Ngạn Tảo cùng Yến Đôn giống nhau ở yêu cầu đối với tạo hình, vừa không muốn thể hiện quá rõ ràng, vừa muốn phơi bày hình thể. Cuối cùng, Ngạn Tảo vẫn ăn mặc tương đối nhàn nhã. Thợ trang điểm ban đầu muốn đeo cho anh một ít trang sức, anh do dự mãi, rồi gỡ tất cả xuống, đi theo phong cách tối giản. Trên người anh mặc một chiếc T-shirt trắng bằng len co dãn, bên ngoài khoác một chiếc áo lông sọc đen trắng bằng len nốt, bên dưới mặc một chiếc quần jeans màu xanh cổ điển, nhưng thêm một vài điểm nhấn phai màu kèm vết rách nhỏ, gia tăng thêm cảm giác thời thượng. Phối cùng đôi bốt quân đội đen cổ ngắn theo quy cũ trên chân.
Yến Đôn cúi đầu vừa nhìn liền phát hiện đôi bốt quân đội cổ ngắn trông vô cùng quen mắt, lại lia hai mắt về chân mình, mới phát hiện hai người đang mang cùng một kiểu dáng?
Trong lòng Yến Đôn đột nhiên dâng trào cảm giác ngượng ngùng cùng mừng thầm khó hiểu.
Chỉ có điều, ngoại trừ một đôi bốt quân đội màu đen ra, những thứ khác trên người Yến Đôn không giống Ngạn Tảo. Dáng người Ngạn Tảo cao thon, khuôn mặt điển trai, mái tóc nhè nhẹ bay, như thể nó được tạo thành từ thiên nhiên, rất chi thu hút. Mà Yến Đôn trên người đang mặc đồ thừa mứa của Bạch Lệ Tô —— dù sao thợ trang điểm bên Bạch Lệ Tô vốn không mang theo đồ nam, chỉ thấy Yến Đôn gầy gò thanh tú, mặc đồ nữ rộng rãi chắc cũng dễ nhìn. Yến Đôn nghe lời khuyên của Bạch Lệ Tô, mặc thử một bộ, phát hiện đúng là thế thật. Yến Đôn liền mặc một chiếc quần Denim ống rộng đi cùng một chiếc áo len cổ cao, tóc cũng không chải chuốc kiểu cách, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu đen. Áo len cổ cao lấp ló dưới cằm, vành mũ rộng che khuất một phần khuôn mặt, hai món đồ đều là một màu đen tuyền, khiến gương mặt Yến Đôn trông vừa nhỏ nhắn vừa trắng nõn nà.
Ngạn Tảo nói: “Bình thường cũng không thấy cậu mặc trang phục như thế này.”
Yến Đôn nghe thấy hai chữ “Trang phục”, bỗng có chút ngượng ngùng, vươn tay đè vành mũ xuống, nói: “Cũng không thể ăn mặc kiểu này đi làm được ạ!”
Ngạn Tảo cúi đầu, nhìn thấy anh và Yến Đôn mang cùng một kiểu bốt. Anh cao to hơn Yến Đôn, chân đương nhiên cũng to hơn Yến Đôn, mang cùng một kiểu bốt, làm sự chênh lệch này càng rõ ràng. Hai đôi chân đứng cạnh nhau, đôi bốt đen của Ngạn Tảo so với Yến Đôn lớn hơn cả một vòng, bóng lưỡng dưới sự chiếu rọi của ánh đèn lề đường. Hai đôi giày này của hai người, đều là lần đầu mang ra đường.
Trong đầu Yến Đôn bất chợt xẹt qua ba chữ “Đồ tình nhân”, lập tức trở nên hồi hộp.
Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu tình dưới vành mũ, Ngạn Tảo cảm thấy có hơi đáng tiếc, chỉ nghĩ Yến Đôn không nên đội cái mũ này. Cái mũ đáng ghét.
Ngạn Tảo cực muốn lấy tay gỡ cái mũ này của cậu, mà cuối cùng nghĩ lại đây không không phải là hành động quý ông lịch sự nên làm, liền không động tay, chỉ hỏi cậu: “Cúi đầu nghĩ gì đấy?”
Yến Đôn hiển nhiên không thể nói trong lòng đang nghĩ gì, đành đáp bừa: “Nghĩ... Đang nghĩ ngài định bàn công việc ở đâu? Tôi đưa ngài đi.”
Ngạn Tảo báo địa chỉ của một nhà hàng.
Yến Đôn mơ hồ cảm thấy có chút quen tai, lại không cách nào nhớ ra, chỉ tập trung lái xe đưa Ngạn Tảo đi.
Siêu xe của Ngạn Tảo khá rộng rãi, mà xe hơi rộng rãi đến đâu thì cũng chỉ là khoảng không gian nhỏ, một khi cửa ra vào và cửa sổ đóng lại, lập tức bịt kín hoàn toàn không gian. Mùi hương nước hoa ngọt ngào trên người Yến Đôn càng dễ dàng lan toả. Ngạn Tảo khịt khịt mũi, nói: “Trên người cậu có mùi gì ấy?”
Yến Đôn sững sờ: “Mùi gì là mùi gì ạ?”
Ngạn Tảo nhìn thấy bộ dạng mơ màng của Yến Đôn, liền bật cười: “Hình như là mùi nước hoa của nữ.”
Yến Đôn cau mày: “Không thể nào? Tôi không có xịt nước hoa mà!”
Ngạn Tảo nói: “Nôm là từ trên quần áo của cậu.” Nói đoạn, Ngạn Tảo hơi nghiêng người, mũi cơ hồ kề sát vào áo len cổ cao của Yến Đôn. Rõ ràng là áo len rất dày, mà giờ phút này ở trong lòng Yến Đôn lại như trang giấy mỏng tanh, hơi thở Ngạn Tảo phảng phất có thể xuyên qua áo len phả vào da của Yến Đôn. Nơi chóp mũi Ngạn Tảo phớt qua, như thể để lại dấu ấn lửa nóng — nhưng tất cả đều chỉ là ảo giác.
Ngạn Tảo ngửi một cái, rồi chuyển sang nơi khác, nói: “Từa tựa mùi tinh dầu hoa hồng.”
“Thật ạ?” Yến Đôn không quá để ý, “Chắc là nước xả vải nhỉ?”
Ngạn Tảo chỉ muốn bảo, nước xả vải không có mùi hương tinh tế như vậy, mà ngẫm lại, vẫn không nói ra việc này. Trong lòng anh cảm thấy ắt hẳn do Yến Đôn cố tình dùng nước hoa. Vì sao Yến Đôn dùng nước hoa? Đương nhiên là vì đêm bình an hôm nay rồi.
Yến Đôn da mặt mỏng, Ngạn Tảo không tiếp tục đề cập tới.
Trên thực tế, Ngạn Tảo chỉ đoán đúng phân nửa. Đây là mùi hương lưu lại do tinh dầu cao cấp mà Bạch Lệ Tô dùng. Dù sao, bộ đồ này vốn là của Bạch Lệ Tô. Bạch Lệ Tô là cô gái tinh tế, trong tủ quần áo đặt tinh dầu thơm phức, cho nên quần áo của cô đều ám mùi hương hoa hồng ngọt lịm không ngấy.
Yến Đôn lái xe ra khỏi khu biệt thự thưa thớt người đi đường, chạy thẳng một đường, rất nhanh đã đến một khu đô thị sầm uất. Bởi vì là đêm bình an, nên bày trí trên đường phố tưng bừng không khí ngày lễ. Người tới kẻ lui một màu xanh đỏ, cả một đường treo đèn kết hoa, mức độ náo nhiệt vui tươi không kém so với Tết nguyên đán bao nhiêu.
Ngạn Tảo lúc này mới vờ tỏ ra hiếu kỳ, nói: “Lễ giáng sinh sắp đến rồi à?”
Yến Đôn nghe vậy ngẩn ra, cười cười, nói: “À, đúng rồi ạ. Hình như ngày mai là lễ giáng sinh, ngài không biết sao?”
Ngạn Tảo liền nhàn nhạt đáp: “Nhà chúng tôi thường không đón ngày lễ nước ngoài.”
Yến Đôn gật gật đầu, cả người thả lỏng: Xem ra trong lòng ông chủ Tảo, đêm bình an cũng chẳng phải ngày gì đặc biệt.
Điều này làm cho Yến Đôn nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Để nói là vui, điều này chứng tỏ Ngạn Tảo dù hôm nay hẹn ai đi chăng nữa, cũng không có tâm tư gì khác. Nên việc cậu hẹn Ngạn Tảo, cũng sẽ không làm Ngạn Tảo nghi ngờ.
Để nói là buồn, chẳng khác nào Ngạn Tảo đồng ý hôm nay đi ăn cơm với cậu, là méo có suy nghĩ gì khác. Bởi vì hôm nay đối với Ngạn Tảo mà nói chính là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, vậy bữa cơm này, cũng chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi.
Yến Đôn trong lòng xoắn xuýt một hồi, đưa Ngạn Tảo tới dưới lầu một nhà hàng, rồi nói: “Tôi ở chỗ ngày đợi ngài?”
Ngạn Tảo gật gật đầu.
Yến Đôn thấy Ngạn Tảo gật đầu, trong lòng có chút bối rối: Cho nên anh ấy bàn việc riêng không thể mang mình theo? Có gì mà mình không thể biết?
Ngạn Tảo phảng phất nhìn thấu Yến Đôn không vui, liền mỉm cười nói: “Cậu chờ tôi một lát, tôi nói nhanh rồi xuống.”
Yến Đôn vội vàng gật đầu: “Vâng, ông chủ Tảo.”
Bạch Lệ Tô ngày hôm nay ăn mặc trang điểm lộng lẫy, vốn đã hẹn Ngạn Trì đâu vào đấy. Cô ngồi trong này chờ hoài chờ mãi, mà vẫn không thấy bóng dáng Ngạn Trì đâu. Cô mắng thầm “Cái thằng cha Ngạn Trì này rất chi là mất nết nhé, hẹn mỹ nữ mà còn dám đến muộn.” Mà Bạch Lệ Tô nào dám thúc giục Ngạn Trì. Cô không thể làm gì khác ngoài lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho thư ký Chu hỏi thăm. Không nghĩ tới, lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Bạch Lệ Tô vội vàng đứng lên nghênh đón, ngước mắt nhìn sang, liền sửng sốt: “A...Ngạn đổng!”
Người đến dĩ nhiên là Ngạn Tảo!
Chẳng qua, Bạch Lê Tô đã bổ nhào tới người trước mặt, Ngạn Tảo lui về sau một bước, bỗng sắc mặt khẽ biến, cánh mũi giật giật, nói: “Trên người Bạch tiểu thư là mùi gì vậy?”
Bạch Lệ Tô ngẩn người, không ngờ Ngạn Tảo sẽ hỏi câu này, liền đáp: “Chắc là mùi nước hoa quần áo.”
Ngạn Tảo liền nói: “Mùi hương này rất đặc biệt, thuộc nhãn hiệu nào thế?”
Bạch Lệ Tô cười nói: “Là tôi đặc biệt tìm người điều phối. Nếu Ngạn đổng có hứng thú, tôi đưa thông tin liên lạc của người điều phối cho ngài nhé?”
Ngạn Tảo kéo kéo khóe miệng, nói: “Ừm.”
Không biết có phải là ảo giác của Bạch Lệ Tô hay không, cô dường như có cảm giác sắc mặc Ngạn Tảo lạnh đi mấy phần.
Bạch Lệ Tô biết rõ Ngạn Tảo không có hảo cảm với mình lắm, dù sao mình là bạch liên mùi trà xanh toả khắp mấy con phố, hạng người khôn khéo như Ngạn Tảo không thể nào không phát hiện ra đầu mối. Chỉ là, bình thường thái độ của Ngạn Tảo đối với Bạch Lệ Tô chỉ là xem thường, hiện tại ngược lại bonus vài phần địch ý.
Bạch Lệ Tô cũng không biết có nên ăn mừng hay không: Mình ở trong mắt Ngạn Tảo không còn là người trông suốt nữa, anh ta bắt đầu thấy mình giống như b*tch rồi!
Mặc dù có địch ý, nhưng phong độ cũng không thể thiếu. Ngạn Tảo làm một tư thế “mời”, nói: “Bạch tiểu thư, mời ngồi.”
Bạch Lệ Tô có chút thấp thỏm ngồi xuống, nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng hỏi: “Ngạn Đổng vì sao lại đến đây?”
Ngạn Tảo nói: “Vì tôi sợ Bạch tiểu thư vẫn đang đợi thằng em nhà tôi, cho nên mới cố ý đến thông báo một tiếng, đừng chờ nữa. Chú ấy không đến đâu.”
Bạch Lệ Tô trong lòng “Lộp bộp” một tiếng: “Ý của Ngạn đổng là gì?”
Ngạn Tảo nở nụ cười, ôn hòa lại mang theo lưỡi dao: “Bạch tiểu thư thông minh như vậy, làm sao không hiểu ý của tôi nhỉ?”
Bạch Lệ Tô xem như đã rõ, hiện tại Ngạn Tảo triệt để không tha cho mình.
Bạch Lệ Tô duy trì tính cách thiết lập của ác độc nữ phụ, không nhân nhượng nói: “Tuy Ngạn Trì là em trai của anh, nhưng anh ấy cùng ai hẹn hò, anh cũng đâu quản được? Tôi và anh ấy là yêu đương bình thường, chẳng lẽ cũng gây trở ngại cho anh à?”
Ngạn Tảo không muốn cùng Bạch Lệ Tô giải thích, chỉ nói: “Cẩu tử cô hẹn có thể cho lui được rồi.”
Bạch Lệ Tô sắc mặt cứng lại: “Cái, cái gì...”
Ngạn Tảo nói: “Tôi không hy vọng cô và chú ấy còn dính dáng gì tới nhau, cô hiểu chưa?”
Bạch Lệ Tô trong đầu cấp tốc lật xem kịch bản, phát hiện quả nhiên có một đoạn như thế: Mary Sue cùng Ngạn Trì yêu nhau, vấp phải đại gia trưởng Ngạn Tảo dùng gậy đánh uyên ương.
Hoá ra nội dung kịch bản đi đến đoạn này rồi á?
Bạch Lệ Tô vừa nổi lên một chút hứng thú lập tức thất vọng ủ dột: “Ngay lúc này Ngạn Tải không phải nên quăng cho mình một tấm chi phiếu năm trăm vạn hả? Tại sao không đi theo kịch bản gì hết dzị?
Bạch Lệ Tô biết mình ở trước mặt Ngạn Tảo không đeo được mặt nạ bạch liên, đành đơn giản nói: “Tôi cứ thế mà đi ạ, một chút lợi ích cũng không được hưởng, tôi biết tính thế nào đây?”
Ngạn Tảo ban đầu vốn không bày tỏ gì cả, nghe đến ngữ điệu ngả bài của Bạch Lệ Tô, ngược lại nở nụ cười. Anh cười nói: “Cho cô sống sót, có tính là lợi ích không?”
“...” Bạch Lệ Tô bị giọng nói lạnh nhạt của Ngạn Tảo làm hơi giật mình: Đệt. Nhìn anh làm bộ làm tịch, thì ra cũng là một tên cuồng phạm pháp?
Bạch Lệ Tô bấm ngón tay tính toán, hình như toàn bộ bá tổng trong quyển tiểu thuyết này hoàn toàn không có kỷ cương qué gì, đều là một chén thạch tín trộn ớt —— vừa độc vừa cay! Đếm tới đếm lui, thoạt nhìn Ngạn Trì tính khí xấu nhất mà nhân phẩm lại tốt nhất!
Ngạn Tảo mỉm cười nói với Bạch Lệ Tô: “Làm trễ nãi thời giờ của Bạch tiểu thư thật không phải. Tôi sẽ nói với giám đốc nhà hàng, bữa cơm này tính vào thẻ của tôi. Tôi đi trước, cô cứ tuỳ ý.” Lúc nói ra lời này, Ngạn Tảo vẫn là một bộ dáng quý ông dịu dàng, mỉm cười ấm áp với Bạch Lệ Tộ, lúc rời đi còn phất tay ra hiệu, rất có phong độ.
Bạch Lệ Tô lại chết lặng ở đằng kia: Á à, càng thân sĩ thì càng biến thái, quả nhiên là có thật bây.
Bạch Lệ Tô tâm trạng chùng xuống: Nhóc con tiểu Yến kia chơi nỗi anh ta không nhể?
Tính toán một hồi —— Bạch Lệ Tô lắc đầu một cái: Chuyện này cũng không liên quan tới mình.
Bạch Lệ Tô rất biết cách mua vui trong đau khổ, tuy rằng tin tức vừa xấu vừa lớn, nhưng cô vẫn có thể vắt ra một chút ngọt ngào từ đau khổ: Ngạn Tảo nói, bữa cơm này là tính vào thẻ của anh. Bạch Lệ Tô liền không khách khí, cái gì càng mắc càng gọi, ăn không hết thì gói mang về.
Có điều, ăn một bữa cơm, Bạch Lệ Tô vẫn cảm thấy không đáng. Trong lòng cô vẫn muốn thử cảm giác bị quăng chi phiếu ứ ừ~.
Chẳng qua, Ngạn Tảo căn bản không có khả năng cho cô tiền. Chỉ bằng chuyện lúc trước Bạch Lệ Tô hãm hại Yến Đôn, đừng nói quăng tiền cho cô, không quăng hai chày gỗ vô đầu cô là may rồi.
Ngạn Tảo vốn dự định cùng Bạch Lệ Tô nói chuyện thêm vài câu, chủ yếu là dò hỏi quan hệ giữa cô và Yến Đôn, nhưng bởi vì nghĩ đến Yến Đôn đang chờ dưới lầu, anh liền không muốn lãng phí thời gian, dăm ba câu đuổi Bạch Lệ Tô là được rồi.
Bạch Lệ Tô hãm hại Yến Đôn không chỉ một lần, thế mà Yến Đôn lại đối với cô có vẻ thân thiết —— đây là điều khiến Ngạn Tảo không thoải mái, lại càng nghi ngờ hơn.
Mà xuống dưới lầu, chiếc Ngạn Tảo xuất hiện trước mặt Yến Đôn không hề mảy may hay lo lắng. Anh sắc mặt vẫn hồ hởi như cũ, tiến vào trong xe còn hỏi: “Để cậu chờ lâu rồi?”
“Không có ạ.” Yến Đôn đút điện thoại vào lại túi, “Còn chưa đánh xong ván game nữa.” Yến Đôn cũng không ngờ Ngạn Tảo xuống nhanh thế này. Dù sao cũng là chuyện đặc biệt phải ra ngoài làm, Yến Đôn tưởng rằng Ngạn Tảo bàn luận phải mất rất nhiều thời gian, không ngờ vừa lên không bao lâu đã xuống.
Ngạn Trì kỳ thực sẽ không nhúng tay quá sâu vào quan hệ riêng tư của Ngạn Trì, dù sao Ngạn Trì đã lớn xác như vậy. Nhưng Bạch Lệ Tô tâm thuật bất chính, còn có thủ đoạn: Ban đầu Ngạn Trì đã hứa với Ngạn Tảo sẽ cùng Bạch Lệ Tô cắt đứt, kết quả Bạch Lệ Tô còn có thể dựa vào tin trật bánh mà quay lại cạnh Ngạn Trì lần hai —— Ngạn Tảo từ lúc ấy đã cảm nhận được người phụ nữ này không đơn giản, tuyệt đối không thể giữ lại bên cạnh Ngạn Trì. Ngạn Tảo lần này cố ý dành thời gian đến cảnh cáo Bạch Lệ Tô, vốn có thể mang Yến Đôn cùng lên lầu nói, dù sao đi nữa, khuyên người phụ nữ có mưu đồ xấu tránh xa em trai, cũng không phải không thể làm trước mặt thư ký. Hẳn vấn đề ở chỗ Yến Đôn đối với Ngạn Tảo mà nói không phải là thư ký bình thường. Ngạn Tảo chỉ e nếu Bạch lệ Tô không chịu buông tay, bản thân sẽ nói vài câu uy hiếp Bạch Lệ Tô —- Thế này quá khó coi, Ngạn Tảo không muốn để Yến Đôn nhìn thấy hình ảnh xấu của mình.
Còn Bạch Lệ Tô cũng không ngờ trong đêm bình an mà mình lại gặp trúng chuyện đếch có miếng bình an nào. Cô suy suy nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Ngạn Trì: “Anh trai của anh tìm em. Anh ấy nói nhiều lắm, còn bảo em rời khỏi anh, hức hức hức....Giữa bọn em có phải có hiểu lầm gì không?”
Bạch Lệ Tô kiên quyết quán triệt con đường khóc chít chít của bạch liên hoa. Nói ra mọi người có thể không tin, người đơn thuần nhất ngây thơ nhất không giả vờ giả vịt nhất trong thế giới tiểu thuyến này thật ra là bá tổng Ngạn Trì. Hắn ngây thơ đơn thuần như thế, đương nhiên nhìn không thấu lớp nguỵ trang của Bạch Lệ Tô. Cho nên hắn nghe được Bạch Lệ Tô đang khóc, liền cảm thấy bản thân có lỗi, nháo nhào giải thích nói: “Anh của tôi nói cô không thích hợp với tôi. Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy cũng khá hợp lý.”
Bạch Lệ Tô tiếp tục khóc chít chít: “Em biết em không xứng với anh. Em cũng không cầu được anh yêu thương, điều em ước ao chỉ là được ở bên cạnh anh mà thôi... Đúng rồi, nếu lúc này anh muốn cùng em “Chia tay”, vậy tin đồn anh là gay làm sao bây giờ?“. Đọc truyện tại ~ trùmtruyệ n.OR G ~
Ngạn Trì trầm mặc nửa ngày, nói: “Có khi tôi là gay thật?”
Bạch Lệ Tô liếc xéo một cái, thoạt nhìn cực kỳ khinh bỉ, nhưng giọng điệu vẫn nhu nhược đáng thương: “Anh vì sao đột nhiên nói như vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Ngạn Trì im lặng hồi lâu, mới nói: “Cô có cảm thấy....Yến Đôn thích tôi hay không?”
Bạch Lệ Tô tiếp tục khinh bỉ, nhưng giọng điệu vẫn đáng thương như cũ: “A?! Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng trách em cảm thấy ánh mắt của cậu ấy nhìn anh lúc nào cũng luôn kỳ quái.”
Ngạn Trì trong lòng đình trệ: “Quả nhiên...”
Bạch Lệ Tô trong đầu lập tức nảy ra một suy đoán, âm thầm gào thét: Một sớm một trễ của Ngạn gia đều yêu Yến Đôn? Kích thích quớoooo!
Bạch Lệ Tô yếu ớt nói: “Vậy anh hôm nay không đi gặp em, là vì có hẹn với cậu ấy sao?”
“Hả?” Ngạn Trì sửng sốt.
Bạch Lệ Tô lại nói: “Dù sao, ngày đặc biệt như hôm nay, nhất định là muốn cùng người mình thích bên nhau mà.”
Ngạn Trì kinh ngạc: “Còn có cách giải thích này hả?”
“Ngạn tổng...” Bạch Lệ Tô nói, “Em hình như nhìn thấy cậu ấy ở khu phố thương mại, còn đi cùng một người đàn ông... Nhìn thế nào cũng thấy giống đang hẹn hò.”
Bạch- ác độc nữ phụ- Lệ Tô: Nếu muốn theo đuổi kích thích, vậy thì kiên định theo đến cùng đi.