Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 46: Chương 46: Là ác độc nữ phụ nhất định phải bỏ thuốc nhân vật chính




Yến Đôn ôm điện thoại, chốc chốc load vòng bạn bè một lần, chờ xem Ngạn Trì có nhấn like bài viết của mình hay không. Chỉ là, nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, Yến Đôn liền cảm thấy mình ngu quá, nên quẹt quẹt vài app khác để đánh lạc hướng.

Cậu thấy trên nền tảng mạng xã hội, Bạch Lệ Tô vẫn chiếm đầu đề tài thảo luận. Cô muốn tung tin mình và Ngạn Trì hẹn hò, cẩu tử cũng đã mời xong xuôi. Ai ngờ bị cho leo cây, Bạch Lệ Tô cảm thấy mình không thể dễ dàng chấp nhận như thế, dù sao nhóm cẩu tử đến cả rồi. Cô là một ác độc nữ phụ dã tâm bừng bừng, không thể từ bỏ cơ hội lên hotsearch được.

Bởi vì Ngạn Trì không đến, cô không có cách nào lên hotsearch khoe ân ái được. Vì vậy cô nhanh chóng thay đổi ý định, phát một bài viết (Bạch Lệ Tô đêm bình an dùng cơm một mình, nghi ngờ xảy ra vấn đề tình cảm với Ngạn Trì)

Khu bình luận cũng một vùng xáo xào:

“Ngạn Trì với Bạch Lệ Tô chia chia hợp hợp, tao nhìn phát chán.”

“Tính hướng của Ngạn Trì là cong hay thẳng, chắc sắp thành thập đại câu hỏi chưa có lời giải đáp rồi bây ưi.”

“Bạch Lệ cứ liên tục lên bài xàm xàm ý, khoe ân ái cũng lên hotsearch, cãi nhau cũng lên hotsearch!”

“Rốt cuộc là Bạch Lệ Tô thật giả lẫn lộn, hay là Ngạn Trì tra nam hả? Một cây làm chẳng nên non! Ngạn Trì cũng không phải con hàng tốt lành gì đâu.”

Chẳng qua, hiện tại Bạch Lệ Tô cũng có fan hâm mộ, top bình luận vẫn là fan vì idol:

“Bạch Lệ Tô đêm bình an ra ngoài ăn có một bữa cơm cũng lên hotsearch! Bạch Lệ Tô nổi ghê á.”

“Ôm Bạch Lệ Tô về, cầu buông tha nhau đi mấy má!”

“Đờ mờ blogger nhé. Để Bạch Lệ Tô ăn bữa cơm ngon không được hả? Mọi người thích ăn dưa như vậy, chi bằng ăn thử đại ngôn của Bạch Lệ Tô 'Thiệt? Hạt hướng dương' đi.”

...

Yến Đôn đang lướt mạng xã hội, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên. Doạ Yến Đôn giật nảy mình, định thần lại nhìn, phát hiện trên màn hình thông báo cuộc gọi đến của Ngạn Trì.

Yến Đôn vừa mới hóng drama của Ngạn Trì, không nghĩ tới chính chủ Ngạn Trì lại gọi tới, khiến Yến Đôn không tránh khỏi nổi lên một trận chột dạ. Cậu có chút hoảng hốt mà ấn nhận cuộc gọi: “Trì thiếu gia?”

Ngạn Trì hừ một tiếng, nói: “Cậu ngày hôm nay đi đâu đấy?”

Ngữ khí vẫn bá đạo như xưa.

Yến Đôn cảm thấy bản thân không cần thiết phải báo cáo lịch trình của mình với Ngạn Trì, liền đáp: “Không có gì ạ, hôm nay là thứ bảy, cho nên nghỉ ngơi thư giãn một chút. Trì thiếu gia có căn dặn gì không ạ?”

Ngạn Trì cũng không buông tha, nói tiếp: “Tôi nghe Bạch Lệ Tô nói, cô ấy ở khu phố thương mại nhìn thấy cậu? Cậu đi ra phố thương mại à?”

“À...Đúng rồi ạ.” Nếu Ngạn Trì đã nói thông tin chính xác như vậy, Yến Đôn cũng cảm thấy bản thân hà tất phải nói dối nữa, liền thành thật thừa nhận. Có điều, Yến Đôn cảm giác có chỗ nào sai sai, hỏi: “Trì tổng hôm nay có gặp mặt Bạch tiểu thư sao?”—— blogger không phải viết như thế mà!

Yến Đôn không nhịn được có chút nhiều chuyện.

Ngạn Trì chỉ nói: “Không gặp mặt. Chỉ gọi điện thoại.”

Yến Đôn gật đầu: Cho nên blogger cũng không nói sai, đúng thật là không gặp mặt.

Yến Đôn nghĩ Bạch Lệ Tô muốn cùng tên thẳng nam thúi Ngạn Trì này phát triển tình cảm thật không dễ dàng gì, như thể muốn trợ công nói: “À, hôm nay là đêm bình an mà ạ! Vì sao không ở bên bạn gái ăn cơm vậy? Bạch Tiểu thư nhất định sẽ cảm thấy rất cô đơn đó ạ.”

Ngạn Trì nghe Yến Đôn nói như vậy, trong lòng càng ngày càng không thoải mái, nói tiếp: “Cô ấy không phải bạn gái của tôi.”

“Không, không phải á...” Yến Đôn sửng sốt.

Ngạn Trì nói: “Tôi sẽ không giao thiệp với cô ấy nữa.”

Yến Đôn lập tức cảm thấy lo lắng thay cho Bạch Lệ Tô: “Sao vậy? Bạch tiểu thư là người tốt như thế...”

“Tôi có thể là gay.” Ngạn Trì nói.

Yến Đôn nín họng.

Tuy rằng Yến Đôn bề ngoài rất an tĩnh, nhưng trong lòng đang nháo nhào cả lên: Cái gì? What? Ngạn Trì rốt cuộc muốn comeout rồi? Cho nên anh ta thật sự là gay á! Trời ơi, Bạch Lệ Tô đáng thương quá. Nhan khống như cổ mà toàn thể trai đẹp ở thế giới này đều là gay.

Không biết, có phải do ngày xưa Bạch Lệ Tô cua trai bậy bạ quá nhiều, nên bị hệ giáng xuống trừng phạt hay không.

Ngạn Trì dừng một lát, lại nói: “Vậy còn cậu?”

“Tôi?” Yến Đôn không kịp phản ứng, “Tôi làm sao?”

Ngạn Trì nói: “Cậu tối nay cùng bạn trai ăn cơm à?”

“Không, không phải, không phải bạn trai.” Yến Đôn nhanh chóng phủ nhận: Chuyện này còn chưa đâu vào đâu.

Ngạn Trì trong lòng thoáng yên tâm: “Không phải bạn trai? Vậy là ai?”

Yến Đôn muốn bảo “Là nam thần của tôi”, mà suy nghĩ một chút, cảm thấy mình với Ngạn Trì không thân thiết, không cần phải giải thích rõ việc riêng tư đến thế. Cho nên, Yến Đôn hàm hồ đáp: “Là bạn bè bình thường, đúng lúc đi bàn việc, rồi cùng nhau đi ăn cơm.”

Ngạn Trì liền nhẹ lòng mấy phần, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao còn tặng hoa?”

“Hoa gì?” Yến Đôn đầu óc vẫn chưa quay về.

Ngạn Trì nói: “Là hoa trong vòng bạn bè kìa.”

Yến Đôn lúc này mới phản ứng lại: Giỏ hoa post trong vòng bạn bè bị Ngạn Trì thấy rồi hả?

Yến Đôn liền nói: “Chỉ đi ngang nhìn thấy một đứa nhỏ bán hoa, thấy nhóc ấy đáng thương, nên mua hoa cho nhóc ấy thôi.” ——lời này cũng là thật, Yến Đôn nói không một chút chột dạ.

Ngạn Trì nghe thấy câu này, mới từ từ bình tĩnh lại: “Ồ. Tôi thấy cậu viết trên vòng bạn bè, cậu rất thích hoa hồng nhỉ?”

Yến Đôn lúng túng cười: “Tàm tạm thôi ạ”

“Ừm.” Ngạn Trì yên lặng ghi nhớ, lại hỏi, “Cậu ngày mai có rảnh không?”

Yến Đôn xem Ngạn Trì như ông sếp nhà mình, nên vâng vâng dạ dạ: “Có, có, Trì tổng có gì căn dặn ạ?”

Ngạn Trì nói: “Cậu ngày mai đến Ngạn trạch đến một chuyến, lái xe tới đi, chúng ta cùng tới một nơi”

“Vậy là, chỉ để làm tài xế thôi đúng không ạ?” Yến Đôn cảm thấy có chút kỳ quái, “Tôi có thể hỏi một câu là đi làm gì không ạ? Vì sao không tìm thư ký Chu...”

“Tôi kêu cậu đi, thì cậu đi đi!” Bá tổng Ngạn Trì lần thứ hai login, “Đâu ra lắm vấn đề thế!”

“Vậy, vậy tôi có thể xin thành tăng ca không ạ?” Yến Đôn rụt rè hỏi.

Ngạn Trì nghẹn họng, suy nghĩ một hồi nói: “Cũng được.”

—— ngày mai là ngày nghỉ, Yến Đôn ra ngoài làm việc với Ngạn tổng có thể tăng lương gấp ba.

Bây giờ nhẩm tính, hiện giờ lương tầm một ngàn, nếu như lương tăng gấp ba là ba ngàn. Tương tự nói, cậu ngày mai ra ngoài làm việc với Ngạn Trì một tiếng ba ngàn, vậy tám tiếng chính là hai mươi bốn ngàn!

Ngạn Trì không biết Yến Đôn hiện giờ đầu óc toàn số với số, hỏi: “Nếu cho tăng ca thì cậu đến, đúng không?”

“Đến, đương nhiên đến ạ!” Yến Đôn gật đầu như giac tỏi: Một tiếng ba ngàn! Không đến mới là ngu!

Yến Đôn bên này đáp ứng Ngạn Trì, xong liền cúp điện thoại. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Yến Đôn đổi về giao diện vòng bạn bè, trong lòng giật mình: Ngạn Tảo nhấn like bài post của cậu rồi!

Cái ảnh giỏ hoa hồng được chụp kia, nhiều thêm hình dáng một trái tim, bên cạnh trái tim đề tên Ngạn Tảo. Tổ hợp kỳ lạ này khiến Yến Đôn phảng phất như nhìn thấy được một hình ảnh vô cùng đẹp, trái tim của cậu cũng rung rinh rung rinh.

Không một ai hay biết, một nút like cũng có thể khiến người ta cảm thấy lãng mạn đến vậy.

Suy cho cùng, cũng không phải do bản thân nút like lãng mạn, mà là người kia làm gì thì cũng đều lãng mạn

Yến Đôn có lúc nghĩ, “Yêu thích” khoảng chừng cũng là một loại “Hào quang nhân vật chính”, nhưng chỉ độc nhất một người là “Nhân vật chính”, người còn lại là hào quang.

Sau khi nhận được tín hiệu like, Yến Đôn lập tức gọi điện cho Bạch Lệ Tô chia sẻ tin mừng: “Chị gái chị nói xem, này có phải là có hy vọng không?”

Bạch Lệ Tô cười cười, nói: “Tôi đã sớm bảo cậu có hy vọng rồi. Cậu lo mà đi chuẩn bị quà valentine trước đi. Chờ Tết Nguyên Đán lại hẹn anh ta lần nữa, biểu lộ mờ ám một chút, valentine thừa thế xông lên tỏ tình, tám phần là cắn câu.”

Yến Đôn trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng vẫn mang theo vài phần thận trọng: “Tám phần là cắn câu? Vậy còn hai phần nữa đâu..”

“Em oi, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối đâu, đặc biệt là tình yêu em ạ. Có tám phần thành tựu là tốt rồi bây.” Bạch Lệ Tô dùng giọng điệu của người từng trải, trong giọng nói mang theo vài phần tang thương.

Yến Đôn nghe được cảm xúc từ giọng nói của Bạch Lệ Tô, lập tức liên tưởng đến Ngạn Trì, liền hỏi: “Cô và Ngạn Trì chia tay rồi hả?”

Bạch Lệ Tô “Chậc” một tiếng: “Tụi tôi không ở bên nhau nữa.”

Yến Đôn thở dài nói: “Vậy thật đáng tiếc! Cô định làm thế nào?”

Bạch Lệ Tô dường như nhớ ra cái gì đó, hỏi cậu: “Ngạn Trì hôm nay có tới tìm cậu hay không?”

Yến Đôn thật thà trả lời: “Có, mới vừa gọi điện thoại cho tôi nè, nói chia tay với cô rồi, hình bộ dạng như muốn comeout thật.”

Bạch Lệ Tô thở dài: “Quả nhiên là vậy!” Nói xong, Bạch Lệ Tô lại hỏi: “Vậy hắn còn nói gì nữa không?”

Yến Đôn nói: “Anh ta còn hẹn tôi ngày mai ra ngoài, mà không biết đi đâu, cũng không biết làm gì luôn.”

Bạch Lệ Tô đang muốn nói gì đó, bất thình lình âm thanh thông báo của hệ thống vang lên trong đầu cô.

Nghe thấy hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, Bạch Lệ Tô bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tôi biết hắn muốn làm gì.”

Yến Đôn kinh ngạc: “Làm sao cô biết?”

Bạch Lệ Tô nói: “Bởi vì tôi lại phải tới hại cậu đó, ahihihi đồ ngốc!”

Kỳ thực, Bạch Lệ Tô đối với chuyện nhiệm vụ giáng xuống đầu ngay bây giờ, cũng không kinh ngạc lắm, dù sao, dựa theo thiết lập, ác độc nữ phụ bị đá về sau chắc chắc càng trở nên độc ác hơn.

Ác độc nữ phụ bị bá tổng Ngạn Trì đá, nguyên nhân bị đá còn là do Ngạn Trì coi trọng Yến Đôn. Vậy Bạch Lệ Tô nhất định phải căm ghét Yến Đôn, nhất định phải ra tay hại người, không có gì lăn tăn.

Tuy nhiên, Bạch Lệ Tô nhìn hệ thống đưa thuốc cho mình, lâm vào trầm tư: Hoá ra đây chính là xuân dược đặc thù trong truyền thuyết à? Sở dĩ nói “Đặc thù”, chính là bởi vì rõ ràng đều cùng một loại thuốc, nhưng công nốc vào thì cứng, thụ nốc vào lại mềm nhũn, rõ ràng mọi người đều là đàn ông, nhưng phản ứng lại bất đồng, không biết vì nguyên lý gì mà thành.

Nhưng Bạch Lệ Tô cũng không cảm thấy kỳ quái.

Dù sao, một ác độc nữ phụ mà không bỏ thuốc là không pơ phẹc rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngạn Trì liền ăn mặc lộng lẫy doạ người. Hắn không giống Ngạn Tảo, không có khái niệm “Không thể ăn mặc quá long trọng tránh gây áp lực trong lòng đối phương”, hắn một khi đã quyết định thể hiện mị lực của mình, vậy thì phải ăn mặc rực rỡ hơn kim cương mới chịu.

Bởi vậy, vừa sáng bảnh mắt ra, Ngạn Trì đã khoác trên người bộ đồ giá một ngàn vạn chọc mù mắt toàn thể Ngạn gia. Ngạn Tảo thậm chí nói: “Dù hôm nay là lễ giáng sinh đi nữa, chú cũng không cần cosplay cây thông Noel đâu.”

Ngạn Trì khoát tay, nói: “Anh nói em đẹp trai hay không là được ời!”

Ngạn Tảo nhìn thằng em trai này, bất đắc dĩ nói: “Đẹp trai.”

Ngạn Trì lại nhìn phía Trần Giáng Thần: “Nhóc nói coi?”

Trần Giáng Thần ngoan ngoãn gật đầu: “Đẹp trai ạ.”

Ngạn Trì lại hỏi một vòng người giúp việc trong nhà: “Tôi đẹp trai không?”

Người giúp việc làm sao có thể nói chủ nhà không đẹp, từng người từng người kiềm nén dục vọng cà khịa, gật đầu tán thưởng Ngạn Trì hôm nay ăn mặc vô cùng xa hoa.

Nói “Xa hoa” cũng không tính là nói dối. Một ngàn vạn mặc lên người, không xa hoa thì là gì? Phất tay một cái mùi nhân dân tệ lập tức bay ra, vậy còn có thể không quyến rũ sao?

Nhân vật chính thụ có trâu thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là một “Vạn nhân mê”, còn nhân dân tệ này mới là tuyệt sắc nhất, là “Trăm ngàn vạn nhân mê“. Căn bản không cùng đẳng cấp.

Ngạn Trì vô cùng hứng khởi ăn bữa sáng, nói với vú Trương: “Vú Trương, tôi hôm nay có hẹn với người ta, buổi tối không trở về ăn cơm.”

Trên bàn ăn, nghe thấy Ngạn Trì nói như vậy, Trần Giáng Thần và Ngạn Tảo đều ngẩng đầu lên, trao đổi bằng một ánh mắt.

Ngạn Trì đột nhiên trong ngày lễ giáng sinh cosplay cây thông Noel còn muốn ra ngoài hẹn người khác?

Đây nhất định có ẩn tình!

Chẳng lẽ cây vạn tuế thẳng nam Ngạn Trì cuối cùng nở hoa rồi?

Ngạn Tảo và Trần Giáng Thần đồng loạt tò mò, nhìn về phía Ngạn Trì.

Lúc này, một người giúp việc đi vào, nói với Ngạn Trì: “Trì thiếu gia, Yến Đôn tiên sinh đến, nói là ngài hẹn cậu ấy.”

Người Ngạn Trì hẹn thế mà lại là Yến Đôn?

Trong mắt Trần Giáng Thần và Ngạn Tảo đều xẹt qua một tia kinh ngạc.

Ngạn Trì trái lại rất vui vẻ, nói: “Đúng rồi, là tôi hẹn cậu ấy!” Nói xong, Ngạn Trì lại hỏi: “Cậu ấy ở đâu? Không phải các người để cậu ấy đứng bên ngoài chờ chứ?”

Phải nói Yến Đôn cũng là người đến Ngạn trạch không ít lần, nhóm người giúp việc cũng nhìn ra Yến Đôn có quan hệ rất tốt với ba vị thiếu gia của Ngạn trạch, nên hầu hết người giúp việc đối xử với Yến Đôn rất lịch sự. Người giúp việc bèn đáp: “Đã mời cậu ấy vào phòng khách ngồi đợi rồi ạ

“Được, tôi đi gặp cậu ấy một lát.” Ngạn Trì đặt đồ ăn trong tay xuống, đứng lên đi về phía phòng khách.

Người trẻ tuổi Trần Giáng Thần, cũng không nhịn được, đặt bộ đồ ăn trên tay xuống nói: “Em cũng đã lâu chưa thấy anh tiểu Yến, em cũng muốn đi.”

Trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Ngạn Tảo.

Ngạn Tảo rốt cuộc vẫn là người trưởng thành, có chút gánh nặng thần tượng trên người. Anh không hấp tấp bỏ chén đũa xuống mà đi như thế, mà vẫn nhẹ nhàng đặt bộ đồ ăn xuống không để lúc bộ đồ ăn bằng bạc chạm vào chiếc dĩa sứ phát ra âm thanh, rồi dùng khăn trắng lau tay, súc miệng bằng nước trà, mới nhẹ nhàng phong độ đứng dậy, cuối cùng xoay chân dùng tốc độ gió lốc đến phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.