Yến Đôn vừa ra ngoài không bao lâu, đã bị Hoa Đại Mạo cản lại, trong lòng cũng nảy sinh bất an. May mắn thay, cậu quay đầu liền nhìn thấy Ngạn Tảo, Ngạn Trì song song đi theo ra ngoài, lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, cười lạnh: “Hoa tổng, phiền anh đừng đi theo tôi.”
Yến Đôn dám đối với Hoa Đại Mạo mặt xám mày tro như vậy, thật sự là lần đầu tiên. Tuy trước kia cậu không có hảo cảm bao nhiêu với Hoa Đại Mạo, mà chí ít cũng sẽ cho đối phương mặt mũi. Nhưng hiện tại, Yến Đôn biết tổng Hoa Đại Mạo là kẻ phía sau hại mình, liền nói toạc thẳng mặt, dự định xé mặt nhau, tự nhiên cũng không dùng tới lá mặt lá trái. Lý do khác, là vì Ngạn Trì và Ngạn Tảo đứng bên cạnh, Yến Đôn có thể ỷ vào, tuỳ ý thể hiện tính khí.
Hoa Đại Mạo chỉ cười: “Tôi không có đi theo cậu, tôi là quay lại lô ghế riêng, chúng ta đi chung một đường mà.”
“...” Lòng kiêu ngạo của Yến vừa tăng vọt lại lập tức trùng xuống mấy phần, “Là, Là vậy à?”
“Đương nhiên.” Hoa Đại Mạo đáp.
Yến Đôn khóe miệng giật giật, nói: “Vậy là anh đi lô ghế riêng?”
“Đúng rồi.” Hoa Đại Mạo gật đầu.
“Tôi thì không. Chúng ta không chung đường. Tôi đi hướng kia...” Yến Đôn chỉ sang một hướng khác, “Tôi cũng không hiểu gì về rượu vang, đến phẩm rượu chỉ tổ phí của trời mà thôi. Tôi vẫn nên đi về trước.”
Nói xong, Yến Đôn liền chào tạm biệt, đi thẳng ra ngoài.
Ngạn Tảo nói theo: “Tôi cũng đi.”
Ngạn Trì cùng Hoa Đại Mạo hơi kinh ngạc: “Anh cũng đi?”
Ngạn Tảo gật đầu: “Tôi vốn cũng không phải đến để phẩm rượu.”
“Phải ha, “ Ngạn Trì nhớ ra, “Anh chẳng phải nói không đến à. Sao đột nhiên lại đến rồi?”
“Anh đi ngang qua.” Ngạn Tảo đáp.
Ngạn Trì mặc dù là tên ngốc, nhưng cũng không ngốc đến trình độ nói gì nghe nấy: “Không phải chứ, anh đi ngang qua có thể đi xuống hầm rượu dưới đất luôn hả?”
Ngạn Tảo nói: “Đi ngang qua club, mượn nhà vệ sinh.”
“Ồ, hoá ra là thế.” Ngạn Trì quả nhiên vẫn là tên ngốc, dăm ba câu liền bị lung lay.
Hoa Đại Mạo lại không dễ bị lung lay như vậy, chỉ cười cười, nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng giống vậy. Chúng ta cùng đi thôi, đi nhanh một chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp Yến Đôn.”
Ngạn Tảo lông mày nhíu lại, hướng Ngạn Trì ra hiệu: “Lôi kéo Hoa Đại Mạo, trong vòng nửa tiếng không để hắn rời khỏi.”
“Đã biết, anh hai.” Ngạn Trì không nghi ngờ anh, trực tiếp kéo Hoa Đại Mạo lại. Hoa Đại Mạo nhìn Ngạn Tảo cùng Yến Đôn rời khỏi, cũng có chút nóng nảy, muốn đuổi theo, lại bị Ngạn Trì giữ chặt gắt gao.
Hoa Đại Mạo bị chọc đến tức cười: “Cậu lôi kéo tôi làm cái gì?”
Ngạn Trì đáp: “Anh tôi bảo tôi lôi kéo anh.”
Hoa Đại Mạo đã quen nhìn Ngạn Trì ngông cuồng tự đại, hung hăng một bước không nhường, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một Ngạn Trì ngoan ngoan chân thật, trong lòng vừa cảm thấy có hơi khác thường, vừa buồn cười: “Anh ta kêu cậu làm gì thì cậu làm đó à? Cậu là chó chắc?”
Ngạn Trì nói: “Chó có vấn đề gì? Chó tốt biết bao nhiêu, còn mạnh hơn con hồ ly dâm đãng như anh gấp trăm lần.”
“...” Hoa Đại Mạo không có gì để nói, chỉ dùng lực thoát khỏi Ngạn Trì. Ngạn Trì lại giống như một chú chó trung thành, nghe theo mệnh lệnh, nhất định không chịu buông ra, kéo lấy tay Hoa Đại Mạo ôm chặt. Hoa Đại Mạo mặc dù là bá tổng, thiết lập sức mạnh vô cùng lớn, mà ai ngờ, Ngạn Trì cũng là một bá tổng, nên sức lớn ngang ngửa nhau, hai tên mạnh như trâu dây dây dưa dưa, trong lúc nhất thời không ai chiếm được thế thượng phong.
Hai người trên hành lang giằng co, thu về không ít ánh mắt của người qua đường.
“Bọn họ sao lại ở đây kéo co rồi?”
“Có phải đang tranh chấp tình cảm không?”
“Úi chà, đây không phải Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì à?”
“Bọn họ không phải không đội trời chung hả? Nói không chừng là đang đấm nhau đó?”
“Đấm nhau ở đâu ra? Rõ ràng là lôi kéo.”
...
Hoa Đại Mạo bị chặn đường, cực kỳ bực mình, nói: “Cậu đừng có lôi kéo tôi!”
Ngạn Trì cũng có chút kiệt sức, dù sao đi nữa, tiểu thuyết quy định sức chiến đấu của đồ cuồng phạm pháp Hoa Đại Mạo là rất cao. Khí lực Ngạn Trì cũng dần dần cạn kiệt, nhưng hắn nhớ lại lời huynh trưởng căn dặn, đành phóng ra toàn bộ sức lực, cố hết sức ôm chặt Hoa Đại Mạo từ phía sau, vận khí lực toàn thân xuất một chiêu “Cường giả xích nam nhân.”
Hoa Đại Mạo dù thế nào cũng không nghĩ tới sẽ bị Ngạn Trì bear hug, bối rối một hồi: “Cậu làm gì đấy?”
=)))) hí
Ngạn Trì bá đạo nói: “Anh đừng hòng rời khỏi từ chỗ tôi!”
Người qua đường nghe thấy phát ngôn này của bá tổng, dồn dập hít vào một hơi:
“Hai người bọn họ không phải đánh nhau, là dây dưa!”
“Tụi mình đang thấy cái gì thế này? Ghê sợ đồng tính thẳng nam Ngạn Trì cùng bến phà Vạn Chai* Hoa Đại Mạo...?
*Nguyên văn là 弯仔码头 trong đó 弯(wān: cong) đồng âm với 湾(wān:vạn) trong 湾仔码头. Ngoài ra bến phà Vạn Chai ban đầu là một thương hiệu bánh bao nổi tiếng, bánh bao rất ngon nên được ví von giống như các bạn nam “cong” hay thu hút sự chú ý của người cùng giới.
“...Tụi mình đi thôi đi thôi, chờ lát nữa khéo bị diệt khẩu mất...”
...
Từ nhà vệ sinh đi ra Từ thiếu thấy cảnh này cũng ngạc nhiên: Chuyện gì thế này!
Lúc này, Bạch Lệ Tô cũng nghe tiếng mò đến, nhất thời không biết nên nói gì, liền moi hạt dưa ra, phân cho Từ thiếu một nắm.
Trong khi Hoa Đại Mạo bị Ngạn Trì ngáng chân, Ngạn Tảo thuận lợi gặp mặt Yến Đôn. Yến Đôn mới vừa ra khỏi club, Ngạn Tảo cũng ra theo tới. Yến Đôn nhìn thấy Ngạn Tảo, hơi kinh ngạc: “Ông chủ Tảo, tại sao...Anh không phải đến phẩm rượu ạ?”
“Không phải“. Ngạn Tảo trả lời, “Tôi đối với rượu vang không có hứng thú.”
Yến Đôn gật đầu: “Mi tu...” Ngạn Tảo không có hứng thú với rượu vang, điểm này Yến Đôn cũng nắm rõ.
Ngạn Tảo đối với gu ẩm thực tương đối thô, cái gì rượu vang bít tết gì gì đó chả hề nghiên cứu. Bình thường ở công ty cũng chỉ ăn thức ăn bên ngoài—— đương nhiên, đây là Ngạn Tảo thế giới thực. Ngạn Tảo thế giới bá tổng chỉ e thực phẩm chế biến càng tinh xảo càng tốt, thịt xắt càng mỏng càng tốt*.(Đạo ẩm thực của Khổng Tử)
Yến Đôn khẽ ngẩng đầu hỏi: “Thế ngài đến để làm gì?”
Ngạn Tảo đương nhiên sẽ không cùng Yến Đôn bày ra bộ dáng “Đi ngang qua mượn nhà vệ sinh”, thành thật mà đáp: “Tôi đặc biệt đến tìm cậu.”
Yến Đôn trong lòng khẽ rục rịch: “Tìm tôi...?”
Ngạn Tảo nói một câu trần thuật, ngữ khí không dao động, nhưng lại khiến cho Yến Đôn ngạc nhiên. Yến Đôn giật mình: “Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?”
“Cậu lên mạng xem đi.” Ngạn Tảo nói.
Yến Đôn bỗng nhiên có chút đau đầu: “Lẽ nào tôi lại lên hotsearch nữa rồi?”
Ngạn Tảo gật đầu.
Yến Đôn chịu thua luôn: Ta cũng nào phải minh tinh đỉnh lưu, tại sao đến cả thả rắm cũng lên hotsearch vậy?
Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Bởi vì hotsearch là yếu tố thịnh hành. Nhân vật chính mang thể chất hotsearch, cho nên thả rắm cũng có thể lên hotsearch.
Yến Đôn mở điện thoại ra vừa nhìn liền thấy, hotsearch # Ngạn Trì Hoa Đại Mạo Yến Đôn #, ba cái tên liền kề nhau, thật sự khiến người khác suy nghĩ vu vơ.
Yến Đôn ấn vào, phát hiện có một video được đăng tải. Là vào thời điểm bên trong tiệc rượu, một màn ba người đối lập.
[Ngạn Trì đem Yến Đôn che chở ở phía sau như gà mẹ, cục cục tác thét: Đồ gay chết tiệt, đừng cho là tôi không biết anh đang nghĩ cái gì! Anh muốn chơi, đi tìm MB mà chơi. Đừng có đụng tới tiểu Yến nhà ông.”
Hoa Đại Mạo đứng thẳng người: “Tiểu Yến tại sao thành của nhà cậu rồi? Cậu nói tôi là đồ gay chết tiệt, tôi thấy cậu cũng thế thôi! Cậu khẩn trương bảo vệ tiểu Yến như vậy, e là có tư tâm ha!”]
Video rất ngắn, nhưng lượng thông tin rất lớn.
Dưới khu bình luận nổ tung cả lên:
“Có thím nào đại diện giải thích một chút chuyện gì đang diễn ra không? Tui ngu người luôn rồi!”
“Giải thích đơn giản, chính là thiếu gia nhà giàu Hoa Đại Mạo muốn tán tỉnh Yến Đôn, Ngạn Trì không cho phép Hoa Đại Mạo câu Yến Đôn, Hoa Đại Mạo nói Ngạn Trì không cho mình câu Yến Đôn là bởi vì chính Ngạn Trì muốn câu Yến Đôn.”
“Tui ban đầu nghĩ mình get được rồi, nhìn lầu trên xong phát hiện mình ngu tiếp á.”
“Yến Đôn là lam nhan hoạ thuỷ à? Hai đại bá tổng chỉ vì mình cậu ta mà ở trước mặt mọi người bẻ đầu nhau?”
“Không phải bảo Yến Đôn là gián điệp thương mại hả?”
“Yến Đôn lợi hại.”
“Hi vọng Yến Đôn ra sách dạy tui làm sao câu dẫn đàn ông.”
“Chỉ mình tao phát hiện Bạch Lệ Tô cũng đứng kế bên hả?”
“Hình như Bạch Lệ Tô đang cắn hạt dưa?”
“Không đúng, là Bạch Lệ Tô và Từ thiếu cùng cắn hạt dưa?”
“Không phải nói Bạch Lệ Tô lệch bánh xe Ngạn Trì lệch qua Từ thiếu sao? Cho nên bây giờ là Ngạn Trì comeout, Bạch Lệ Tô cùng gian phu cắn hạt dưa vây xem?”
...
Nhờ vào phúc video này # Bạch Lệ Tô cắn hạt dưa # cũng trèo lên hotsearch.
Thật sự là vô tình cắm liễu, lại còn giúp Bạch Lệ Tô thu được một làn sóng hảo cảm:
“Cho nên nói cái gì mà Bạch Lệ Tô lệch bánh xe căn bản là giả đi? Không thì sao cô ấy có thể xuất hiện cùng Từ thiếu còn bình tĩnh cắn hạt dưa?”
“Không chừng scandal Bạch Lệ Tô với Ngạn Trì là giả từ đầu rồi. Bạch Lệ Tô chẳng qua là tuyến mười tám, nếu không phải Ngạn Trì ngầm cho phép, làm sao có thể thật giả lẫn lộn với Ngạn Trì? Nói không chừng, Bạch Lệ Tô chính là đạn khói giúp Ngạn Trì che giấu tính hướng.”
“Mười mươi là vậy rồi. Ai còn nhớ, hồi trước Yến Đôn với Ngạn Trì hẹn hò bị chụp được, liền lôi Bạch Lệ Tô ra chắn đạn. Yến Đôn toàn vẹn trở ra, Bạch Lệ Tô bị chửi ngập đầu, Bạch Lệ Tô thật tội nghiệp, thế mà mà lại là công cụ người.”
“Tui thế qué nào cảm thấy Bạch Lệ Tô rất có tố chất mới ác, lúc cắn hạt dưa còn chú ý không để vỏ dưa rớt xuống đất, cắn xong bỏ lại vào túi Chanel.“. Ngôn Tình Sắc
“Bạch Lệ Tô đấy mà là có tố chất á? Đấy là có tiền má nội. Tui cũng muốn tiện tay vứt vỏ dưa vô túi Chanel nhiều tiền.”
“Mấy người đồng tình với Bạch Lệ Tô nên ngẫm xem mình có túi Chanel hay không đi.”
...
Bạch Lệ Tô trong hoạ có phúc, vốn là “Đàn bà đào mỏ” “Đàn bà lạc lối” đen như đít nồi cứ như thế được tẩy trắng. Tuy lúc trước rớt mất vài cái đại ngôn, nhưng bây giờ bù được một cái đại ngôn mới từ nhà máy sản xuất hạt dưa.
Yến Đôn xem xong nội dung hotsearch, chỉ biết trợn mắt há mồm, ngẩng đầu nhìn Ngạn Tảo, đầy mặt mơ hồ: “Cho nên ngài nhìn thấy hotsearch này mới đến ạ?”
Điều này kỳ thực rất không hợp lý. Làm thế nào một chủ tịch điều hành một tập đoàn lớn có thể rảnh rỗi xem hotsearch? Mà theo lời Tổng đài chăm sóc khách hàng, bá tổng trong thế giới bá tổng cực kỳ rảnh không có chuyện gì làm, nhìn chằm chằm hotsearch cũng là chuyện bình thường.
Ngạn Tảo chỉ nói: “Tôi nhìn thấy hotsearch này, nên nghĩ cậu đang gặp phiền toái, liền đến xem một chút.”
Trong lòng Yến Đôn lập tức ấm áp dạt dào, cười nói: “Cám ơn ông chủ Tảo. Ngài đến rất đúng lúc, tôi quả thật gặp phiền toái. Nếu không nhờ ngài, tôi không cách nào toàn thân trở ra.”
Ngạn Tảo gật đầu, lại nói: “Nếu đã như vậy, lần sau có chuyện gì nhớ thông báo cho tôi.”
“Vâng” Yến Đôn gật đầu một cái. Nói tới, Yến Đôn vẫn rất cảm động. Người khác thấy hotsearch liền nghĩ đến drama, Nhưng chỉ Ngạn Tảo liên tưởng đến Yến Đôn có thể gặp phiền phức, còn đặc biệt đến thay cậu giải vây.
Gió thổi vào trên người Yến Đôn, Yến Đôn co ro trong cái lạnh mùa thu, thoạt trông giống một bé chim Yến mới nở mảnh mai đáng thương. Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn, phảng phất cảm nhận được Yến Đôn cũng không đơn giản, Hoa Đại Mạo, Ngạn Trì, thậm chí em họ Trần Giáng Thần đều thích vây quanh Yến Đôn, tầng tầng lớp lớp tai hoạ cũng xảy ra trên người cậu. Thấy thế nào đi nữa, người thích giội cafe lẫn thích gây chuyện như Yến Đôn, cậu dường như trong lòng đang giấu một bí mật thần bí nào đó, cũng không phải thật sự là người nhu thuận dễ lừa gạt như bề ngoài. Ngạn Tảo là người nhạy bén, anh đã sớm phát hiện ra hành động kì quặc của Yến Đôn, một số hành động còn ôm mục đích không cho ai biết. Nhưng một phần Ngạn Tảo tin chắc rằng, Yến Đôn đúng là người vừa đơn thuần vừa đáng yêu. Anh cần phải bảo vệ Yến Đôn.
Ngạn Tảo có nhiều lúc thậm chí không thể nói rõ, nhiều lần ra tay bảo vệ Yến Đôn như thế là cần thiết sao?
Anh tự nói với bản thân, Yến Đôn chọc ra không ít phiền phức, anh cần phải bảo vệ cậu.
Nhưng luôn có một giọng nói khác nói cho anh biết: Nếu anh không bảo vệ Yến Đôn, cũng sẽ có người khác bảo vệ cậu.
Tuyệt đối có người nguyện ý chắp tay dâng bảo vật dỗ Yến Đôn vui vẻ.
Tuyệt đối có người nguyện ý xuất toàn lực che chở Yến Đôn chu toàn.
Tuyệt đối có người nguyện ý không từ thủ đoạn giúp Yến Đôn trút giận.
...
Nói tới nói lui, Ngạn Tảo hy vọng người kia chính là mình, mới luôn sốt ruột bày ra tư thái bảo hộ giả canh giữ bên người Yến Đôn. Anh không muốn người khác tổn thương Yến Đôn, đồng dạng cũng không muốn người khác tiếp cận Yến Đôn, không muốn bất kỳ người nào khác bảo vệ Yến Đôn ngoại trừ anh.
Giữ ý nghĩ như vậy, ngay cả chính Ngạn Tảo cũng cảm thấy kinh ngạc.
Anh rõ ràng quen biết Yến Đôn không lâu, nhưng chấp niệm này như thể đã thấm vào tận xương tuỷ anh, quả thật là điều đáng sợ nhất trên đời.
Song cũng là điều ngọt ngào nhất trên đời.
Thật là hết cách mà.
Ngạn Tảo khe khẽ thở dài, lông mày hơi rũ xuống, không có khí phách phấn chấn của ngày thường, dáng vẻ tựa hồ đầu hàng chịu thua. Biểu tình của anh như vậy là Yến Đôn rất kinh ngạc. Ngạn Tảo tuy rằng dịu dàng, nhưng kiêu ngạo từ trong xương, hiếm có lúc tinh thần suy sụp giương cờ trắng như thế này. Ngạn Tảo khẽ thở dài đến mức không nghe thấy được, bất đắc dĩ nhìn Yến Đôn, nói: “Cậu giỏi thật đấy.” Trong giọng nói pha lẫn một chút tức giận, một chút oán hận, rồi lại phần lớn là không nỡ.
Yến Đôn nhất thời không hiểu ý tứ hàm xúc trong lời này của Ngạn Tảo, liền có chút ngượng ngùng.
Ngạn Tảo nói tiếp: “Lên xe đi.”
Yến Đôn lập tức đi theo Ngạn Tảo ngồi lên xe. Không gian trong xe hơi tương đối chật chội, cỗ khí áp bức kia trên người Ngạn Tảo càng toả ra mạnh hơn, như một đám mây đen lớn bao trùm lấy Yến Đôn, Yến Đôn trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm, quay đầu nhìn Ngạn Tảo, mang theo một chút rụt rè nói: “Ông, ông chủ Tảo...?”
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn cả người khẩn trương căng thẳng, thật giống một con chim sợ cành cong không có nơi nào để trốn. Anh mới phát hiện có lẽ do sắc mặt mình không tốt, liền theo bản năng kéo sâu nụ cười trên mặt —— đây không cười còn đỡ, cười lên đã sai còn sai hơn, Yến Đôn thiếu điều muốn run rẩy nhảy khỏi xe.
Ngạn Tảo nói: “Tôi có câu hỏi muốn hỏi cậu.”