“Tên đầy đủ của anh là...” Yến Đôn lần này thật sự không dám chắc chắn, “Là...Cố...Cố...” Cậu khẩn trương đến mức lắp bắp.
Hacker mạnh nhất đứng dậy, vỗ tay cái bốp, nói “Rất tốt.”
Yến Đôn giật mình, còn chưa kịp định hình, chợt nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu: Thành công triển khai nội dung kịch bản [Đoán đúng tên của hacker mạnh nhất].
Yến Đôn không hiểu: Là sao? Ta đoán trúng rồi à?
Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Đúng vậy, thân ái. Tên đầy đủ của hacker mạnh nhất chính là “Cố Cố“.
Yến Đôn:...Có cảm giác tác giả lúc sáng tác hình như không để tâm lắm.
Tổng đài chăm sóc khách hàng giải thích hai chữ “Cố Cố” lấy từ <Khí Thiếp Ngôn>.
*Bỏ vợ
“Khí thiếp bất túc tích, cố cố hoài quân thâm.
Phụng thiếp hợp hoan đái, hệ quân minh nhật tâm.”
Tạm dịch:
“Vứt bỏ thiếp không điều chi tiếc nuối, Cố Cố vẫn nhớ thương quân đậm sâu.
Phong cho thiếp là cây dạ hợp, để lòng quân ngày sau mãi vấn vương.”*
Mẹ Cố Cố bị cha bỏ rơi, cho nên mới lấy Cố Cố trong <Khí thiếp ngôn> đặt tên cho hắn.
Yến Đôn: Cố Cố hoài quân thâm à... Vậy sao không gọi Cố Quân Thâm?
Tổng đài chăm sóc khách hàng:...Ờ ha.
Yến Đôn hoàn hồn lại, phát hiện Cố Cố đã đứng cách mình rất gần. Cặp mắt đen sì pha lẫn âm u hệt gỗ mun kia đang gần ngay gang tấc, khiến Yến Đôn cả người lạnh run như thể đang ngâm mình trong dòng nước lạnh.
Cố Cố nói: “Cho nên, cậu biết tên của tôi.”
Yến Đôn không đáp trả lại, Cố Cố tiến đến bên tai Yến Đôn: “Thế cậu còn nói không biết tôi?”
Yến Đôn tức khắc toàn thân run lập cập.
Yến Đôn hồi tưởng lại đoạn đối thoại với Cố Cố—— Cố Cố phát hiện Yến Đôn sợ hắn, điều này không bình thường. Cố Cố nảy ra nghi ngờ, hỏi Yến Đôn có biết hắn hay không. Yến Đôn bảo không biết, Cố Cố liền nghĩ ra cách, ép Yến Đôn khai ra tên của hắn. Bây giờ Yến Đôn đáp chính xác tên của hắn, càng củng cố suy đoán của Cố Cố “Yến Đôn quả nhiên là biết mình“.
Cho nên, lòng vòng một hồi, Yến Đôn vẫn té vào cái bẫy do Cố Cố sắp đặt.
Cố Cố khẽ mỉm cười, nói: “Cậu yên tâm. Tôi giữ đúng lời hứa, một trăm triệu kia không cần trả lại.” Nói đoạn, Cố Cố vươn tay vỗ vỗ vai Yến Đôn, khiến nửa cánh tay Yến Đôn phát lạnh.
“Chẳng qua, rốt cuộc là ai phái cậu tới?” Cố Cố hỏi.
Yến Đôn nuốt nước bọt, nỗi sợ hãi nhuốm màu kỳ dị bao trùm lấy tim cậu. Cậu không biết mình đang sợ cái gì, chỉ cảm thấy trên người Cố Cố toả ra một luồng tà khí, làm cho người khác không có cách nào xem nhẹ nó.
Cố Cố cười cười: “Không trả lời cũng không sao, tôi sẽ tìm ra đáp án.”
Nói xong, Cố Cố rời khỏi tiệm cà phê.
Yến Đôn cảm thấy rất vi diệu: Đi luôn rồi hả?
Không cầm macbook theo luôn?
Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Bá tổng ôm một chiếc macbook hỏng đi ngoài đường? Còn ra thể thống gì nữa?
Yến Đôn: Nhưng không phải trong macbook có bằng chứng phạm tội của hắn sao?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Hắn ban ngày ban mặt ngồi ở Starbucks phạm pháp, cậu nghĩ hắn để ý cái này chắc...
Yến Đôn:...Nhìn không thấu thế giới này.
Dù thế nào đi nữa, Yến Đôn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tiếp xúc với Cố Cố.
Có điều, trong lòng cậu vẫn bứt rứt, không nhịn được hỏi Tổng đài chăm sóc khách hàng: Hắn bây giờ nghi ngờ là ta cố ý giội cafe, cố ý hại hắn lỗ đơn hàng hơn một trăm triệu, đúng không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Trước mắt xem là như vậy.
Yến Đôn run lẩy bẩy: Vậy hắn có định trả thù ta không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Thân ái, chuyện này cậu hông cần lo đâu nà, cậu có hào quang nhân vật chính mà!
Yến Đôn sau khi nghe đến năm chữ* “Hào quang nhân vật chính”, tâm tình lập tức trời quang mây tạnh: Phải ha, cậu có hào quang mà! Cậu sợ hắn cái quỷ gì?
*Vốn là 4 chữ 主角光环, nhưng mình sửa thành 5 cho thuận ٩( 'ω')و.
Song, xuất phát từ cẩn thận, Yến Đôn vẫn xác nhận lại với Tổng đài chăm sóc khách hàng: Cái hào quang này có thể bảo đảm ta không bị thương đúng không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Đúng, xin thân ái yên tâm, ngài là vạn nhân mê vai chính thụ, trừ hoa cúc ra, chỗ nào cũng đều rất an toàn.
Yến Đôn: Đột nhiên yên tâm không nỗi...
Yến Đôn về đến nhà trong trạng thái hoảng hốt. Ngày hôm nay hình như xảy ra quá nhiều chuyện, làm cậu cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Tắm nước nóng xong xuôi, cậu liền phi lên giường đánh một giấc bình yên.
Sáng sớm hôm sau, cậu bị cuộc gọi của Ngạn Trì đánh thức.
Có vẻ Ngạn Trì đã quen việc bất kỳ lúc nào ở đâu, chỉ cần muốn gọi điện thoại Yến Đôn là gọi, dù sao, Yến Đôn cũng là thư ký riêng của hắn mà —— có điều sắp không phải nữa rồi.
Yến Đôn thở dài, nhận điện thoại: “Chào buổi sáng, Trì thiếu gia.”
Ngạn Trì bên kia dừng một lúc: “Cậu tại sao không gọi tôi Ngạn Tổng?”
“Vì tôi không còn là thư ký của ngài.” Yến Đôn nhàn nhạt đáp, xem như thể hiện một chút tính khí lúc bị réo dậy của cậu.
Ngạn Trì lại nói: “Ai nói đấy? Tôi đã yêu cầu HRD tăng lương cho cậu rồi.”
Không thể không nói, hai chữ “Tăng lương” thật sự làm nhân tâm phấn khích. Nhưng Yến Đôn không hề bị dao động, là do “Tiền bạc rất quý giá, tình yêu càng quý hơn, nhưng nếu theo Ngạn Tảo, cái nào cũng có luôn”*. Cậu mắc gì phải đi theo bên cạnh Ngạn Trì hoài, đúng khum?
Yến Đôn chỉ nói: “Yêu quý của Trì thiếu gia khiến tôi vô cùng cảm động, nhưng thật đáng tiếc, tôi vừa tìm được công việc mới rồi.”
“Cái gì?” Ngạn Trì hoảng hốt, cực kỳ không vui, “Cậu chẳng lẽ muốn làm cho gã Hoa Đại Mạo biến thái kia à?”
Yến Đôn vội vàng phủ nhận: “Không có, dĩ nhiên không có. Tôi không phải từng nói sống là người Ngạn thị, chết là ma Ngạn thị sao? Tôi làm sao sẽ sang Hoa thị được?”
“Vậy thì tốt.” Ngạn Trì nghe đến “Sống là người Ngạn thị, chết là ma Ngạn thị”, tâm trạng liền tốt lên, “Nếu cậu không nỡ rời Ngạn thị, vậy tất nhiên theo tôi là ổn nhất. Ngoại trừ tôi, còn có lựa chọn nào tốt hơn à?”
“Anh của anh.” Yến Đôn đáp.
“Anh...Anh tôi?” Ngạn Trì bối rối, “Anh của tôi?”
Yến Đôn nói: “Vâng, ông chủ Tảo đề nghị tôi qua chỗ anh ấy làm việc. Tôi đồng ý rồi.”
Ngạn Trì vừa bực vừa sợ: “Chuyện xảy ra hồi nào? Có phải là ngày hôm qua...”
“Đúng ạ.” Yến Đôn thành thật trả lời, “Hôm qua ông chủ Tảo đã phân tích một chút về công việc tương lai cho tôi, tôi cảm thấy anh ấy nói rất hợp lý...”
“Hợp lý cái cục cớt!” Ngạn Trì to tiếng nói, ngữ khí hệt như một đứa con nít giận dỗi, “Anh tôi sao có thể cướp người của tôi?”
“Chuyện này...” Yến Đôn cũng không dám nói lung tung, đành qua loa nói: “Đừng tức giận mà, Trì thiếu gia, đừng tức giận...Tức giận ảnh hưởng sức khoẻ...”
Ngạn Trì nghe không lọt tai, vẫn tức giận như cũ: “Tôi không cho phép cậu qua đó!”
Yến Đôn cũng bái phục tật tuỳ hứng của Ngạn Trì rồi, mà cân nhắc đối phương là kẻ có tiền tuỳ hứng, cũng không tiện thẳng thắn từ chối. Yến Đôn không thể làm gì khác ngoài vuốt vuốt lông: “Thật ra tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Trì thiếu gia, cùng Trì thiếu gia hợp tác nhiều năm cũng cực kỳ vui vẻ. Nếu không phải Trì thiếu gia đột nhiên muốn sa thải tôi, tôi cũng sẽ không cân nhắc cơ hội làm việc khác...”
Yến Đôn nói như vậy, chủ yếu vì muốn nhắc khéo Ngạn Trì: Ban đầu là mi muốn chấm dứt, chấm dứt thì chấm dứt!
Ai biết, Ngạn Trì căn bản không get được ý tứ này, tuỳ hứng như cũ: “Nếu đã như thế, vậy cậu quay lại đi!”
“...” Cái tính tình thiếu gia này...
Yến Đôn sờ mũi một cái, đành phải dựng lên bia đỡ đạn: “Quan trọng là bên ông chủ Tảo cơ...”
“Được, tôi hiểu rồi.” Ngạn Trì ngắt lời nói, “Là anh tôi cưỡng ép hay dụ dỗ gì cậu rồi, đúng không?”
“...Cũng, cũng không thể nói như thế...” Yến Đôn cảm nhận được tình huống hiện tại vô cùng rắc rối: Chẵng lẽ, đây chính là nỗi phiền muộn của vạn nhân mê ư? Bá tổng tranh nhau bắt cậu làm thư ký?
Ngạn Trì lại cảm thấy chắc chắc mình đã nắm được chân tướng: “Nhất định là anh tôi ép buộc cậu! Cậu yên tâm đi! Tôi sẽ không để cho anh ấy bắt nạt cậu!”
Nói xong, Ngạn Trì liền cúp điện thoại, quay người đi tìm anh mình tính sổ.
Hắn tức phì phò lao đến phòng ngủ của Ngạn Tảo, giống hệt một thiếu gia bị cướp mất đồ chơi.
Hắn gõ mạnh cửa hòng khởi binh vấn tội, vừa vọt vào phòng Ngạn Tảo, liền nhìn thấy Ngạn Tảo đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, một bộ dạng công tử quý phái dùng ipad xem báo cáo buổi sáng.
Thấy Ngạn Trì vào cửa, Ngạn Tảo khẽ mỉm cười: “Chuyện gì mà tức dữ vậy?”
Nhìn Ngạn Trì xuân phong hoá vũ, báo hại cơn tức nổ trời của Ngạn Trì không cách nào bùng lên.
Ngạn Trì ngập ngừng, chỉ nói: “Anh tại sao muốn giành tiểu Yến với em?”
“Ồ, chú nói việc này à.” Ngạn Tảo cười cười, “Anh không có giành. Hơn nữa, chú nói như thế, là không tôn trọng tiểu Yến đấy. Tiểu Yến là một người độc lập, không phải đồ vật, chỗ nào có thể dùng chữ “Giành” hả? Còn nữa, tìm việc là sự lựa chọn song phương...Bất luận chọn ai làm chủ của mình, cậu ấy ắt hẳn phải có lý do của cậu ấy. Chú có hỏi cậu ấy, tại sao cảm thấy anh là sự lựa chọn thoả đáng hay chưa?”
Ngạn Trì bị Ngạn Tảo nói một hơi làm lúng túng: “Em, em...”
“Chú không có.” Ngạn Tảo kiên định nói, cặp mắt màu hổ phách phảng phất nhìn thấu hết thảy, “Cũng là bởi vì chú chưa bao giờ đứng ở góc độ của cậu ấy nhìn nhận vấn đề, cho nên cậu ấy mới không chọn chú.”
“Em...em làm sao không thay cậu ấy xem xét vấn đề?” Ngạn Trì không phục, “Em tình nguyện tăng lương cho cậu ấy.”
Ngạn Tảo nói: “Hoa Đại Mạo cũng tình nguyện tăng lương cho cậu ấy.”
“Cái này...” Ngạn Trì ứ họng.
Ngạn Tảo nói: “Chú có từng nghĩ tới, Yến Đôn ngoại trừ tiền còn muốn cái gì khác nữa hay không?”
“Em...” Ngạn Trì trả lời không được.
Ngạn Tảo nói: “Cậu ấy năm nay bao nhiêu tuổi? Lẽ nào làm mãi một chức thư ký tới năm mươi sáu mươi tuổi, tới lúc về hưu luôn sao? Chú có bao giờ hỏi cậu ấy dự định công việc trong tương lai thế nào chưa? Chú có từng cho cậu ấy bất kỳ lối đi phát triển nào hay không? Hình như không có, cậu ấy ở bên cạnh chú, vẫn luôn chỉ làm mấy công việc lặt vặt. Chú chưa bao giờ giao nhiệm vụ quan trọng cho cậu ấy, cũng không tạo cho cậu ấy cơ hội thể hiện tài năng nào.”
Ngạn Trì đờ người ra: Hắn thật sự hình như chưa từng nhìn thẳng vào điểm này.
“Em...Em...”
Ngạn Tảo thở dài: “Đây chính là sự khác biệt giữa chú và anh, chú hiểu không?”
Lời nói của Ngạn Tảo giống như một cây kim, đâm thủng khí thế khởi binh vấn tội của Ngạn Trì. Ngạn Trì chán nản gục đầu xuống, suy sụp tinh thần nói: “Em hiểu rồi. Anh hai, người nói đúng.”
Ngạn Trì trong lòng thầm tự trách, nghĩ: Xem ra, tiểu Yến không lựa chọn hắn, là bởi vì hắn chỉ biết đưa cậu tiền, mà không cho cậu phát triển! Hắn không suy nghĩ cho cảm nhận của cậu ấy!
Nhưng mà, hắn thật sự hiểu lầm rồi.
Thật tình là, Yến Đôn cũng không cần phát triển quái gì đâu, thứ cậu muốn chỉ là kiếm tiền.
Ngạn Trì giao cho Yến Đôn công việc vặt vãnh, trả lương giám đốc, Yến Đôn khoái gần chít: Thế này gọi là việc nhẹ lương cao trách nhiệm ít! Sâu sướng!
Yến Đôn sở dĩ chọn Ngạn Tảo không chọn Ngạn Trì, cũng không phải vì Ngạn Tảo chịu tạo cho Yến Đôn điều kiện phát triển, mà là Yến Đôn muốn tán Ngạn Tảo.
Điểm này, dù là người đa mưu túc trí như Ngạn Tảo cũng đoán trật lất.
Công ty bá tổng không có vương pháp, nên thủ tục cũng rất đơn giản. Ngạn Tảo và Ngạn Trì bên này gật đầu, coi như bàn giao xong rồi. Yến Đôn ngay hôm đó đến nhậm chức, từ phòng tổng tài nghỉ việc, bay qua văn phòng chủ tịch, trở thành thư ký của chủ tịch.
Nhìn thấy Yến Đôn đến, Tiểu Tề nghiến răng nghiến lợi: Mình nói mà! Cái tên Yến Đôn này chắc chắn muốn cướp chén cơm của mình! Này nha, bực mình nha!
Ngạn Tảo ngược lại là rất hoan nghênh Yến Đôn, vỗ vỗ vai Tiểu Tề, nói: “Tiểu Tề, cậu và Tiểu thành thật cũng quen biết nhau. Vậy dẫn cậu ấy từ từ thích ứng với hoàn cảnh đi.”
Tiểu Tề cười gật đầu: “Vâng, Ngạn đổng.”
Tiểu Tề nghĩ thầm: Hừ, tôi nhất định sẽ không để cậu dễ chịu!
Thế nhưng, Tiểu Tề không có kinh nghiệm tương quan, đành phải lên mạng đặt câu hỏi: “Làm sao chèn ép đồng nghiệp mới.”
Rất nhanh đã được cộng đồng mạng trả lời:
“Đồng nghiệp mới đắc tội thím hả?”
“Ghét nhất mấy thể loại già đời như chủ lầu này này, đ*o có chuyện làm liền muốn chèn ép người mới.”
“Có dơ quá không dzị thím oi!”
“lzsb.” (Chắc là Louzhu shabi: Chủ lầu ngu ngục)
...
Tiểu Tề: Này nha, bực mình nha!
Tiểu Tề tức giận tắt tab điện thoại, chỉ nghĩ: Quả nhiên quần chúng đều bị ngu! Để gã tự nghĩ cách cho xong! Sinh viên tài giỏi tốt nghiệp trường danh giá như gã, dựa vào sự thông minh tài trí của bản thân, còn không trị được cậu ta!
Tiểu Tề suy nghĩ hồi lâu, quyết định trước tiên giao cho Yến Đôn một nhiệm vụ: “Cậu đi gọi cơm cho Ngạn đổng đi.” Sau khi dặn xong, Tiểu Tề xoay người bỏ đi, cũng không nói cho Yến Đôn biết bình thường Ngạn Tảo thích ăn món gì, kiêng kỵ món gì. Yến Đôn cũng không buồn hỏi, trực tiếp gọi luôn. Tiểu Tề nghĩ có thể chờ Yến Đôn bị xấu mặt, nào ngờ đâu, Yến Đôn gọi rõ ràng toàn là món Ngạn đổng thích ăn!
Tiểu Tề càng cáu hơn: Tên Tiểu không thành thật này thậm chí ngay cả khẩu vị của Ngạn đổng cũng thăm dò kỹ rồi! Quả nhiên mưu tính vị trí thư ký của gã đã lâu ha!
Cũng không biết là ai quy định, bá tổng mắc bệnh dạ dày còn nhiều hơn so với bá tổng họ Cố. Yến Đôn rất quan tâm vấn đề này, đặc biệt hỏi Tiểu Tề: “Ông chủ Tảo có bị đau dạ dày không?”
Tiểu Tề nghĩ thầm: Đồ hồ ly tinh chết tiệt! Muốn thể hiện tình yêu ở đây hả? Mơ đi cưng!
Tiểu- cảm giác địa vị khó giữ, cảm thấy nguy hiểm cận kề- Tề hậm hực nói: “Việc này liên quan đến quyền riêng tư của chủ tịch, thứ cho tôi không thể trả lời.”
“Vậy chính là có.” Yến Đôn nói.
“...” Tiểu Tề: Này nha...
Tiểu Tề cố gắng để bản thân bề ngoài trông bớt buồn bực hơn, làm tiền bối cũng phải cần mặt mũi mà. Gã cố ý loè cái danh tiền bối, nói: “Cậu đừng đi nghe bậy nghe bạ, Ngạn đổng rất coi trọng việc riêng tư...Cũng đừng nghĩ vin vào đó tranh công, trong phòng làm việc bất cứ lúc nào cũng dự trữ sẵn thuốc dạ dày. Cậu không cần bận tâm“. Câu “Cậu không cần bận tâm” ý là “Cậu đừng hòng nhân cơ hội quyến rũ.”
Yến Đôn trái lại không nói gì, cũng cảm thấy nếu bá tổng thường xuyên bị đau dạ dày, thì chuyện phải dự trữ sẵn thuốc trong phòng làm việc là điều hiển nhiên. Giống trong mấy bộ tiểu thuyết viết là, dạ dày bá tổng sắp thủng đến nơi ngặt nỗi trong phòng làm việc không phòng hờ thuốc thang gì, đợi bá tổng đau đến mức mồ hôi tuôn như thác ấy vậy mà vẫn không một ai phát hiện, sau cùng phải do nữ chính thiện lương cấp tốc chạy ra ngoài mua thuốc cho anh ta uống, cái này thật sự quá vô lý...
Cả ngày hôm nay, Tiểu Tề giao cho Yến Đôn một đống việc rác rưởi. Yến Đôn có mù cũng phải nhận ra được thái độ của Tiểu Tề đối với cậu. Song, điều này không nằm ngoài dự đoán của Yến Đôn, chung quy cậu và Tiểu Tề đều có địch ý với nhau.
Yến Đôn: Tiểu Tề nhất định là cảm thấy cậu tới cướp địa vị của gã đi... Há Há, bất ngờ chưa! Ông đây chính là tới cướp của mi đấy!
Thư ký tín nhiệm nhất bên cạnh ông chủ Tảo nhất định là trẫm!
Trẫm mới là người đến trước!
Trẫm mới là thư ký ông chủ Tảo yêu thích nhất!
Độc! Nhất! Vô! Nhị!
Giờ tan việc, Yến Đôn cố ý nhờ đồng nghiệp ngáng chân Tiểu Tề, bản thân thì nhanh chóng chạy ra bãi đậu xe. Chờ lúc Tiểu Tề đuổi kịp đến bãi đậu xe, đã thấy Yến đã hoàn tất việc làm ấm xe.
Tiểu Tề phát hiện Yến Đôn giành làm ấm xe trước mình, giống như đại nha hoàn bắt quả tang tiểu nha hoàn đang giành làm ấm giường của lão gia, hận đến mức muốn cắn rớt thịt trên người Yến Đôn xuống. Yến Đôn cũng trưng trên mặt biểu tình “Anh mà làm khó dễ tui là lão gia đau lòng tui ó“.
Cố tình ngay lúc này “Chủ tịch aka lão gia” Ngạn Tảo thong thả bước đến, “Đại nha hoàn, tiểu nha hoàn” song song bày ra khuôn mặt tươi cười hoà khí, mùi thuốc súng trong không khí lập tức rút xuống.
Ngạn Tảo thuận thế tiến vào xe, cười hỏi:
“Hai người sao lại tụi tập ở đây đây?”
Yến Đôn đáp: “Tôi nghĩ ngày đầu tiên đi làm cần phải biểu hiện tốt một chút, trước tiên giúp chủ tịch làm ấm xe.”
Ngạn Tảo cười: “Tiểu thành thật thì ra rất lanh lợi.”
Tiểu Tề nghe nói như thế suýt chút nữa không khống chế được vẻ mặt: Tiểu thành thật cái gì?? Lão gia người đừng để tên yêu hồ này dụ hoặc!! Cái tên này một tí thành thật cũng không có!!
Yến Đôn mở ra ngăn chứa đồ ở chỗ ghế điều khiển, bên trong đặt vài gói bánh ngọt nhỏ. Yến Đôn cười cười, nói: “Tôi nghe Tiểu Tề nói, dạ dày của ngài không tốt, cho nên tôi tự ý để vô đây vài gói bánh ngọt nhỏ, chính là bánh lần trước ngài nói thích ăn ấy ạ...Ngài yên tâm, hạn còn mới lắm.”
Ngạn Tảo nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Vẫn là cậu tri kỷ.”
Tiểu Tề phát điên: Đù má, hoá ra còn có kiểu nịnh hót này! Mình tại sao trước giờ không nghĩ tới! Hắn cmn xem ông chủ như nữ thần mà liếm! Chơi sao lại đây!
Bí mật liếc nhìn Tiểu Tề sắc mặt tái nhợt, Yến Đôn trong lòng càng đắc ý: Hừ, thư ký ông chủ yêu thích nhất chỉ có thể là tôi!
Yến Đôn trong lúc đang cao hứng, bỗng điện thoại di động vang lên. Yến Đôn nhận ra người gọi là Bạch Lệ Tô, liền cầm điện thoại bước qua một bên nghe máy, hỏi: “Sao thế?”
Bạch Lệ Tô dùng giọng điệu “surprise” nói: “Yo bạn ơi, mình lại tới hại bạn nè!”
“Lại tới? Vừa mới xong không bao lâu mà?” Yến Đôn đầu to ra, “Ác độc nữ phụ mấy người không nghỉ ngơi hả?”
*phần tạm dịch đều do Sikiru_Sign hỗ trợ. Cám ơn em yêu nhiều ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶
Chúc các bạn một ngày vui vẻ, may may mắn mắn \\٩(๑'^'๑)۶////.