Ngạn Tảo thấy Yến Đôn mặt đầy hoảng loạn, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Cậu hoảng cái gì?”
Yến Đôn bị khí thế bá tổng ép tới không thở nổi, chỉ đáp: “Tôi cũng không biết nữa!”
Lời này giống như một cây kim nhọn, trong nháy mắt đâm thủng bầu không khí nghiêm túc lại căng thẳng. Khiến bầu không khí trong xe lập tức dịu đi không ít. Ngạn Tảo gõ gõ ngón tay lên vô-lăng, nửa cười nửa không nói: “Tôi chỉ hỏi cậu mấy câu thôi, không cần sốt sắng đâu.”
“Vâng, vâng.” Yến Đôn nhấn mở cửa sổ xe, để làn gió lạnh thổi vào, và để không khí mát mẻ khai thông đầu óc đang mê man của cậu.
Ngạn Tảo nói: “Cậu vì sao hôm nay lại đến đây?”
Yến Đôn ngơ ngác: “Sao? Sao lại hỏi câu này ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Cậu chưa bao giờ tìm hiểu rượu vang, nếu không vì xã giao cũng sẽ không tham gia tiệc phẩm rượu, cũng không phải là hội viên Bạch Long club. Vào lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện ở tiệc phẩm rượu, còn dính líu tới Hoa tổng bọn họ, chắc hẳn có nguyên do nhỉ?”
Yến Đôn sắc mặt đanh lại, không nghĩ tới ánh mắt Ngạn Tảo vẫn sắc bén như trước, dăm ba câu đã bóc trần toàn bộ chân tướng.
Ngạn Tảo nhìn sắc mặt Yến Đôn không tốt, càng lúc càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, càng cảm thấy Yến Đôn quả nhiên có chỗ kỳ quặc. Nhưng mà, Ngạn Tảo không nhẫn tâm bức bách cậu, nhẹ thả lỏng sắc mặt, mang theo ý cười nhạt nói: “Cậu nếu có tính toán riêng, cũng không nhất định phải nói với tôi.”
Cảm giác ngột ngạt Ngạn Tảo mang tới bỗng nhiên suy giảm, khiến Yến Đôn thở phào nhẹ nhỏm. Yến Đôn nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Mà Ngạn Tảo cũng không hỏi tiếp, khởi động lái xe đưa Yến Đôn về nhà.
Trên đường đi, Ngạn Tảo không nói gì. Yến Đôn cũng không biết nên mở lời thế nào, đành im lặng.
Chờ Ngạn Tảo đưa Yến Đôn về tới nhà, Yến Đôn mới phảng phất nhớ lại dư âm bầu không khí bên trong buồng xe. Qua một hồi, Yến Đôn mới rầu thúi cả ruột: Ông chủ Tảo vừa rồi có phải không vui không?
Là bởi vì mình che giấu động cơ sao?
Ây daaaaa, quả nhiên, bộ dạng mình thực hiện nhiệm vụ rất giống ăn trộm mà.
Ngạn Tảo nếu không bị ngốc, thì khẳng định nhìn ra được mình có vấn đề!
Yến Đôn đưa tay xoa đầu, chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhức lên bâng bâng.
Yến Đôn gõ gõ Tổng đài chăm sóc khách hàng: Ta có thể tiết lộ chuyện ta đang làm nhiệm vụ với anh ấy hay không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Không được nha, thân ái.
Yến Đôn thất vọng cúi đầu: Quả nhiên là không được.
Thảo nào bảo cậu công lược Ngạn Tảo thuộc cấp độ khó nhất trong lịch sử.
Mấy ngày tiếp theo, Yến Đôn không cần đi làm, đương nhiên cũng không thấy được Ngạn Tảo. Yến Đôn ngược lại bứt rứt muốn chết. Lúc trước làm thư ký mỗi ngày đều được nhìn thấy không sao cả, bây giờ không được nhìn, mỗi một ngày đều cảm thấy khó chịu. Có thể thấy condi tình yêu rất biết cách tẩm quất nhân loại.
Bên cạnh Yến Đôn cũng không có ai để trò chuyện, đến thế giới này cũng không quen biết bạn bè, nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất hơi hơi thân, có thể nói vài câu tâm tình chỉ có mình Bạch Lệ Tô.
Yến Đôn liền chủ động hẹn gặp Bạch Lệ Tô. Vừa vặn Bạch Lệ Tô không có công tác, không nói hai lời lập tức đồng ý. Hai người gặp mặt ăn uống. Bạch Lệ Tô thấy khuôn mặt ảm đảm của Yến Đôn, liền hỏi cậu: “Xảy ra chuyện gì dạ?”
Yến Đôn ấp úng một hồi lâu, mới nói: “Nếu như tháo “Hào quang vai chính thụ” xuống rồi nhìn, có phải hành vi của tôi rất đáng ngờ không? Rất giống một đứa bạch liên tâm cơ?”
Bạch Lệ Tô nói: “Không phải rất giống, mà cậu chính là.”
“...” Yến Đôn chết lặng.
Bạch Lệ Tô giơ nĩa lên, xiên thêm một miếng bánh ngọt, nói tiếp: “Tôi không phải nói con người cậu, chỉ nói nhân vật này của cậu mà thôi. Kỳ thực cũng không có gì, chẳng qua chính mình không có bản lĩnh cả ngày chỉ biết gây sự, cuối cùng không thể giải quyết mà chỉ biết tìm đàn ông lau mông giúp cậu, đồng thời tìm vài người khác ám ám muội muội á?”
Yến Đôn cúi đầu, thở dài.
Bạch Lệ Tô nở nụ cười: “Cậu đừng lo lắng quá, cậu có hào quang nhân vật chính mà. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy cậu thanh thuần không giả bộ, cậu sợ cái chi nữa?”
Yến Đôn lại nói: “Nếu như 'Hào quang nhân vật chính' của tôi đối với người đó không có hiệu lực thì sao?”
“Người đó?”, Bạch Lệ Tô trong mắt loé lên một tia nghi hoặc, “Người nào cơ?”
Yến Đôn suy nghĩa một lát, úp úp mở mở nói: “Tôi còn một nhiệm vụ chi nhánh khác, chính là phải công lược một người, độ khó của nhiệm vụ nằm ở chỗ hào quang nhân vật chính của tôi không có hiệu lực đối với người đó. Người đó thấy tôi, là nhìn thấy toàn bộ hình ảnh chân thật, không có filter, hiệu ứng bạch liên gì sất...”
Bạch Lệ Tô kinh ngạc “Oa” một tiếng, hô: “Còn có nhiệm vụ như thế à! Làm sao tôi lại không có chứ?”
Yến Đôn cũng không tiện nói: Này là việc xấu tôi tự tìm.
Bạch Lệ Tô chỉ xem đây là nhiệm vụ đặc biệt của “Nhân vật chính thụ”, không suy xét gì thêm, hỏi: “Người đó thông minh không?”
“Thông minh đỉnh của chóp luôn.” Yến Đôn nói, “Nhìn thấu mọi vấn đề triệt để, tôi ở trước mặt người đó phỏng chừng là một phiền phức tinh đáng ngờ.”
Bạch Lệ Tô thở dài, nói: “Vậy vấn đề hiện giờ của cậu là gì?”
Yến Đôn đáp: “Người đó nổi lên lòng nghi ngờ với tôi rồi, tôi lại không có cách nào giải thích. Cô biết đấy, chuyện làm nhiệm vụ đâu thể nói với người đó.”
Bạch Lệ Tô suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Vậy cậu không thể bịa lý do khác sao?”
“Lý do gì?” Yến Đôn hỏi ngược.
Bạch Lệ Tô liền nói: “Cậu nói cậu trời sinh hoạ thuỷ, mấy người đàn ông kia vây quanh cậu cậu cũng hết cách rồi, tôi như độc phụ đố kỵ muốn hãm hại cậu, chỉ là hiện tượng bình thường. Cậu không trêu hoa ghẹo nguyệt, là cậu nghiêng nước nghiêng thành. Cậu không gây chuyện thị phi, là cậu mộc tú vu lâm*.”
木秀于林: Mộc tú vu lâm, nôm na là cây cao thì đón gió, người tài giỏi dễ bị chú ý, ganh ghét.
“...” Yến Đôn cảm thấy lấy độ dày da mặt mình là không thể nào nói ra những lời này.
Bạch Lệ Tô chớp chớp mắt, nói: “Kỳ thực đây cũng không tính là nói dối. Trên người cậu mang hào quang nhân vật chính không phải sao?”
Yến Đôn suy nghĩ một hồi, thế mà lại bị Bạch Lệ Tô thuyết phục: Mọi chuyện đúng là thế ha!
Yến Đôn vỗ tay một cái, nói: “Mary Sue không hổ là Mary Sue, rất chuyên nghiệp!”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Bạch Lệ Tô khiêm tốn, nói, “Bữa này cậu khao đê.”
Yến Đôn bốc lên khí phách của người lương một năm hai trăm vạn, nói: “Đây là đương nhiên, làm sao có thể để một nữ sĩ xinh đẹp trả tiền chứ?”
Bạch Lệ Tô cười cười, lập tức gọi thêm hai chén tổ yến, một con tôm hùm lớn cùng bào ngư loại ba.
Yến Đôn tò mò: “Cô ăn hết nổi không?”
Bạch Lệ Tô nói: “Ăn không hết thì gói mang về.”
“...”
Xem ra Bạch Lệ Tô ở trước mặt Yến Đôn cũng không muốn giữ hình tượng tiểu bạch hoa.
Yến Đôn ngược lại sợ Bạch Lệ Tô tiếp tục gọi, bay mất nửa tháng lương của mình, vội vàng nói: “Trước tiên ăn nhiêu đó đi. Tôi còn phải đi gặp đối tượng công lược, giải thích hiểu lầm với người đó, nhân tiện thả thính.”
Bạch Lệ Tô nở nụ cười xinh đẹp: “Cậu giải thích thế nào? Trực tiếp đi qua nói với anh ta 'Đại ca, em tới để giải thích với anh'?”
Yến Đôn giật mình: Đúng ha, khi không duyên vô cớ chạy tới cũng quá kỳ cục.
Bạch Lệ Tô xua xua tay, nói: “Cho nên mới nói cậu không có kinh nghiệm, nít ranh miệng còn hôi sữa, vẫn là để chị đây dạy cậu.”
Yến Đôn lập tức ngoan ngoãn tiếp thu. Một bữa cơm trôi qua, Yến Đôn cũng đã học được, chẳng qua thuận tiện ăn một bàn lớn đồ ăn, lúc tính tiền phát hiện quả nhiên say goodbye nửa tháng lương.
Yến Đôn thở dài: Lần này mời Bạch Lệ Tô ra ăn cơm quả đáng đồng tiền bát gạo! Học được rất nhiều! Chỉ là học phí hơi đắt! Học xong căng cả bụng!
Bạch Lệ Tô và Yến Đôn cùng sóng vai bước ra nhà hàng, không nghĩ tới gặp phải một nhóm cẩu tử. Ánh đèn điên cuồng nhấp nháy, minh tinh như Bạch Lệ Tô còn giật mình, huống chi người bình thường chưa trải qua sóng gió như Yến Đôn. Nhóm cẩu tử cũng không đợi hai người phản ứng kịp, nháo nhào hỏi như nã đại bác:
“Nghe đồn hai vị là tình địch, tại sao lại đi ăn cơm chung vậy?”
“Hai vị bị chụp được cảnh ở tiệc phẩm rượu cuốn vào tranh chấp giữa Ngạn Trì và Hoa Đại, xin hỏi tình huống là như thế nào?”
“Đối với tin đồn Ngạn Trì giấu mình là đồng tính, hai vị có ý kiến gì không?”
...
Yến Đôn hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ngược lại là Bạch Lệ Tô có tố chất chuyên nghiệp của một nữ minh tinh, lập tức điều chỉnh thành biểu tình tốt nhất, cười khanh khách mà nói: “Các người nói gì thế? Tôi cũng không hiểu ý các người là gì hết nha! Tôi và Yến Đôn là bạn tốt, các người đừng nói lung tung ha ha ha!”
Nói xong, Bạch Lệ Tô nhanh chóng lôi Yến Đôn chạy đi, bước chân cực kỳ linh hoạt, nhanh nhẹn phóng lên xe bảo mẫu rời khỏi.
Yến Đôn cũng không ngờ tới chính mình sẽ có một ngày bị cẩu tử đuổi theo chụp ảnh, nên vô cùng bối rối.
Bạch Lệ Tô chỉ nói: “Cậu là nhân vật chính thụ, phải tập làm quen từ từ đi!”
Yến Đôn cụt hứng nói: “Tôi thà tình nguyện không làm cái nhân vật chính chó má này.”
Cậu một chút cũng không muốn trêu chọc nhiều thị phi như vậy, cậu chỉ muốn yên lặng làm Tiểu thành thật của ông chủ Tảo.
Bạch Lệ Tô liền cùng Yến Đôn nói: “Tôi muốn đi Ngạn thị tìm Ngạn Trì, còn cậu?”
Yến Đôn đáp: “Tôi cũng muốn đi Ngạn thị.”
“Cậu cũng đi Ngạn thị...? Cho nên cái người “Đối tượng công lược” kia là người của Ngạn thị?...Là Ngạn Tảo, phải không?” Bạch Lệ Tô cười đê tiện.
Yến Đôn giật nảy mình, không nghĩ tới bản thân dễ bị dụ mà khai tất tần tật đến thế. Bất đắc dĩ còn phải mừng thầm Bạch Lệ Tô không phải thật sự là ác độc nữ phụ, đối với mình không có ác ý.”
Yến Đôn cùng Bạch Lệ Tô đồng thời xuống xe. Bạch Lệ Tô thẳng tiến phòng tổng tài, tận chức mà diễn nội dung kịch bản “Ác độc nữ phụ dây dưa bá đạo tổng tài“. Còn Yên Đôn bơ vơ không thể trực tiếp lên phòng chủ tịch, dù sao thân phận cậu bây giờ tương đối lúng túng, đành ở quán cafe dưới lầu công ty, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Ngạn Tảo: “Ông chủ Tảo, tôi đang ở quán cafe dưới lầu, có thể xuống nói với tôi vài câu không?”
Không bao lâu, Ngạn Tảo đã trả lời tin nhắn: “Chờ tôi năm phút.”
Ngạn Tảo vốn đang họp hội nghị, sau đó trong vòng năm phút kết thúc cuộc họp còn thuận tiện chảy chuốc lại đầu tóc, chỉnh chỉnh caravat, xịt xịt thuốc thơm miệng vài cái, cuối cùng mới hài lòng xuống quán cafe, một bộ dạng thản nhiên tự tại cuất hiện trước mặt Yến Đôn.
Yến Đôn thấy Ngạn Tảo, tim đập bịch một cái: Ông chủ Tảo nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai hết á!
Ngạn Tảo cười nhạt cười: “Có chuyện gì không?”
Yến Đôn đã ôn tập cùng Bạch Lệ Tô, biết không thể hấp tấp nhắc tới chuyện giải thích, liền trước tiên nói: “Tôi vừa mới cùng Bạch Lệ Tô ăn cơm, cô ấy đến đây, nên tôi cũng tiện đường ghé qua. Nhớ ngài dạ dày không tốt, mang đến cho ngài một ít cháo hải sâm. Nghe đâu có thể dưỡng dạ dày, cũng không biết có đúng hay không.” Nói đoạn, Yến Đôn lấy bình giữ nhiệt ra.
Ngạn Tảo nghe thấy Yến Đôn cùng Bạch Lệ Tô đi ăn cơm chung, cảm thấy khá đáng ngờ. Bạch Lệ Tô cùng Yến Đôn nên không đội trời chung mới phải, làm sao còn kết thành bạn bè?
Nhưng mà Ngạn Tảo không thể hiện lên trên mặt, cười cười: “Thật có lòng.”
Yến Đôn có thể nhạy bén nhận ra được Ngạn Tảo xa cách. Tầng xa cách này mặc dù mờ nhạt, nhưng cũng đủ để Yến Đôn không vui. Yến Đôn chưa từng bị Ngạn Tảo xa lánh như vậy bao giờ!
Yến Đôn thở dài, lại hỏi: “Đúng rồi, chuyện Ngạn thị tiết lộ tư liệu tra được chưa ạ?”
Nhắc đến đề tài này, Ngạn Tảo cũng không khỏi nhíu mày: “Chuyện này hình như rất quỷ dị, tạm thời không tra được.”
Theo lý thuyết, Ngạn thị là tập đoàn tài chính đứng đầu thế giới bá tổng, không thể nào không tra ra được mới phải. Nhưng bởi vì “Yến Đôn bị hãm hại” là đầu mối chính của nội dung kịch bản, được lực lượng của nội dung kịch bản gia trì bên dưới, Ngạn Trì có dùng mọi cách cũng không thể nào tra ra được.
“Thật tình tôi điều tra được vài thứ.” Yến Đôn từ chỗ nào đó lấy ra một cây bút ghi âm, nói, “Đây là ở hôm tiệc phẩm rượu, tôi ghi lại lời nói của Hoa Đại Mạo.”
Nên mới nói, phân đoạn bóc trần kế hoạch của boss gian xảo trong tiểu thuyết bá tổng 90% là dựa vào ghi âm. Lần này cũng không ngoại lệ. Không phải bản thân Yến Đôn tự giác ghi âm, là nhờ hệ thống giúp cậu ghi lại rồi để dành. Ngạn Tảo có chút bất ngờ: “Quả nhiên là Hoa Đại Mạo?”
“Vâng.” Yến Đôn nhấn mở bút ghi âm, âm thanh “Sói tru” của Hoa Đại Mạo tại nhà vệ sinh vang lên:
[Yến Đôn: Anh đây là hại tôi bất nghĩa, định tống tôi vào tù?
Hoa Đại Mạo: Tôi làm sao đành lòng tống cậu vào ngục tù chứ? Chỉ cần cậu chịu thua, đến bên cạnh tôi, tôi liền khôi phục trong sạch cho cậu.
Yến Đôn: Làm sao để tôi khôi phục trong sạch? Lẽ nào anh sẽ đứng ra thừa nhận là anh hại tôi tiết lộ cơ mật thương mại? Là anh hack hòm thư của tôi? Là anh gửi vào tài khoản tôi năm mươi vạn?
Hoa Đại Mạo: Dĩ nhiên không phải. Mà tôi sẽ tìm một người thích hợp đứng ra nhận tội.
Yến Đôn: Chính là tìm một người thay anh cõng nồi đúng không?]
Nghe đến đoạn này, sắc mặt Ngạn Tảo rét lạnh.
Yến Đôn cho là Ngạn Tảo vì Hoa Đại Mạo hãm hãi cậu mà phẫn nộ phun trào, trên thực tế thì lại không phải. Ngạn Tảo đã sớm đoán ra thủ phạm phía sau là Hoa Đại Mạo, cho nên coi như xác nhận đích thực là Hoa Đại Mạo cũng không có nhiều biến hoá. Anh chủ yếu không hài lòng vì Hoa Đại Mạo trêu chọc ám muội với Yến Đôn. Cái gì “Tôi làm sao đành lòng tống cậu vào ngục tù”, cái gì “Cậu chỉ cần chịu thua, đến bên cạnh tôi”, y hệt đang trêu ghẹo con gái nhà lành, vô cùng đáng ghét khó ưa đáng trách đáng hận. Ngạn Tảo nháy mắt minh bạch, vì sao Ngạn Trì luôn muốn nổ đầu chó Hoa Đại Mạo. Người như Hoa Đại Mạo thật sự là chó.
Trong lòng tức giận đùng đùng, Ngạn Tảo trên mặt vẫn tương đối bình tĩnh. Anh từ từ điều chỉnh sắc mặt, mới hỏi Yến Đôn: “Cậu đến tiệc phẩm rượu chính là muốn ghi âm hắn à?”
Yến Đôn muốn nói: Không phải đâu. Tôi làm gì trâu thế? Tôi làm gì thông minh tới mức tính kế Hoa Đại Mạo?
Nhưng vừa nghĩ lại, chỉ cần cậu nói “Đúng”, vậy thì có thể giải thích hành vi của cậu, cũng không cần sầu não nên làm sao giải thích tẩy trắng trước mặt Ngạn Trì. Yến Đôn liền nói: “Có thể nói là như thế.”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Hoá ra là vậy. Việc này rõ ràng là tôi không tốt, đã đồng ý giúp cậu điều tra, không ngờ không tra ra được cái gì. Ngược lại là cậu đủ cơ trí, có thể khiến cho Hoa Để Mạo lộ ra sơ hở.”
Yến Đôn tiếp nhận tán thưởng một cách ngượng ngùng, chột dạ sờ mũi nói: “Nào có, nào có. Ông chủ Tảo chịu giúp tôi như vậy, tôi đã rất cảm kích.”
Ngạn Tảo lại nói: “Chỉ là cậu trước khi đi cũng nên báo với tôi một tiếng. Tôi dẫn cậu đi, cũng có thể giúp cậu tránh không ít phiền phức.”
“Tôi ban đầu cũng nghĩ vậy.” Yến Đôn nói: Nhưng hệ thống chó điên này không cho phép!
Yến Đôn cười khổ, còn nói: “Chẳng qua, ông chủ Tảo oai phong lẫm liệt, nếu đi cùng tôi mà nói, không phải sẽ khiến Hoa Đại Mạo nảy sinh cảnh giác sao? Vậy không phải là ý kiến hay rồi.”
Ngạn Tảo bị câu này của Yến Đôn chọc cười, cầm lấy bút ghi âm vào trong tay, nói: “Chuyện tiếp theo để tôi giúp cậu xử lý nhé?”
Yến Đôn gật đầu: “Vâng, cám ơn ông chủ Tảo.” Song, Yến Đôn vẫn cảm thấy nên nói nhiều hơn một chút, nhân tiện nói: “Ông chủ Tảo phải chăng cảm thấy tôi rất kỳ quặc?”
Ngạn Tảo sửng sốt một chút: “Là sao?”
Yến Đôn hít một hơi, đơn giản nói rằng: “Tôi trông có vẻ rất dễ gây chuyện, còn dây dưa với Hoa Đại Mạo bọn họ, thị thị phi phi đầy người...” Nói xong, Yến Đôn lúng túng sờ sờ mũi.
Ngạn Tảo nghe vậy liền cười, nói: “Vậy tự cậu nói xem?”
Tự cậu nên nói thế nào? Cũng không biết nên nói gì mới hợp, chẳng lẽ phải thật sự như Bạch Lệ Tô dạy, nói: “Tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, là tôi nghiêng nước nghiêng thành. Tôi không gây chuyện thị phi, là tôi mộc tú vu lâm?”
Yến Đôn hết cách, chỉ biết nói: “Sự thật không phải như vậy.”
Ngạn Tảo tiếp lời: “Tôi vốn dĩ cũng nghĩ như thế, nói cậu khả nghi, thì có đấy. Nhưng tôi suy nghĩ thật lâu, tôi vẫn chọn tin tưởng phán đoán của bản thân. Cậu là người có bản chất đơn thuần.”
Yến Đôn ngây cả người ra, nhìn Ngạn Tảo dịu dàng bày tỏ như thế, hàng tá lý do viện cớ của Yến Đôn toàn bộ nhấn chìm vào biển khơi.
“Ta xem như nghĩ thông suốt rồi.” Ngạn Tảo nói, “Không phải cậu trêu chọc thị phi, mà là thị phi đến trêu chọc cậu.”
Một câu “Không phải cậu trêu chọc thị phi, mà là thị phi đến trêu chọc cậu” này, nghe như thể lúc đứa nhỏ bị vấp té, người lớn đều nói “Là sàn nhà hư hư, dám làm cục cưng của bố mẹ té.” Lời không có đạo lý thế này, lại khiến người ta có cảm giác được cưng chiều tới tận trời luôn.