Tổng đài chăm sóc khách hàng cũng không phải sỉ nhục cậu, chẳng qua muốn nói, đầu óc của cậu nếu không có vấn đề, tại sao lại nghe không ra Ngạn Tảo ý ngoài mặt chữ hả?
Đối với nghi vấn của Yến Đôn, Tổng đài chăm sóc khách hàng dùng ngữ điệu lịch sự trả lời: Chúng tôi là hệ thống chuyên nghiệp, sẽ không tuỳ tiện sỉ nhục cậu. Bên này đã căn cứ theo dữ liệu tổng để đưa ra đề xuất. Thân ái xin đừng hiểu lầm.
Tuy nhìn ra được Tổng đài chăm sóc khách hàng đối với Yến Đôn không có xíu xiu tình cảm, nhưng cũng chưa từng biểu hiện bất kỳ loại thái độ như ác ý hay khinh bỉ nào. Cho nên, Yến Đôn cũng không cảm thấy Tổng đài chăm sóc khách hàng đang sỉ nhục cậu. Sau khi Tổng đài chăm sóc khách hàng giải thích như vậy, Yến Đôn cũng tin tưởng, đây thật sự là đề xuất của hệ thống.
Yến Đôn liền bắt đầu cân nhắc: Tại sao hệ thống đề xuất mình đo chỉ số IQ? Mình đo chỉ số IQ giúp ích cho nhiệm vụ sao?
Tổng đài chăm sóc khách hàng không thể tiết lộ thông tin trọng điểm của nhiệm vụ, bởi vậy mới nói bóng gió: Ý của bên này chính là, thân ái hình như còn chưa đánh giá toàn diện tình hình trước mắt đâu đấy, có nghĩ tới có thể liên quan tới IQ hay không...
Yến Đôn lập tức cảm thấy bị sỉ nhục: Mi đây chẳng phải nói ta ngu quá mới không hoàn thành nhiệm vụ à?
Tổng đài chăm sóc khách hàng:...Ừm thật ra thì cậu không ngu lắm.
Yến Đôn nhất thời nghĩ không thông lời Tổng đài chăm sóc khách hàng nhắc nhở, mà ngay lúc này, điện thoại di động chợt nhấp nháy. Loại người làm kinh doanh như cậu, đặc biệt còn là thư ký, đã quen 24/24 on call, điện thoại di động vừa vang lên, cậu liền theo phản xạ có điều kiện mà nhấc lên xem.
Trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn:
[Muốn biết Bạch Lệ Tô ở đâu không?]
Yến Đôn lúc vận may đến thì trong lòng cũng tỏ rõ: Nội dung nhiệm vụ triển khai rồi!
Nhân vật chính này của cậu phải phát huy uy lực anh hùng cứu mỹ nhân?
Sắc mặt Yến Đôn thay đổi dẫn tới sự chú ý của người bên cạnh. Ngạn Tảo nhìn khuôn mặt bị ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên trắng bệch của Yến Đôn, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, thấp thoáng lay động lòng người.
Ngạn Tảo liền hỏi: “Có chuyện vui gì à?”
Yến Đôn đang muốn nói gì đó, trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: Xin một người một ngựa đến giải cứu Bạch Lệ Tô, không thể tiết lộ những thông tin liên quan đến nhiệm vụ.
Yến Đôn nhớ tới, thời điểm công bố nhiệm vụ lúc trước đúng là đã nhắc đến, cậu “Một người một ngựa” đến cứu người.
Uầy, nhân vật chính quả thật là loài sinh vật kỳ lạ.
Gặp phải trở ngại không tìm chú cảnh sát, cũng không tìm bạn bè thân thiết bàn bạc, mà tự mình liều lĩnh!
Tiểu thuyết kiểu này rất dễ dạy hư con nít đấy.
Có điều, Yến Đôn ngẫm lại: Loại văn học bá tổng này, chắc con nít sẽ không đọc đâu nhỉ?
Tổng đài chăm sóc khách hàng lại không phản đối: Tự thân ái lúc nhìn nam chính lớn hơn ba mươi tuổi trong văn học bá tổng, toàn là “Chú già” “Đàn ông trung niên”, thì cũng phải biết độ tuổi trung bình của tác giả với độc giả rồi chứ...
Yến Đôn vì đang cùng Tổng đài chăm sóc khách hàng giao tiếp, cho nên ngạc nhiên, biểu hiện này trong mắt Ngạn Tảo hiểu thành cậu không nghe thấy lời anh nói. Bởi thế, Ngạn Tảo liền lặp lại lần nữa: “Cao hứng vậy sao? Có chuyện vui gì à?”
Yến Đôn lúc này mới lấy lại tinh thần: “Không có gì ạ, một người bạn cũ tìm tôi, có chút việc gấp. Tôi với người đó tán gẫu vài câu?”
Ngạn Tảo bày ra tư thế “Xin cứ tự nhiên“.
Nói đến, gạt Ngạn Tảo qua một bên cũng không được, nhưng bây giờ Bạch Lệ Tô bị bắt cóc, trấn an bọn bắt cóc mới là việc quan trọng.
Yến Đôn cúi đầu trả lời đối phương: [Anh là ai?]
Đối phương gửi lại một cái địa chỉ, kèm câu: [Bây giờ tới đây, hoặc cô ta sẽ chết.]
Yến Đôn ngẩn ra: Thằng cha nào đây?
Đối phương bổ sung: [Một mình mày đến, không được báo cảnh sát, bằng không cô ta sẽ chết.]
Yến Đôn nghĩ thầm: Không cần mi nói, trẫm cũng sẽ đến một mình, dù sao trẫm cũng là nhân vật chính, gọi cảnh sát thật mất thể diện.
Chỉ có điều, Yến Đôn thấy cái ngữ nói chuyện bá đạo này của đối phương thật khó chịu, bèn khinh khỉnh đáp một câu: [Tại sao tôi phải nghe lời anh?]
Đối phương trả lời: [Bởi vì mày không hy vọng cô ta bị tổn thương.]
Yến Đôn càng cảm thấy giọng điệu này vô cùng đáng ghét, liền nói: [Tôi thật sự không hy vọng cô ấy bị tổn thương, nhưng cũng không đến mức tôi phải mạo hiểm vì cô ấy. Cô ấy là mẹ tôi à?]
Đối phương lần này trả lời tin nhắn chậm một chút, chắc do không ngờ Yến Đôn lại nói như vậy.
Gã bắt cóc thấy tin nhắn Yến Đôn gửi đến quả thật có hơi bất ngờ, quay đầu nói với Bạch Lệ Tô: “Yến Đôn nói cô không phải mẹ cậu ta, cậu ta sẽ không mạo hiểm vì cô.”
Bạch Lệ Tô vốn đang ăn dưa hấu, nghe tên bắt cóc nói thế, sợ đến mức dưa hấu trong tay suýt rơi xuống đất: “Mố? Cậu ta nói thế á?”
Nói nhân vật thụ chính và ác độc nữ phụ phải cẩn thận đùm bọc lẫn nhau đâu ba?
Nhưng mà, Bạch Lệ Tô rất nhanh phản ứng lại, chỉ nói: “Cậu ta không có khả năng không quan tâm tôi, không chừng là sợ anh đưa ra yêu cầu thôi, nên cậu ta mới làm bộ không quan tâm, muốn thăm dò điểm giới hạn của anh!”
Gã bắt cóc nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Nói xong, gã bắt cóc tiến đến nắm đầu trói Bạch Lệ Tô lại, chụp vài tấm ảnh cô bị đánh đập, sau đó lần lượt gửi cho Yến Đôn. Yến Đôn nhìn thấy trên bức ảnh, Bạch Lệ Tô bị giẫm đạp dưới đất, trên mặt đất còn loang lỗ một vũng máu (Thực chất là màu nước dưa hấu).
Yến Đôn cũng lấy làm kinh hãi, thật tình lo lắng cho ác độc nữ phụ, vội vàng trả lời: [Anh rốt cuộc muốn thế nào?]
Gã bắt cóc đáp: [Mày tới.]
Đại khái là sợ Yến Đôn không dám tới, gã bắt cóc lại bồi thêm một câu [Tao sẽ không làm gì tổn thương mày đâu.]
Gã bắt cóc sau khi gửi xong, quay lại hỏi Bạch Lệ Tô. “Tôi còn đảm bảo sẽ không tổn thương cậu ta, cậu ta phải đến chứ hả?”
Bạch Lệ Tô lại nói: “Nhưng giọng điệu của anh nghiêm khắc quá, e là cậu ta vẫn còn sợ.”
Gã bắt cóc nói: “Giọng điệu tôi nghiêm khắc quá hả?” Vì không để Yến Đôn cảm thấy giọng điệu của mình quá nghiêm khắc, gã bắt cóc bèn gửi sang một cái sticker heo peppa, nhằm thể hiện gã ta thân thiện vô hại.
Yến Đôn gửi lại một câu: [Nhất định phải tới ngay bây giờ à?]
Gã bắt cóc nói: [Ừ.]
Yến Đôn lại nói: [Nhưng giờ khuya lắm rồi, có thể để mai không? Ngày mai tôi nghỉ lễ, không cần đi làm.]
Gã bắt cóc suy nghĩ một hồi, đáp lại: [Vậy thì mai đến.]
Yến Đôn cũng sứng sốt cả người, cậu vừa rồi chỉ muốn thăm dò một chút, không ngờ gã bắt bóc lại thật sự đồng ý. Thế té ra, gã bắt cóc này cũng rất dễ nói chuyện nhỉ?
Yến Đôn lập tức tiến thêm một bước thăm dò: [Đường quá xa...Có thể đổi địa chỉ khác không?]
Gã bắt cóc lại hỏi: [Ngại xa hả? Vậy có cần tao bắt taxi đến đón mày không?]
Yến Đôn nói: [Cũng được nha.]
Gã bắt cóc nói: [Mẹ nó ông đây bắt xe cho mày? Không bằng thuận đường tao lái máy bay đón mày luôn nhé? Mày ăn cứt đi, xem tao là thằng ngu à?]
Yến Đôn:...Xem ra cũng không dễ nói chuyện như tưởng tượng.
Gã bắt cóc cảm thấy Yến Đôn rất chi là không tôn trọng uy nghiêm thế lực hắc ám của gã, liền gửi thêm một tấm ảnh mặt Bạch Lệ Tô đầy máu me (nhưng thực chất là nước dưa hấu p thành màu máu) đe doạ: [Con mẹ nó mày thành thật chút cho ông! Bảo mày làm gì thì làm theo đi, nếu không ông đây liền giết con tin.]
Yến Đôn vội trả lời: [Đại ca, có gì thì từ từ nói, đừng làm khó dễ phụ nữ.]
Gã bắt cóc nhắn lại: [Hừ, đừng bày vẻ, ngày mai nhớ tới đấy!]
[Tới thì tới.] Yến Đôn mở ra hào quang nhân vậy chính, chẳng một chút lo sợ.
Yến Đôn cùng gã bắt cóc hẹn xong thời gian, liền cất điện thoại vào túi.
Ngạn Tảo ban đầu định thổ lộ tình cảm với Yến Đôn ở nơi này, nhưng giai đoạn bày tỏ tình cảm này lại bị cắt ngang. Yến Đôn trò chuyện với người trong điện thoại rất lâu, hiển nhiên đã không còn tâm trạng để ý đến nữa. Ngạn Tảo không nói gì thêm, cười nhạt: “Nói chuyện với bạn xong rồi à?”
Yến Đôn gật gật đầu: “Nói xong rồi ạ.” Nói đoạn, Yến Đôn lại chèn thêm: “Hẹn ngày mai gặp mặt.”
Ngạn Tảo nói: “Vậy giờ cậu phải về nhà ngay, tôi đưa cậu về.”
Yến Đôn nói cám ơn, rồi cùng Ngạn Tảo rời khỏi biệt thự, ngồi xe về nhà.
Dọc trên đường đi, hai người đều không nói gì, trong bầu không khí trầm mặc lộ ra một tia quái dị.
Yến Đôn cùng Ngạn Tảo hai người đều mang tâm sự riêng, hiển nhiên cùng im lặng không nói.
Nơi Bạch Lệ Tô bị bắt trói quả thật rất xa nội thành. Dựa theo thiết lập trước giờ của tiểu thuyết bá tổng, Mary Sue bình thường bị bắt cóc đều diễn ra tại kho hàng, cũng không biết ở đâu ra lắm kho hàng không ai quản lý mà để ác độc pháo hôi tận dụng để bắt cóc đến vậy.
Cũng bởi vì khu vực quá vắng vẻ, cho nên Yến Đôn một chốc đã tìm thấy, lái xe vòng tới vòng lui, cũng không biết đi như thế nào. Trong lòng thầm bội phục nhóm bá tổng trong bá tổng văn có thể đuổi đến hiện trường giải cứu nữ chính trong ba mươi phút.
Tổng đài chăm sóc khách hàng cũng nhìn không nỗi, bảo cậu mở lái tự động, để xe tự động chạy tới địa điểm nội dung vở kịch, bằng không không chừng trời tối rồi mà Yến Đôn còn chưa tới nơi.
Yến Đôn lại một lần nữa cảm thán: Bạch Lệ Tô nói đúng thật, hệ thống thật sự rất hữu dụng! Là cậu chưa khám phá hết các công năng!
Chờ xe chạy tới kho hàng, Yến Đôn liền xuống xe, bước vào trong kho hàng. Kho để hàng đương nhiên là không có hàng, chỉ có bắt cóc với con tin. Con tin Bạch Lệ Tô bị trói trên một cái ghế tựa, còn gã bắt cóc đang ngồi phía bên kia, nhìn thấy Yến Đôn đến, gã bắt cóc lập tức đứng dậy. Gã bắt cóc này đặc biệt lực lưỡng, vừa đứng dậy lập tức giống như một ngọn núi, tạo cho người khác cảm giác ngột ngạt. Trong tay gã cầm một cây gậy, dùng sức gõ gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng động uy hiếp: “Mày cuối cùng tới rồi?”
Yến Đôn một mặt xin lỗi: “Thật ngại quá, chỗ này khó tìm, cho nên tới chậm một chút.”
Gã bắt cóc nói: “Vậy mày nên gửi tin nhắn cho tao chứ.” Báo hại gã và Bạch Lệ Tô một mực ngồi ở đằng kia tạo dáng chờ hơn nửa ngày trời, trông ngu chết đi được.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Yến Đôn luôn mồm xin lỗi, lại nhìn phía Bạch Lệ Tô, hỏi, “Chị Bạch, chị không sao chứ?”
Bạch Lệ Tô ra vẻ bạch liên hoa, quật cường mà kiên quyết cắn răng, mắt rưng rưng hét lên: “Cậu không nên tới! Cậu đi mau đi! Cậu không cần lo cho tôi đâu! Chạy mau đi ———————— “
Yến Đôn nào biết người bị bắt cóc nói “Cậu đi mau đi không cần lo cho tôi” là quy tắc trước giờ, nên Tiểu thành thật này tưởng là thật. Yến Đôn giật mình, thành thật chạy ra ngoài.
Bạch Lệ Tô há to họng hét “Chạy mau đi”, kết quả nhìn thấy đối phương thật sự chạy mất, cô liền đần thối ra.
Gã bắt cóc ấy mà phản ứng khá nhanh: “Thằng nhóc kia, mày không được chạy!” Gã bắt cóc có tay nghề, đương nhiên cũng có thể chất cao, ba chân bốn cẳng chạy theo, một lát liền xách Yến Đôn thể chất nhược thụ như đang xách gà con quay về.
Yến Đôn sau khi bị xách trở về, cau mày: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Gã bắt cóc cười hê hê, nói: “Mày không phải rất trâu bò sao? Cho tao xem một chút bản lãnh của mày đi nào!”
Yến Đôn ngây ngốc: “Ai nói với anh tôi rất trâu bò? Đây chắc chắn là có hiểu lầm!”
Nói xong, Yến Đôn chỉ vào mặt mình: “Anh xem mặt mũi tôi thế này, giống người trâu bò hả? Tôi mà trâu bò thì để anh xách đi như con chắc?”
Gã bắt cóc sờ sờ cằm, nói: “Mày trâu bò không phải thể hiện ở phương diện này.”
“Vậy xin hỏi là thể hiện ở phương diện nào?” Yến Đôn một mặt thành khẩn, “Nói thật, kỳ thực tôi cũng rất tò mò.”
Gã bắt cóc liền nói: “Nghe nói mày là hơ nì của ba thằng nhà giàu. Đây còn không phải trâu bò à.”
Yến Đôn sắc mặt cứng đờ: “Cái gì? Đây nhất định là có hiểu lầm!”
Nói đoạn, Yến Đôn lần thứ hai chỉ vào mặt mình, nói: “Anh thấy tôi giống người trâu bò như vậy sao?”
Gã bắt cóc quan sát mặt Yến Đôn một lúc, cũng không nói được gì, lại nói: “Tao cũng có phải gay méo, làm sao tao biết được? Chẳng qua, tao thấy cơ thể nhỏ bé này của mày, không chừng cũng đủ nghẹt thở rồi. Có điều, biết đâu chừng mày là thân thể nhược hậu môn cứng.”
Yến Đôn cảm thấy ngạc nhiên: “Xin lỗi, ngài có thể nói cho tôi biết, ba người này là ai không?”
“Còn giả vờ!” Gã bắt cóc dựng thẳng ngón tay đếm cho cậu xem, “Ngạn Tảo, Ngạn Trì còn có Hoa Đại Mạo, đúng không?”
“Không phải đâu.” Yến Đôn nói, “Tôi thật sự chỉ là một thư ký bình thường thôi. Nói ra anh có thể không tin, tôi còn là trai tân đó.”
Gã bắt cóc nghe xong liền cảm thấy nghi hoặc, mà nhìn mặt mày của Yến Đôn, không giống đang giả vờ.
Yến Đôn chỉ tay lên trời thề chứng minh trong sạch: “Tôi xin thề, chắc chắn không lắt léo. Chỉ hận hiện giờ không xuất hiện một con quỷ, bằng không tôi sẽ đường đường hắt nước tiểu đồng tử ra trừ tà, rồi anh sẽ tin tôi.”
“Vậy thì không cần!” Gã bắt cóc xua tay.
Yến Đôn nghe gã tên bắt cóc nói như vậy, vui mừng khôn xiết: “Cho nên anh tin tôi sao?”
“Tin, tin.” Gã bắt cóc nói, “Nếu mày không phải đầu quả tim của bá tổng, vậy mày không còn giá trị gì nữa,aizz, nên bây giờ giết tao quách mày cho xong.”
“Hả????” Yến Đôn bối rối.
“Khoan đã!” Bạch Lệ Tô hét lớn một tiếng, “Cậu ta thật sự là đầu quả tim của bá tổng đó!”
Gã bắt cóc cau mày: “Thật không?”
Bạch Lệ Tô gật đầu: “Thật mà, không tin, anh có thể thử bắt cậu ta rồi uy hiếp ba người bá tổng xem? Nếu như uy hiếp thành công, anh có thể lấy tiền chuộc. Nếu như uy hiếp không thành công, anh sau đó hẳng giết cậu ta cũng không muộn.”
Tên bắt cóc suy nghĩ một chút, nói: “Hình như cũng có lý. Vậy tôi bây giờ gọi điện thoại cho từng người à?”
“Vậy thì quá phiền.” Bạch Lệ Tô nói, “Kéo vào chung một nhóm là được rồi.”
Yến Đôn nhìn ra, tên bắt cóc này nôm cũng không được thông minh cho lắm. Cậu cũng thuận theo ý kiến của Bạch Lệ Tô. Chỉ có điều, tên bắt cóc không có dòng điện thoại công nghệ đen cưỡng chế kéo bá tổng thành một nhóm kia, gã chỉ có thể kết bạn với từng người một.
Bởi vậy, ba đại bá tổng trên điện thoại di động gần như cùng lúc xuất hiện dòng xác minh bạn bè:
“Xin chào, tao là thằng bắt cóc đây, phiền xác nhận giùm cái đi“.