Ngạn Trì bị đối thủ một mất một còn bảo là đồng tính luyến ái, cảm thấy vô cùng bực mình. Điền khiến hắn càng bực mình hơn là ánh mắt của đám người ở đây khoá chặt trên người hắn, xì xào bán tán. Thời điểm hắn nhìn thấy Bạch Lệ Tô cùng Từ thiếu vô tư cắn hạt dưa lập tức khiến chỉ số tức giận đạt tới đỉnh điểm!
Ngạn Trì nổi trận lôi đình: “Hoa Đại Mạo,
anh đừng hòng dắt mũi người khác! Anh nghĩ ai cũng giống như anh, thấy trym là hưng phấn à? Giữa tôi và tiểu Yến chỉ có tình cảm chủ tớ! Hiểu chưa hả!”
Ngạn Trì nói “Chủ tớ” nghĩa là quan hệ cấp trên cấp dưới, song sau khi mọi người nghe thấy “Chủ tớ”, thần sắc càng trở nên phấn khích: Thế là S M á? Đệt, Ngạn Trì quả nhiên là nhân trung chi long, khẩu vị không phải tầm thường!
Yến Đôn mắt thấy tình cảnh càng tô càng đen, hớt hả nói: “Ngạn tổng, nơi này nói chuyện không tiện, hay đến lô ghế riêng hãy nói tiếp nhé.”
Ngạn Trì cũng bị ánh mắt của mọi người đâm chọt như có gai sau lưng, liền gật đầu, cùng Hoa Đại Mạo tiến vào lô ghế riêng. Bởi vì đàm phán riêng tư, tất cả mọi người đều không mang thư ký theo. Thư ký Chu tất nhiên cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Lúc trước gã bởi vì sóng gió ăn vạ rớt bể bánh thơm mà bị kỷ luật. Ngạn Trì cũng nghe nói chuyện này, hung hăng mắng thư ký Chu một trận: “Anh nói xem, tại sao anh muốn đi tìm tiểu Yến sinh sự hả?”
Thư ký Chu tức khắc biện giải: “Không phải như thế đâu. Tôi hôm đó chỉ đi ngang phòng chủ tịch, tình cờ gặp phải Yến Đôn. Tôi nghĩ đến cậu ấy có thể là gián điệp thương mại, xuất phát từ bảo vệ cơ mật, tôi mới bảo người khác chú ý hành động của cậu ấy. Không ngờ rằng cậu ấy tính khí lớn đến mức làm rùm beng với tôi, tôi mới nhất thời cùng cậu ấy xảy ra cãi cọ. Chuyện này xác thực là tôi lỗ mãng, hiện giờ tôi cũng rất ăn năn hối hận. Nhưng nói tôi “Chủ động sinh sự”, thì oan uổng tôi quá rồi. Tôi tuyệt đối không có ý này đâu. Ngài nghĩ lại xem, tôi với Yến Đôn làm việc chung đâu phải ngày một ngày hai, lúc cậu ấy mới vào công ty cũng là tôi dẫn dắt, làm sao giữa tôi và cậu ấy không có tình cảm cho được?”
Ngạn Trì cũng bị dao động, làm nam chính bá tổng, khả năng kháng cự lời thoại trà xanh tương đối thấp, cho nên liền nghe lọt tai lời thư ký Chu bạch liên giải thích, không tiếp tục truy cứu, vẫn để thư ký Chu làm thư ký thân cận bên người.
Tiệc phẩm rượu lần này, Ngạn Trì cũng mang thư ký Chu tới. Thư ký Chu tự mãn cho rằng gã đá Yến Đôn đi, là có thể trở thành người duy nhất bên cạnh Ngạn Trì, không nghĩ tới, bây giờ vẫn bị cự tuyệt bắt ở bên ngoài, trở thành ông chú giữ cửa.
Trong lòng gã càng mất cân bằng dữ dội, chỉ biết ở ngoài cửa hậm hực bất bình.
Mà bầu không khí trong cửa cũng không yên bình bao nhiêu, Hoa Đại Mạo, Từ thiếu, Bạch Lệ Tô, Yến Đôn, Ngạn Trì phân biệt ngồi xuống, biểu cảm gương mặt khác nhau, cũng đại biểu từng người mang ý đồ riêng.
Hoa Đại Mạo: Mình muốn tán tiểu Yến.
Từ thiếu: Mình muốn tán Bạch Lệ Tô.
Ngạn Trì: Mình muốn đánh Hoa Đại Mạo.
Bạch Lệ Tô & Yến Đôn: Tại sao không có đồ nhắm rượu?
Từ thiếu là người chủ động khởi xướng mời, cho nên đương nhiên cũng phải chủ động phá băng, hắn khui rượu để mọi người nếm thử. Hắn lại hỏi Yến Đôn: “Có thể nếm ra thuộc niên đại nào không?”
Yến Đôn có chút lúng túng, nói thật, cái trình độ phẩm rượu này của cậu, phỏng chừng chỉ có thể phân biệt được rượu vang và rượu đế mà thôi, muốn cậu phân biệt niên đại, là không có khả năng. Trông có vẻ Từ thiếu cũng nhìn ra được, Yến Đôn không phải loại thân sĩ nho nhã, căn bản không hiểu rượu, nên mang theo vài phần ác ý muốn nhìn thấy cậu mất mặt.
Yến Đôn trái lại không hiểu nỗi ác ý của Từ thiếu đối với mình từ đâu ra, liền hỏi hệ thống.
Tổng đài chăm sóc khách hàng sảng khoái đáp: Hắn là ác độc nam phụ mà.
Yến Đôn: Đã thông.
Đối mặt ác độc nam phụ khiêu khích, Yến Đôn làm nam chính không thể chịu thiệt. Vì vậy, Yến Đôn giả vờ lắc lắc ly rượu, chép chép miệng, nói: “Chắc là Lafite năm 82?”
*Rượu Chateau Lafite là rượu trồng từ vườn của lâu đài Lafite, thật sự hiếm có vì đất của lâu đài tính ra có một tẹo còn thị trường thế giới thì bao la. Một thùng rượu năm 61 hay 82 từ lâu đài Lafite hoặc Latour có thể lên đến cả triệu Đô, mỗi chai có thể có giá 230 ngàn Đô (tức gần 5 tỷ). (Nguồn Soi.today)
Từ thiếu nhất thời mặt lộ kinh sắc, nửa ngày sau mới cười nói: “Hoá ra tiểu Yến là người am hiểu cơ đấy!”
Yến Đôn nghĩ thầm: Không phải tôi am hiểu, là đám bá đạo tổng tài mấy người ngoại trừ Lafite năm 82 tuyệt không chịu uống thứ khác.
Ngạn Trì không có tâm tư cùng hắn phẩm rượu, chỉ lạnh nhạt nói: “Cố ý gọi tôi tới đây, là có chuyện gì?”
Từ thiếu đã quen tính xấu mặt thối của Ngạn Trì, cũng không muốn cãi nhau, chỉ nói: “Tôi cố ý mời anh tới, là muốn làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm giữa tôi và Bạch Lệ Tô. Hôm ấy tôi và Bạch Lệ Tô chỉ trùng hợp gặp nhau, nên mới cùng ăn một bữa cơm, không nghĩ tới bị cẩu tử chụp được tạo đề tài! Tôi rận đầy mình không sợ ngứa, chẳng mất mát gì hết. Nhưng còn Bạch Lệ Tô là nữ sĩ, còn là nhân vật công chúng, cô ấy không chịu được. Tôi mới muốn phải làm sáng tỏ mọi chuyện, để cô ấy không phải vì tôi mà chịu tai bay vạ gió.”
Nói xong, Từ thiếu liền hướng Bạch Lệ Tô nở nụ cười động viên.
Bạch Lệ Tô vội tiếp lời, nói: “Tin tưởng Ngạn tổng cũng có thể hiểu rõ mọi chuyện.”
Ngạn Trì nghe thấy lời này, đặc biệt không kiên nhẫn: “Anh cố ý gọi tôi đến, chính là vì muốn nói cái này?”
Bạch Lệ Tô rưng rưng muốn khóc, cắn môi dưới không nói lời nào. Nhìn thấy Bạch Lệ Tô ủy khuất như thế, Từ thiếu liền rất đau lòng, nhìn Ngạn Trì cũng thêm vài phần không vui vẻ: “Trì thiếu gia, Lệ Tô là con gái yếu đuối, da mặt mỏng, có vài lời thật không tiện nói, tôi mới thay cô ấy nói vài câu.”
Ngạn Trì nói: “Các người đến cùng có phải bạn bè hay không, liên quan gì tới tôi? Phải lôi lôi kéo kéo tôi tới nói, tôi cảm thấy rất kỳ quái đấy. Cũng không có kiên nhẫn. Có vấn đề gì không?”
Bạch Lệ Tô bị trách móc như thế, đôi mắt to lập tức ngấn ra vài giọt nước mắt.
Từ thiếu càng thêm đau lòng, vỗ bàn nói: “Anh biết rõ trong lòng Lệ Tô có anh, anh còn chế nhạo cô ấy như vậy? Anh cũng thật quá tâm địa sắt đá đấy!”
Ngạn Trì nói: “Hàng ngàn thiếu nữ trong lòng đều có tôi! Tôi làm sao quan tâm được hết?”
Cũng chỉ có Ngạn Trì, mới có thể nói câu này, cây ngay không sợ chết đứng, không biết xấu hổ mà còn mang vài phần hợp tình hợp lý bên trong.
Từ thiếu bị khí thế của hắn làm cho giật mình, nhất thời lâm vào hoảng hốt.
Ngược lại là Hoa Đại Mạo quay số nhanh, khẽ cười một tiếng, nói: “Hàng ngàn thiếu nữ trong lòng có cậu, trong lòng cậu lại không có các cô ấy, tất cả vì cậu là gay.”
Ngạn Trì vừa nghe đến Hoa Đại Mạo nói mình gay, lập tức giơ chân: “Ăn nói kiểu gì đấy?”
Hoa Đại Mạo chỉ đáp: “Bạch tiểu thư ngay cả tôi cũng thấy mà yêu, cố tình cậu một chút rung động cũng không có. Nghe đâu trừ cô ấy ra, cậu còn xem mắt không ít cô khác, cơ mà một người cũng không vừa mắt...”
“Việc này chỉ có thể chứng minh tầm mắt tôi rất cao.” Ngạn Trì ngắt lời nói.
Hoa Đại Mạo nói tiếp: “Tôi nghe nói đồng tính luyến ái sẽ di truyền. Hình như một nhà cậu đều là gay nhỉ?”
“...” Ngạn Trì bị doạ sợ rồi, dĩ nhiên không mở được miệng.
Bạch Lệ Tô nắm chặt cơ hội, kéo tay Ngạn Trì, một mặt quật cường nói: “Ngạn tổng không phải gay, tôi có thể chứng minh! Chúng tôi từng hẹn hò, Cũng...Cũng từng thân mật.” Nói xong, Bạch Lệ Tô còn đỏ cả mặt.
Ngạn Trì lần này y hệt bị gác trên lò lửa nướng hùng hục.
Hắn muốn ngay lúc này thoát khỏi Bạch Lệ Tô và nói “Tôi chưa từng chạm vào người phụ nữ này”, rồi lại không làm được, e sợ làm như vậy sẽ chết dí dưới cái danh gay. Rốt cuộc Ngạn Trì vẫn là một tên ngốc, nên không lên tiếng, tương đương với chấp nhận lời giải thích của Bạch Lệ Tô.
Ánh mắt Hoa Đại Mạo di chuyển giữa Ngạn Trì và Bạch Lệ Tô, nhìn hình dáng cả hai, ánh mắt loé lên một tia chăm chọc, chỉ cười cười: “Tốt, tốt thì ra là vậy. Nếu hiểu lầm đã được hoá giải thì tốt rồi, vậy tôi chúc cặp đôi hai người sớm về chung một nhà.”
Ngạn Trì kiềm chế, không nói được lời nào, trên mặt chỉ một mảnh không tình nguyện, giống một đại cô nương bị ép lên kiệu hoa. Mà Bạch Lệ Tô đầy mặt thẹn thùng, trông như cô dâu nhỏ ngày tân hôn.
Tình cảnh này quá mức quỷ dị, Yến Đôn ho khan hai tiếng, chỉ nói: “Tôi đi nhà vệ sinh cái.” Nói xong cũng chạy ra ngoài.
Yến Đôn đi nhà vệ sinh, cũng không làm gì khác, chỉ rửa mặt mà thôi. Cậu rửa mặt xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoa Đại Mạo. Hoa Đại Mạo dựa vào tường, một chân đạp trên mặt tường, một chân nghiêng nghiêng chống đất mặt, mặc quần slim-fit, hiện ra đôi chân thon dài thẳng tắp, như thể comba. Yến Đôn liền cười: “Hoa tổng ngài cũng ở đây ạ?”
*slim-fit: “Sự thon gọn. Khái niệm này trong thời trang ám chỉ những bộ đồ (quần hay áo) với thiết kế thon gọn, mô tả những dáng áo hay quần ôm gọn vào cơ thể người mặc, nhẹ nhàng không quá bó sát cũng không quá rộng thùng thình.”
Nói xong, Yến Đôn muốn rời đi. Hoa Đại Mạo cản lại: “Cậu bây giờ mang tội danh gián điệp thương mại, không cần giúp đỡ sao?”
Yến Đôn choáng váng, lại nghĩ tới lời Cố Cố, cậu có thể ở đây gặp được thủ phạm hãm hại mình, cũng chỉ có Hoa Đại Mạo “Giống sói” nhất. Hơn nữa, Ngạn Tảo cũng suy đoán bàn tay phía sau điều khiển chuyện này là Hoa Đại Mạo. Nói không chừng thật sự là hắn.
Yến Đôn liền cười cười, thăm dò nói: “Hoa tổng, một bên bắn lén, một bên giả làm người tốt, không mệt mỏi sao?”
Hoa Đại Mạo có chút kinh ngạc, nói: “Cậu tại sao lại nói như vậy? Làm người khác đau lòng lắm đó.”
Yến Đôn chỉ đáp: “Đừng giả bộ nữa. Ngạn đổng đã tra ra được. Tôi không phải chỉ từ chối offer Hoa thị ngài thôi sao? Cần gì phải đuổi cùng giết tận như thế?”
Ngạn Đổng đương nhiên không tra ra được gì hết, mà Yến Đôn nói như thế chẳng qua là để hù doạ mà thôi.
Hoa Đại Mạo tựa hồ cũng bị doạ giật mình, nhưng vẫn lắc đầu: “Đúng vậy, Hoa thị tôi nhân tài đông đúc, lẽ nào chỉ vì cậu từ offer của tôi mà rắp tâm hại cậu? Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ trên thế giới chỉ có mình Yến Đôn cậu mới có thể làm thư ký à?”
Yến Đôn trong đầu một mảnh hỗn loạn, một lúc xẹt qua suy đoán của Ngạn Tảo, một lúc nổi lên lời nhắc nhở của Cố Cố. Yến Đôn mím mím môi, nói: “Lẽ nào Ngạn Tảo lại gạt tôi?”
“Ngạn Tảo không gạt cậu, nhưng cậu lại gạt tôi.” Hoa Đại Mạo bình tĩnh nở nụ cười, “Ngạn Tảo căn bản không tra ra được tôi, là cái miệng nhỏ nhắn của cậu đang nói bậy đi?”
Yến Đôn sững sờ: Đm, gã sao lại thông minh dzị?
Biểu tình của Yến Đôn phảng phất như một tờ giấy trắng, Hoa Đại Mạo càng thêm chắc chắn, đắc ý dạt dào nói: “Nếu Ngạn Tảo thật sự tra ra tôi, đã sớm tìm tôi tính sổ rồi, còn chờ cậu tới thăm dò à?”
“...” Hình như là vậy.
Yến Đôn hai mắt nheo nheo, nghe câu vừa toát ra từ miệng Hoa Đại Mạo, ngược lại có chút giống “Sói tru“. Yến Đôn lập tức lần thứ hai đâm chọt, nói: “Quả thật không phải Ngạn Tảo phát hiện, là người khác.”
“Là ai nhàm chán rảnh rỗi muốn vu oan cho tôi?” Hoa Đại Mạo đầy mặt không tin.
Yến Đôn chớp chớp mắt, nói: “Hacker mạnh nhất Tiểu Cố, anh biết chứ?”
Cố Cố làm hacker mạnh nhất dùng nickname là “Tiểu Cố“. Hoa Đại Mạo cũng không biết hacker mạnh nhất là Cố Cố ông chủ của tập đoàn Trác Thiên, chỉ biết nickname hacker mạnh nhất là “Tiểu Cố“. Yến Đôn từ thiết lập của hệ thống biết được Hoa Đại Mạo thỉnh thoảng sẽ tìm Tiểu Cố làm giao dịch, liền nghĩ: Nếu đúng chính là Hoa Đại Mạo hại mình, vậy gã làm thế nào hack hòm thư của mình? Chỉ có thể là gã tìm hacker làm. Mà Tiểu Cố là kim bài ngự dụng của gã. Tiểu Cố nhận lệnh của gã ta, tất nhiên sẽ biết chính gã là thủ phạm phía sau hậu trường...
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng quá ư đúng!
Nghe thấy Yến Đôn nhắc tới “Tiểu Cố”, Hoa Đại Mạo mặt chợt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Yến Đôn tóm được biểu tình rạn nứt của Hoa Đại Mạo, lập tức hiểu ra: Ngạn Tảo đoán không sai, gã Hoa Đại Mạo này thật sự mắc bệnh thần kinh. Thật sự vì cậu từ chối offer của gã liền muốn hãm hại cậu? Bị điên hả!
Yến Đôn tức giận trong lòng, giọng điệu bất thiện nói: “Ngài không phải mới nói, Hoa thị nhân tài đông đúc, không thể thiếu người, tại sao vì tôi từ chối offer liền muốn hại tôi? Chẳng lẽ trên thế giới chỉ mình Yến Đôn tôi mới có thể làm thư ký à?”
“Trên thế giới tất nhiên không phải chỉ có mình Yến Đôn cậu mới có thể làm thư ký.” Hoa Đại Mạo nhếch miệng, vung tay nói: “Nhưng tôi lại chỉ cần một mình Yến Đôn cậu làm thư ký.”
Trong lúc Yến Đôn choáng váng nghe được thông báo của hệ thống: Thành công thu thập lời thoại của bá tổng “Tôi chỉ cần một mình em”√
Hoa Đại Mạo đại khái vò đã mẻ lại còn sứt, tâm trạng hiện tại chính là “Tôi ngả bài rồi, tôi không diễn nữa”, nụ cười càng ngày càng tà mị, một tay chống bên cạnh Yến Đôn, một tay chuẩn bị bá tổng “Kabedon”, trầm giọng nói: “Tiểu Yến của tôi ơi, cậu bay không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu.”
Yến Đôn lần thứ hai nghe thấy thông báo của hệ thống: Thành công thu thập lời thoại của bá tổng “Em bay không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi” √
Yến Đôn cũng không biết là ai quy định, bá tổng luôn phải nói ở cự li gần đến như vầy, mùi Cologne trên người Hoa Đại Mạo quá mang tính xâm lược, khiến cả người Yến Đôn khó chịu. Yến Đôn nhớ mùi hương nhẹ nhàng và thanh thuần trên người Ngạn Tảo, cậu nghĩ: Mình quả nhiên vẫn thích Ngạn Tảo.
Yến Đôn đẩy Hoa Đại Mạo ra, lạnh nhạt nói: “Anh đây là hại tôi bất nghĩa, định tống tôi vào tù?”
Đồ cuồng phạm pháp Hoa Đại Mạo trong từ điển vốn không có hai chữ “Vào tù”, nghe thấy Yến Đôn nói như thế, liền cong miệng cười thích thú: “Tôi làm sao đành lòng tống cậu vào ngục tù chứ? Chỉ cần cậu chịu thua, đến bên cạnh tôi, tôi liền khôi phục trong sạch cho cậu.”
Yến Đôn đầy mặt lộ vẻ ngờ vực: “Làm sao để tôi khôi phục trong sạch? Lẽ nào anh sẽ đứng ra thừa nhận là anh hại tôi tiết lộ cơ mật thương mại? Là anh hack hòm thư của tôi? Là anh gửi vào tài khoản tôi năm mươi vạn?”
“Dĩ nhiên không phải.” Hoa Đại Mạo dựng thẳng một ngón tay, ngoắc ngoắc, “Mà tôi sẽ tìm một người thích hợp đứng ra nhận tội.”
“Chính là tìm một người thay anh cõng nồi đúng không?” Yến Đôn hậm hực nói.
Hoa Đại Mạo cười cười, cảm thấy Yến Đôn lúc tức giận vô cùng đáng yêu, liền vươn tay nhéo hai má Yến Đôn.
“Hoa Đại Mạo.”
—— một tiếng gọi này, lạnh lùng, mang theo vài phần uy hiếp.
Hoa Đại Mạo nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy Ngạn Tảo không biết xuất hiện từ khi nào.
Yến Đôn nhìn thấy Ngạn Tảo, thấy Ngạn Tảo sắc mặt không tốt, trong lòng không hiểu duyên cớ gì chột dạ một hồi, lắp bắp cười nói: “Ông, ông chủ Tảo, ngài, ngài, cũng đi nhà vệ sinh ạ?”
Ngạn Tảo mím môi cười cười, rõ ràng là một nụ cười giả tạo, trong mắt hiện lên lãnh ý. Anh không trả lời Yến Đôn, chỉ hỏi: “Tiểu Trì?”
Ngạn Trì đứng một bên, nói: “Anh cũng đến à?”
Ngạn Tảo nói: “Ừm, chú đến làm gì?”
Ngạn Trì chỉ vào bảng hiệu nhà vệ sinh: “Đi vệ sinh đó. Không phải hả?”
Lúc này, Từ thiếu cũng xuất hiện.
Ngạn Tảo cười hỏi: “Cậu đến làm gì?”
Từ thiếu chỉ biết run lập cập: “Đi, đi vệ sinh...”
Cái nhà vệ sinh này, so với Hoa thị nhất thời còn đông nhân tài hơn.
Mấy vị bá tổng đều tụ hội chung một đường vào nhà vệ sinh, chẳng khác rồng đến nhà tôm. Chỉ là mọi người đều nhìn nhau, nhìn nhau không nói một lời, bầu không khí không tốt lắm. Vẫn là Từ thiếu “Xã giao thảo” nhiều năm, phản ứng tương đối nhanh, liền nói: “Quả thật đưa thiệp mời cũng không tề tựu được như vầy đó! Nhà vệ sinh này, các anh em ta cùng đi đi!”
Yến Đôn cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã hạ thấp bình quân GDP đầu người trong nhà vệ sinh này, tự cảm thấy không xứng với nhà vệ sinh.
Yến Đôn liền nói: “Vâng, vậy tôi về trước. Mời các vị tự nhiên.”
Nói xong, Yến Đôn xoay người rời đi.
Hoa Đại Mạo đi về phía Yến Đôn trước tiên nói: “Tôi cũng về đây.” Nói xong, Hoa Đại Mạo liền theo sau Yến Đôn ra ngoài. Ngạn Trì làm sao chịu bỏ qua, lại nói: “Tôi cũng không đi.” Nói xong, Ngạn Trì đi theo sau Hoa Đại Mạo. Ngạn Tảo cũng nói “Tôi và em trai cùng ra ngoài đây.” Vì vậy, Ngạn Tảo cũng đi theo sau Ngạn Trì ra ngoài.
Từ thiếu lẻ loi đứng ở nhà vệ sinh, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt: Không trách bọn họ có thể trở thành thanh niên xuất chúng, quả nhiên mỗi người đều có tài năng, ngay cả bàng quang cũng có thể co dãn bình thường, không giống loại bất tài như hắn.