*Ngoại tình sau lưng chồng.
Yến Đôn nhất thời lâm vào ngổn ngang, đầu óc hỗn loạn: “Mùi, mùi nước hoa gì ạ?”
Mùi nước hoa gì cơ?
Là cái mũi thất đức của đứa nào?
Có thể hỉ sạch mũi rồi hãy ngủ hay không hả?
Yến Đôn cố gắng nhớ lại, mới nhớ ra đêm bình an cậu quả thật từng đến nhà Bạch Lệ Tô, không chỉ thế, cậu còn mặc quần áo của Bạch Lệ Tô...
Đúng rồi, cậu mặc quần áo của Bạch Lệ Tô, nên trên người mới có mùi nước hoa của Bạch Lệ Tô!
Mà Yến Đôn lập tức nổi lên lòng nghi ngờ, giật mình nửa ngày, mới hồ nghi hỏi: “Ông chủ Tảo làm sao biết được mùi nước hoa của Bạch Lệ Tô ạ?”
Yến Đôn vừa hỏi xong, liền nhìn thấy Ngạn Tảo nhếch miệng cười một nụ cười đầy ý vị, tim Yến Đôn lập tức nảy lên một cái: Toi rồi! Mình làm sao có thể vặn ngược lại ông chủ Tảo cơ chứ?
Ngạn Tảo nói: “Cậu đã quên, hôm đó tôi đi làm một chuyện —— kỳ thực là đi gặp Bạch Lệ Tô, khuyên cô ta rời khỏi Ngạn Trì. Cùng ngày trên người mùi nước hoa trên người cô ta rất nồng, giống y đúc như mùi hương trên người cậu.”
Yến Đôn tim đập nhanh liên hồi: “A? Thật ạ? Chắc là do trùng hợp...”
Ngạn Tảo cong môi cười: “Cũng có thể.” Nói đoạn, Ngạn Tảo dừng một chút, lại nói, “Có điều cô ta nói, nước hoa đó là đồ riêng của cô ta, không có ở nơi khác.”
“...” Yến Đôn không nghĩ tới còn có đặc thù này, ngây người.
Gió đông từ bên ngoài thổi qua, vòng một vòng ban công, xoay quanh người Yến Đôn, thổi đến mức Yến Đôn phát run, da gà nổi lên cục cục.
Sắc mặt Yến Đôn trở nên rất khó coi, cũng không biết là bởi vì gió thổi lạnh, hay là bởi vì nguyên nhân gì khác.
Ngạn Tảo nhìn cậu, đôi mắt nheo lại, tựa hồ xẹt qua một tia nguy hiểm, mà đôi môi vẫn nhẹ nhàng cong lên, nở một nụ cười thân thiện cơ bản: “Cậu quả nhiên rất quan tâm cô ta nhỉ? Đến bây giờ vẫn còn muốn bảo vệ cô ta sao?”
Yến Đôn không có cách nào phủ nhận, cậu xác thực vô cùng quan tâm Bạch Lệ Tô, hiện giờ cũng rất muốn bảo vệ Bạch Lệ Tô. Vấn đề là, cậu không thể đưa ra một lý do thích hợp được.
Yến Đôn bây giờ giống như một khúc gỗ, như bị thuật định thân khống chế không thể nhúc nhích, mặc cho bốn bề cuồn cuộn gió thổi.
Hệ thống Tổng đài chăm sóc khách hàng vì bảo vệ cậu, tự động hiện ra “Văn mẫu trả lời dành cho nhân vật thụ chính“.
Yến Đôn cũng không còn lối đi, đành phải nhẫn nhịn dựa theo “Văn mẫu trả lời dành cho nhân vật thụ chính” nhỏ giọng: “Tôi chỉ là coi cô ấy như em gái mà thôi.”
“Em gái?” Ngạn Tảo cau mày.
“Vâng”, Yến Đôn có cảm giác văn mẫu trước mắt không phải là “Lời thoại nhân vật thụ chính”, mà giống “Lời thoại fan não tàn” hơn, nhưng cậu cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đọc nhẩm, “Anh không biết, cô ấy chịu bao nhiêu đau khổ! Anh cũng không biết, cô ấy nỗ lực đến nhường nào! Cô ấy vẫn còn là trẻ con mà! Lẽ nào cô ấy không xứng đáng có một cơ hội sao?”
Trên mặt Ngạn Tảo chợt loé lên vẻ kinh ngạc, cơ hồ cũng bị biểu hiện não tàn của Yến Đôn doạ cho hết hồn.
Ngạn Tảo cảm thấy khó tin: “Cô ta lúc trước mua thuỷ quân hắc cậu, cậu tình nguyện tha cho cô ta, tôi có thể hiểu đây là cậu nhẹ dạ thiện lương. Cô ta quả thật cũng có chỗ đáng thương, tôi có thể nể mặt cậu chừa cô ta một con đường sống. Nhưng bây giờ cô ta lại dám bỏ thuốc, tuy cậu gặp may mắn, không trúng chiêu. Nhưng cậu có từng nghĩ tới, nếu cậu cũng uống thuốc, tình hình sẽ trở nên như thế nào hay không?”
Ngạn Tảo nói vô cùng hợp lý, Yến Đôn nhất thời cảm thấy không còn lời nào phản bác.
Trên thực tế, mức độ căm phẫn của Ngạn Tảo đối với Bạch Lệ Tô đã đạt tới đỉnh điểm: Chỉ cần vừa nghĩ tới, nếu như Yến Đôn cũng uống thuốc, vậy chẳng phải không chỉ mỗi Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo “Đơn đả độc đấu”, mà còn có khả năng thêm Yến Đôn “Tam nhân thành hổ” rồi! Vừa nghĩ tới khả năng này, Ngạn Tảo liền hận tới mức muốn bóp chết cô ta.
*Tam nhân thành hổ: nôm na là một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
Đừng nói tha thứ Bạch Lệ Tô, không chém chết cô, đã chứng minh Ngạn Tảo là con ngoan trò giỏi sống dưới xã hội pháp trị rồi!
Yến Đôn nhìn Ngạn Tảo, trong lòng thấp thoáng một suy nghĩ: Ngạn Tảo không phải là linh hồn của thế giới bá tổng, logic ở thế giới bá tổng không thuyết phục được anh ấy...Mình cần phải dùng phương pháp riêng để giao tiếp với anh ấy...
Yến Đôn nghĩ đến đây, lập tức nắm bắt lỗ hổng, nói: “Anh nói đúng, hậu quả đó đúng là không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng, anh làm sao khẳng định là cô ấy làm ạ?”
“Hử?” Ngạn Tảo ngẩn ra, “Việc này không chắc chắn lắm, nhưng cô ta đáng nghi nhất.”
Yến Đôn biết Ngạn Tảo cùng mấy tên bá tổng như Ngạn Trì không giống nhau, Ngạn Tảo là người nói lý lẽ. Yến Đôn bèn dịu dàng nói: “Vậy cũng không thể khẳng định là cô ấy. Tuy nói cô ấy lúc trước hắc tôi, nhưng cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi cảm thấy cô ấy sẽ không làm ra chuyện quá đáng như thế. Dù sao đi nữa, cô ấy cũng là người của công chúng mà.”
“Ừm...” Ngạn Tảo lộ ra biểu tình suy tư, tựa hồ là đã từ từ nghe lọt tai lời Yến Đôn nói.
Yến Đôn lại nói tiếp: “Hơn nữa, mục đích bỏ thuốc của cô ấy là gì? Chuyện này đối với cô ấy có lợi ích gì?”
Trên thực tế, Yến Đôn hiểu rõ trong lòng, người thế giới bá tổng không nói đạo lý, ác độc nữ phụ càng ngu xuẩn đến không có đầu óc, cho dù là chuyện tổn nhân bất lợi kỷ cũng làm cho bằng được, không thể dùng lẽ thường suy đoán.
Bạch Lệ Tô lần này bỏ thuốc, là vì muốn chuốc thuốc Ngạn Trì, dập cho hắn một trận “Lấy sắc lừa tiền” ra trò. Chỉ có điều kế hoạch xảy ra sự cố, mà bản thân Bạch Lệ Tô tình cờ bị bắt cóc, cho nên kế hoạch thâm độc này mới bị gián đoạn.
Đúng rồi, Bạch Lệ Tô bị bắt cóc...
Yến Đôn vận may đến thì lòng cũng sáng tỏ, nói tiếp: “Có khi nào Bạch Lệ Tô cũng là người bị hại không? Cô ấy hiện tại đang ở đâu, anh biết không?”
Ngạn Tảo chỉ nói: “Hiện tại đã sai người đi tìm cô ta, nhưng cô ta không ở nhà, cũng không đi làm.”
Tuy rằng Bạch Lệ Tô sau khi bị bắt cóc tâm trạng vẫn rất bình thản, còn có thế cùng Yến Đôn đùa nhây. Nhưng Yến Đôn vẫn hơi lo lắng, liền nói: “Vậy phải nhanh nhanh tìm cô ấy, cũng hỏi rõ ràng ra lẽ.”
Ngạn Tảo cười nhạt, ý cười không chạm đáy mắt: “Cậu thế mà lại vô cùng tin tưởng cô ta.”
Yến Đôn liền lập lại lời thoại của hệ thống: “Tôi coi cô ấy là em gái, đương nhiên tin tưởng cô ấy.”
Ngạn Tảo chỉ cười cười gật đầu, mà cũng không biết có nghe hay không.
Yến Đôn trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một ý tưởng kì quái: Ông chủ Tảo chắc không phải ăn dấm chua với ác độc nữ phụ đâu nhỉ?
Hai tập đoàn lớn là Ngạn thị và Hoa thị cùng ra tay truy lùng tin tức của Bạch Lệ Tô, hiển nhiên có kết quả vô cùng nhanh. Lúc mới đầu, Ngạn Trì, Ngạn Tảo và Hoa Đại Mạo nghe nói Bạch Lệ Tô mất tích, suy nghĩ đầu tiên là cô chạy tội, kết quả không nghĩ tới, giám sát quay được cảnh cô bị bắt lên một chiếc xe màu đen ngay đêm giáng sinh.
Nhìn thấy kết quả này, ba đại bá tổng đều bị bất ngờ.
Yến Đôn lập tức thay cô biện hộ: “Thấy chưa, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. Cô ấy không phải người phía sau lên kế hoạch. Cô ấy cũng là người bị hại!”
Ba vị bá tổng trong lòng không ngừng dao động, bắt đầu cân nhắc tình hình mà Yến Đôn nói tới. Đại khái Bạch Lệ Tô không phải là người sau màn, mà là một người bị hại khác.
Ngạn Tảo hỏi: “Có tra được bọn bắt cóc cô ta đi đâu không?”
“Không có.” Thám tử tư trả lời, “Chiếc xe màu đen sau khi chạy ra khỏi thành phố liền mất dấu.”
Ngạn Tảo lại nói: “Vậy có tên bắt cóc nào liên hệ với nhà Bạch Lệ Tô đòi tiền chuộc hay không?”
“Không có.” Thám tử tư lắc đầu, “Bọn bắt cóc không tống tiền người nhà Bạch Lệ Tô, cho nên có khả năng bọn bắt cóc không phải nhằm đòi tiền.”
Yến Đôn có chút vội vàng nói: “Hay là báo cảnh sát trước đi?”
“Cậu nói cái gì? Báo cảnh sát?” Hoa Đại Mạo nở nụ cười, “Cậu có bị ngốc không?”
Ngạn Trì cũng đồng tình phản đối: “Không cần phải báo cảnh sát. Ngay cả chúng ta cũng không tìm ra manh mối, cảnh sát lại càng không có biện pháp.”
Yến Đôn cũng không cảm thấy quái lạ, dù sao lực lượng cảnh sát trong thế giới bá tổng đặc biệt vô năng.
Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo không muốn báo cảnh sát, một mặt là bọn hắn không tin tưởng lực lượng cảnh sát, cảm thấy tự bọn hắn còn trâu bò hơn cả cảnh sát. Mặt khác, bọn hắn không muốn để cảnh sát biết đêm ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên lần đầu tiên bọn hắn đối với đối thủ một mất một còn này đạt thành nhận thức chung.
Ngạn Tảo cũng đồng ý với Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo: “Tôi cũng đồng ý, không báo cảnh sát ổn thoả hơn.”
Lần này Yến Đôn thật sự shock: Ngay cả ông chủ Tảo cũng không báo cảnh sát?
Cậu thật sự quên mất, Ngạn Tảo đã tiếp nhận thiết lập “Có tiền là muốn làm gì thì làm” của thế giới bá tổng. Anh quả thật tin năng lực của Hoa thị và Ngạn thị vượt qua năng lực cảnh sát. Ngoài ra anh còn một suy tính khác: Bất luận người sau màn là ai, Ngạn Tảo nhất định phải trả thù riêng đối với người này. Nếu quyết định trả thù riêng, vậy tuyệt không để lực lượng cảnh sát tham gia vào.
Yến Đôn đương khi cảm thấy nghi ngờ, trong đầu bất thình lình vang lên âm thanh của hệ thống: [triển khai nội dung nhiệm vụ • phấn đấu quên mình một người một ngựa giải cứu Bạch Lệ Tô].
Yến Đôn choáng váng: Phấn đấu quên mình cũng ok đi? Tại sao còn phải một người một ngựa?
Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Như mọi người đã biết, nhân vật chính gặp phải tình huống như thế, không những không báo cảnh sát, mà còn có thể một người một người đến đầm rồng hang hổ. Đây là quy tắt trước giờ.
Yến Đôn cảm thấy thế là bị khùng: Nhân vật chính là “Thọ Tinh Công thắt cổ —— chán sống” rồi hả?
*Thọ Tinh Công hay còn gọi là ông Thọ trong tín ngưỡng dân gian là vị thần thể hiện ước mơ kéo dài tuổi thọ của con người. Sau này còn được ẩn dụ như hình ảnh những người già sống quá lâu, muốn thắt cổ tự tử.
Tổng đài chăm sóc khách hàng trả lời: Nhân vật chính so với Thọ Tinh Công còn tốt số hơn cơ, có nội dung kịch bản bảo vệ, có thắt cổ cũng không lo tắt thở, xin thân ái yên tâm nha.
Yến Đôn không nghĩ tới hệ thống công bố nhiệm vụ cái mới còn hố hơn cái cũ. Tuy nhiên, đã có nội dung kịch bản bảo vệ, cậu cũng không lo lắng cho bản thân lắm. Nói vậy, thế nào cũng không bằng cậu đi một mình. Bởi vì, cậu có hào quang nhân vật chính, còn những người khác không có. Đừng để cậu dẫn theo một đám đi cứu người, cuối cùng đồng đội đều treo hết, một mình nhân vật chính là cậu đi ra, vậy thật sự là quá tạo nghiệt.
Chẳng qua, Yến Đôn trong lòng đột nhiên xuất hiện một vấn đề: Hiện tại ngay cả tập đoàn bá tổng còn không tra ra Bạch Lệ Tô đang ở đâu, vậy ta đi đâu giải cứu cô ấy?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Cậu là nhân vật chính, manh mối tới thời điểm sẽ tự động hiện ra trước mặt cậu.
Nghe Tổng đài chăm sóc khách hàng nói vậy, Yến Đôn liền nhẹ nhõm.
Nhưng bởi vì dính dáng tới nhiệm vụ rắc rối phiền phức như thế, Yến Đôn mỗi ngày đề cực kỳ thấp thỏm lo âu. Loại trạng thái không rõ ràng gì hết này rất biết cách dằn vặt người khác.
Nào hay biết, biểu hiện ăn không ngon ngủ không yên này của cậu, rơi vào mắt Ngạn Tảo, chính là Yến Đôn đang lo lắng cho an nguy của Bạch Lệ Tô.
Ngạn Tảo đúng là dấm chua.
Anh bắt đầu lợi dụng wifi của tập đoàn Ngạn thị, đúng giờ share hắc liệu của Bạch Lệ Tô sang điện thoại của Yến Đôn.
Điện thoại Yến Đôn liên tục nhận được mấy bài báo đại loại như (Kinh hoàng! Bạch Lệ Tô vậy mà không phải do mẹ cô sinh ra) (Sợ ngu người! So sánh trước và sau khi Bạch Lệ Tô sửa mặt doạ trẻ con phát khóc!) (Càng đọc càng chấn động! Lịch sử thượng vị đen tối của Bạch Lệ Tô) (Cái này cũng dám nói! Bạch Lệ Tô tự huỷ mỗi ngày trồng cây chuối ẻ chảy, tập thể dục đồng thời tiêu trừ táo bón!) không đâu vào đâu.
Yến Đôn không khỏi kinh ngạc: Thảo nào nói Bạch Lệ Tô có “Thể chất hotsearch”, người hiện không ở giang hồ, mà giang hồ vẫn còn lưu truyền hắc liệu của cô ấy khắp nơi.
Ngay lúc này, trong đầu Yến Đôn truyền đến âm thanh của hệ thống: Người sử dụng [Bạch Lệ Tô] yêu cầu cùng bạn trò chuyện.
Yến Đôn đang lo không biết động thái tiếp theo Bạch Lệ Tô là gì, vội vã đồng ý kết nối sóng não trò chuyện “Chị Bạch, chị thế nào rồi?”
“Mị còn sống.” Bạch Lệ Tô trả lời.
Yến Đôn lại vội vàng nói: “Hệ thống bảo tôi tới cứu cô, cô bây giờ đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết mình ở đâu nữa.” Bạch Lệ Tô dừng một chút, “Tôi lần này gọi tới, là muốn nhờ cậu tới nhà tôi, tưới mấy cây hoa giúp tôi.”
Yến Đôn bất giác cảm thán: Bạch Lệ Tô quả thật là một cô gái có lối sống thú vị, bị bắt cóc còn không quên hoa ở nhà.
Yến Đôn cảm thấy việc nghĩa chẳng từ: “Không thành vấn đề. Nhưng tôi đâu có chìa khoá nhà cô?”
Bạch Lệ Tô trả lời: “Nhà tôi xài khoá vân tay. Tôi kêu hệ thống công nghệ đen ghi nhận vân tay của cậu, tới lúc đó cậu ấn vào là có thể vào nhà.”
Yến Đôn sửng sốt: “Hệ thống còn có thể dùng như vậy hả?”
“Có thể. Cậu thậm chí còn có thể kêu hệ thống gọi xe giúp cậu, ghi âm, quay video hay kể cả nạp tiền điện thoại.” Bạch Lệ Tô làm người chơi lâu năm, thuộc như lòng bàn tay mà giới thiệu một loạt công năng hệ thống xuyên thư, “Cậu không đủ tiền, còn có thể tìm hệ thống mượn tiền.”
Yến Đôn nhớ tới, trước kia để chứng minh bản thân không phải là gián điệp thương mại, chính là nhờ vào công năng ghi âm của hệ thống, hiện giờ nghĩ lại, hệ thống xuyên thư này quả thật là trợ thủ đắc lực của xuyên thư giả!
Yến Đôn liếc mắt nhìn thời gian: “Bây giờ muộn lắm rồi, ngày mai tôi hẳng tới nhà cô được không?”
Bạch Lệ Tô: “Hệ thống nhắc nhở tôi hôm nay không tưới nữa, thì hoa chết bà nó rồi!”
Yến Đôn: “Mấy cây hoa đó đối với nhiệm vụ của cô quan trọng lắm sao? Cô lo lắng cho nó như vậy mà?”
Bạch Lệ Tô: “Hoa đó không giúp ích được gì cho nhiệm đâu, chủ yếu là tôi đã chi hai mươi vạn mua nó thôi.”
“...”
Yến Đôn đành phải đồng ý, hơn nửa đêm ra ngoài tưới hoa. Cậu dựa theo trí nhớ đi đến nhà Bạch Lệ Tô, quả nhiên thành công dùng vân tay giải khoá, tiến vào nhà Bạch Lệ Tô một cách dàng. Trong nhà Bạch Lệ Tô xác thực tràn ngập một mùi hương đặc biệt, có vẻ chính là mùi nước hoa mà Ngạn Tảo nói.
Yến Đôn khe khẽ thở dài, bắt đầu làm theo yêu cầu của Bạch Lệ Tô mà tưới hoa.
Tính từ thời điểm Bạch Lệ Tô bị bắt cóc đã cách một tuần.
Yến Đôn nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện bây giờ là 23:55, còn thiếu một phút nữa, chính là nguyên đán rồi.
Nguyên đán sắp đến?
Một năm mới sắp đến rồi?
Yến Đôn ngồi trên ghế sofa, lâm vào trầm tư: Mình không phải nên gửi tin nhắn chúc năm mới cho ông chủ Tảo sao?
Đúng rồi, phải gửi chứ.
Nhưng nên viết lời chúc như thế nào?
Yến Đôn lên mạng tra cứu, “Tin nhắn chúc mừng năm mới”, đề xuất đều là một đống chữ với số, mà toàn là tuyển tập tin nhắn nhóm không đủ thành ý. Yến Đôn không nghĩ sẽ gửi loại tin nhắn này, miễn để ông chủ Tảo cảm thấy đây là tin nhắn nhóm. Nhưng nếu ghi theo phong cách bình thường như “Năm mới vui vẻ”, nôm cũng không có gì mới mẻ cho cam.
Yến Đôn ngồi co ro trên ghế sofa, bắt đầu vò đầu bứt tai suy nghĩ nên gửi tin nhắn chúc phúc như thế nào.
Trong quá trình cậu suy nghĩ, thời gian trôi nhanh như cát lún. Cậu đang vò đầu bứt tai chỉnh sửa tin nhắn, lại nghe thấy đồng hồ báo thức vang lên —— mười hai giờ đã đến.
Bungalow của Bạch Lệ Tô có quang cảmh sông nước, đối diện một dòng sông lớn. Khoảnh khắc đúng giờ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy pháo hoa bùng nổ trên bầu trời cao. Oành oành oành, từng đoá từng đoá pháo hoa nổ tung, tạo nên những màu sắc rực rỡ trên bầu trời đêm đen. Phong cảnh này đẹp đến nỗi không thể tả thành lời.
Yến Đôn nhìn qua, lại chỉ có thể than thở: Phong cảnh đẹp như vậy, nếu như có thể xem cùng ông chủ Tảo, thì tốt biết mấy.
Cậu nghĩ tới Ngạn Tảo, liền cúi đầu, thấy trên khung chat bất thình lình nhảy lên một tin nhắn:
[Ông chủ Tảo: Năm mới vui vẻ.]
Là điều chỉnh giờ gửi tới.
Nhịp tim Yến Đôn đập rất nhanh, dường như có thể nghe thấy nhịp tim mình đập bên tai, phảng phất nó còn vang hơn cả tiếng pháo hoa.
Tay cậu run lẩy bẩy, giơ điện thoại lên chụp pháo hoa bên ngoài cửa sổ, gửi đáp lại Ngạn Tảo, kèm câu: Ông chủ Tảo, năm mới vui vẻ!
Ngạn Tảo trả lời: Từ nhà cậu có thể nhìn thấy pháo hoa à?
Yến Đôn bỗng nhiên bối rối.
Tiểu khu nhà Yến Đôn tuyệt đối không thể nhìn thấy pháo hoa. Mà Ngạn Tảo biết chỗ ở của Yến Đôn, nói cách khác —— Ngạn Tảo biết Yến Đôn bây giờ không ở nhà.
Yến Đôn biết rằng, nếu như cậu nói cậu đang ở nhà, đó rõ ràng là nói dối. Mà nếu cậu nói cậu đang ở trong nhà Bạch Lệ Tô, hình như cũng hơi sai sai.
Không hiểu sao, rõ ràng chính mình không làm gì sai, lại đột nhiên có một loại ảo giác tên “Bối phu thâu hán“.
Như thể cậu đã làm ra cái loại chuyện đức hạnh gì sau lưng ý.....
Mẹ nó, còn có chút kích thích?