Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 89: Chương 89




Gió đêm lạnh lẽo. Sở Thừa Tắc nói xong câu này bèn tóm cổ tên thủy tặc kia, đạp chân vào boong thuyền, nhảy khỏi thuyền lớn xuống một chiếc thuyền gỗ nhỏ.

Tên thủy tặc sợ tới nỗi ngã phịch xuống, Sở Thừa Tắc cầm kiếm đứng trên mũi thuyền, nói: “Chèo đi.”

Tên thủy tặc cắn răng, nghĩ lát nữa đến hang ổ của bọn ta, còn chưa biết ai sẽ chết đâu, vì thế bèn nhặt mái chèo chèo đi.

Bọn thủy tặc phía trước thấy Sở Thừa Tắc một người một ngựa đến, nhất thời không biết nên nói y là can đảm hay vô tri nữa. Chúng ngây người trong giây lát rồi ra lệnh: “Bắn tên! Mau bắn tên!”

Một làn mưa tên bắn về phía Sở Thừa Tắc. Thanh kiếm trên tay y vung lên dệt thành một tấm lưới kín kẽ, tên không thể chạm đến một sợi tóc của y.

Đến gần bờ, đám thủy tặc nhào về phía y như đàn châu chấu. Sở Thừa Tắc vung kiếm lên là máu tóe ra, nơi lưỡi kiếm quét qua, đám thủy tặc ngã xuống giống như là cỏ bị cắt gốc vậy.

Thi thể chất đống dưới chân y ngày càng nhiều, bọn thủy tặc không dám kinh suất tiến lên nữa, tên nào bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Thừa Tắc quét qua, tay đều run rẩy không thể cầm chắc đao được nữa.

“Hắn… hắn không phải người…” Một tên thủy tặc nói với vẻ mặt kinh hoàng.

Làm gì có ai giết người giống như cắt cỏ vậy chứ!

Sở Thừa Tắc đứng giữa đống thi thể, thanh kiếm còn đang nhỏ những dòng máu sền sệch nhưng khuôn mặt anh tuấn như ngọc lại mang theo vẻ thanh tao xuất trần. Y thoáng quay qua hỏi tên thủy tặc dẫn đường. “Địa lao ở đâu?”

Nếu trước đó tên thủy tặc kia còn ôm ý đồ giăng bẫy Sở Thừa Tắc thì bây giờ, nhìn đống thi thể chất đầy đất, không cần y nói những lời uy hiếp gì hắn đã sợ đến hai chân run cầm cập, lẩy bẩy chỉ về một hướng. “Bên… bên kia…”

Sở Thừa Tắc không dừng lại, lập tức bước về phía tên thủy tặc chỉ.

Bọn thủy tặc đang cầm đao chắn ở phía đó không dám giao chiến với y, cũng không dám để mặc cho y đi như thế nên Sở Thừa Tắc tiến tới một bước là chúng là hoảng hốt lùi về sau một bước.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Sở Thừa Tắc toát ra vẻ hung tàn, ra một chiêu kiếm quyết liệt quét ngã mười mấy tên thủy tặc xung quanh mình xong bèn quát: “Cút!”

Một tên trong số đó bị chém ngang cổ, đầu bị cắt treo lủng lẳng phía sau, máu tươi phun xối xả từ vùng cổ bị cắt.

Bọn thủy tặc bình thường làm nhiều việc ác nhưng thấy cảnh này có vài người cũng phải nôn mửa.

Còn lại mười mấy tên tiểu lâu la, chúng nào dám đến gần y.

Nhưng vẫn có người vội chạy tới nộp mạng.

Ngô Khiếu nghe nói Sở Thừa Tắc đơn thương độc mã đến đây, cảm thấy đây là cơ hội tốt để bắt được y nên lập tức thuyết phục được mấy tên đầu lĩnh kia dẫn theo cao thủ trong Bàn Long Câu đến bao vây lấy y.

Gã đứng giữa một đám cao thủ, cười hung tàn. “Họ Trình kia, ngươi ngại mình sống lâu quá rồi à!”

Tên tiểu lâu la giơ cao bó đuốc, một bên mặt của Sở Thừa Tắc được ánh đuốc chiếu, một bên mặt được ánh trang soi, có vài giọt máu nhỏ bắn lên khóe mắt y, nhìn y đẹp một cách kỳ dị khiến người ta thảng thốt.

Y nhìn Ngô Khiếu như nhìn một vật đã chết. “Ta nên sớm giết ngươi mới phải.”

Nếu không nàng ấy đã không gặp phải những phiền toái này.

“Chết đến nơi mà còn mạnh miệng, cái này ta cũng thấy nhiều rồi.” Ngô Khiếu cảm thấy nắm chắc phần thắng, ra hiệu với đám thủy tặc đằng sau. “Lên!”

Mười mấy tên thủy tặc võ nghệ cao cường ùa lên. Sở Thừa Tắc vung kiếm đẩy lùi hai tên chắn phía trước mình rồi lại xoay qua cắt cổ hai tên khác, một chân y đạp vào ngực một tên thủy tặc, người kia lập tức ói ra máu, y lại trở thanh kiếm lướt qua, máu tươi lại văng lên.

Trận ác chiến kết thúc, trên người y chỉ bị cắt vài vết nhưng mấy chục tên thủy tặc thì nằm dưới đất, chết như ngả rạ.

Ngô Khiếu không ngờ y lại lợi hại đến vậy, lúc này gã vô cùng hoảng hốt, không còn trấn tĩnh được như trước. Gã đẩy đám lâu la phía sau lên chắn đường, hung ác bảo: “Lên! Xông lên cho ta! Giết được hắn ta sẽ trọng thưởng!”

Bản thân gã thì không ngừng chen ra sau đám người, hy vọng đám tiểu lâu la có thể bao vây Sở Thừa Tắc để tranh thủ thời gian chạy trốn.

Nhưng những tên lâu la này vừa chứng kiến Sở Thừa Tắc giết chết mười mấy cao thủ kia, lúc này đao còn không cầm nổi, hai chân mềm nhũn cả, miệng thì hô “giết” nhưng lại không ai dám xông lên.

Sở Thừa Tắc bước tới một bước thôi là đủ để dọa chúng tái mặt, ngã ngửa ra rồi.

Lúc này Ngô Khiếu chỉ một lòng muốn mang Tần Tranh ra để uy hiếp Sở Thừa Tắc, đâu còn quan tâm đến tình hình bên đó, chỉ xô đám người ra, liều mạng chạy đi.

Sở Thừa Tắc lạnh lùng nhìn theo hướng Ngô Khiếu vừa chạy. Y dùng chân đá chiếc nỏ rơi dưới đất lên, chút nhân tính còn sót lại trong ánh mắt lúc này cũng biến mất hoàn toàn.

Ngô Khiếu vừa quay đầu lại bèn nhìn thấy một mũi tên sắc lạnh phóng tới. Gã toát mồ hôi lạnh, gần như là vô thức tóm lấy một tên tiểu lâu la để chắn phía trước mình.

Tiểu lâu la trúng tên, người co rúc lại, máu tươi trào ra dính đầy người Ngô Khiếu.

Ngô Khiếu nhìn cái chết thê thảm của tên tiểu lâu la, sắc mặt càng hoảng loạn hơn, ra sức chen ra khỏi đám người. “Tránh ra! Tránh ra mau! Cút đi cho ta!”

Cảm giác như mũi tên kia đang nhắm thẳng vào gáy gã.

Ngô Khiếu chưa từng sợ hãi đến như vậy.

Cuối cùng gã cũng chen ra khỏi đám người, lúc chạy ra khỏi đó như một kẻ điên, gã không yên lòng quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt là một mũi tên đang lóe sáng, phóng thẳng vào mặt mình.

“Á!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.