Giang Lâm rất nhanh liền nếm được quả đắng sau khi làm bậy, đến tận sáng sớm hôm sau hắn vẫn còn cảm thấy ê ẩm.
Giang Lâm quấn mình thành một cái bánh, hối hận vì hôm qua đã cho Vệ Vân Chiêu ăn nhiều thịt dê như vậy, càng hối hận mình chỉ sờ sờ cơ bụng có chút liền dễ dàng nhảy lên thuyền giặc, sau đó liền biến thành như bây giờ.
Vệ Vân Chiêu đem quần áo tới cho Giang Lâm, đặt ở mép giường rồi hỏi hắn, “Phu nhân có cần vi phu hầu hạ mặc quần áo rửa mặt cho hay không?”
Giang Lâm nghiêng đầu, lãnh đạm nhìn quần áo, lại bất mãn mà nhìn Vệ Vân Chiêu, “Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi, cách xa ta một chút đi.”
Vệ Vân Chiêu cười trấn an hắn, “Đây là chuyện sớm muộn, phu nhân thích ứng trước một chút, nhưng mà phu nhân cứ yên tâm, về sau vi phu sẽ không càn rỡ như vậy đâu.”
Giang Lâm: “……” A, có quỷ ta mới tin.
Miệng nam nhân gạt người gạt quỷ.
“Nếu vậy hay là đêm nay để ta thư giải thay phu nhân?” Vệ Vân Chiêu đề nghị, cảm thấy có tới có lui cũng không tồi.
Phu nhân chỉ muốn giả chết, Giang Lâm kéo chăn trùm đầu lại, nhưng chỉ một lát hắn liền xốc lên, bởi vì làm chuyện xấu trong ổ chăn, có mùi.
Giang Lâm: Cảm thấy thẹn.jpg
Giang Lâm liếc xéo Vệ Vân Chiêu một cái, cuối cùng vẫn xoay người ngồi dậy.
Vệ Vân Chiêu cười cười, ân cần mà đưa quần áo tới tay Giang Lâm, lại vắt khăn đưa cho Giang Lâm lau mặt, thậm chí lúc ăn cơm còn tích cực gắp bánh bao cho hắn, săn sóc đến độ khiến Giang Lâm không thể giận dỗi được nữa.
Vệ Vân Chiêu vừa ra ngoài, quản gia liền tới bẩm báo nói là ở ngoài cửa có mấy chiếc xe ngựa, “Thiếu phu nhân, là Vân gia ở Giang Nam tới tặng lễ năm mới cho cậu.”
Vừa nghe bên ngoài có mấy chiếc xe ngựa, Giang Lâm tức khắc nổi hứng thú, nhanh chân chạy ra cổng lớn xem thử, đợi đến khi tận mắt nhìn thấy, Giang Lâm mới thật sự ý thức được lời của quản gia hoàn toàn không hề khoa trương một chút nào, một hàng thật dài đều là xe ngựa, đậu chật kín cả một con ngõ.
Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên, nhìn thấy Giang Lâm ra tới, ông liền tiến lên hành lễ, “Vân Mạc bái kiến Lâm thiếu gia.”
Vân Mạc chỉ vào mấy chiếc xe ngựa ở phía sau, nói: “Đây đều là lễ năm mới do lão phu nhân và gia chủ chuẩn bị cho Lâm thiếu gia, không biết phải an bài như thế nào?”
Thật không hổ là nhà có tiền phú khả địch quốc, tặng lễ năm mới mà phô trương không khác gì nhà người ta tặng của hồi môn.
Giang Lâm phân phó quản gia sắp xếp người dọn đồ vào trong phòng, sau đó lại hỏi Vân Mạc, “Không biết ta nên xưng hô với ngài như thế nào?”
Vân Mạc nói: “Tiểu nhân chỉ là một quản sự nho nhỏ của Vân gia, Lâm thiếu gia cứ gọi thẳng tên của tiểu nhân là được.”
“Được, Vân Mạc, vậy trước tiên gọi tất cả người ở bên ngoài vào trong uống ngụm trà nóng nghỉ ngơi một chút đi, các ngươi vừa mới vào thành sáng nay đúng không, vất vả rồi.”
Từ sau cuối tháng chạp, Thịnh Kinh tuyết rơi không ngừng, Giang Lâm thấy đám người Vân Mạc hai vai bám đầy tuyết, mặt cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng, hiển nhiên là không phải đến từ trong thành.
Vân Mạc cười nói: “Lâm thiếu gia thông tuệ, đồ đạc quá nhiều, chúng ta sợ bị người khác dòm ngó cho nên không dám vào thành. Tuy rằng Vân gia cũng xem như có chút thanh danh ở Giang Nam, nhưng đây dù sao cũng là Thịnh Kinh, quý nhân nhiều không đếm xuể, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Giang Lâm gật đầu, nói: “Sau này hãy cho người truyền tin tới Vệ gia trước, ta sẽ phái người đến tiếp đón. Đúng rồi, lúc trước ta có đưa tặng một ít đồ vật trong nhà, mọi người đã nhận được chưa?”
“Nhận được rồi nhận được rồi, lão phu nhân và gia chủ đều nói Lâm thiếu gia có tâm, đúng rồi, ở đây còn có một phong thư gia chủ gửi cho ngài.”
Bởi vì bị Triệu Thu Như làm khó dễ từ giữa, nguyên thân và Vân gia đã bị chặt đứt liên hệ, sau khi Giang Lâm xuyên tới, ban đầu hắn cũng chưa nghĩ ra phải làm thế nào để nối lại liên hệ với Vân gia, cũng may trước đó vài ngày thấy trên đường có người bán hàng tết, Giang Lâm mới mượn cơ hội này để chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa hàng tết chuyển tới Vân gia.
Mặc kệ Vân gia tỏ thái độ gì, nhưng việc hắn từng mượn gia thế của Vân gia là thật, kể cả của hồi môn của Vân Uyển Yên cũng bị hắn chiếm tiện nghi, chút hàng tết này coi như là một phần tâm ý của hắn.
Giang Lâm nghĩ, nếu Vân gia bên kia có ý muốn lui tới, sau này liền coi như chỗ thân thích, còn nếu Vân gia không phản ứng, hắn liền chậm rãi trả lại của hồi môn của Vân Uyển Yên cho bọn họ, sau này không hai bên không liên quan gì với nhau. Nhưng Vân gia lại cho người đưa nhiều đồ tới như vậy, quả thật đã làm cho Giang Lâm có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa, tính theo lộ trình, đồ hắn tặng còn chưa tới nơi mà người của Vân gia bên kia đã bắt đầu xuất phát, Vân Mạc lại nói là đã nhận được lễ năm mới, Vân gia hẳn là đã sớm nhận được tin tức từ trước.
Giang Lâm không tiếp tục truy hỏi vấn đề này, phân phó hạ nhân chiêu đãi Vân Mạc và những hạ nhân của Vân gia chu đáo, còn bản thân thì dẫn Vân Mạc đến sảnh ngoài trò chuyện.
Trong nguyên tác, Vân gia căn bản không hề có cốt truyện gì, Giang Lâm cũng không có quá nhiều hiểu biết đối với người Vân gia, hắn liền dùng cơ hội này để hỏi thăm một ít tình huống của bọn họ.
Theo như lời kể của Vân Mạc, Vân gia là một đại gia đình, hiện giờ đang là tứ đại đồng đường(*), con cháu thịnh vượng, việc kinh doanh trong nhà cũng ngày một khấm khá hơn, Giang Lâm có bốn người cữu cữu, đều là người giỏi làm ăn buôn bán, bọn tỷ muội anh em bà con cùng thế hệ cũng đều rất có tiền đồ.
(*gia đình có bốn thế hệ cùng sinh sống)
Nói xong những việc này, Vân Mạc mới nói, “Kỳ thật lần này đến đây Vân gia cũng có ý tìm kiếm sự che chở, đúng như lời của Lâm thiếu gia, gia tài của Vân gia phú khả địch quốc, cây to đón gió, năm nay đã gọi tới hai lần trộm viếng.”
“Trộm?” Giang Lâm khó hiểu.
“Đúng vậy.” Vân Mạc thở dài, “Một vài tên trộm dòm ngó tiền tài của Vân gia mà thôi, ban ngày thì cướp ban đêm thì trộm, gia chủ đã thông báo cho người trong nhà thu liễm đi một chút, tính toán trong hai năm tới sẽ không mở rộng buôn bán nữa mà chỉ thủ vốn ban đầu, miễn cho gặp phải tai họa ngập đầu.”
Loại chuyện này xưa nay vốn đã có rất nhiều, bản thân tiền tài không phải tội, nhưng lòng người khó dò.
Giang Lâm thành thật nói, “Hiện tại Vệ gia không thể che chở được cho Vân gia, thậm chí có khả năng còn làm liên lụy đến mọi người.”
Nghe thấy lời này của Giang Lâm, trên mặt Vân Mạc không khỏi có chút thất vọng, ông chắp tay, “Lâm thiếu gia xin đừng khó xử, là phúc hay họa đều là mệnh số.”
Giang Lâm cười cười, “Phúc hay họa thì đều có thể tránh được, yên tâm đi, ta đã có biện pháp.” Từ trước đến nay, tiêu tiền bao giờ cũng dễ dàng hơn kiếm tiền.
Đám người Vân Mạc muốn ở lại Thịnh Kinh nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, sau đó chọn mua một ít hàng hóa rồi lập tức khởi hành trở về Giang Nam, Giang Lâm liền bảo ông trước khi xuất phát hãy tới Vệ gia một chuyến, hắn có thư muốn nhờ Vân Mạc chuyển về.
Vừa rồi Giang Lâm đột nhiên nhớ tới một đoạn cốt truyện, trong khoảng thời gian tới Đại Việt sẽ gặp phải một đợt thiên tai, hắn muốn lợi dụng việc cứu tế để giúp Vân gia thay đổi thân phận.
Người Vân gia tới khá nhiều, không tiện sắp xếp cho ở tại Vệ gia, bọn họ cũng ngại làm phiền, Giang Lâm liền bảo quản gia an bài người dẫn bọn họ đến ở khách điếm, bản thân hắn đến cả danh mục lễ vật còn chưa kịp xem, liền vào thư phòng viết kế hoạch luôn một thể vậy.
Nhưng nhiều chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa xuất hiện ở trước cửa Vệ gia như vậy, tất nhiên đã khiến cho không ít người chú ý.
Việc Vân gia tới tặng lễ năm mới cho Giang Lâm rất nhanh đã truyền tới tai của người Triệu gia, lúc trước Triệu Thu Như dùng của hồi môn của Vân Uyển Yên để trợ cấp cho Triệu gia, nhờ vậy mà cuộc sống của bọn họ trở nên hết sức thoải mái. Nhưng sau đó Triệu Thu Như lại đến nhà mẹ đẻ đòi lại toàn bộ mang trả cho Giang Lâm, người Triệu gia liền cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với Triệu Thu Như.
Còn có người bắt đầu oán trách đứa nữ nhi này thật vô dụng, đường đường là Hầu phu nhân mà còn không đấu lại một đứa tiện chủng nương chết cha không thương, đến cả của hồi môn cũng không giữ được, Triệu gia không chỉ bất mãn đối với Triệu Thu Như mà còn hận thấu Giang Lâm, cảm thấy Giang Lâm đòi lại của hồi môn của Vân Uyển Yên chính là cướp đi tiền tài của mình.
Có điều Triệu gia vẫn còn một chút đầu óc, không dám trực tiếp gây phiền toái cho Giang Lâm mà chỉ nghĩ cách để âm thầm ngáng chân, nhưng nhìn lại kết cục của những người đã từng nhằm vào Giang Lâm, bọn họ cũng dần tắt tâm tư.
Thế nhưng đúng lúc này Vân gia lại tặng nhiều lễ năm mới như vậy cho Giang Lâm, người Triệu gia vốn đang thiếu tiền bạc để chi tiêu lại bắt đầu động tâm.
Người Triệu gia tính toán một phen, để mẫu thân và hai người tẩu tẩu của Triệu Thu Như đến An Dương Bá phủ tìm Triệu Thu Như, muốn nàng ta thổi gió bên tai An Dương Bá, bức ép Giang Lâm đưa chỗ lễ vật này đến An Dương Bá phủ, chỉ cần tới Bá phủ rồi, Triệu gia bọn họ muốn cầm muốn lấy bao nhiêu chẳng phải là việc quá dễ dàng hay sao.
Nhưng đợi đến khi tới An Dương Bá phủ, bọn họ mới biết được Triệu Thu Như vậy mà lại ngã bệnh hơn nửa tháng nay, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, Triệu mẫu và hai người tẩu tẩu của Triệu Thu Như hai mặt nhìn nhau, trong lòng có chút oán trách Triệu Thu Như không biết cố gắng, chỉ bị dọa có một chút mà cũng bệnh lâu tới như vậy.
Triệu mẫu vẫn có chút đau lòng cho nữ nhi, nghe nha hoàn kể xong chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, liền tức giận đi tìm An Dương Bá hỏi cho ra lẽ, bà ta là trưởng bối, không tin An Dương Bá còn có thể không cho mình mặt mũi.
Hai người tẩu tẩu của Triệu Thu Như liền ở trong phòng nói chuyện bồi nàng ta, nói một lúc liền nhắc tới việc Vân gia tặng lễ năm mới cho Giang Lâm.
Triệu Thu Như qua lại nhiều năm với bọn họ, còn có thể không rõ hai vị tẩu tử này là loại người gì hay sao, nàng ta cười lạnh, “Các ngươi vì nhắm tới chỗ lễ vật kia nên mới đến đây chứ gì, ta nói thảo nào các ngươi lại có lòng tốt mà tới thăm ta như vậy.”
Việc Triệu Thu Như bị bệnh tuy không hề thông báo cho người của Triệu gia, nhưng chuyện nàng ta gặp quỷ bị chấn kinh thì ai cũng biết, người Triệu gia không có khả năng không biết, Triệu mẫu cũng chỉ phái một vị ma ma tới hỏi một câu, sau đó lại không thấy ai tới nữa, cũng không hề đưa qua bất cứ thứ gì. Lúc này ba người cùng nhau tới cửa như vậy, Triệu Thu Như chỉ cần đoán một chút là biết có việc.
Dù nàng ta nói trắng ra như vậy, nhưng hai vị tẩu tử cũng không cảm thấy xấu hổ, Triệu đại tẩu nói: “Sao lại không phải là tới thăm ngươi chứ, ngươi cũng thật là, bệnh nghiêm trọng đến như vậy mà cũng không báo một tiếng với người trong nhà, không xem chúng ta là người nhà mẹ đẻ sao?”
Triệu Thu Như không đáp lời này, báo hay không thì có khác gì nhau, hai người này còn có thể thật tình mong nàng ta khỏe lên hay sao.
Triệu nhị tẩu nói tiếp thay Triệu Thu Như, hai người đổ lỗi toàn bộ việc Triệu Thu Như bị bệnh lên người nàng ta, Triệu nhị tẩu còn khuyên, “Không phải chỉ là một con hồ ly tinh mới mua về thôi sao, nam nhân là dạng người gì ngươi còn chưa hiểu rõ à, cũng chỉ là ham thích một đoạn thời gian thôi, không bao lâu là chán ngay, ngươi để ý như vậy làm cái gì, ngươi mới là chính phu nhân của Bá phủ.”
“Yên tâm, mau chóng khỏe lên đi, khỏe lên mới dễ bề thu thập con hồ ly tinh kia, chứ mà cứ nằm bệnh dở dở ương ương như vậy, không chừng người ta lại nghĩ là ngươi sợ không dám làm gì.”
Triệu đại tẩu, “Không phải sao, ta nói, ngươi chính là quá ngu xuẩn, ngươi nói xem đứa nhi tử tốt như vậy mà lại không cần, một hai phải đem gả ra ngoài, kết quả thế nào, người ta mang theo cả của hồi môn đi luôn, hiện tại Vân gia còn tới tặng nhiều lễ năm mới như vậy. Đứa nữ nhi bảo bối kia của ngươi làm Thái tử phi không thành, còn biến thành một mối tai họa, Hầu phủ đang yên đang lành bị nó lăn lộn thành cái dạng này, ngươi nói xem mình có làm nên trò trống gì không?”
Sắc mặt Triệu Thu Như càng thêm lạnh băng, nhưng hai tỷ muội Triệu gia này lại hoàn toàn không nhận thấy được, còn luôn miệng quở trách Triệu Thu Như vô dụng, cảm thấy lúc trước nàng ta không nên đưa Giang Lâm đi gả thay, nếu không thì bây giờ tất cả lễ năm mới mà Vân gia đưa tới đã là của An Dương Bá phủ, vậy trong đó ít nhất cũng có một nửa là của Triệu gia bọn họ. Hiện giờ biến thành của nhà người khác, bọn họ thật sự không cam lòng.
“Cút đi, mau cút đi cho ta!”
Hai người đang hồi nói hăng say, Triệu Thu Như đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thậm chí còn túm gối ném về phía hai người, “Cút, ta không muốn nhìn thấy các ngươi, về sau cũng đừng tới Bá phủ nữa, cút cho ta!”
Hai người đều sửng sốt, không ngờ Triệu Thu Như lại đột nhiên nổi điên, Triệu đại tẩu chụp được cái gối ném thẳng trở lại, “Triệu Thu Như ngươi muốn giở trò điên khùng gì, bọn ta chính là tẩu tử của ngươi, ngươi dám bảo bọn ta cút? Còn nữa, bọn ta nói bậy câu nào, nếu không có chuyện đứa nữ nhi sao chổi kia của ngươi ép Giang Lâm gả thay thì mọi thứ sẽ biến thành như bây giờ sao?”
Triệu Thu Như ho khan hai tiếng, trừng mắt mà nhìn hai người, “Ai cho phép các ngươi nói Nguyệt Nhi của ta như vậy, các ngươi thì tính là gì mà dám đến Bá phủ giương oai, ta không muốn nhìn thấy các ngươi, ta nói lại một lần cuối cùng, cút cho ta, lập tức biến cho khuất mắt ta, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí!”
“Triệu Thu Như, ngươi đây là muốn lật trời đúng không, dám mắng chửi người làm tẩu tử bọn ta, ta cảnh cáo ngươi, không có Triệu gia thì ngươi cũng đừng mơ sống yên ổn, bớt càn rỡ ở trước mặt bọn ta đi.”
“Tẩu tử dạy dỗ ngươi mà ngươi còn dám phát hỏa, làm Hầu phu nhân mười mấy năm mà cũng không tiến bộ nổi một chút, bảo sao lại có thể làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Hai người kẻ xướng người họa mà giáo huấn Triệu Thu Như, Triệu Thu Như bị chọc tức đến độ liên tục ho khan, ra lệnh cho nha hoàn đuổi người ra ngoài, nhưng hai người Triệu đại tẩu sao có thể cam tâm cứ như vậy mà đi về, tất nhiên là vừa hô vừa mắng, còn phủi tay cho nha hoàn một cái tát, nói Triệu Thu Như không biết dạy dỗ hạ nhân.
Mà đúng lúc này, An Dương Bá và Triệu mẫu lại xuất hiện ở trước cửa, An Dương Bá vừa đến liền nhìn thấy Triệu đại tẩu ra tay đánh nha hoàn, ông ta vốn dĩ đã bất mãn trước việc Triệu mẫu nhúng tay vào chuyện trong phủ, lúc này lại càng thêm không vui.
An Dương Bá quay đầu nói với Triệu mẫu, “Nói An Dương Bá phủ ta không biết dạy dỗ hạ nhân, nhưng giáo dưỡng của Triệu gia các người cũng thật là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn, dám chạy đến nhà người khác giương oai, xem An Dương Bá phủ của ta là nơi nào!”
Triệu đại tẩu và Triệu nhị tẩu hiển nhiên là không ngờ An Dương Bá sẽ xuất hiện vào lúc này, vừa rồi còn hăng say đánh người mắng Triệu Thu Như, hiện giờ lại im thin thít không dám hó hé một câu.
Triệu mẫu cũng cực kỳ xấu hổ, bà ta biết hai đứa con dâu này không phải là kiểu người hiền thục gì, nhưng không ngờ bọn nó lại tới nhà người khác la lối om sòm, đã vậy lại còn bị bắt tại trận, giờ thì hay rồi, đừng nói là của hồi môn hay lễ năm mới, mà đến cả việc bà ta giáo huấn An Dương Bá nửa ngày, bảo ông ta săn sóc nữ nhi một chút cũng đổ sông đổ bể, An Dương Bá sợ là sẽ vì thái độ của hai vị tẩu tử mà giận chó đánh mèo lên người nữ nhi của mình.
Triệu mẫu nổi giận trừng mắt nhìn hai đứa con dâu, “Thất thần cái gì, muội muội các ngươi còn đang bệnh mà các ngươi lại nổi nóng với nó, còn không mau nhận lỗi với nó đi.”
Triệu mẫu bảo hai người con dâu xin lỗi Triệu Thu Như, nghĩ rằng nàng ta nể tình nên sẽ không so đo, mau chóng cho qua việc này.
Triệu đại tẩu và Triệu nhị tẩu cũng không dám tranh luận, thành thành thật thật mà nhận sai với Triệu Thu Như, chỉ tiếc Triệu Thu Như lại không nghĩ giống như Triệu mẫu, muốn truy cứu đến cùng.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Ta không dám nhận phần lễ này, mẫu thân và hai vị tẩu tẩu vẫn nên trở về đi thôi, sau này cũng không cần phải tới nữa, nữ nhi không chết được, lại càng không thể giúp các người cướp đoạt lễ năm mới mà Vân gia tặng cho Giang Lâm, các người muốn thì tự mình đến Vệ gia mà đòi, tiễn khách!”
Triệu Thu Như nói xong liền trực tiếp kéo chăn nằm xuống, hoàn toàn không muốn cho ai mặt mũi.
“Lễ năm mới gì? Vân gia tặng lễ năm mới cho Lâm Nhi?” Triệu Thu Như không để ý đến ai, nhưng bên cạnh vẫn còn một An Dương Bá, ông ta nghe lời này, cảm thấy thế nào cũng không đúng.
Ba người Triệu mẫu thật sự xấu hổ, cười gượng mà lắc đầu, “Không có gì, không có gì, Như Nhi giận quá nên mới nói linh tinh thôi, Bá giá đừng để trong lòng.”
Triệu mẫu làm bộ ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, “Lúc này cũng không còn sớm nữa, chúng ta liền về trước, Bá gia rảnh rỗi thì nhớ bồi Như Nhi nhiều một chút, nó mới là chính thê của ngài.”
An Dương Bá không để ý tới hai người Triệu đại tẩu, chỉ có lệ mà nói một tiếng nhạc mẫu đi thong thả, hoàn toàn không có ý định ra tiễn bọn họ, có điều ba người cũng không có mặt mũi, chỉ sợ An Dương Bá sẽ tiếp tục truy vấn chuyện lễ năm mới, đến lúc đó thể diện của Triệu gia sẽ mất hết, thậm chí còn có thể sẽ khiến Bá phủ trở mặt.
Vừa ra khỏi cửa lên xe ngựa, Triệu mẫu liền bắt đầu răn dạy hai đứa con dâu, hai người tự biết mình đã gây họa, cúi đầu thành thật nghe dạy, không dám cãi lại một câu, nhưng trong lòng lại thầm oán trách Triệu Thu Như không biết suy nghĩ cho nhà mẹ đẻ, còn làm cho bọn họ mất mặt, hận thấu Triệu Thu Như.
Đám người Triệu mẫu đã rời đi, nhưng An Dương Bá vẫn không buông tha, ông ta bất mãn mà nhìn Triệu Thu Như đang nằm ở trên giường, “Nếu bị bệnh thì phải lo mà dưỡng bệnh, ngươi lại đang làm ầm ĩ cái gì, còn mời người nhà mẹ đẻ tới chống lưng cho ngươi, nhà mẹ đẻ kia của ngươi tốt xấu gì chưa tính, nhưng ngươi tự nhìn lại xem, đều là một đám người không lên nổi mặt bàn, mời đến thì người bị khinh bỉ vẫn chính là ngươi.”
“Ngươi đó, tâm tư không nên có thì bớt bớt chút, như vậy mới sớm khỏi bệnh.” An Dương Bá cảm thấy người Triệu gia là do Triệu Thu Như mời đến, ông ta phải nghe Triệu mẫu giáo huấn một trận, lại nhìn thấy hai người tẩu tử của Triệu Thu Như đến Bá phủ giương oai chẳng khác gì một đám đàn bà đanh đá, trong lòng cũng dần tích tụ lửa giận.
Triệu Thu Như trở mình nhìn ông ta nhưng lại không nói một câu, nha hoàn ở bên cạnh liền thay Triệu Thu Như biện giải, nói người Triệu gia không phải do phu nhân mời đến mà là tự mình tới, tìm phu nhân có việc.
An Dương Bá hỏi chuyện gì, “Còn có cái gì mà lễ năm mới của Vân gia, lễ năm mới của Vân gia thì liên quan gì đến Triệu gia các ngươi?”
Nha hoàn muốn nói cho An Dương Bá mọi chuyện, nhưng lại bị Triệu Thu Như quát lớn một tiếng ngăn cản, An Dương Bá cảm thấy Triệu Thu Như mới bị người nhà mẹ đẻ chọc giận nhưng hiện giờ lại giữ gìn cho bọn họ, thật sự không biết phân rõ tốt xấu, “Không biết điều, nếu ngươi muốn che đậy cho Triệu gia của ngươi, vậy tốt nhất ngươi nên che cho kỹ, đừng làm liên lụy đến Bá phủ, hừ.”
An Dương Bá hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Ông ta vừa đi, Triệu Thu Như liền siết chặt chăn, hốc mắt đỏ lên, nha hoàn ở bên cạnh khuyên nhủ nàng ta, “Phu nhân, ngài hà tất phải làm như vậy, vốn không phải là lỗi của ngài, sao không nói rõ ràng với Bá gia, bảo ngài ấy đừng hiểu lầm ngài.”
Triệu Thu Như lắc đầu, không đáp lời nha hoàn, nói thì có ích lợi gì, đó là người nhà mẹ đẻ của nàng ta, dù có giải thích thế nào đi nữa thì An Dương Bá đều sẽ không tin, ông ta sẽ chỉ cho rằng mình cũng giống như nhà mẹ đẻ, không chỉ nhớ thương của hồi môn của Vân Uyển Yên, mà ngay cả lễ năm mới người Vân gia tặng cho Giang Lâm cũng muốn, lòng tham vô đáy.
Triệu Thu Như cẩn thận ngẫm lại, không hiểu mọi chuyện sao lại biến thành thế này.
Dường như bắt đầu từ khi Giang Lâm gả vào Vệ gia thì mọi thứ liền trở nên khác đi, Triệu Thu Như không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu lúc trước không bắt Giang Lâm đi gả thay mà Nguyệt Nhi tự mình gả qua đó, có phải Nguyệt Nhi đã không phải chết hay không?
Sắc mặt của Triệu Thu Như dần trở nên âm trầm, chính là Giang Lâm, đều là tại thứ tiện nhân Giang Lâm kia cướp đoạt vận may của Nguyệt Nhi, tất cả đều là tại thứ tiện nhân Giang Lâm kia, chính nó đã hại chết Nguyệt Nhi!
Triệu Thu Như đột nhiên ngồi dậy, được nha hoàn đỡ tay, “Thay quần áo cho ta, ta muốn ra ngoài một chút.”
Nha hoàn vừa lo lắng lại vui vẻ, “Phu nhân, ngài đứng dậy nổi không, thời tiết bên ngoài rất lạnh, hay là đừng ra ngoài nữa?”
Triệu Thu Như gắng gượng xuống giường, “Không, ta phải ra ngoài, ta muốn cho người ta biết vị Bá phủ phu nhân ta đây vẫn còn sống, ta còn phải báo thù cho Nguyệt Nhi.”
Triệu Thu Như gần như lẩm bẩm mà nói câu cuối cùng, nha hoàn không nghe rõ, thấy không khuyên được Triệu Thu Như liền bắt đầu hầu hạ thay quần áo cho nàng ta.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, gió đông lạnh lẽo, Triệu Thu Như đứng ở cạnh cửa nhìn về phía viện phủ đối diện, hỏi nha hoàn ở bên cạnh, “Nơi đó hẳn là chỗ của con hồ ly tinh mà Bá gia mang về đúng không.”
Nha hoàn gật đầu, có chút tức giận bất bình, “Dạ, cũng không biết Bá gia nghĩ thế nào mà lại sắp xếp cho ở ngay đối diện với phu nhân, làm cho phu nhân ngài không cao hứng.”
Điều mà Triệu Thu Như nghĩ tới không phải là việc này, nàng ta hỏi tiếp, “Ngươi nói, không phải nam nhân trong thiên hạ này đều giống nhau hay sao, chỉ cần thấy nữ nhân xinh đẹp là lập tức bị câu dẫn.”
Nha hoàn không dám đáp lời, hơn nữa lại cảm thấy dù câu trả lời là gì thì Triệu Thu Như đều sẽ cảm thấy thương tâm, chỉ khuyên nàng ta đừng nghĩ nhiều, nàng ta mới là phu nhân thật sự của Bá phủ.
Triệu Thu Như không hề khổ sở, trên mặt trái lại còn xuất hiện một chút ý cười, “Ta không nghĩ nhiều, ta chỉ biết nam nhân trong thiên hạ này đều là một dạng tính tình như nhau.”
Vậy còn Vệ Vân Chiêu kia thì sao, có phải cũng sẽ không ngăn nổi dụ hoặc hay không?
Giang Lâm, những gì mà ngươi cướp đi từ tay Nguyệt Nhi ta đều sẽ đòi lại từng chút một, chúng ta cứ chờ xem!