Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 54: Chương 54: Số kiếp Hoạt Thiết Lô của vạn nhân mê




Gã bắt cóc muốn bắt trói Yến Đôn, song mới phát hiện ra một vấn đề.

Trong kho hàng chỉ có hai cái ghế, ban đầu gã bắt cóc ngồi một cái, Bạch Lệ Tô ngồi một cái. Bây giờ Yến Đôn đến, nếu trói Yến Đôn lên ghế, há chẳng phải gã không có ghế ngồi sao?

“Không được” gã bắt cóc lắc đầu, “Ở đâu ra cái đạo lý con tin được ngồi, bắt cóc phải đứng hả?”

Yến Đôn nói: “Không phải đâu! Anh nhìn trên phim xem, đều là con tin ngồi, bắt cóc đứng mà!”

“Ồ?” Gã bắt cóc suy nghĩ một chút, phát hiện đúng thật là vậy.

Yến Đôn lại nói: “Bắt cóc đứng rất đẹp trai luôn á.”

Bạch Lệ Tô ở bên cạnh gật đầu: “Đúng rồi, đặc biệt có khí thế.”

Gã bắt cóc nghe, cười hê hê: “Thật không?”

Gã bắt cóc đứng tạo dáng một lúc lâu, vẫn đứng không yên, lại nói: “Nhưng đứng thế này cũng mệt lắm ha? Nếu không chờ đám bá tổng tới, tao lại tạo dáng tiếp?”

Yến Đôn nói: “Thật ra bắt cóc ngồi dưới đất cũng rất đẹp trai.”

Bạch Lệ Tô ở bên cạnh gật đầu: “Đúng rồi, đường đường là bắt cóc mà ngồi ghế gì chứ? Ngồi ghế có khác nào mấy tên tổng tài hằm bà lằng không? Ngồi dưới đất mới tạo được loại cảm giác bất kham phóng khoáng yêu tự do.”

Gã bắt cóc nghe vậy, cảm thấy vô cùng hợp lý, bèn ngồi xuống đất.

Yến Đôn và Bạch Lệ Tô cùng đồng thời thốt lên khen ngợi: “Trời ơi, tại sao lại phong độ như vậy chứ? Ngồi dưới đất đẹp trai nhất đó!”

Gã bắt cóc ngại ngùng cười hê hê, còn nói: “Vậy chúng bây trước ngồi ở đây đi, tao ra kiểm tra thử bá tổng tới chưa.”

Yến Đôn cùng Bạch Lệ Tô đồng loạt gật đầu, nhìn gã bắt cóc bước ra khỏi cửa.

Thấy gã bắt cóc đi ra ngoài, Yến Đôn liền nhân cơ hội hỏi Bạch Lệ Tô: “Đúng rồi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô tại sao lại bị bắt cóc? Rồi tại sao kéo theo cả tôi?”

Bạch Lệ Tô nói: “Chẳng biết cha nội bắt cóc ngu ngục này ở đâu nghe tiếng gió, nói tôi là người trên đầu quả tim của bá tổng. Nên gã chạy tới bắt cóc tôi. Tôi mới nói: 'Tôi không phải người trên đầu quả tim của bá tổng, Yến Đôn mới phải. Anh có thể dùng tôi gọi Yến Đôn tới, làm vậy là có thể uy hiếp được bá tổng'. “

Yến Đôn cảm thấy kinh ngạc: “Vậy gã gửi mấy tấm ảnh cô bị đánh nọ...”

“Đều là tạo dáng, tạo dáng thôi.” Bạch Lệ Tô nói.

Yến Đôn tiêu hóa nửa ngày, mới nói: “Cho nên cô liên hợp với gã hố tôi?”

Bạch Lệ Tô cây ngay không sợ chết đứng: “Bằng không thì sao? Đại ca ơi, tôi là ác độc nữ phụ đó!”

Yến Đôn cũng không nói được gì nữa, liền dời đề tài hỏi: “Cho nên gã một hơi gọi ba người tổng tài lại đây? Gã sẽ không bị đánh chết chứ?”

Bạch Lệ Tô trợn mắt lên nói: “Gã là bắt cóc đó đa, cậu còn lo lắng cho gã hả? Não của cậu có phải bị hào quang thánh mẫu ảnh hưởng rồi không?”

Yến Đôn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tôi thấy gã thật thà quá, hình như cũng không có ý định hại người. Tuy gã làm chuyện phạm pháp, nhưng cái gã cần nhận là trừng phạt của pháp luật, chứ không phải bị bá tổng giá trị vũ lực trên nóc xúm đánh.”

Bạch Lệ Tô cười cười: “Giảng pháp luật ở thế giới bá tổng?”

Yến Đôn lắc lắc đầu, hoảng hốt hỏi: “Tại sao vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nhỉ? Tôi không phải đã một người một ngựa tới cứu cô rồi sao?”

“Cậu có cứu à?” Bạch Lệ Tô lườm một cái,

“Cậu rốt cuộc có hiểu hay không vậy, thông thường lúc bắt cóc bởi vì một số lý do thiểu năng mà rời đi, chúng ta phải cắn đứt dây thừng rồi chạy ra ngoài. Đi ra ngoài đường tôi còn phải ngã sấp xuống đất, sau đó cậu phải đỡ tôi. Sau đó tôi lại giống bùn nhão đứng lên không nỗi. Nhưng cậu không muốn bỏ tôi lại. Cứ giằng co như thế, rồi gã cóc đuổi kịp. Gã cực kỳ giận dữ, muốn hại chúng ta, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bá tổng sẽ ra trận đập tơi bời gã bắt cóc. Cậu hiểu chưa?”

Bạch Lệ Tô nói như bắn liên thanh, làm Yến Đôn choáng váng. Yến Đôn vẫn đang ở bước thứ nhất: “Cắn đứt dây thừng” Yến Đôn cúi đầu nhìn xuống, dây thừng to như ngón tay cái dày cộm đấy!

Yến Đôn cảm thấy khó tin: “Làm sao cắn được?”

Bạch Lệ Tô lấy giọng điệu của tiền bối chỉ bảo: “Cậu không thể suy nghĩ theo lẽ thường được, lực lượng nội dung kịch bản sẽ giúp chúng ta.”

Yến Đôn nghe thấy bảy chữ “lực lượng nội dung kịch bản”, lập tức như tín đồ tà giáo bị tẩy não, cũng không quan tâm khoa học là cái gì sất, trực tiếp nghe theo chỉ huy, tràn ngập tín ngưỡng mà cúi đầu cắn cắn dây thừng trên cổ tay Bạch Lệ Tô.

Ai ngờ tới, đoạn dứt thừng kia vừa cắn một cái liền đứt rời!

Yến Đôn rất kinh ngạc: Lực lượng của nội dung kịch bản này thật lợi hại!

Sau khi tay Bạch Lệ Tô được cởi trói, lập tức giúp Yến Đôn gỡ dây thừng.

Hai người sau khi tháo dây thừng, liền đi cửa sau ra ngoài.

Bạch Lệ Tô trên chân mang giày cao gót, bước đi như bay, không có tí dáng vẻ muốn vấp ngã nào. Yến Đôn đang phân vân, không biết có nên nhắc nhở Bạch Lệ Tô không, chỉ thấy Bạch Lệ Tô quả nhiên là một diễn viên chuyên nghiệp. Cô chạy tới một khoảng đất tương đối sạch sẽ, vấp ngã sấp xuống.

Bạch Lệ Tô không hổ là Mary Sue, ngã úp mặt xuống đất phi thường chuyên nghiệp, trực tiếp ngã thẳng xuống đất, mà lớp make up vẫn không nhoè đi tí tẹo.

Cô lập tức rơi nước mắt như mưa: “A, chân của tôi, bị bong gân rồi!”

Mọi người đều biết, ngoại trừ bá tổng muốn bóp vỡ ly thuỷ tinh ra, thì thứ yếu ớt nhất phải kể đến mắt cá chân của Mary Sue.

Trong một quyển tiểu thuyết, Mary Sue không bong gân dăm ba bận, quả thật không còn mặt mũi chào hỏi người khác.

Bạch Lệ Tô ấm ức mà khóc lên: “A, tôi hình như bị bong gân rồi, đau quá, hức, tôi đi không nỗi, a...”

Yến Đôn nhìn Bạch Lệ Tô diễn đến hăng say, cậu cũng bị phần tâm trạng này lây nhiễm, cậu rưng rưng nước mắt theo, xúc động nói: “Chị Bạch! Đứng lên đi!”

“Tôi không được, tôi không được...” Bạch Lệ Tô khóc thút thít như cũ.

Bạch Lệ Tô khóc mỗi lúc một lớn, cuối cùng dẫn luôn gã bắt cóc tới.

Yến Đôn vội vàng dìu Bạch Lệ Tô, lại rất phong thái của nhân vật chính mà che chắn trước mặt Bạch Lệ Tô, nói với gã bắt cóc: “Anh không được làm tổn thương cô ấy!”

Gã bắt cóc ngẩn người, tay duỗi ra đông cứng giữa không trung: “Híc, tao, tao chỉ muốn dìu cô ấy lên thôi mà.”

“Ồ... Là thế à...” Yến Đôn có hơi lúng túng sờ mũi.

Bạch Lệ Tô cảm thấy: Nội dung kịch bản này sai rồiiiii! Gã bắt cóc không làm tổn thương chúng ta, vậy làm sao bá tổng anh hùng cứu mỹ nhân chứ?

Bạch Lệ Tô lập tức áp dụng phương pháp chọc điên gã bắt cóc, hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh làm gì tốt bụng thế được? Anh chính là một tên bắt cóc bại hoại tội ác tày trời! Anh bắt cóc hai chúng tôi, gan to bằng trời! Anh biết tôi là ai không? Tôi là thiên kim Bạch gia! Chờ tôi trốn thoát, tôi liền bảo cha tôi mua đứt hai tay hai chân của anh!”

Bạch Lệ Tô diễn bộ dạng nên có của một ác độc nữ phụ ngu xuẩn một cách hoàn mỹ, Yến Đôn xem cũng không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái.

Gã bắt cóc nào phải dạng người hiền lành, nghe thấy Bạch Lệ Tô nói như vậy, quả nhiên nổi giận: “Té ra mày nghĩ tao như thế à?”

“Đương nhiên” Bạch Lệ Tô mạnh miệng, “Tôi nói anh đẹp trai, cũng là lừa gạt anh! Anh cực kỳ phèn.”

Gã bắt cóc giận tím mặt, vung nắm đấm lên: “Mày thấy nắm đấm to như nồi đất của tao chưa?”

Bạch Lệ Tô nhìn thấy, cũng có chút sợ hãi nuốt nước bọt: Nội dung kịch bản sẽ bảo vệ nhân vật chính, nếu gã bắt cóc đánh Yến Đôn, anh hùng nhất định sẽ xuất hiện cứu mỹ nhân. Nhưng Bạch Lệ Tô là ác độc nữ phụ, chắc chắn không có cơ chế bảo vệ tốt như vậy.

Bạch Lệ Tô liền thút tha thút thít đáp: “Ha, chẳng lẽ anh muốn đánh phụ nữ à?”

Gã bắt cóc nghe đến đây, liền cứng đờ, nói: “Tao không đánh phụ nữ!”

Bạch Lệ Tô liền thở hắt một hơi: “Ồ, vậy thì tốt.” Nói xong, Bạch Lệ Tô lại nói tiếp:

“Nếu không thì đại ca, tôi thấy hoả khí của anh bùng nổ thế này, không đánh người là phát tiết không được đâu. Nếu anh không đánh phụ nữ, chi bằng đánh Yến Đôn đi? Cậu ta là đàn ông đấy.”

Yến Đôn: “????”

Gã bắt cóc cũng: “????” Gã bắt cóc còn sót lại vài phần lí trí: “Cậu ta không đắc tội tao, tao đánh cậu ta làm gì?”

Bạch Lệ Tô liền nói: “Cậu ta dẫn tôi chạy trốn mà ôi chao! Anh cũng không giáo huấn một chút à? Nếu không mấy người bị anh bắt sau này đều học theo răm rắp, giống cậu ta, vừa nhìn thấy anh đi ra liền bỏ chạy, vậy anh sau này còn kiếm sống thế nào nữa?”

Gã bắt cóc vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý nha, vì vậy quay sang Yến Đôn giơ nắm đấm lên đấm xuống.

Yến Đôn mắt thấy nắm đấm to như nồi đất sắp rơi vào người mình, theo bả năng muốn tránh, nhưng phát hiện cơ thể cứng ngắc không thể nào cử động.

Cậu lập tức hiểu được: Nhất định là vua hố nội dung kịch bản thiết kế rồi!

Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Đúng ời, thân ái thật sự rất thông minh.

Yến Đôn: Muốn chửi thề ghê ta ơi.

Yến Đôn cơ thể bị hệ thống khống chế, không thể động đậy, chỉ có thể trân trân nhìn gã bắt cóc sắp đánh mình.

Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một chiếc xe việt dã vọt tới, tính chuẩn xác mà tông bay gã bắt cóc. Yến Đôn cũng hoảng hốt: Chiếc xe lớn nhường này chạy ra từ nơi hoang vu hẻo lánh, cậu thế mà hoàn toàn không nghe thấy một tiếng động nào hết?

Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Chính là vì hiệu ứng này. Đánh du kích mới có thể khơi dậy cảm giác hí kịch nha.

Yến Đôn:...

Tóm lại, chiếc xe việt dã này như u linh từ đâu chạy ra, không có một chút âm thanh bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ, tông bay gã bắt cóc hung ác đang định gây án.

Yến Đôn kinh hãi: “Liệu gã có chết hay không?”

Bạch Lệ Tô thấp giọng nói: “Không cần đặt nhiều tình cảm vậy đâu, chỉ là một đoạn dữ liệu mà thôi.”

Yến Đôn ngây ngẩn cả người: Phải, thế giới này là giả...

Những người gặp bên trong cũng là giả...

Chỉ có Ngạn Tảo là thật...

Yến Đôn xiết chặt bàn tay, phát hiện lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà toát mồ hôi.

Cửa xe việt dã mở, bên trong có một người lớn tiếng nói: “Không có thời gian giải thích, mau lên xe!”

Mọi người đều biết, trong tác phẩm truyền hình một khi xuất hiện câu này, trên căn bản là phải lên xe.

Yến Đôn liền kéo Bạch Lệ Tô cùng lên xe việt dã.

Xe việt dã gầm rú lên một tiếng, rồi lao về phía ánh chiều tà.

Yến Đôn cùng Bạch Lệ Tô đồng thời nhìn về phía chỗ điều khiển, phát hiện ngồi ở ghế lái là một người đàn ông vạm vỡ xa lạ. Yến Đôn bất giác hỏi: “Là ai phái anh đến?”

Gã vạm vỡ cười cười: “Chờ sau khi cậu nhìn thấy tổng tài, cậu sẽ biết.”

Bạch Lệ Tô yếu ớt nói: “Này, người mà tổng tài các người muốn gặp chắc hẳn là Yến Đôn nhỉ. Tôi chỉ là gánh nặng thêm thôi, muốn ném tôi ra khỏi xe không? Thật ra tối nay tôi còn một cái lịch trình...”

Yến Đôn kinh ngạc vạn phần: “Cô ban ngày bị bắt cóc, buổi tối còn phải đuổi kịp lịch trình?”

Bạch Lệ Tô nhìn về ánh tà dương xa xăm, trong lòng bi thương: “Kiếm sống gian khổ.”

Gã vạm vỡ trầm ngâm một chút, gọi điện thoại hỏi boss. Bên kia điện thoại không biết nói cái gì, gã vạm vỡ quay đầu nhìn Bạch Lệ Tô nói: “Ông chủ tôi nói, cô có phải xem ông chủ tôi như thằng ngu không?”

Bạch Lệ Tô: “Đương nhiên không có!” Bạch Lệ Tô lắc đầu: “Không có ai ngu hết, là tôi nghèo khổ. Tôi còn mấy khoản nợ thẻ vài trăm vạn chưa trả xong kia kìa! Nhắc tới, nghèo so với chết còn đáng sợ hơn!”

Gã vạm vỡ lại nói với điện thoại vài câu: “Bạch Lệ Tô nói cô ta tình nguyện chết cũng không muốn nghèo.”

Bạch Lệ Tô có hơi bối rối: “Anh tóm tắt có chút không đúng rồi...”

Gã vạm vỡ nghiêng đầu qua chỗ khác nói: “Ông chủ nói, đối phương cho cô bao nhiêu, ngài ấy cho cô gấp đôi, mời cô ngậm miệng.”

“Ây cha!” Bạch Lệ Tô vui vẻ ngậm miệng lại.

Nghe gã vạm vỡ nói, Yến Đôn trong lòng dâng lên một luồng dự cảm không lành: “Ông chủ” ở đầu bên kia điện thoại, nhất định không phải là Ngạn Tảo, Ngạn Trì, cũng không phải Hoa Đại Mạo...

Mà dự cảm của Yến Đôn linh nghiệm.

Xe chạy vào trong một trang viên dưới ánh hoàng hôn. Đối với Yến Đôn người đàng hoàng sống quá lâu ở thế giới thực, thật khó để tưởng tượng ra rằng có một trang viên tinh xảo hoa lệ đứng sừng sững giữa rừng núi hoang vu. Đây giống như [Liêu trai] phiên bản hiện đại. Một thôn trang hoa mỹ đến phi thực tế được xây dựng giữa rừng núi hoang tàn vắng vẻ, bốn phía chỉ có sợi khói cô quạnh. Trong trang viên lại có không ít người giúp việc, mỗi người đều mang nét mặt vô cảm, quần áo lại hết sức chỉnh tề, luôn luôn im lặng, làm việc của mình một cách máy móc, đối với mọi thứ bên ngoài đều mắt điếc tai ngơ. Những điều trên tổng thể tương đối quỷ dị.

Thí dụ như, người làm vườn trước mặt Yến Đôn và Bạch Lệ Tô này. Anh ta đang chăm sóc một bụi hoa hồng đỏ. Anh ta khom người, ngón tay liến thoắng cắt tỉa, ánh mắt vô cùng chăm chú, nhưng lại không có ánh sáng, phảng phất linh hồn đã bị câu đi mất. Anh ta giống như một cỗ máy hình người, chỉ phụ trách hoàn thành công việc cắt tỉa, cho đến khi hoàn thành, anh ta sẽ không bị bất kỳ thứ gì khác quấy rối. Cho dù có rớt dao từ trên trời xuống, anh ta cũng sẽ belike đỉnh đầu đầy máu, mặt không một chút cảm xúc, cắt tỉa hoa hồng một cách hoàn chỉnh.

Cùng lúc, một lão quản gia bưng trà bánh đến. Trên gương mặt lão đang treo một nụ cười, mà nụ cười này lại tựa thể được vẽ bởi bút dầu, không thể xoá, cũng không thể thay đổi, chỉ mỉm cười như vậy. Tựa hồ ngay cả chính lão cũng không biết mình đang mỉm cười. Lão chỉ làm như vậy mà thôi.

Bầu không khí này khiến Yến Đôn và Bạch Lệ Tô cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, tướng mạo anh tuấn đi đến. Bạch Lệ Tô ngay từ vẻ ngoài đã có thể đoán được, người này chính là bá tổng. Bạch Lệ Tô đứng lên, phát huy độ ngu xuẩn của ác độc nữ phụ, lộ ra bộ dạng xuân tâm nhộn nhạo: “Tiên sinh, là anh đã cứu chúng tôi sao?”

Yến Đôn nhìn người đến, ngạc nhiên hồi lâu: “Anh... Cố Cố?”

Cố Cố bước ra từ trong bóng tối, mỉm cười, ánh mắt lay động lòng người. Khác với những người còn lại trong trang viên, Cố Cố là người duy nhất ở đây có thần sắc, thoạt nhìn như một nhân vật có linh hồn. Điều này khiến hắn đặc biệt loá mắt, nhưng cũng đặc biệt quỷ dị.

Bạch Lệ Tô nói: “Các người quen nhau sao?”

“Ừm.” Yến Đôn mơ hồ gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái: Lần trước cậu bị hãm hại, Cố Cố chỉ gửi cho cậu tin nhắn nhắc nhở, cũng không lộ mặt. Hiện giờ cậu bị bắt cóc, hắn lại bất thình lình xuất hiện?

Ngay vào lúc này, trong đầu Yến Đôn vang lên thông báo của hệ thống: [triển khai nhiệm vụ: Trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố]

Yến Đôn vừa nghe: Kết bạn đúng không? Ta có thể làm được!

Nhìn Bạch Lệ Tô, Cố Cố cười nói: “Tôi nghe nói, Bạch tiểu thư so với chết, càng sợ nghèo hơn?”

Bạch Lệ Tô ngẩn người, nhớ tới lời nói hùng hồn vừa rồi ở trong xe: “Vâng, đã nói vậy thật...Đúng rồi, ngài nói sẽ trả tôi gấp đôi lương, có thật không?”

“Thật.” Cố Cố từ trong túi lấy ra một tâm chi phiếu, đưa tới trước mặt Bạch Lệ Tô.

Đây là lần đầu tiên Bạch Lệ Tô thấy bá tổng không những không quăng chi phiếu, mà còn lịch sự dùng tay đưa chi phiếu. Bạch Lệ Tô cũng sợ hãi nhận bằng hai tay: “Cảm ơn?”

“Không cần khách khí. Đúng rồi, Bạch tiểu thư xinh đẹp nhường này, làm phân bón nhất định rất thú vị.” Ánh mắt Cố Cố thâm thuý nhìn về phía vườn hoa hồng mỹ lệ.

Bạch Lệ Tô còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy thợ làm vườn vốn đang máy móc cắt tỉa hoa hồng bỗng nhiên trong nháy mắt ngừng lại, sau đó xoay ngươi, cầm một cây kéo làm vườn siêu to khổng lồ, lấp loé ánh sáng lạnh lẽo đi từng bước về hướng Bạch Lệ Tô.

Bạch Lệ Tô sợ đến chân run lẩy bẩy.

Yến Đôn cuống lên, vội hỏi hệ thống: Bạch Lệ Tô thật sự sẽ bị giết sao? Ta phải làm thế nào để cứu cô ấy?

Hệ thống lặp lại thông báo: [Xin chú ý nhiệm vụ trước mắt: Trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố]

Yến Đôn mặt tái mét: Ai muốn làm bạn bè với thể loại biến thái này!

Yến Đôn nhớ đến lần tiếp xúc duy nhất với Cố Cố ở thực tế, cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Hiện tại, cái cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Yến Đôn thậm chí có một loại ảo giác nghe thấy âm thanh của rắn.

Yến Đôn: Trẫm đã đụng phải số kiếp Hoạt Thiết Lô* của vạn nhân mê vai chính thụ rồi.

*Hoạt Thiết Lô hay Waterloo: trận đánh Waterloo là trận đánh thất bại đồng thời đánh dấu sự kết thúc của những cuộc chiến tranh của Napoleon. Về sau trở thành thuật ngữ mạng ám chỉ ai đó đang vấp phải sự thất bại, khó khăn trong cuộc sống.

Đối mặt với thế tấn công hùng hổ doạ người, Bạch Lệ Tô trong đầu thầm tính, chỉ nói: “Cố tổng, hoa hồng của anh chắc hẳn phải được trồng hữu cơ!”

Cố Cố sững sờ: “Ừm.”

Bạch Lệ Tô chỉ bản thân: “Vậy tôi xứng làm phân sao?”

Cố Cố suy nghĩ một chút, nói: “Cô không xứng.” Nói đoạn, Cố Cố nở nụ cười: “Vậy thôi bỏ đi.”

Thợ làm vườn giống như nghe thấy mệnh lệnh, lập tức dừng bước, quay người về tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ.

Bạch Lệ Tô thở phào nhẹ nhõm, phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Cố Cố lại nói: “Hay là ném vào ao cá sấu đi.”

Bạch Lệ Tô: Nhân sinh lên voi xuống chó thực sự là quá kích thích.

Yến Đôn cũng bối rối, trong lòng tràn ngập lo lắng: Bạch Lệ Tô không có hào quang nhân vật chính, nếu như bị giết, vậy sẽ...?

Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Người bị giết, sẽ chết nha, thân ái.

Phong cách trả lời bán manh này của Tổng đài chăm sóc khách hàng khiến sống lưng Yến Đôn phát lạnh: Cái gì! Vậy ta phải cứu cô ấy!

Tổng đài chăm sóc khách hàng bày tỏ: Được nha, ngài là nhân vật thụ chính, có thuộc tính thánh mẫu, cứu người hoàn toàn là hành động hợp logic.

Nhận được tán đồng của Tổng đài chăm sóc khách hàng, Yến Đôn an tâm mấy phần, lại nói: Vậy ta phải làm gì để cứu cô ấy?

Tổng đài chăm sóc khách hàng đáp: Cố Cố không vui vẻ mới giết người, chỉ cần hắn vui vẻ, sẽ không giết.

Yến Đôn lập tức hỏi: Vậy hắn muốn thế nào mới vui vẻ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.