Bạch Lệ Tô nhìn mực nước biển, nhớ tới Martin McDonagh có một bộ phim tên là [Sát thủ không có kỳ nghỉ].
*Hình như là bộ “Cặp đôi sát thủ ở Bruges” thì phải.
Sát thủ không có kỳ nghỉ, ác độc nữ phụ cũng không có kỳ nghỉ.
Sát thủ phải đánh lén mục tiêu, không cho đối phương con đường sống.
Mà ác độc nữ phụ cũng phải đánh lén mục tiêu, không chừa cho bản thân con đường sống.
Sát thủ giết kẻ khác, người được lợi là mình. Ác độc nữ phụ giết bản thân, hưởng lợi là người khác.
Nghĩ tới mấy thứ này, Bạch Lệ Tô hiếm khi rơi vào trầm tư triết học, hứng lấy sự tra tấn linh hồn từ gió biển phát ra: Mả cha màyyyy? Tại saoooo?
Có điều, cô thân là một nhiệm vụ giả chuyên nghiệp, cũng là một diễn viên xuất sắc. Đã nhận kịch bản vào tay, thì phải dùng tâm, dùng sức, dùng tình để phát huy, như vậy mới không nhọc công lựa chọn của hệ thống.
Ác độc thì ác độc!
Dù cô ác bao nhiêu, trúng độc cũng là chính mình!
Độc ác với bản thân, thành toàn cho người khác!
Tự hạ thấp IQ hỗ trợ nhân vật chính vả mặt mình!
Tự đẩy bản thân vào hiểm cảnh thúc đẩy tuyến tình cảm của nhân vật chính!
Khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình căn bản không phải ác độc nữ phụ gì cả, cô còn thánh mẫu hơn cả nữ chính bạch liên hoa! Cả người cô tràn ngập ánh sáng! Cô quả thực đang làm công đức, chờ công đức viên mãn là có thể trát xi măng lên người rồi leo lên bàn thờ làm Thánh mẫu! Bồ câu trắng tung cánh bay ra từ phía sau lưng cô!
Trong lúc Bạch Lệ Tô không ngừng thôi miên bản thân, tự làm mình cảm động, thân là nhân vật chính vạn nhân mê Yến Đôn lại đang phát rầu: Cậu nên phối hợp thế nào với Bạch Lệ Tô đây? Kế hoạch hại người của Bạch Lệ Tô ngày càng thiểu năng, cậu còn phối hợp thế méo nào được?
Tổng đài chăm sóc khách hàng khuyên nhủ: Không sao đâu, kế hoạch trong truyện bá tổng đều rất thiểu năng. Không có ai để ý đâu.
Yến Đôn: Ta biết chứ! Nhân loại trong truyện bá tổng đã quen cái logic hạ thấp IQ rồi, nhưng mi đừng quên, ông chủ Tảo vẫn là người bình thường! Anh ấy mang logic bình thường đấy!
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Thế nhưng mấy cái kế hoạch thiểu năng cũng đâu có áp dụng trên người Ngạn Tảo.
Yến Đôn: Mi chưa hiểu! Điều ta lo lắng chính là, anh ấy thấy ta bị kế hoạch thiểu năng như thế hãm hại có phải sẽ cảm thấy ta cũng bị thiểu năng hay không? Từ đó ảnh hưởng tới đánh giá toàn diện với ta?
Tổng đài chăm sóc khách hàng:...
Thừa dịp Yến Đôn cùng Bạch Lệ Tô nói chuyện điện thoại, Tiểu Tề lập tức cướp vị trí ghế lái, chủ động xin đi giết giặc aka làm tài xế, quay đầu nói với ông chủ ngồi ngay ghế sau lưng: “Ngạn đổng, cần đợi Yến Đôn không ạ?”
Tiểu Tề đương nhiên hi vọng ông chủ nói không.
Nhưng kết quả trái với mong đợi, Ngạn Tảo nói đợi đi.
Nếu ông chủ đã nói đợi, vậy thì đợi.
Vừa hay Yến Đôn nghe xong điện thoại, lúc quay lại phát hiện Tiểu Tề đã chiếm ghế lái. Yến Đôn thầm nghĩ: Quả nhiên vị trí thư ký này cạnh tranh cực kỳ khốc liệt! Mới rời khỏi có một xíu đã bị tu hú chiếm tổ rồi!
Tiểu Tề cũng tự nhận đã thắng một hiệp, liền cưới hí hởn nói: “Mau lên xe đi, đừng để Ngạn đổng chờ.”
Yến Đôn vội vàng mở cửa xe, chuẩn bị ngồi xuống ghế phụ. Chẳng ngờ, lúc này Ngạn Tảo ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng: “Tiểu thành thật, ngồi bên cạnh tôi, bồi tôi trò chuyện.”
Nghe thấy Ngạn Tảo nói như vậy, Tiểu Tề liền ũ rũ: Sao thế nhỉ? Mình không biết nói sao?
Còn Yến Đôn lại vui vẻ đến mức đuôi sắp vểnh cả lên, lập tức di chuyển đến hàng ghế sau, vừa ngồi xuống vừa nói “Thế này thật ngại quá...”
Tiểu Tề hầm hừ: Tôi thấy cậu ngại cái cớt ý...
Yến Đôn thời điểm ngồi vào xe, bất ngờ kích hoạt buff ngẫu nhiên “Nhân vật thụ chính vấp ngã nhất định phải ngã vào lồng ngực bá tổng”, mất thăng bằng vồ vào lồng ngực Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo theo bản năng đỡ lấy Yến Đôn, hai tay vòng qua người cậu.
Yến Đôn một đường sa vào cái ôm của Ngạn Tảo, khoang mũi trong phút chốc tràn ngập một mùi hương mát lạnh toả ra từ người Ngạn Tảo. Luồng mát lạnh kia như nước chảy xuống từ vòi hoa sen, xối đầy mặt Yến Đôn, là một loại xâm nhập ôn nhu và ướt át.
Yến Đôn sững người, phảng phất đang mất hồn vì hương thơm ngào ngạt này.
Tiểu Tề từ kính chiếu hậu nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau, trong lòng đột nhiên giật giật: Chuyện này...? Này? Này? Hình ảnh này? Không thể giải thích kỳ quái thế nào ấy nhỉ??
Không chờ Tiêu Tề nhận ra chỗ nào quái quái, Ngạn Tảo trước thả lỏng tay, nói: “Phát ngốc gì vậy?”
Yến Đôn hồi phục tinh thần, hai má nóng bừng, vội vã xê dịch cái mông, duy trì khoảng cách an toàn với Ngạn Trì, một mặt hối lỗi nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Ngạn Tảo rất rộng lượng, “Lần sau chú ý một chút là được.”
“Vâng, vâng, nhất định.” Yến Đôn gật gật đầu.
Tiểu Tề vẫn cảm thấy chỗ nào quái quái, mà lại không nói ra được, chỉ trầm mặc khởi động xe.
Bởi vì bầu không khí trong xe có chút ngưng trọng, ba người ai cũng im lặng quỷ dị, Tiểu Tề đành mở radio, đài phát thanh phát một bài hát. Giai điệu ca khúc lan toả trong buồng xe, nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí ngộp ngạt.
Yến Đôn trong đầu vẫn còn rối như tơ vò, phảng phất vẫn còn bồi hồi vì mùi hương trên người Ngạn Tảo.
Mùi hương này, không khác bao nhiêu so với Ngạn Tảo ở thế giới thực.
Ở thế giới thực, Yến Đôn quen biết Ngạn Tảo nhiều năm, nói rất quen thuộc cũng không ngoa, nhưng bởi vì khoảng cách cấp trên cấp dưới còn đấy, bọn họ rất ít cơ hội tiếp xúc thân mật, những lần ôm nhau hiếm hoi cũng là trong dịp chúc mừng. Tỷ như hạng mục thành công, ông chủ ôm nhân viên, không hề có bất kỳ sự mờ ám nào. Chẳng qua, mờ ám không nằm ở hoàn cảnh, mà ở lòng người. Bởi vì Yến Đôn trong lòng tồn tại mờ ám, nên cũng tự nhiên âm thầm biến đổi hàm ý của cái ôm.
Cậu mang theo một loại tâm tư kỳ diệu, hưởng thụ sự thân mật vừa chạm đã rời kia.
Mỗi lần trong khi ôm nhau, Yến Đôn đều sẽ lặng lẽ nhắm mắt, tưởng tượng ra tình cảnh vài phần ám muội. Mà mùi vị trong vòng tay Ngạn Tảo cũng trở nên dụ hoặc đến lạ.
Yến Đôn chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm thế này.
Mùi hương kia rất độc đáo, so với mùi vị, nó càng giống một loại cảm giác hơn, có thể toả ra sinh khí, biến cả người Yến Đôn thành một đoá hoa, một đoá hoa đung đưa đón gió.
Có lần, Yến Đôn không nhịn được hỏi anh: “Sếp, anh dùng nhãn hiệu nước hoa gì vậy?”
Ngạn Tảo đáp: “Tiểu thành thật này, tôi đến cạo râu cũng sắp không có thời gian nữa rồi, lấy đâu ra thời gian xịt nước hoa đây?”
Yến Đôn nghe vậy, trên mặt cười cười, nhưng trong lòng buồn xo: Hoá ra đây không phải là mùi hương con người có thể mô phòng à.
Nếu là mùi nhân tạo sản xuất đại trà, vậy Yến Đôn có thể đến trung tâm thương mại mua một chai về an ủi tạm. Đáng tiếc không phải, Yến Đôn đành buồn rười rượi chờ cơ hội quang minh chính đại ôm nhau tiếp theo.
Yến Đôn đang chìm đắm trong ký ức, ánh mắt cũng lộ ra một nỗi trống rỗng hư vô, tựa thể đang nhìn về một phương xa bất định.
Dáng vẻ của cậu khiến Ngạn Tảo bỗng nhiên sinh ra cảm giác mờ mịt. Ngạn Tảo không kìm được khẽ gọi cậu một tiếng: “Tiểu thành thật.”
Yến Đột bất chợt hồi thần từ trong kỳ ức, mở to mắt nhìn, trông như người vừa mới tỉnh ngủ, hơi hơi mơ hồ, hình ảnh này rơi vào mắt Ngạn Tảo, chính là rất đáng yêu. Ngạn Tảo không khỏi cong môi lên cười: “Đang suy nghĩ gì vậy? Nhập tâm như thế.”
Yến Đôn vẫn còn một chút hỗn loạn, buột miệng thốt lên: “Nghĩ mùi trên người anh tại sao thơm như thế!”
“?” Tiểu Tề ngồi ở ghế trước thiếu chút nữa lạc tay lái: Ê? Cậu ta đang trêu chọc chủ tịch đó hả?
Có vẻ Yến Đôn cũng nhận thấy lời này không hợp lễ, sau khi hồi phục tinh thần tự mình ngại ngùng, vội vàng giải thích nói; “Tôi nói là, mùi trên quần áo ngài rất dễ chịu, không biết là nhãn hiệu nước hoa nam nào?” Yến Đôn nỗ lực giải thích bản thân không phải đồ biến thái đâu.
Nói xong, Yến Đôn còn lén lúc đánh giá sắc mặt Ngạn Tảo. Chỉ thấy Ngạn Tảo vẫn bát phong bất động* duy trì nụ cười trên môi, trong lòng không đoán được tâm tình của Ngạn Tảo có thật sự tốt hay không, hay là trên mặt cười hi hi, trong lòng mmp. (nôm na nhẹ nhàng là wtf)
Ngạn Tảo đáp: “Tôi trước giờ không xịt nước hoa.”
“Thật ạ?” Yến Đôn ngược lại không cảm thấy bất ngờ: Cậu nhận thức rõ ràng “Ngạn Tảo” trước mắt và “Ông chủ Tảo” của cậu đều cùng một người, vậy nên có thói quen sinh hoạt giống nhau cũng là chuyện tất nhiên. “Ông chủ Tảo” không dùng nước hoa, thì vị “Ngạn Tảo” này ắt hẳn cũng sẽ không dùng.
Ngạn Tảo nói tiếp: “Có thể là mùi của huân hương.”
“Huân hương?” Yến Đôn kinh ngạc, “Ngài quý phủ còn có huân hương?”
“Cái này cậu không biết đâu!” Tiểu Tề chen vào nói, “Tảo thiếu gia sau khi từ nước ngoài trở về, đã thêm thói quen huân hương rồi.” Tiểu Tề ý thức mình hiểu Ngạn Tảo hơn Yến Đôn nhiều, trong giọng điệu tăng thêm vài phần kiêu ngạo.
Yến Đôn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hiểu ra: “Hoá ra là như vậy...”
Sau khi từ nước ngoài trở về...
Ngạn Tảo trước khi quay về, chỉ là “Bối cảnh” cũ của truyện, đến tận khi quay về nước mới có linh hồn. Mà linh hồn này lại là Ngạn Tảo ở thế giới thực, cho nên mới mang theo phương thức sinh hoạt của Ngạn Tảo thế giới thực.
Yến Đôn ngửi được cùng một mùi trên người Ngạn Tảo, cũng là do nguyên nhân này.
Thế nhưng, Yến Đôn hồi tưởng một chút đoạn đối thoại với Ngạn Tảo lúc trước——
“Sếp, anh dùng nhãn hiệu nước hoa gì vậy?”
Ngạn Tảo đáp: “Tiểu thành thật này, tôi đến cạo râu cũng sắp không có thời gian nữa rồi, lấy đâu ra thời gian xịt nước hoa đây?”
Vậy đây là chuyện gì?
Ông chủ anh không có thời gian cạo râu xịt nước hoa, lại có thời gian huân hương à?
Quả nhiên, gay cực phẩm chân chính đều có tâm hồn đẹp.
Chỉ có như loại gay phóng đãng như Hoa Đại Mạo mới có thể xịt nước hoa, nét đẹp tâm hồn của ông chủ Tảo là ở nhà huân ra cả một người thơm tự nhiên, ra ngoài lại nói với người khác “Tôi chưa bao giờ xịt nước hoa.”
Yến Đôn liền hỏi: “Vậy Ngạn đổng dùng nhãn hiệu huân hương gì vậy?”
“Nhãn hiệu gì?” Tiểu Tề bày tỏ “Kiến thức của cậu nhỏ y như người cậu á”, “Mấy mùi hoá học bên ngoài ngửi sao được? Ngạn đổng của chúng ta dùng đều là đồ nhà làm.”
Yến Đôn giật mình, chỉ cười: “Hèn gì thơm như thế.”
Ngạn Tảo nói: “Cậu đến nhà tôi đi, tôi cho cậu một bộ.”
Yến Đôn ngồi bật dậy: “Được ạ, dù sao cũng tiện đường.”
Tiểu Tề chỉ muốn nói: Tiện đường cái búa?? Ông chủ ở ngoại thành kia mà!!
Tiểu Tề ho khan một cái, nói: “Tiểu Yến hình như cậu sống...ở hướng khác nhờ?”
Yến Đôn lần này có chút lúng túng. Ngược lại là Ngạn Tảo ôn hòa tiếp lời: “Không sao, cậu trước đưa sang nhà tôi đã. Cậu ngại chạy tới lui phiền phức, tôi có thể gọi tài xế đưa Tiểu thành thật về là được.”
Câu “Cậu ngại phiền phức” này của ông chủ, tuyệt đối là đòn đánh tâm lý. Tiểu Tề cảnh giác, vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể phiền phức được, tôi chỉ sợ trời tối rồi, Tiểu Yến về nhà sẽ không tiện.”
Ngạn Tảo nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Quả thật không còn sớm. Cậu nói rất có lý.”
“Vâng...” Tiểu Tề thở hắt ra.
Ngạn Tảo lại nói: “Vậy cậu đừng lo, đưa bọn tôi đến Ngạn trạch xong, cậu có thể trực tiếp đi về. Tôi lưu Tiểu thành thật lại dùng cơm.”
Tiểu Tề tâm như tro tàn:...Tâm ông chủ đã hoàn toàn nghiêng về cái tên Tiểu không thành thật này rồi. Ông chủ thà quan tâm hắn có đói hay không, cũng không quan tâm gã có lạnh hay không?
Chờ xe dừng lại ở Ngạn trạch, Ngạn Tảo liền sai Tiểu Tề một mình quay về, không nên quấy rầy mình và Yến Đôn dùng cơm.
Yến Đôn cùng Ngạn Tảo tiến vào Ngạn trạch, chỉ thấy vú Trương tươi cười ra đón. Vú Trương biết Yến Đôn, nên cũng bắt chuyện chào hỏi: “Tiểu Yến hôm nay cũng tới à?”
Ngạn Tảo gật đầu, bảo vú Trương chuẩn bị đũa cho Yến Đôn, sau đó hỏi: “Tiểu Trì đâu?”
Vú Trương trả lời: “Trì thiếu gia hôm nay không về ăn cơm.”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Vậy thì ăn cơm thôi.”
“Vâng, Tảo thiếu gia.” Vú Trương đáp.
Ngạn Tảo nói với Yến Đôn: “Nếu cậu kiêng kỵ món gì, nhớ nói với vú Trương đấy.”
Yến Đôn vội vàng nói: “Không kiêng món nào hết, cám ơn ông chủ Tảo.”
Ngạn lão thái thái tự nhận mình là thiên sát cô tinh, cho nên đã nhiều năm không sống chung với người nhà. Bởi vậy, Ngạn trạch nơi này chỉ có ba vị thiếu gia là Ngạn Tảo, Ngạn Trì và Trần Giáng Thần, cùng vị khách mới tới Yến Đôn.
Trần Giáng Thần nhìn thấy Yến Đôn, cũng thập phần kinh hỉ, chỉ nói: “Anh Yến cũng ăn cơm ạ?”
“Là người đều phải ăn cơm, anh Yến của cậu cũng không ngoại lệ.” Ngạn Tảo trả lời.
Trần Giáng Thần nhíu đôi mày thanh tú: Là ảo giác của cậu sao? Tại sao cậu có cảm giác anh họ mình đang âm dương quái khí?
Yến Đôn cũng cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, chỉ cầm đũa lên, gắp một miếng cà tìm thả vào chén Ngạn Tảo, thân thân thiết thiết mà nói: “Ông chủ Tảo, tôi nhớ ngà thích ăn cái này.”
Ngạn Tảo nhướng mày nở nụ cười: “Làm sao cậu biết tôi thích ăn?”
“Tôi...” Yến Đôn ngây người ra.
Trần Giáng Thần tưởng rằng Ngạn Tảo hỏi câu hỏi này là nhằm trào phúng, liền giải thích nói: “Anh họ lớn không thích người khác gắp thức ăn cho anh ấy ——”
Trần Giáng Thần lời còn chưa dứt, Ngạn Tảo đã gắp miếng cà tím bỏ vào miệng nhai. Trần Giáng Thần im bặt, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Yến Đôn suy nghĩ một chút: Ngạn Tảo đúng là không thích người khác gắp thức ăn cho anh, nhưng kể từ sau khi thân thiết, Ngạn Tảo đối với mình không còn ngăn cấm việc này nữa.
Thấy Trần Giáng Thần có chút lúng túng, Yến Đôn nhanh chóng giải vây: “Đũa của tôi vẫn chưa dùng, nên ông chủ Tảo mới không ngại.”
Ngạn Tảo cười cười, không trả lời.
Bầu không khí trên bàn cơm càng lúc càng trở nên kỳ quái, Yến Đôn thân phận nhân viên làm công nên quyết định im lặng ăn cơm, hạ thấp độ tồn tại.
Ba người ăn cơm xong. Trần Giáng Thần vừa định dẫn Yến Đôn đi uống trà tán gẫu, lại nghe thấy Ngạn Tảo nói: “Sách bài tập làm xong chưa?”
Thiếu niên Trần Giáng Thần ngoan ngoãn cũng không nhịn được mà phản nghịch cãi lại một câu: Sách bài tập có thể làm xong sao?
Ngạn Tảo giao bài tập cho cậu, giống hệt như vũ trụ không có điểm cuối cùng.
Ngạn Tảo đại khái nhìn ra Trần Giáng Thần sắp nổi cơn thịnh nộ, nên dịu giọng, song nhẹ nhàng cười, nói: “Giáng Thần, anh và anh Yến của cậu còn có công việc. Cậu đi ôn bài tập trước đi.”
Trần Giáng Thần rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ tốt tính, cơn thịnh nộ vừa nhen nhóm đã bị Ngạn Tảo dập tắt, chỉ cúi đầu đáp ứng quay về thư phòng.
Nhìn bóng lưng cô đơn kia của Trần Giáng Thần, Yến Đôn cũng không đành lòng, nói với Ngạn Tảo: “Có phải siết chặt Trần Giáng Thần thiếu gia quá rồi không?”
Ngạn Tảo nghĩ thầm: Còn chưa đủ chặt, vẫn tồn đọng tâm tư không nên có đấy chứ.
Ngạn Tảo cười đáp: “Tôi cũng là vì tốt cho nhóc ấy.”
Dáng vẻ gia trưởng quan tâm chăm sóc thế này, khiến Yến Đôn không còn gì để nói.
Ngạn Tảo dừng một chốc, lại nói: “Tôi dẫn cậu đến phòng tôi.”
Yến Đôn ngẩn ra: “Đi đâu?”
“Phòng của tôi.” Ngạn Tảo nói, “Cho cậu xem món bảo bối này.”
Yến Đôn:...?
Thông báo của hệ thống vang lên: Thành công thu thập lời thoại của bá tổng “Đến phòng ta cho em xem món đại bảo bối này.”√
Yến Đôn không nhịn được hỏi: “Là món đại bảo bối?”
Ngạn Tảo suy nghĩ một lát, nói: “Là rất lớn.”
*Bát phong bất động (八风不动): Bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).