Thật lòng mà nói, cô cũng không muốn dính líu tới Thẩm Ngạn Chi quá nhiều. Từ địa lao chạy ra, sợ rơi vào tay thủy tặc nên đi theo hắn là hành động bất đắc dĩ, nhưng bây giờ phải vạch rõ giới hạn mới được.
Người Thẩm Ngạn Chi thích không phải là cô mà là thái tử phi.
Trước kia khi đọc sách, cô từng bất bình thay cho mối tình ngang trái giữa hắn và thái tử phi. Bây giờ đến thế giới này, Tần Tranh mới cảm nhận được mình đã bỏ sót rất nhiều thứ lúc đọc sách…
Dù bây giờ thái tử phi còn sống, nàng ta và Thẩm Ngạn Chi củng rất khó để kết thành một đôi.
Có những thứ bỏ lỡ là bỏ lỡ.
Sau lưng Thẩm Ngạn Chi còn có gia tộc, phía trước là đường làm quan thênh thang, nếu hắn ở bên cạnh thái tử phi, đối mặt không chỉ là áo lực từ gia tộc và triều đình mà còn là ánh mắt của người đời.
Cái thứ nhất Thẩm Ngạn Chi có thể gánh vác bằng sức của mình nhưng ánh mắt của thế nhân, những lời bàn tán đồn thổi đều đè lên người thái tử phi, dù nàng ta không quan tâm những điều này nhưng lúc phu nhân của các quan lại xã giao với nhau, nàng ta trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu cũng không dễ chịu gì.
Nếu thái tử phi ở bên Thẩm Ngạn Chi thì sẽ chứng thực lời đồn hắn tạo phản là vì nàng ta.
Lúc đọc sách, cảm thấy hành động phẫn nộ vì hồng nhan là rất ngầu nhưng khi trở thành nhân vật trong đó, Tần Tranh mới hiểu đối với thái tử phi, cái danh ấy có ý nghĩa thế nào.
Lâm Chiêu sợ Tần Tranh đau buồn nên tiếp tục an ủi. “Muội nghe những người già trong trại nói đời người có thể kết thành phu thê chính là duyên phận. Tuy hiện nay tình hình của A Tranh tỷ tỷ và tướng công không được thuận lợi lắm nhưng ngày sau chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Tần Tranh điểm nhẹ vào trán nàng ta, giọng ép nhỏ hơn: “Bây giờ ta không lo cái này. Quan phủ bắt đầu diệt cướp, có Bàn Long Câu làm gương, e là những thế lực khác cũng không thể tốt hơn. A Chiêu, ở đây muội phải giấu thân phận của mình, ta sợ nếu họ muốn đối phó với Kỳ Vân Trại thì sẽ ra tay với muội.”
Lâm Chiêu gật đầu với thần sắc nghiêm túc.
Xưa nay trong mắt quan lại, cướp chính là cướp, dù có cướp của người giàu chia cho người nghèo thì cũng là tội ác tày trời.
Nhắc đến đề tài này, không khí không khỏi trở nên nặng nề. Tần Tranh nói: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là muội phải dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác chúng ta có thể bàn tính sau. Khuya rồi, A Chiêu muội về phòng nghỉ trước đi.”
Lâm Chiêu gật đầu, đứng dậy đi về phòng.
Sau khi Lâm Chiêu đi, Tần Tranh ngồi bên bàn ngẫm nghĩ tình thế trước mắt, không khỏi thở dài một hơi.
Mái tóc dài chưa khô hẳn dính lại khá khó chịu, cô đến trước bàn trang điểm, cầm cây lược gỗ lên chải lại tóc. Có lẽ vừa rồi Lâm Chiêu nhắc đến Sở Thừa Tắc nên lúc cầm lược lên, cô đột nhiên nhớ đến chiếc lược gỗ mà Sở Thừa Tắc làm cho mình trước đó.
Lòng cảm thấy hơi phiền muộn.
Chỉ một ngày trước thôi, lúc Sở Thừa Tắc giúp cô làm thùng gỗ còn hỏi cô y xuống núi có cần mua gì không, bây giờ muốn gặp lại cũng khó.
Lúc ở cạnh nhau không thấy gì, đột nhiên ly biệt, cô bỗng cảm thấy dường như lòng mình có cảm giác buồn buồn khó diễn tả thành lời.
Nếu biết cô ở chỗ Thẩm Ngạn Chi, y sẽ để mặc cô ở đây, tiếp tục sự nghiệp phục quốc của mình hay sẽ nghĩ cách đưa cô về?
Cảm giác buồn bực trong lòng của Tần Tranh càng nặng trĩu.
Tần Tranh không biết trong lòng Sở Thừa Tắc, cô ngoại trừ là thê tử trên danh nghĩa thì còn có ý nghĩa gì không.
Cô cố ngăn dòng suy tư, không cho mình nghĩ về nó nữa, sau đó chải sơ qua đầu tóc rồi tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi.
Bất luận Sở Thừa Tắc có đến tìm cô hay không, đợi thương thế của Lâm Chiêu đỡ hơn, cô sẽ tìm cơ hội rời khỏi đây.
——
Lưỡng Yến Sơn.
Bóng đêm dày đặc, trăng tàn như lưỡi liềm.
Bồ câu đưa thư vỗ cánh, đậu xuống bên bậu cửa sổ đang thắp nến.
Trong giây lát, cửa sổ được mở ra, một bàn tay với những ngón thon dài cầm lấy lá thư trong ống đựng thư, mở ra xem rồi giơ tờ giấy lên trên ngọn nến, thoáng chốc đã cháy thành tro.
Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn, cầm bút viết gì đó; con chim bồ câu thì đậu trên bậu cửa sổ, đợi một lát nhưng không thấy thức ăn như lần trước, nó nghiêng đầu qua, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía bóng người cao lớn ngồi bên giá nến, cất tiếng chất vấn: “Cục cục?”
Sở Thừa Tắc không để ý đến nó, viết thư xong nhét vào trong ống tre nhưng con bồ câu vẫn không có ý định bay đi.
Y cau mày nhìn con bồ câu một lát, bỗng nhiên mở cửa phòng, đi đến bên chiếc lồng trước đó nhốt chim bồ câu bưng cái chén nhỏ đựng gạo tấm ra, rải một nắm nhỏ trên bậu cửa.
Con chim cục cục vài tiếng, cúi đầu mổ gạo rồi mới thỏa mãn bay đi.
Con chim này mới được cô cho ăn vài ngày đã biết đòi ăn rồi sao?
Sở Thừa Tắc đóng cửa sổ lại với vẻ mặt là lạ, lúc quay người lại thì dùng tay áo phất qua dập nến. Khi nằm trên giường, y nhích sang một bên theo thói quen.
Chiếc chăn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng trên người cô nhưng quay đầu qua nhìn, nửa bên giường lại trống không.
Bình thường vào giờ này, cô hẳn là đã nằm sát vào bên trong, chỉ khi ngủ say mới ngang ngược chen lấn sang lãnh thổ của y…
Y mím môi, nhắm mắt lại.