Hôm nay, Ngạn Trì vẫn ở lại văn phòng tăng ca, là bởi vì Ngạn Tảo căn dặn hắn tăng ca, không được đi gặp Bạch Lệ Tô.
Ngạn Trì ở văng phòng tăng ca, lại vạn vạn không ngờ tới, Yến Đôn thế mà đi hẹn hò với người đàn ông khác mất tiêu?
Hắn thật sự không thể tin nỗi: Yến Đôn không phải thích thầm mình à? Làm sao có hẹn hò với người khác?
Ngạn Trì cúp điện thoại của Bạch Lệ Tô, ngửa đầu lên, cả mặt ngỡ ngàng nhìn lên trần nhà. Thư ký Chu mở cửa bước vào nhìn thấy Ngạn Trì ngồi vật vờ trên ghế, bất thình lình bị doạ hoảng cả hồn, hỏi: “Ngạn tổng ngài làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái ạ?”
Ngạn Trì ngồi thẳng sống lưng, lần nữa dựng dậy phong phạm của bá tổng, liếc mắt nhìn thư ký Chu một cái, hỏi: “Anh cảm thấy điều kiện của tôi thế nào?”
Chu bí thư lập tức bật mode nịnh hót: “Trì tổng đơn giản là người đàn ông tốt nhất thế giới! Phẩm chất đoan chính, tuấn mỹ cường tráng, mạnh mẽ hoàn hảo, thật sự có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy người đàn ông nào tốt như cậu đâu ạ!”
Ngạn Trì hoàn toàn không cảm nhận được thư ký Chu đang tâng bốc, mà hắn chỉ cảm thấy thư ký Chu đang tường thuật lại sự thật. Ngạn Trì gật gật đầu, nói: “Theo lời của anh, người coi trọng tôi, hiển nhiên nhìn không lọt gã nào nữa đúng không?”
Thư ký chu có cảm giác đề tài này hơi quái quái, nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên rồi ạ! Từng chạm qua nhật nguyệt tinh tú như Ngạn tổng, làm sao sẽ động tâm vì ánh sáng đom đóm được chứ?”
Ngạn Trì cảm thấy thư ký Chu nói rất hợp lý, liền an tâm mấy phần, chỉ lại hỏi: “Vậy người thầm thích tôi, có thể cùng người khác hẹn hò không?”
Thư ký Chu trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái hơn, nhưng vẫn tận chức trách mà trả lời: “Việc này không phải là không thể.”
Ngạn Trì nghe vậy, bắt đầu nổi trận lôi đình: “Không phải mới nói từng chạm qua nhật nguyệt tinh tú như tôi là nhìn không lọt mắt ánh sáng đom đóm hả? Tại sao còn có thể?”
Thư ký Chu thấy Ngạn Trì nổi điên, cuống quít phân trần: “Đây không phải chỉ là “Thích thầm” thôi sao ạ? Người này đã thích thầm Ngạn tổng, cũng phải tự biết mình không xứng với nhật nguyệt tinh tú như Ngạn tổng ngài, người đó cầu mà không được, nên lùi bước quay sang cầu thứ khác, tìm ánh sáng đom đóm thắp sáng cuộc đời, cũng không phải không thể.”
Ngạn Trì vừa nghe: Hình như cũng hợp lý.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Ngạn Trì yên lặng thở dài: Aiz, tiểu Yến thật khờ khạo! Tại sao không thử dũng cảm theo đuổi mình! Nói không chừng mình sẽ nhất thời nhẹ dạ, đồng ý luôn thì sao?
Ngạn Trì cũng tự mình cảm thấy kỳ lạ, ban đầu có linh cảm Yến Đôn thích thầm hắn, phải ứng đầu tiên là muốn đuổi cậu đi. Mà lúc Yến Đôn bị Hoa Đại Mạo đào góc tường thật, Ngạn Trì lại không chịu nhượng bộ, nhất định phải tăng lương giữ người lại bên cạnh. Bây giờ biết Yến Đôn hẹn hò với người khác, Ngạn Trì như bị vạn tiễn xuyên tim, không thấy thoải mái tẹo nào.
Bá tổng chính là loài sinh vật mâu thuẫn như vậy đấy!
Mà Yến Đôn người đang hẹn hò, căn bản không hay biết nội tâm phong phú đang suy diễn đến phương trời nào của Ngạn Trì. Cậu hiện giờ trong đầu đều tràn ngập hình ảnh của người trước mắt.
Yến Đôn cùng những người khác đậu xe trong bãi đậu xe, rồi lang thang đi dạo trên phố. Kỳ thực không có nhiều người trong nước tin vào Chúa Giê-su, nhưng thưởng thức lễ giáng sinh thì vẫn rất đông đảo. Trong các cửa hàng đều đặt cây thông Noel, các ca khúc liên quan đến lễ giáng sinh được phát ở khắp mọi nơi. Hai người đi đến nơi nào, đều có thể cảm nhận được không khí ngày lễ nồng đậm.
Ngày hôm nay vốn là Yến Đôn mở lời mời, nhà hàng tất nhiên cũng do cậu lựa chọn. Cậu ý thức được Ngạn Tảo là bá tổng, đương nhiên phải chọn nhà hàng cao cấp, mới không có lỗi với thân phận của Ngạn Tảo.
Tuy Ngạn Tảo không thiếu tiền, nhưng người mời là Yến Đôn, chọn nhà hàng là Yến Đôn, muốn cua trai cũng là Yến Đôn, nên người phải móc tiền túi ra trả đương nhiên là Yến Đôn nốt. Yến Đôn tính hết rồi, cậu nhận lương một năm trăm vạn cũng là Ngạn thị chi trả. Hiện tại cậu có xài bao nhiêu mời Ngạn Tảo ăn cơm, âu cũng là “Tiền về khổ chủ”, Yến Đôn không tốn một miếng máu.
Ngạn Tảo ngồi bên trong nhà hàng, nhìn bốn phía xung quanh, đại khái đoán được, bữa cơm này phỏng chừng vượt quá khả năng chi trả của một nhân viên làm công ăn lương bình thường. Anh thấy Yến Đôn còn mua đồ ăn vặt đến hạn để ăn, phỏng chừng cậu không phải là người thích xài tiền, làm thế nào có thể chọn nhà hàng cao cấp như nhà hàng này? Hẳn là bởi vì anh.
Ngạn Tảo cười nói: “Tại sao chọn nhà hàng đắt thế này? Chỉ cần chọn đại một nhà hàng bình thường, ăn bữa tối bình thường là được rồi.”
Yến Đôn nghe Ngạn Tảo nhắc tới chuyện này, liền có chút xấu hổ, nuốt nước bọt một cái rồi mới nói: “À...Cái này ạ...” Tâm trạng Yến Đôn tựa như lúc chọn đồ: Vừa muốn thể hiện rằng mình có chú tâm lựa chọn, lại vừa sợ bại lộ ý đồ của mình.
Nghĩ lại, kẻ thích thầm người khác luôn luôn mâu thuẫn như vậy.
Yến Đôn sờ sờ mũi, nhắm mắt nhắm mũi nói: “Bởi vì do tôi bất chợt nhớ ra đêm bình an, nhà hàng đã chật ních hết rồi, nghe nói nhà hàng này còn chỗ, nên mới chọn luôn.”
—— lý do này miễn cưỡng này tương đối hợp tình hợp lý, nhưng ở trước mặt người thông minh như Ngạn Tảo thì vẫn chứa sơ hở trăm bề. Nhưng Ngạn Tảo cũng không định vạch trần, chỉ mỉm cười nói: “Tôi e tốn kém lắm, bữa này hay là tính cho tôi đi.”
“Như vậy sao được?” Yến Đôn ưỡn ngực, “Nếu là tôi mời anh, đương nhiên là tôi trả rồi.”
“Được rồi.” Ngạn Tảo cũng không có ý cướp hoá đơn với cậu, anh chắc mẩm hoá đơn này nằm trong khả năng của Yến Đôn, cũng không miễn cưỡng nữa. Hơn nữa, Ngạn Tảo không thích hành động cướp hoá đơn này cho lắm, giành trả tiền trước cốt để thể hiện phong độ, nhưng nếu vì tranh giành tờ giấy này mà mặt đỏ tới mang tai mà nói, chung quy rất mất phong độ, hiệu quả đi ngược với mong đợi.
Ngạn Tảo lại nói: “Mà cũng không thể ăn chực cậu được, lần sau tới lượt tôi mời.”
Yến Đôn nghe thấy còn có lần sau, trong lòng vui như hoa nở xuân về, nhưng ngoài mặt kìm chế không thể hiện, nhếch miệng nói: “Lần sau rồi hãy bàn.”
Giám đốc nhà hàng tự mình đến giúp hai người chọn món ăn. Yến Đôn hỏi Ngạn Tảo muốn ăn món gì, Ngạn Tảo chỉ một lòng muốn giúp Yến Đôn tiết kiệm tiền, liền hỏi: “Hôm nay có phần ăn giảm giá gì không?”
Giám đốc nhà hàng từ miệng thần tài lớn Ngạn Tảo này nghe được bốn chữ “Phần ăn giảm giá”, cũng sửng sốt một hồi. Hơn nữa, hôm nay là đêm bình an, không tăng giá là tốt rồi, còn giảm giá cái chi? — mà giám đốc nhà hàng vẫn cười đáp: “Có một gói ưu đãi lớn là 'Phần ăn đôi tình nhân'“. Giám đốc nhà hành nói ưu đãi, nhưng giá phần ăn này hiển nhiên không hề rẻ, dù gì cũng là phần ăn tình nhân được thiết kế cho đêm bình an, làm sao có thể ưu đãi được?
Giám đốc nhà hàng tiếp tục giới thiệu: “Rượu vang đi kèm phần ăn này là miễn phí.” Vậy cũng coi như có “Ưu đãi“.
Yến Đôn vừa nghe đã biết đây là “Ưu đãi giả”, nhưng muốn cua trai thì không thể tiết kiệm, liền ra vẻ hùng hồn: “Lấy cái này đi.”
Giám đốc nhà hàng cười tươi: “Lấy 'Phần ăn đôi tình nhân đêm bình an” đúng không ạ? Cậu còn cần gì khác không?”
Yến Đôn nghe đến hai chữ “Tình nhân”, hơi ngạc nhiên một chút, lén lút dùng dư quanh nhìn Ngạn Tảo ở bàn đối diện, thấy Ngạn Tảo thần sắc không biến hoá, một bộ dạng thờ ơ. Yến Đôn cũng không đoán được đang vui hay không, đành cười ha ha nói: “Ông chủ Tảo cảm thấy thế nào ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Vậy thì lấy cái này đi.”
Giám đốc nhà hàng cười đáp ứng, nghĩ thầm: Càng giàu càng keo, lãng phí biểu hiện của ông đây.
Phần ăn này tương tự như cơm tây, món khai vị và súp đều như nhau. Nhưng không ngờ, món bò bít-tết chính được cắt xếp thành hình trái tim, bỗng nhiên trở nên mờ ám dưới ánh nến.
Món bít-tết hình trái tim này vốn chẳng có gì cả, nhưng vừa nhìn tới Ngạn Tảo ngồi ở đối diện, khuôn mặt tựa nhuốm màu dịu dàng dưới ánh nến, tim Yến Đôn lập tức đập bịch bịch. Chỉ thấy Ngạn Tảo như thể không phát giác ra sự ám muội trong bầu không khí, vẫn cúi đầu dùng bàn tay thon thả kéo lưỡi dao cắt bò bít-tết hình trái tim.
Yến Đôn nuốt nước bọt, như có chút thăm dò nói: “Hai người đàn ông lớn tòng ngòng như chúng ta ăn phần ăn tình nhân, hình như có hơi kỳ quái.”
Nghe thấy Yến Đôn nói vậy, Ngạn Tảo nhướng mày, cười nói: “Sao thế được?” Nói xong, lại tiếp tục cúi đầu cắt bít-tết.
Yến Đôn thật vất vả mới lấy hết dũng khí thăm dò, lại chỉ nhận được ba chữ vô thưởng vô phạt của Ngạn Tảo. Yến Đôn bèn không để tâm nữa, học theo Ngạn Tảo cúi đầu cắt sườn bò, ăn không nói.
Bữa cơm này kết thúc trong yên lặng, Yến Đôn cũng không có hứng ăn, xong liền quẹt thẻ trả tiền. Bởi vì chỉ chọn một phần ăn, chi phí không tính là quá đắt, so với số tiền Yến Đôn muốn bỏ ra còn chưa tới non nửa. Giám đốc nhà hàng ban đầu còn có chút mất mát, thật vất vả mới tới một thần tài lớn, thì ra lại là đồ bủn xỉn!
Mà không ngờ tới, thời điểm Yến Đôn xuống lấy xe, Ngạn Tảo đi phía sau quay đầu cho giám đốc một số tiền boa lớn, an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của ông.
Trước khi Yến Đôn bước vào thang máy, Ngạn Tảo bỗng nói: “Trước tiên đừng lấy xe, chúng ta đi dạo một vòng tiêu cơm đã, rồi hãy lái xe về.”
Bản thân Yến Đôn cũng muốn ở chung với Ngạn Tảo lâu hơn, liền gật đầu đồng ý.
Hai người sóng vai đi trên phố, trên đường người tới kẻ lui không ngớt, đa số đều là cặp đôi. Bọn họ hai người đàn ông đi cạnh nhau, khá bắt mắt. Chẳng qua, Yến Đôn đã quên mất đây là thế giới đồng nhân, hai người đàn ông đi cạnh nhau không có gì đáng ngạc nhiên.
Yến Đôn đi đến hoảng hoảng hốt hốt, trong lòng cao hứng cũng có, hoang mang cũng có: Ngạn Tảo ở cùng cậu trong đêm bình, có phải đại biểu việc cậu có hy vọng không?
Đi lên phía trước vài bước, bỗng nhiên có một đứa nhỏ bán hoa nhảy xổ ra. Yến Đôn cùng Ngạn Tảo lập tức thắng lại. Đứa nhỏ này thế mà rất tinh ranh, liếc mắt một cái liền biết Ngạn Tảo có tiền, nói với Ngạn Tảo: “Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng bạn trai anh đi!”
Yến Đôn hai má nhất thời toả nhiệt, cũng không biết nên nói cái gì.
Ngược lại là Ngạn Tảo khẽ mỉm cười, vô cùng thản nhiên mua trọn giỏ hoa hồng trên tay của đứa nhỏ. Nó cũng bị bất ngờ, nó vốn nghĩ Ngạn Tảo là thần tài, không ngờ Ngạn Tảo là thiếu gia nhà giàu mất não. Người này vậy mà không mặc cả, một lúc mua hết giỏ hoa hồng.
Có điều, đứa nhỏ vẫn cười rất ư ngọt ngào, nhận tiền xong liền đưa giỏ hoa vào tay Ngạn Tảo, còn nói: “Cám ơn anh trai. Chúc hai anh trai bên nhau dài lâu nha.”
Yến Đôn nghe được càng lúc càng xấu hổ.
Ngạn Tảo cũng rất tự nhiên, chỉ cười cười, nói: “Trời cũng muộn rồi, không khí cũng bắt đầu trở lạnh, nhóc bán xong thì nhanh về nhà đi.” Ngữ khí nghe giống như thật sự là anh trai thân thiết.
Đứa nhỏ bị tấm lòng ấm áp của anh trai làm cho cảm động, có chút hối hận vì mình vừa oán người ta là thiếu gia mất não. Nó bèn nở nụ cười ngại ngùng, thoắt cái đã lẩn vào đoàn người rồi biến mất dạng.
Ngạn Tảo trong tay cầm một giỏ hoa hồng đỏ, trái lại màu sắc rất đẹp, may nhờ ngoại hình anh dễ nhìn, cầm một giở hoa như vậy cũng không bị nhầm là người bán hoa, trông giống một người mẫu đang chụp hình hơn. Yến Đôn đứng kế bên Ngạn Tảo, nghĩ đến lời đứa nhỏ vừa nói, muốn hỏi Ngạn Tảo: “Nhóc ấy bảo tôi là bạn trai anh, chúc tôi và anh bên nhau dài lâu, anh vì sao không phản bác?”
Ngặt nỗi Yến Đôn thuộc loại da mặt mỏng, trước sau không dám mở miệng hỏi, lại nghĩ tới Ngạn Tảo kêu đứa nhỏ về nhà sớm, bật cười, nói: “Anh có lòng tốt, nhưng cũng vô dụng thôi. Nhóc ấy bán một giỏ này xong, e là còn muốn bán thêm một giỏ khác. Mấy đứa nhóc này đều thừa dịp ngày lễ đứng bên dọc đường rao bán hoa hồng, chuyên môn lừa đàn ông có tiền.”
“Vậy để nhóc ấy lừa tên đàn ông có tiền là tôi đi.” Ngạn Tảo cười cười, đẩy giỏ hoa vào lồng ngực Yến Đôn “Cái này tặng cậu, cậu lấy hay không lấy?”
Yến Đôn theo bản năng ôm lấy giỏ hoa, cảm giác trong tay nặng trình trịch, có một chút xấu hổ: “Tại sao đưa cái này cho tôi?”
Ngạn Tảo nói: “Cậu mời tôi ăn cơm, tôi tặng quà cho cậu, không được sao?”
Lời này nghe thấy cũng không có gì sai trái.
Yến Đôn không thể làm gì khác ngoài nhận lấy giỏ hoa, trong lòng vừa nghi hoặc vừa mê man: Anh ấy có thích mình không nhỉ? Hay chỉ do mình đa tình?
Sau khi Yến Đôn về tới nhà, trong lòng vẫn mờ mịt như cũ, suy nghĩ lâu ơi là lâu, bèn gọi điện thoại cho Bạch Lệ Tô, kể lại tình huống ngày hôm nay, lại nói: “Cô thấy có phải là tôi đa tình không?”
Bạch Lệ Tô nói: “Cậu có hào quang nhân vật chính, sao đa tình được ba? Tôi thấy cậu còn chưa đủ đa tình mới đúng đó.”
Yến Đôn bị Bạch Lệ Tô chọc ghẹo, liền ngại ngùng: “Cô đừng chọc tôi hoài. Cô cũng đâu phải không biết, tôi không có hào quang nhân vật chính trước mặt Ngạn Trì.”
Bạch Lệ Tô lại nói: “Người khôn khéo như Ngạn Tảo, nếu không có ý gì đó, có thể để mặc bầu không khí mờ ám như vậy hả?”
Yến Đôn nghe một câu này của Bạch Lệ Tô, tự nhiên có cảm giác get được: “Việc này cũng đúng ha!”
Bạch Lệ Tô liền nở nụ cười: “Không đúng được chắc? Cậu động não tí đi, đổi lại là tôi hẹn anh ta đêm bình an ra ngoài chơi, anh ta có chịu cùng tôi ăn phần ăn tình nhân, chịu mua hoa hồng tặng tôi không? Anh ta không kêu tôi cút là lịch sử lắm rồi đa.”
Yến Đôn trầm mặc một lát, lại nói: “Nhưng quan hệ của tụi tôi không tệ lắm, có khi nào anh ấy chỉ coi tôi là bạn bè không?”
Bạch Lệ Tô hai mắt muốn trợn lên trời: Sao mãi không thấy cao phú soái kết bạn kiểu này với tui vậy hời?
Bạch Lệ Tô nói tiếp: “Cậu nghe chị đi, cậu trước tiên chụp vài tấm giỏ hoa này, post lên vòng bạn bè, nói cám ơn có người cùng cậu trải qua đêm bình an—— nhưng tuyệt đối không được chỉ mặt gọi tên Ngạn Tảo. Cậu canh xem Ngạn Tảo có nhấn like cho cậu hay không. Nếu anh ta không để ý tới cậu, vậy thì nước mắt em rơi trò chơi kết thúc, nếu anh ta nhấn like, tám phần là ứ ừ ư rồi.
Yến Đôn cảm thấy Bạch Lệ Tô thật sự là một chị gái sành đời, liền nghe theo chỉ bảo, chụp giỏ hoa vài tấm hình, kèm thêm một câu mập mờ “Cám ơn đã có người cùng tôi trải qua đêm bình an, merry xmas“.
Cái này tạm thời không nhắc tới Ngạn Tảo có phản ứng gì, mà ngược lại là Ngạn Trì sau khi nhìn thấy, tức giận đến mức bóp bể ly thuỷ tinh.