Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 97: Chương 97




Hôm sau, khi Tần Tranh thức dậy đã là giờ tỵ (9 giờ). Sau khi rửa mặt xong, thị nữ nói sẽ dẫn cô đến nhà thủy tạ dùng cơm. Lúc đi ra, thấy cửa phòng Lâm Chiêu đóng kín, Tần Tranh hỏi: “Cô nương phòng bên cạnh không đi cùng à?”

Thị nữ đáp: “Đại nhân chỉ mời một mình cô qua đó.”

Tần Tranh khẽ cau mày. Thẩm Ngạn Chi muốn gạt Lâm Chiêu ra là vì muốn nói chuyện riêng với mình ư? Tình hình trước mắt, né tránh là tốt nhất.

Cô ngẫm nghĩ giây lát rồi gõ cửa phòng Lâm Chiêu, muốn bảo Lâm Chiêu cùng đi với mình nhưng trong phòng không có ai đáp lại. Tần Tranh đang cảm thấy lạ thì nghe thị nữ kia nói với sắc mặt là lạ: “Vị cô nương kia vừa ngủ dậy là đến nhà bếp lấy thức ăn rồi.”

Những lời này nói rất kín kẽ, không thể bắt bẻ nhưng vẫn có ý làm người ta ngượng nghịu. Nhà quan lại quyền quý, bình thường là hạ nhân mang thức ăn đến tận nơi chứ chưa từng có ai làm khách mà mới sáng sớm đã chạy đến nhà bếp của người ta tự tìm cái ăn cả.

Đây là chuyện rất mất mặt. Nếu đã đến làm khách, chả lẽ chủ nhân còn để người ta thiếu ăn thiếu uống sao?

Nàng ta cố tình nói thế là muốn móc mỏ chuyện họ chưa từng trải việc đời, vẫn mang phong cách của nhà nghèo khó.

Tần Tranh biết Lâm Chiêu lớn lên ở sơn trại, chạy đến nhà bếp tìm cái ăn là chuyện bình thường, hoàn toàn không hiểu những phép tắc lễ nghi của nhà cao cửa rộng.

Đêm qua Lâm Chiêu nói từ nay họ chỉ ăn rau dưa màn thầu, Tần Tranh cứ tưởng tiểu cô nương này giận quá nên nói vậy nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lâm Chiêu đã đến nhà bếp tìm màn thầu thật.

Lúc đầu thị nữ này nói đến tổ yến, cố tình nhắc đến giá tiền, Tần Tranh đã nghe ra ý gì rồi. Tuy nhiên lúc đó cô chỉ nhìn nàng ta một cái, không lên tiếng, cứ tưởng nàng ta sẽ thu mình lại, không ngờ còn được nước làm tới.

Tần Tranh trước nay luôn che chở cho người của mình nên lập tức nói với thị nữ kia. “Cũng do trí nhớ của ta không tốt, tối qua đã nói với A Chiêu là muốn ăn rau muối màn thầu mà lại quên. Ăn quen ngũ cốc rau dưa rồi, đột nhiên được ăn sơn hào hải vị của quý phủ cảm thấy khó tiêu hóa quá. Ta sẽ không đến nhà thủy tạ đâu.”

Mặt thị nữ kia lập tức biến sắc. “Cô… cô đừng làm khó nô tỳ mà.”

Rõ ràng đại nhân có ý với nữ nhân này, nếu cô ta lại thêm mắm dặm muối nói gì đó với đại nhân… Nhớ tới thủ đoạn của Thẩm Ngạn Chi, thị nữ bỗng thấy rùng mình.

Mắt nàng ta rưng rưng lệ, cầu xin. “Trong nhà tôi còn có cha mẹ già, bên dưới có mấy đệ đệ muội muội phải nuôi. Tôi vụng về không biết nói chuyện, xin cô rộng lượng đừng chấp nhất với tiểu nhân.”

Môi nở một nụ cười mỉm nhưng ánh mắt Tần Tranh thì lại rất lạnh lùng. “Cô nương nói vậy với một kẻ ăn nhờ ở đậu như ta làm gì? Những lời cô nương nói trước đó chẳng phải thay mặt cho chủ nhân nhà các người sao?”

Sắc mặt của thị nữ càng thêm tái nhợt. Nàng ta là cái thá gì mà có thể thay mặt cho Thẩm Ngạn Chi chứ? Chẳng qua là thấy Thẩm Ngạn Chi đột nhiên mang về hai nữ tử, nghe nói là từ ổ thủy tặc cứu ra, Thẩm Ngạn Chi lại có ý với một trong hai người kia, nàng ta cảm thấy họ không xứng với đại nhân nhà mình, trong lòng xem thường nên mới nói vài câu mỉa mai mà thôi.

“Cô… cô nói đùa phải không. Nô tỳ là kẻ dưới, sao có thể thay mặt đại nhân tỏ thái độ được?” Lúc nói câu này, giọng thị nữ run run, chân tay lạnh toát.

Lúc này nàng ta mới biết hành động của mình trước đó là ngu xuẩn cỡ nào. Tự cho là thông minh, tỏ ra thượng đẳng nhưng không ngờ người ta không phải kẻ dễ bắt nạt, hôm qua không nói gì chẳng qua là không thèm để ý tới mình mà thôi.

Tần Tranh thấy nàng ta sợ đến vậy cũng không có ý dọa thêm nữa. Bị nhốt ở đây đã rất phiền, thỉnh thoảng lại bị móc mỉa vài câu thì quá là bực bội.

Chỉ mong từ nay nàng ta ghi nhớ bài học này.

Tần Tranh quay người đi vào phòng mình.

Thị nữ thấy thế, sợ tới mức quỳ phịch xuống đất. “Trước đó nô tỳ nói năng bất kính, nô tỳ xin tạ tội với cô. Xin cô đừng làm khó nô tỳ nữa, hãy đến nhà thủy tạ đi.”

Tần Tranh thoáng dừng bước, trả lời: “Làm phiền chuyển lời cho đại nhân nhà các cô, ta là người đã có gia đình, được ở nhờ quý phủ đã vô cùng cảm kích, tuy nhiên để tránh miệng lưỡi thế gian, ta sẽ không đến đó dùng cơm.”

Thị nữ không hề biết thân phận của Tần Tranh, bây giờ nghe cô nói mình đã có gia đình thì càng ngạc nhiên hơn.

Nghĩ đến sự quan tâm của Thẩm Ngạn Chi dành cho Tần Tranh, lòng nàng ta lại không nén được sự khinh bỉ. Người này đã có gia đình, còn lọt vào ổ thủy tặc, ngoại trừ khuôn mặt tai họa này ra thì có chỗ nào xứng với đại nhân chứ?

Vừa bị Tần Tranh cảnh cáo, nàng ta không dám thể hiện điều gì trước mặt cô, chỉ cung kính lui ra ngoài.

Tần Tranh không quan tâm đến tâm tư của thị nữ kia. Cô bảo thị nữ chuyển lời cho Thẩm Ngạn Chi như vậy, một mặt đúng là không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, một mặt cũng muốn xem thử giới hạn nhẫn nại của Thẩm Ngạn Chi là ở đâu.

Bây giờ Thẩm Ngạn Chi còn chưa trở thành nhân vật phản diện điên cuồng như trong sách, rất nhiều chuyện chưa hành động cực đoan đến vậy, làm rõ độ nhẫn nại của hắn rồi mới tính đến chuyện trốn chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.