ sang chỗ khác.”

Khi mấy tên đầu lĩnh đều nhìn về phía mình, gã nói: “Thuyền của quan phủ đã từ phía hạ lưu Nguyên Giang đánh lên, phái người đi nói với quan phủ người trên lệnh truy nã của họ đã bị Kỳ Vân Trại bắt đi, số vũ khí kia cũng ở trong tay chúng, ta không tin quan phủ có thể nhịn được nỗi hận này. Phía Kỳ Vân Trại thì đưa hai nữ nhân bị trùm đầu qua đó, tiếp theo cứ để chúng cắn xé với quan phủ thôi. Trai cò tranh nhau, Bàn Long Câu chờ hưởng lợi là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.